Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giữa 0.10


Lần gần nhất So Junghwan đi dã ngoại là chuyến đi ngắn hạn từ tận những năm cấp ba. Thế nên với kinh nghiệm chẳng cách con số không là bao, Junghwan chỉ im lặng nhìn Yoshi lựa hết cái nọ đến cái kia. Yoshi chỉ tay đến chỗ nào, thì So Junghwan vội vàng ôm nó đến để cậu thiếu gia có thể quan sát kĩ càng.

Nhưng làm sao Junghwan có thể biết được. Kinh nghiệm với bộ môn hoà mình cùng thiên nhiên này của Yoshi còn chẳng đến được con số không. Thành thử ra, sau hơn hai giờ đồng hồ dạo hết mọi ngõ ngách của cửa hàng, Junghwan thì sắp sửa thuộc lòng hết đường đi đến từng kệ trưng bày, không chừng còn có thể thay nhân viên bán hàng. Vậy mà cả hai vẫn chẳng biết nên mua thứ gì. Cuối cùng, Yoshi mới chịu để nhân viên của mình bày sẵn mọi thứ như Junghwan nói ngay từ ban đầu.

"Tôi không biết mình tới đây để làm cái gì." Ngồi ở nhà hàng lộng lẫy với những vật trưng bày đắt đỏ sau tủ kính trên tầng thượng của toà nhà, Junghwan lại thẫn thờ nhìn xuống mấy khóm hoa đang được người làm vườn chăm sóc, cậu thở dài nói.

Yoshi lần theo hướng mắt của So Junghwan, cố nhìn xem rốt cuộc người kia muốn nhìn gì, cuối cùng vẫn là không thể đoán được tầm nhìn và cả tâm tính của So Junghwan, Yoshi mới mở miệng đáp lại câu nói bâng quơ từ cậu.

"Vì tôi gọi cậu tới, thì cậu phải tới."

So Junghwan cười lên hai tiếng, đôi mắt cong lại, khuôn miệng tươi tắn, rạng rỡ đến mức giống như chói lóa cả một bầu trời phía sau cậu. Nhưng chỉ sau một phút sáng chói như thế, mọi thứ lại tắt ngóm khi Junghwan cất lời:

"Trên mạng dạo này người ta gọi tôi là pet của cậu chủ nhà Kanemoto đó, cậu có nghe qua chưa ha?"

Yoshi khựng người, đôi mày hơi cau lại, bàn tay từ đang đặt trên bàn lại rụt về, chui xuống gằm bàn rồi siết chặt vào nhau.

"Cậu đi xem mấy cái đó làm gì rồi lại để tâm."

Junghwan tặc lưỡi, liên tục dùng đầu ngón cái để xoay ngược xuôi chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ, trong khi đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn xuống khu vườn ngập hoa cỏ phía dưới.

"Nếu tôi thật sự coi cậu là đối tác, tôi sẽ không tìm kiếm tên chúng ta trên mạng, cũng không để tâm làm gì."

Lúc Yoshi mở miệng tính đáp lại gì đó, phía sau lưng Junghwan, xe thức ăn của nhà hàng đang được đẩy đến, bắt thấy ánh nhìn mang theo chút hiếu kì của nhân viên phục vụ, Yoshi lại khép môi nuốt hết mọi lời tính nói vào lại bên trong.

Bữa ăn hôm đó trôi đi rất nhanh, Yoshi không có ý định khơi chuyện để nói với Junghwan mà chính cậu cũng cảm thấy mình không nên nhắc lại làm gì vì sắc mặt của Yoshinori đã không còn sáng sủa được như ban đầu. So Junghwan đương nhiên biết giới hạn của mình nằm ở đâu. Nằm ở hai từ Đối tác hoặc Thú cưng như mấy người ngoài kia bông đùa, mà thật lòng Junghwan thấy cái nào cũng tệ chẳng khác gì nhau.

Gần cuối buổi chiều hôm đó, sau khi đã đưa Junghwan trở về chỗ của mình, Yoshi vẫn nhất quyết lạnh mặt chẳng hé ra nửa lời. Đến tối muộn So Junghwan mới nhận được một tin nhắn từ Cậu Ấm, Yoshi nhắn ngắn cũn không đầu đuôi chủ vị, dặn Junghwan ngày mai nhớ mặc quần áo Yoshi mua cho lúc chiều, theo tài xế của nhà Yoshi đến điểm hẹn.

Thú thật, So Junghwan chưa từng nghĩ một câu nói bông đùa của mình lại khiến Yoshi đột ngột tỏ rõ thái độ không hài lòng đến thế. Mọi khi Junghwan vẫn rất hay đùa giỡn kiểu đưa đẩy như vậy, Yoshi khi đó thường là cười trừ hoặc cũng có lúc sẽ đốp chát lại bằng một câu gì đó cù nhây không kém. Thế nhưng lần này thái độ của Yoshi lại rất lạ, rất cảm tính. Ngay cả cái lần sau lúc bị Junghwan hôn môi, Yoshi cũng chẳng thái độ đến mức này. Trong lòng Junghwan đâm ra bất an đến khó thở.

.

Điểm hẹn mà Yoshi nói đến là một khoảng sân rộng lớn nằm khuất sau hết những toà cao ốc của khu phức hợp mà bọn họ vừa tới ngày hôm qua để mua sắm. Tài xế nói với Junghwan rằng Yoshi sẽ ghé đến đó sau khi kết thúc một buổi họp khẩn ở công ty. Junghwan cũng chẳng quá bận tâm đến việc làm ăn của nhà Kanemoto, cậu tranh thủ ngửa cổ ngủ một giấc ngắn trong lúc xe chạy.

Từ tối qua sau khi gặp Yoshi trở về, Junghwan có một lịch trình chụp bìa tạp chí, sau đó thì lại vội vã đến phòng tập để dợt vũ đạo cho ca khúc mới. Về được đến nhà đã là giữa đêm, lại nhìn tới di động nằm sâu dưới đáy túi đeo, chẳng có tin nhắn nào được gửi đến lúc hai giờ sáng như mọi ngày. Junghwan cứ thế ở trên giường, mông lung với những thắc mắc đang lơ lửng trong đầu mình. Đương nhiên điều đó đổi lại một đôi mắt lờ đờ thiếu sức sống vào sáng hôm sau, nhưng Junghwan cũng đã sớm dùng mọi loại mỹ phẩm để che đậy chúng trước khi tới chỗ gặp Yoshi. Không phải để trông bóng bẩy trước mắt người nọ mà là để trông không quá thê thảm cho người ta xem.

Đến được nơi cần đến rồi Junghwan lại thấy như mình không nên có mặt ở đó. Rõ ràng Yoshi nói chỉ là một buổi dã ngoại thông thường và cả rất kín đáo, nhưng riêng tư kiểu gì mà lại có mặt cả trăm người tham dự chưa tính nhân viên phục vụ. Cũng chẳng thể gọi thứ đang diễn ra trước mắt Junghwan là một buổi cắm trại hay dã ngoại gì sất. Đây chắc chắn là một buổi tiệc ngoài trời mà người ta thường thấy trong mấy bộ phim về giới giàu sang.

Junghwan lướt mắt nhìn xung quanh một vòng, không quá ngạc nhiên khi ở đây chẳng có lấy nổi một người cậu quen biết. So Junghwan đúng là nổi tiếng thật, được người săn đón cũng là thật nhưng tới mức được xếp cùng với mấy người giàu có trong nhiều lĩnh vực như ở đây thì câu trả lời phải là không thể.

Không muốn bản thân cứ lóng ngóng như một kẻ khờ, Junghwan tóm lấy một cậu nhân viên gần mình nhất, hỏi cậu ta phòng vệ sinh ở đâu. Sau khi được chỉ dẫn cụ thể, cậu mau chóng lủi thẳng vào đó tránh tai mắt của người xung quanh và cũng là để liên hệ với cái người đã rủ rê mình đến đây. Phải sau lần gọi thứ ba hay tư gì đó, Yoshi mới bắt máy với tông giọng chẳng chút mặn mà nào.

"Sao cậu nói rất riêng tư?"

"Hửm? Làm sao, cậu đến đó chưa, ở đó chỉ có vài người bạn của tôi thôi."

Junghwan lẩm bẩm gì đó như đang tính toán, sau vài mươi giây thì nói:

"Vài người của cậu là hơn trăm người ấy hả? Cậu lắm bạn thế."

Phía bên kia, Junghwan nghe Yoshi vội kêu lên:

"Làm sao mà...?"

"Làm sao?"

Đầu dây bên kia bỗng im lặng, rồi đột nhiên Junghwan nghe thấy Yoshi chửi tục một câu, sau đó cậu lại hối hả nói:

"Cậu đang ở đâu thì cứ ở yên đó, chờ tôi đến rồi tính, không được ra bên ngoài, nhất định không được để ba tôi nhìn thấy cậu."

Junghwan giật thót tim khi nghe đến nhân vật quan trọng trong nhà Kanemoto.

"Ba cậu á? Sao mà ba cậu ở đây, tôi chưa sẵn sàng để ra mắt cha chồng đâu."

Yoshi lập tức gắt lên:

"Đừng có nói nhảm, ở yên đó chờ tôi tới."

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Yoshi, Junghwan ngẩng đầu nhìn lên khung cảnh trước mắt mình, cậu thầm nghĩ may là bản thân đang ở trong một khu nhà giàu thế nên phòng vệ sinh cũng rất đẹp và xịn, lại còn hết sức sạch sẽ. Nơi bữa tiệc được diễn ra cách khá xa nơi mà Junghwan với Yoshi cùng đến lần trước. Vả lại, hiện giờ ở đây vẫn chưa được đưa vào sử dụng, Junghwan không thể lang thang bên ngoài, không khéo sẽ bị người khác nhận ra. Quan trọng nhất vẫn là Yoshinori đã dặn cậu ở đâu thì phải ở yên đó chờ cậu ấy tới. Junghwan không có cách nào làm trái lời người đó nói với mình.

Cũng không thể đứng tần ngần giữa một gian phòng vệ sinh lớn mải như vậy, Junghwan đành chọn chui vào phòng cuối cùng để tránh đụng phải bất cứ ai đó không mong muốn, nhất là người đàn ông lớn nhất nhà Kane. Đợi ở đó suốt mười mấy phút đồng hồ, Yoshinori thì chẳng thấy đâu, chỉ vô tình nghe phải chuyện vốn không nên nghe.

"Này, nghe bảo hôm nay Yoshi mang người cậu ta bao tới để khoe khoang đó."

"À à, tao nghe rồi, So Junghwan phải không? Cậu ta đang được nhiều người săn đón lắm nhưng mà kiêu căng quá, cứ tưởng không mua bằng tiền được."

"Có cái gì không mua được bằng tiền, thì mua bằng nhiều tiền."

Mấy người bên ngoài cười nói lớn đến mức làm Junghwan thấy tay mình lùng bùng, cậu thầm hối hận vì trước đó quyết định bỏ lại tai nghe không dây ở nhà.

"À phải rồi, hôm nay Kim Jaehan có đến đây với ông già của nó đó, chắc chút nữa sẽ có kịch để xem."

"Ừ ha, hồi trước thằng đó mua không được So Junghwan còn gì, sau lại bị Yoshinori mua mất, chắc chút nữa phải gọi cho nó sữa tươi thay vì vang trắng."

Ra là bản thân đáng giá cỡ vậy, Junghwan đâu thể nào ngờ được có ngày mình lại trở thành một vật phẩm được người ta mang ra đấu giá cho mục đích so đo quyền thế. Không phải Junghwan vẫn ngây thơ tin rằng thế gian không có những màu sắc giả dối, chỉ không ngờ được có ngày lại phải nhúng mình vào đó. Từ trước đến nay, Junghwan cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện mình làm là để được leo lên một đỉnh danh vọng nào đó. Mọi thứ cứ tự nhiên đến, cậu lại cứ tiện tay nắm lấy. Lần này cũng chẳng khác gì, Junghwan gặp Yoshi rồi cả hai cứ vô thức cuốn vào nhau dù Junghwan biết rõ rằng người đó giống như những tia phóng xạ chết chóc, càng đến gần, càng thẩm thấu, kết quả sẽ càng đau thương. Nhưng đến tận lúc này, Junghwan tin mình khó lòng quay đầu bỏ mặc một mình Yoshi ở lại, dù việc kéo người đó ra khỏi nơi tâm tối kia Junghwan vẫn chưa dám chắc mình sẽ làm được.

Hai người bên ngoài vẫn chưa rời đi, còn đang vui vẻ tán gẩu ở bồn rửa tay. Thế thì càng tốt, để họ đi như vậy Junghwan sẽ thấy tiếc nuối vô cùng. Cậu vươn vai một cái, vặn vẹo khớp cơ một chút trước khi bật tung cánh cửa phòng vệ sinh rồi xoay đầu nhìn hai con người cũng đang nhìn mình với đầy vẻ kinh hồn bạt vía.

"Sao, cảm giác nói xấu người khác rồi người ta thình lình xuất hiện như thế nào? Thần kì đúng không?"

Junghwan nói xong thì lại cười ha hả mấy tiếng dài, không đợi hai người kia kịp định thần hay đáp lại gì, Junghwan lại tiếp tục:

"Không biết mấy người nghe tin Kim Jaehan mua tôi ở đâu ra, tôi thì chưa nghe qua bao giờ nhưng chuyện Yoshinori mua được tôi thì chính xác đó, biết cậu ấy mua tôi giá bao nhiêu không? Lại đây tôi nói nhỏ cho nghe,..." - Đến đó, tông giọng của Junghwan bỗng dưng lại hạ thấp xuống như thì thầm, cậu che tay ngang miệng mình, nói - "Một cái hôn thôi."

Sau đó Junghwan lại phá lên cười trong khi lảo đảo bước khỏi đó, trong ánh nhìn hết sức hoài nghi nhân sinh của hai thằng cậu ấm ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top