Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Unrequited Love


Yêu đơn phương là thế. Cứ mong mỏi, kiên nhẫn chờ đợi một người không bao giờ hướng về phía mình. Cứ nhớ đến một người không nhớ mình. Cứ yêu sâu đậm một người không yêu mình để rồi tự chuốc lấy đau khổ cho bản thân.

Yêu đơn phương chính là chọn con đường song song với người ấy. Âm thầm, lặng lẽ quan tâm, ở bên, vô vọng tìm điểm giao nhau...

Nó biết chứ. Biết tất cả những điều đấy. Nhưng nó vẫn yêu hắn. Hắn là một hotboy nổi tiếng với điểm số tuyệt vời trong những kì thi. Đối với tụi con gái, hắn là hình mẫu con trai hoàn hảo. Nó vốn là đứa con gái lạnh lùng. Vậy mà nó vẫn rung động trước nụ cười ấm áp của hắn. Lần đầu tiên trong đời nó biết đến " yêu ". Nó yêu hắn nhiều lắm. Thời gian trôi qua tình cảm ấy lại càng lớn hơn. Nhưng hắn lại không yêu nó. Ngoài mặt nó tỏ ra bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Thật ra trong thâm tâm nó đau lắm. Đau khi hắn thân thiết với đứa con gái khác. Nó thấy mình thật lạ. Nó làm gì có quyền ghen tức cơ chứ. Hắn với nó có là gì của nhau đâu. Nó sợ lắm cái cảm giác đay đớn khi bị tổn thương. Ấy vậy mà nó vẫn cứ chịu tổn thương để yêu hắn trong thầm lặng. Hắn thì vẫn vô tư không nhận ra tình yêu của nó mà cứ đối xử rất tốt với nó. Nó trách hắn. Tại sao cứ đối xử với tốt với nó để nó không đủ khả năng xoá bỏ đi tình yêu này?

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Ngày nó sợ nhất. Ngày mà hắn yêu người khác. Đó là lớp trưởng lớp nó- một cô gái năng động, tài giỏi. Ánh mắt hắn nhìn lớp trưởng dịu dàng, ngọt ngào. Khác với ánh mắt hắn nhìn nó. Giây phút ấy nó đã nhận ra một điều: hắn yêu lớp trưởng. Bất giác nó thây ghét lớp trưởng. Nó cảm thấy tội lỗi. Lớp trưởng đối xử với nó rất tốt. Vậy mà nó lại ghét cô ấy. Khi trở về với phòng lạnh lẽo của mình, nó không còn kiềm chế được nữa mà bật khóc. Cô đơn... Đau khổ... Yêu thuơng... Tất cả hoá thành nước mắt hoà lẫn với nhau. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tại sao chứ? Nó đã tự hứa với bản thân sẽ không khóc khi hắn yêu một ai khác. Thay vào đó nó sẽ chúc cho hắn và người con gái may mắn đó hạnh phúc. Nhưng giờ đây nó không thể thực hiện được lời hứa của mình. Ngày hôm sau, nó đến lớp nhưng không dám nhìn hắn. Nó sợ nó sẽ bật khóc. Hằng ngày nó vẫn cứ đeo lớp mặt nạ lạnh lùng. Nó tránh mặt hắn. Nó không muốn gặp hắn nữa. Ít nhất là bây giờ.

Thời gian vô tình trôi qua nhanh chóng. Nó và hắn giờ đây ngày càng xa cách hơn. Hai đứa tình cờ gặp nhau và rồi lướt nhẹ qua nhau. Hắn chẳng thèm nhìn nó lấy một cái. Nó cũng không còn thấy nụ cười ấm áp của hắn dành cho nó.

   Mà...
  Cũng...
  Tốt...
  Thôi...!

Nếu hắn như vậy biết đâu nó sẽ có thể quên đi hắn cũng như tình yêu của nó dành cho hắn. Cuộc sống của nó lại trở về quỹ đạo ban đầu. Khép kín, lạnh lùng. Nó quen dần với sự trống trải khi thiếu vắng hắn. Nhưng nhờ vậy mà nó có được hai người bạn tốt. Một đứa tên là Song Tử. Tính cách của nó và nhỏ có vẻ trái ngược nhau hoàn toàn. Một đứa thì cả ngày không cười một lần. Một con thì suốt ngày cười cười nói nói. Nó và Song Song là " bà tám " xuyên lục địa. Trên trời, dưới đất cái gì tụi nó cũng biết một ít. Đứa thứ hai tên là Thiên Yết. Ban đầu cứ tưởng con này hiền lành, ngây thơ thế nào. Không thể ngờ rằng bản chất bên trong của nhỏ thì bá đạo trên từng hạt gạo. Thiên Yết thật ra là một đứa chuyên về hentai, yaoi, yuri, ecchi... Nói chung là đầu óc toàn chứa những thứ dâm dê, đen tối hết chỗ chê. Tuy tính cách của Song Song và Yết Yết có phần khùng khùng điên nhưng lại là hai đứa bạn tốt. Nó thấy mình thật may mắn khi quen biết Song Tử và Thiên Yết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

• Ba năm sau

Nó bây giờ đã là thiếu nữ. Vẫn cái tính cách lạnh lùng, ương bướng ấy nhưng có phần trưởng thành hơn. Càng lớn nó lại càng xinh đẹp. Một vẻ đẹp cao ngạo, kiêu sa. Nó được nhiều người con trai theo đuổi. Nhưng nó chẳng bao giờ chấp nhận lời tỏ tình của bất kì ai. Bởi đơn giản vì nó vẫn chưa quên được hắn. Hình bóng hắn đã chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim nó. Lớn hơn nhiều so với no tưởng tượng. Trái tim nó không còn đủ chỗ để cho người con trai khác bước vào.

Còn hắn và lớp trưởng giờ đã thành một cặp. Họ thật sự rất đẹp đôi. Sau khi biết họ hẹn hò ai trong lớp cũng vui vẻ ca ngợi. Những lời ca ngợi ấy như những mũi dao nhọn đâm mạnh vào trái tim cô đơn của nó. Lớp mặt nạ lạnh lẽo mà nó vẫn hay dùng để che đi nỗi đau gần như tan vỡ. Từng chút... Từng chút một... Những tấm ảnh ngọt ngào của hắn và lớp trưởng trên facebook ngày càng nhiều. Nó chỉ like trong lặng lẽ rồi lướt qua. Đâu thể làm gì khác cơ chứ. Cho dù nó không muốn nhưng vẫn phải chứng kiến sự ngọt ngào của hắn và lớp trưởng. Trên lớp, trong trường và trên facebook. Sự ngọt ngào đến đáng sợ.

Tháng ba, nó suy sụp hoàn toàn. Nó đã ngất khi ở đang trong tiết học và phải nhập viện trong tình trạng nguy hiểm. Lý do là vì thường xuyên bỏ bữa, ăn uống không điều độ và hay thức khuya khiến cơ thể suy nhược. Nó đã lao đầu vào học để quên đi tất cả những tổn thương mình đang phải chịu đựng. Bận rộn với sách vở, tài liệu. Và đến khi quên được thì nó đã rơi và tình trạng như vậy.

Nó ở bệnh viên bốn ngày. Hôn mê hai ngày trong bốn ngày đó. Khi tỉnh lại nó cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Có lẽ đso là cái giá phải trả khi đánh cược mạng sống của mình. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm vì nó đã tỉnh lại. Nó chỉ cần ở lại hêt ngày mai thôi là có thể xuất viện được. Hai đứa bạn thân của nó vừa đến đã chạy lại ôm nó ghì chặt, nước mắt nước mũi tèm lem. Vừa khóc tụi nó vừa chửi rủa nó vì đã làm người khác lo lắng. Một lúc sau Thiên Yết và Song Tử mới chịu tha cho nó. Tội nghiệp cái mạng bé nhỏ đáng thương. Hix, hai đứa nó khoẻ như voi vậy! Bất chợt Song Tử nhìn nó với ánh mắt chua xót nói

- Tao thấy mày được nhiều thằng theo mà. Cứ chọn đại một đứa đi. Chứ mày định cứ ôm mộng rồi đau khổ một mình sao? Mày làm tụi tao lo lắm. Không cần thiết phải làm vậy vì một đứa con trai vô tâm đâu. Hắn đã không nhận ra tình cảm của mày dành cho hắn mấy năm nay rồi.

À, lại là chuyện này sao? Nó chỉ cười cười rồi cố gắng lảng tránh sang chuyện khác. Vết thương lòng bỗng chốc lại rỉ máu. Nó cũng biết là nó như vậy sẽ khiến mọi người lo lắng. Nó không hề muốn điều này. Tình yêu giống như một chất độc dược cực mạnh vậy. Càng yêu sâu đậm thì lại càng đau. Nếu như tình yêu dễ xoá nhoà đi như vậy thì thật quá tốt cho nó. Nó sẽ không đau như bây giờ. Thật khó cho nó để chấp nhận sự thật này. Trải qua từng ngày đau khổ nó rất mệt mỏi. Nhưng nó vẫn chẳng thể buông bỏ tình yêu ấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Và rồi những ngày cuối cùng cấp III cũng đến. Ba đứa quyết định đi theo ba con đường khác nhau. Song Tử thì mở một cửa tiệm bánh và lấy chồng. Chồng của Song Song là một người thành đạt và rất cưng chiều nhỏ. Còn Thiên Yết thì quyết định làm tiểu thuyết gia để viết những câu chuyện hentai, yaoi, yuri, ecchi,... Nó còn nhớ, Thiên Yết từng nói về mẫu người chồng lí tưởng của mình.

- Người tao lấy về sau phải bị gay. Để khi nó làm chuyện xxx với thằng khác tao sẽ không giận mà còn nói:" Cho em xem ké với. Em không giận đâu."

Điều đó làm nó phát điên. Nhiều khi nó muốn đốt sạch mấy cuốn truyện tầm bậy tầm bạ rồi " rửa sạch " tầm hồn cho Yết Yết. Lấy chồng là một việc hệ trọng của cả một đời. Thế mà nhỏ lại lấy chồng để thoat mãn con mắt đen tối của mình.

Nó thì nhận hợp đồng làm Idol của một công ty nổi tiếng. Hai con bạn thân thì nó còn có thể gặp lại. Nhưng còn ai đó thì không thể. Nghe phong phanh đâu đó là sau khi ra trường hắn sẽ thừa kế công ty đá quý nổi tiếng của bố mình. Còn lớp trưởng và hắn đã đính hôn. Nó rất đau khi nghe tin. Nó bật khóc trong góc tối. Từng giọt nước mắt rơi xuống. Trái tim càng rạn nứt. Bỗng chốc nó nhớ lại lời nói của Song Tử hôm ở bênh viện. Hay là... nó sẽ kiếm một người nào đó thay thế hắn nhỉ? Nếu không có cảm xúc này thì nó sẽ không đau đớn đến mức này. Yêu một người khác thật sự đau khổ tới vậy sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày tốt nghiệp cấp III, đứa nào cũng ôm nó khóc lóc. Nó cũng buồn lắm chứ. Mặc dù nó vẫn có thể gặp lại Song Song và Yết Yết nhưng sẽ không thể cùng nhau chơi đùa thường  xuyên nữa. Nó gượng cười, động viên tụi nó. Có phải sẽ không bao giờ gặp nhau nữa đâu. Hai đứa nói nó  lạnh lùng đến thế là cùng. Chẳng bao giờ chịu rơi nước mắt cả. Như kiểu tảng băng cả trăm năn cũng không tan chảy. Nó cũng là người. Tất nhiên là sẽ có lúc khóc. Chỉ là nó không muốn hai đứa bạn " tốt " của nó lo lắng mà thôi. Có lòng tốt thế mà không nhận. Một khi mà nó đã khóc thì chẳng ai có thể dỗ nổi. Muahahaha....!!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nó quyết định hẹn gặp hắn. Nó muốn nói lên tình cảm của mình. Nó đã từng rất sợ. Sợ rằng sau khi nó nói lên cảm xúc của mình thì một mai nó và hắn sẽ chẳng còn là bạn. Thế nhưng bây giờ là cơ hội cuối cùng của nó. Cơ hội cuối cùng để nó nói yêu hắn. Nó đã suy nghĩ rồi. Không thể làm bạn nữa cũng được. Còn hơn là giữ mãi trong lòng. Mệt mỏi lắm.

Hắn đến. Nhìn nó với ánh mắt chán ghét. Hắn không hề hay biết rằng ánh mắt ấy đã làm tổn thương trái tim nó. Nơi khoé mắt bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt long lanh. Nó cúi gằm mặt để che đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi.

- Tại sao? Tại sao cậu luôn nhìn tôi với ánh mắt đấy? Tại sao cậu lại ghét bỏ tôi? Cậu có biết ánh mắt ấy, sự chán ghét ấy đã khiến tôi tổn thương không? Đã ba năm trôi qua, cậu vẫn vô tâm không nhận ra...

- Son...

- Tôi yêu cậu, Ma Kết!

Chẳng để hắn kịp nói gì, nó chạy nhanh đi. Chạy thật nhanh. Chạy khỏi nơi này. Tới khi nó dừng lại vì kiệt sức thù mới nhận mình đang ở sau trường. Nó ngồi xuống hàng ghế đá, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn vương lại trên khoé mi. Nó đã khóc quá nhiều. Đau thương tới đây có lẽ đã kết thúc rồi. Như một thước phim quay chậm, từng kí ức giữa nó và hắn hiện lại.

Cuộc tình đầu tiên của nó đã kết thúc trong đau khổ. Hệt như một thanh chocolate vậy. Có cả vị ngọt và đắng hoà lẫn. Nhưng ít nhất là trước khi mọi chuyện kết thúc nó cũng nói được lời yêu hắn. Nó không dám nghe hắn trả lời. Bởi nó sợ hắn sẽ nói xin lỗi. Nó sợ rất nhiều thứ. Sợ hắn yêu người khác. Sợ hắn quan tâm người khác. Sợ hắn sẽ rời xa nó. Nó sợ... sợ quá nhiều thứ. Nhưng tất cả đều liên quan tới hắn. Giờ thì chẳng còn gì cả. Từ giờ nó sẽ tập quên đi hắn. Nó sẽ chấp nhận cái kết thúc này. Biết là rất đau. Nhưng cố gắng níu kéo thì còn đau hơn gấp vạn lần.

   Bởi vì...
   Kết thúc...
   Rồi mà...
   Đúng không...?

Nó đứng dậy. Cơn gió bất chợt thổi mạnh lùa vào khiến mái tóc màu bạch kim của nó tung bay. Gió cuốn theo những cái lá mùa thu màu vàng. Cuốn theo cả những kỉ niệm giữa hắn và nó...

Tạm biệt anh, mối tình đầu của em!

   * Hoán đổi đi:
• Để Anh biết yêu Anh trái tim Em đã nát vụn ra sao
• Để Anh biết trong mỗi cuộc chơi chỉ có mình Anh cười
• Để Anh biết vết thương trong Em không bao giờ lành lại!!!!

~~~~~~~~~~~ End ~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top