Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giữa 0.11


Vừa đến trước cửa lại vừa hay bắt gặp Yoshi đang muốn vào bên trong, vì vội vã mà cả hai lập tức va vào nhau, trán của Yoshi đâm thẳng vào mũi của Junghwan, cả hai người cùng lúc ôm lấy bộ phận bị va đập, rên rỉ kêu đau.

"Nè, cậu có biết mũi rất quý giá với đàn ông không?"

"Trán của tôi thì được mua bảo hiểm rồi đó."

Vừa định tiếp tục đôi co trống mái, nhân viên của buổi tiệc đã lũ lượt kéo đến chỗ cả hai vì tiếng động ồn ào. Yoshi còn chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy So Junghwan giữ chặt cổ tay mình kéo đi, nhắm thẳng đến sân vườn diễn ra buổi tiệc. Đi được gần đến thì Yoshi lại vùng vằng không muốn đi tiếp.

"Ra đó để làm gì."

"Cậu sợ cái gì, ba cậu muốn cậu mang tôi đi khoe khoang còn gì, sao cậu lại ngại. Chê tôi không đáng được mang ra trưng bày hay sao."

Nắm tay của Junghwan vẫn còn giữ chặt ở cổ tay Yoshi, cậu thôi không giựt tay về nữa mà chỉ nhẹ nhàng nhấc lên trước mắt cho Junghwan xem.

"Đỏ rồi, đau quá."

Junghwan giật tay về ngay khi nhận ra mình còn siết chặt tay người kia, vừa rút tay về lại nghe Yoshi nhỏ giọng nói.

"Tôi đang trong thời kì muốn chống đối ba mình nên là chúng ta sẽ không cần phải ra đó nữa."

Junghwan hiếu kì hỏi:

"Làm sao vậy? Có sao không?"

"Không sao, tôi nói mình bận công việc thì ông ấy cũng chẳng làm gì được tôi."

Yoshi đưa Junghwan trở về bằng xe riêng của mình thay vì xe của nhà Kanemoto như ban đầu. Cả đoạn đường dài chỉ có tiếng gió với tiếng động cơ xe rít lên mấy đợt dài. Junghwan vốn có rất nhiều thứ cần nói nhưng không hiểu tại sao cứ hễ nhìn thấy nét mặt hiện giờ của người kia, lời gì cũng ứ nghẹn ở cổ họng không thể thoát ra.

Thế cho nên người mở lời trước đương nhiên là Yoshinori.

"Mấy người đó đã nói gì với cậu."

Junghwan thoáng chút giật mình, cậu nghĩ ngợi hồi lâu mới nghiệm ra mấy người mà Yoshi vừa nhắc là ai.

"Ờ thì, họ nói được phân nửa của sự thật."

"Còn phân nửa không thật?"

"Kim Jaehan không hề mua tôi, người ta đồn như thế sau khi thấy chúng tôi đi cùng nhau mỗi hai lần."

Yoshi nhướn mày, cậu hỏi:

"Hai người quen biết nhau?"

"Ừ, lạ lắm hả, hồi xưa tập nhảy chung chỗ. Ai lại không biết hồi đó cậu ta từng muốn làm người nổi tiếng."

Yoshi bổ sung thêm:

"Sau đó thì phải bỏ hết để làm người thừa kế."

Junghwan đưa mắt nhìn sang mấy hàng cây xanh bên vệ đường đang dần bị bỏ lại phía sau, cho đến khi tất cả cây cối dần biến mất, mấy toà cao ốc đang hiện ra phía xa xa, Junghwan lại quay đầu nhìn về người ở ghế lái.

"Thế giới của cậu đó hả?"

Nắm tay của Yoshi khẽ siết chặt vô lăng, cậu thở ra một hơi thật dài rồi lại hít vào cũng bằng từng đó hơi thở, sau đó mới cất lời:

"Chán lắm đúng không?"

Junghwan lắc đầu, cậu lại hỏi:

"Có nghĩ đến chuyện bỏ trốn chưa?"

Yoshi xì cười, vừa cười vừa nhìn Junghwan nói:

"Hồi mười bốn tuổi có nghĩ qua."

Junghwan nói:

"Rồi thì sao?"

Yoshi thả chậm lại tốc độ xe chạy, chiếc xe bây giờ chỉ chầm chậm lăn bánh như tản bộ trên đường cao tốc vắng người.

"Cậu cứ thử giàu có suốt mười mấy năm rồi bị bắt nghèo xem, làm sao mà chịu nổi."

Junghwan đáp cụt ngũn:

"Ai đã cho giàu thử đâu mà biết."

Yoshi hướng về Junghwan lắc đầu cười trừ, chút lát sao cậu lại nói thêm:

"Tôi hèn lắm đúng không? Chỉ quen sống sung sướng nên đâu có dám đối đầu với khổ cực."

Junghwan không đáp lại câu hỏi của Yoshi, cậu đột ngột chỉ tay đến dưới cái cây duy nhất nằm phía trước con đường bọn họ sắp băng qua rồi thình lình bắt Yoshi dừng xe lại.

"Cậu bị sao, đừng có nói là mắc..."

"Không có, tôi là công dân tốt, không có đi bừa bãi ở ngoài đường đâu. Cứ dừng lại đi."

Yoshi hơi nghi ngờ nhưng vẫn rẽ lái vào chỗ bên dưới thân cây hạt dẻ mà Junghwan bảo. Xe chỉ vừa dừng lại, So Junghwan đã vội vàng nắm lấy tay Yoshi kéo về phía mình. Yoshi giật mình muốn rụt về thì lại nghe Junghwan nói:

"Không có giở trò đồi bại đâu, sao mà cứ nghĩ xấu cho người khác miết vậy."

Một tay Junghwan vẫn giữ khư khư tay của Yoshi, tay còn lại thì mò mẫm trong túi quần mình, lấy ra một miếng băng cá nhân nhỏ. Lúc này Yoshi mới nhận ra, trên đầu ngón tay mình có một vết cắt đang ứa máu. Yoshi ngẩn ngơ nhìn So Junghwan cẩn thận dùng khăn giấy lâu đi chút xíu máu còn động lại rồi mới nhẹ nhàng quấn vết thương lại bằng băng cá nhân có hình bò sữa hết sức nhức mắt Yoshi.

"Người giàu gì mà tay toàn vết cắt vậy, hôm đầu tiên qua nhà cậu, tay cậu cũng bị đứt."

Đợi cho Junghwan băng lại cho vết cắt trên tay mình xong xuôi, Yoshi mới rụt tay về.

"Người giàu thôi chứ không phải Người dị biệt. Bị giấy tờ ở công ty cắt."

Junghwan hơi cau mày nói:

"Không cẩn thận gì hết."

Yoshi lại cao giọng trả treo:

"Cậu cứ thử hôm nào cũng lật qua lật lại mấy chồng hồ sơ giấy tờ xem."

Thấy Yoshi cãi lại mà môi mím hết vào nhau, Junghwan cười cười, lắc đầu nói:

"Vậy thì sau này cứ hễ tay cậu bị giấy cắt, cứ mang đến chỗ tôi, tôi băng lại cho."

Yoshi ho khan mấy tiếng, vừa khởi động xe vừa xì một cái thật to rồi nói:

"Ai mà cần cậu làm cho, cậu là bác sĩ chắc."

Nhìn Yoshi cứ phồng má lên cãi nhau với mình, Junghwan cảm thấy khó nhịn được, cố ý vươn tay ra, véo vào má người kia một cái. Yoshi lập tức giãy nảy la lối rằng mẹ cậu còn chưa bao giờ làm vậy với cậu mà So Junghwan lại dám cả gan đến như thế.

"Là do cậu cứ phồng má đó, dễ thương quá ai mà chịu được."

"Im ngay, không thôi tôi nhất định sẽ cho người diệt khẩu cậu."

So Junghwan phá lên cười nức nẻ. Yoshi thấy người kia cười vui quá cũng không nhịn được phụt cười theo. Sau đó trên đoạn đường trở về, không chỉ còn mỗi tiếng gió hay tiếng động cơ xe chạy nữa mà còn có thêm cả tiếng cười đùa rộn rã của hai người trong xe hoà vào.

Khi khu căn hộ nơi Junghwan sống hiện ra trước mắt cả hai, cậu cũng đồng thời nhìn thấy quản lý của mình đã đứng sẵn ở sảnh chính để chờ mình. Junghwan quay sang phía Yoshi đang đỗ xe vào một chỗ trống trước cửa toà nhà, cậu bắt đầu lục đục tháo bỏ đai an toàn rồi nói mấy câu chào tạm biết với Yoshi. Nhưng vừa rời khỏi ghế ngồi, khi sắp sửa đóng cửa xe Junghwan mới nghe thấy Yoshi chầm chậm nói:

"Nè, hôm nay, xin lỗi vì làm phiền cậu."

Junghwan lại cười phớ lớ trả lời:

"Sao phải xin lỗi, thú cưng theo chủ đi chơi thì có gì đâu mà phiền."

Yoshi nghe thế thì vội vàng kêu lên:

"Nè, cậu không phải thú cưng của tôi, cũng không đối tác gì hết."

Junghwan nhướn mày hỏi vặn:

"Vậy là gì của cậu?"

Bị hỏi đột ngột quá, Yoshi trở nên lúng túng, cậu lắp bắp mải mới thốt ra được một câu:

"Bây giờ thì chưa biết, tóm lại là không phải hai cái danh xưng kia."

Junghwan mỉm cười, cậu gật đầu nói:

"Ừm, vậy là đủ rồi. Thôi không có gì nữa thì tôi về nha."

Nhác thấy Junghwan tính bỏ đi, Yoshi lại hối hả gọi tên cậu.

"Có chuyện này."

Junghwan quay đầu, đi vòng tới cửa kính ở bên phía ghế lái.

"Có gì?"

Yoshi ngắc ngứ đáp:

"Thật ra, hôm nay tôi muốn đi dã ngoại thật chứ không phải cái thứ đó..."

So Junghwan "À" lên một tiếng dài vỡ lẻ, rồi cậu cười tươi nói:

"Vậy chọn ngày đi, tôi đưa cậu đi. Không cần mua sắm chuẩn bị gì hết, cũng không cần chọn một chỗ riêng tư hay kín đáo nào hết."

"Hả, vậy thì không tiện."

Junghwan nói:

"Tiện mà, tiện để cậu mang tôi đem khoe với mấy người ngoài kia."

Yoshi cau mày, hơi cộc cằn nói:

"Đã nói không có cần làm mấy thứ đó."

Junghwan bỗng dưng bước đến gần chỗ ghế lái, chống khuỷu tay mình xuống bệ cửa sổ, cúi thấp đầu để Yoshinori có thể nghe thật rõ những gì cậu sắp sửa nói ra.

"Tôi nói thật, không phải dỗi hờn gì. Tôi muốn cậu cứ mang tôi khoe khoang như vật phẩm mà cậu may mắn có được. Chỉ cần cậu đừng mang tôi đem bán cho người khác."

Thấy Junghwan dí sát mũi cậu ấy vào một bên má mình, Yoshi vội vàng rụt về phía sau để kéo dãn lại khoảng cách hết sức nguy hiểm như hiện giờ của hai người, rồi cậu nói chậm rì như bị cà lâm:

"Bán cái gì mà bán, làm như có người chịu mua. Thôi đi về dùm cái đi, quản lý của cậu đang chờ kia kìa."

Junghwan gật đầu, lùi lại về sau như cũ, vẫy tay chào Yoshi thêm mấy lần mới chịu rời đi.

Cho đến lúc So Junghwan bị quản lý của cậu lôi đi rồi khuất sau một ô cửa. Xe của Yoshi vẫn chưa khởi động để lăn bánh, cậu thẫn thờ ngồi đó, ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào tầng thứ mười hai của toà nhà. Được một lúc lâu như thế, khi ô cửa sổ trên kia cuối cùng cũng sáng đèn. Yoshi mới chậm rãi dùng mu bàn tay áp vào gò má mình rồi lại lần xuống lồng ngực. Gò má đang nóng ran còn giữa ngực thì như bị ép chặt.

Hình như, có một con tim vừa lạc lối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top