Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giữa 0.15

Thứ lỗi chưa beta.

____

Thật ra tất cả chỉ là một cơn mơ.

So Junghwan đã nghĩ thế sau khi cậu được hôn Yoshi và được nghe về chuyện hai người đã trở thành một điều gì đó đặc biệt của đối phương.

Thật ra Junghwan cũng từng nghĩ nếu mọi thứ không phải mơ, thì có thể Yoshinori làm những chuyện này là để chọc tức Haruto, hoặc tệ hơn là để khoả lấp chỗ trống mà Haruto bỏ lại. Còn không thì có khi lại giống như Kim Doyoung nói, tình yêu làm con người ta nhỏ bé đến mức đánh mất hết cả sự tự tin mà bản thân vốn có.

So Junghwan luôn xem mình là một người bình thường quá đỗi khi đứng trước Yoshinori.

.

"Kiểu như, So Junghwan có thật sự thích mình hay không? Tao nghĩ thế."

Trong tất cả những viễn cảnh vui vẻ hài hước nhất mà Kim Doyoung có thể nghĩ đến. Cậu tin chắc rằng chưa có cái nào vui hơn vụ bản thân đang ngồi đây nghe Yoshinori kể khổ về tình yêu, đã thế tình yêu ở đây lại còn là với So Junghwan. Chỉ nghĩ thôi đã khiến khoé miệng Doyoung cong lên vui sướng vì được chứng kiến. Dù là thế, Doyoung biết mình vẫn nên kiềm chế nỗi niềm này, cậu khịt mũi để nén cười, hỏi lại Yoshi:

"Nhưng vì sao mới được?"

Yoshi đảo mắt nghĩ ngợi, sau đó mới nói:

"Có một lần như này..."

Lần đó So Junghwan nhận được hợp đồng quảng cáo nước hoa, mẫu quảng cáo lần này còn phải đóng cùng người mẫu đích thân hãng chọn lựa. Yoshi nhìn thấy hình của cô siêu mẫu kia thì lập tức đập bàn phản đối, trước ánh nhìn không mấy thông suốt từ quản lý của So Junghwan. Yoshi hắng giọng lấy lại bình tĩnh một chút rồi quanh co nói vì bản thân cảm thấy hãng nước hoa này không mấy hợp với hình tượng của Junghwan.

Đương nhiên chuyện cậu chủ nhà Kane đã quyết thì khó có ai dám làm trái ý. Hôm đó cuộc họp có tổng cộng bốn người. Thư ký của Yoshi, quản lý của So Junghwan. Hai người còn lại chắc chắn là nhân vật chính. Quản lý của Junghwan gật gù giả lả nói thế thì không nhận. Thư ký của Yoshi nhanh chóng ghi chép nội dung buổi họp hôm nay dù chính cô nàng cũng thắc mắc tại sao gần đây sếp của mình bỗng dưng thường xuyên quan tâm tình hình của cái công ty nhỏ bé này.

Yoshinori xem như thế là đã xong xuôi, vui vẻ hài lòng muốn kết thúc cuộc họp hành với tính chất đến ngắm người yêu là chính này.

So Junghwan bỗng dưng lên tiếng và khẳng định bản thân đúng là có hào quang nhân vật chính trong câu chuyện.

"Tôi muốn nhận quảng cáo này. Hãng nước hoa này tôi thường xuyên dùng, người hâm mộ cũng nói là rất hợp với hình ảnh của tôi."

Thư ký Lee giật mình rơi cả bút trong tay, có phải lúc nào cô cũng được nhìn thấy tình huống đối kháng thế này xảy ra trong cuộc họp do cậu Kane chủ trì đâu. Quản lý Min muốn lặng lẽ uống trà mà lại bị Junghwan làm cho hoảng đến cắn trúng lưỡi kêu lên. Cả hai nhân vật phụ đều tin họ cần bốc hơi khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, vì mạng sống rất quý giá.

Yoshi không quan tâm chuyện bây giờ xung quanh đang có những ai, cậu lập tức lớn giọng:

"Tôi nói không có hợp."

Junghwan cau mày, cậu đảo mắt từ cô nàng thư ký sang quản lý của mình. Cả hai người kia gật đầu tiếp nhận thông tin rồi mau vội biến mất, bỏ lại Yoshinori đang cáu bẩn với So Junghwan.

Cửa phòng vừa khép lại, Junghwan đã lập tức ghé tai Yoshi thủ thỉ:

"Cô siêu mẫu đó, có chồng rồi."

Yoshi vỡ lẽ kêu lên một tiếng rồi cũng rất nhanh nhận ra mình bị bắt bài. Cậu ngượng đến mức lúng túng không dám nhìn vào cặp mắt nâu của So Junghwan. Nhưng do tính tình cố chấp vẫn muốn phản biện.

"Thì sao, chuyện đó quan trọng gì?"

Junghwan gật gù nói:

"Không quan trọng, chỗ quan trọng là tôi không hứng thú với người đã có chồng. Mong là ai hay nghĩ thì bớt nghĩ xa xôi dùm thôi."

Junghwan càng nói càng nhích lại thật gần chỗ Yoshi, khiến cậu ấm nhà Kane cảm thấy bị người kia áp bức đến ngột ngạt. Cuối cùng đành giơ tay đầu hàng.

"Nhận cái gì thì nhận đi. Muốn làm gì thì làm. Đây không quản nữa."

.

"Thế là sau đó mày không đến để họp nữa?"

Doyoung chép miệng hỏi, tròng mắt chất chứa chỉ toàn sự chê bai.

Yoshi gật đầu.

"Ừ mà sao mày biết?"

Doyoung cười hì hì đáp:

"Cô Lee nói, dạo này mày không sang công ty kia, cũng không thình lình bắt đi họp."

Yoshi mệt mỏi thở dài. Doyoung càng nhìn càng cảm thấy giống như bản thân mình của nửa năm về trước. Dù bây giờ cậu cũng chưa khá khẩm là bao nhưng chắc chắn là đã đỡ phải nghĩ ngợi dông dài đến người kia. Doyoung khịt mũi nói:

"Tao chưa tìm thấy lí do vì sao mày lại nghĩ So Junghwan không thích."

Yoshi nóng nảy đến bẻ gãy đôi nhành hoa mà Haruto mang tới vào chiều qua. Cậu vừa nói vừa vô thức luôn tay ngắt trụi hết cánh hoa, tất cả vương vãi ra khắp sàn nhà chỗ cậu ngồi.

"Như vậy mà cũng không hiểu hả? Vậy để tao kể thêm chuyện khác."

Chuyện khác đó xảy đến gần đây hơn. Cụ thể là vào hai hôm trước. Khi buổi chụp ảnh đầu tiên cho hợp đồng quảng bá nước hoa được diễn ra.

Junghwan có thói quen đến trước khi mọi lịch trình bắt đầu khoảng nửa tiếng. Thời gian đó Junghwan dùng để nhập vai hoặc quan sát hiện trường. Hiểu rõ cái gì thì mới có thể thật sự làm tốt cái đấy. Bữa đó được Junghwan xem như bao ngày bình thường khác. Cậu đến trường quay từ sớm, sau khi quan sát cảnh vật bố trí làm sao thì chuyển sang hỏi thăm nhân viên và đồng nghiệp.

Đồng nghiệp của Junghwan cũng có thói quen tới sớm. Cô siêu mẫu còn mang theo rất nhiều thức ăn tự tay làm. Junghwan chẳng nghĩ được gì xa xôi, cảm thấy mọi thứ không có gì bất thường nên cậu cũng vui vẻ cùng những người tới sớm khác trong ekip ăn uống. Mà chẳng lẽ cứ ngồi ăn như mấy cái xác không hồn, bàn ăn đương nhiên cần chút không khí sôi nổi. Junghwan thì trước giờ luôn là kiểu người hoạt bát, cậu dễ dàng tạo ra những câu chuyện, cũng khiến người khác thoải mái nhập vào những chuyện đó. Và mọi thứ sẽ bớt phức tạp nếu hôm đó Yoshinori không bị đối tác dời lại ngày họp.

Vốn dĩ Yoshi cũng không định đến chỗ Junghwan làm gì, chuyện đó không ảnh hưởng gì lắm đến chuyện làm ăn của nhà Kane. Cũng không to tác đến mức khiến Yoshi phải quay đầu xe để đến đó thay vì trở về công ty làm tiếp những việc còn dang dở khác. Nhưng ngày hôm đó chắc là ngày có một ngôi sao nào đó ngoài kia nghịch hành. Yoshi không dưng lại muốn đâm đầu đi đến chỗ So Junghwan dù chẳng có kế hoạch từ trước.

Lúc Yoshi đến, vừa hay nhìn thấy cô siêu mẫu kia đang cười khoái chí, tay vỗ đôm đốp lên vai So Junghwan mà người kia cũng đang cười rất vui vẻ. Yoshi không biết có gì mà vui đến thế, chỉ biết là hiện giờ bất cứ câu chuyện cười nào cũng làm Yoshi cảm thấy tức giận.

"Ngài Kane?"

Ba của Yoshinori đang không ở đây, đương nhiên người ta đang gọi cậu. Yoshi sải chân bước tới chỗ người gọi mình, mở miệng cười tươi chào đáp lại:

"Đạo diễn, chào ông."

Bên này Junghwan chỉ cần nghe đến mấy chữ cái trong tên gia tộc nào đó đã bật người ngồi dậy, cậu đảo mắt một chút thì phát hiện ra Yoshinori đang trò chuyện gì đó với đạo diễn ở cách cậu không xa. Dĩ nhiên Junghwan muốn tiến lại gần phía bọn họ.

Không chỉ người trong ngành, hầu hết chuyện giữa Junghwan và Yoshi đều đã được mọi người biết rõ. Cô siêu mẫu là người đã có gia đình, đương nhiên sẽ rất nhạy bén đối với những tình huống thế này. Chỉ cần liếc sơ cô nàng cũng đủ hiểu vì sao hôm nay ngài Kanemoto phải bỏ công tới để quan sát buổi quay chụp quy mô nhỏ này.

Nhưng So Junghwan thì chưa có gia đình, nên cậu không hiểu.

Bầu không khí trầm hẳn từ khi có ai đó nói ông chủ đến rồi. Bàn ăn nhộn nhịp mới nãy rất nhanh được mấy người trong ekip dọn sạch không dấu vết. Cô siêu mẫu cũng biết ý tứ trở về vị trí của mình.

Yoshi dù sao cũng là người có địa vị, cậu không thể tỏ vẻ khó chịu hay khác lạ gì. Vẫn giữ nét ôn hoà mọi khi, vui vẻ chào hỏi mấy người trong trường quay, ghé qua nói vài lời khách sáo với cô siêu mẫu, còn hào hứng mời cả đoàn ăn tối sau buổi quay. Làm xong xuôi đâu đó hết tất cả, Yoshi mới cau mày kéo So Junghwan về phía phòng nghỉ riêng của cậu.

Junghwan bị kéo đi nhưng không có chút hành động nào chống trả, toàn bộ đều thuận theo. Thế nhưng đến lúc chỉ còn mỗi hai người, cậu lại vô thức mở miệng hỏi Yoshinori tới đây vì điều gì.

"Không phải cậu nói có lịch trình khác rồi hả?"

Yoshi gật đầu nói:

"Đúng nhưng đã bị hủy. Bây giờ thì không có lịch trình nào nữa. Mà cậu tỏ thái độ gì đó, không thích tôi tới đây hay sao?"

So Junghwan lắc đầu, kịch liệt phản đối. Sau đó mới vói tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Yoshi, kéo thẳng người kia về phía lòng mình.

"Nói đi, ai ghẹo ngài vậy?"

Yoshi không đáp lại ngay, cậu cúi người, dụi đầu mình vào một bên vai của So Junghwan rồi há miệng cắn xuống một lực nhỏ. Junghwan không né tránh cũng không kêu đau, chỉ cười khúc khích sâu trong cổ họng, tiếp đó lại kéo Yoshi ngồi trọn vào lòng mình, mổ một cái thật nhẹ lên gò má người kia.

"Hình như là tôi ghẹo ngài giận hả?"

Yoshi mím môi không nói nhưng khuôn mặt đã đỏ hồng như bị ánh mặt trời nung nóng. Chính cậu cũng quên mất, bắt đầu từ khi nào mà bản thân cứ nhìn thấy So Junghwan là mặt nóng tim loạn. Có lẽ là từ lúc một phần bánh dâu tây được chia đôi.

"Ra là cậu cũng biết, tưởng đâu bị khờ đó."

So Junghwan thở ra, vươn tay day lấy mi mắt giả vờ mệt mỏi nói:

"Ông trời con của tôi ơi, ông có nhớ là sáu ngày rồi ông không nhắn tin, không gọi điện, không gặp mặt tôi hay không? Có phải những năm bốn mươi, năm mươi đâu mà chơi trò chiến tranh lạnh hả?"

Yoshi lập tức dẩu môi cãi:

"Chứ sao cậu không biết gọi, biết nhắn, biết tìm người ta đi. Có thật là thích hay không vậy hả?"

Junghwan nhịn đến miệng cũng khô đi, cậu quyết định không kiềm nén nữa, bắt lấy gáy của Yoshi rồi nuốt trọn đôi môi hồng nhạt đang chìa ra, gom vào luôn cả mấy lời nói ngang bướng.

Yoshi bị hôn đến thở thành tiếng nhưng vẫn lấy sĩ diện đặt lên đỉnh đầu.

"Đừng có cãi không lại thì dùng cách này nha. Chơi xấu quá."

Junghwan cười xoà không nói thêm gì, chỉ vươn tay về phía khuôn mặt của Yoshi, nhẹ nhàng dùng đầu ngón cái quẹt đi chút nước bọt còn sót lại.

Môi Yoshi lập tức mím vào trong, mặt mày cau có vì quá ngượng ngùng. Cuối cùng chỉ có thể úp mặt vào hõm vai Junghwan, gầm gừ vài tiếng oán giận, trách móc. Lọt qua tai So Junghwan lại giống như tiếng mèo kêu.

"Cậu có thích tôi thật không đó? Ai nhìn vào lại tưởng tôi mê đắm mê đuối cậu."

"Vậy có mê không?"

Yoshi lắc đầu nguầy nguậy làm cho đuôi tóc cậu cứ liên tục đâm chọt vào cổ So Junghwan.

Junghwan nghiêng đầu tránh đi vì cảm giác nhột nhạt, cũng đồng thời cúi xuống, nâng lên khuôn mặt vẫn hồng hào của Yoshinori.

"Tôi thích cậu đến mức mỗi khi đứng trước cậu, tôi đều cảm thấy mình rất tầm thường."

Yoshi mở to mắt mình, cố gắng hít vào một hơi đầy để cảm giác nhộn nhạo ở khoang ngực mau chóng tan biết. Cậu hiểu rất rõ cảm giác của So Junghwan. Vào những ngày đầu tiên khi Yoshi biết tim mình luôn loạn đi mỗi lúc nhìn thấy Haruto, Yoshi cũng đồng thời cảm thấy mình vô cùng nhỏ nhoi. Haruto rực rỡ và tràn đầy năng lượng kể cả khi cậu ấy từng chật vật với chuyện rời xa Park Jeongwoo.

Yoshi chưa bao giờ dám nghĩ, sẽ có ai đó nhìn mình như thế. Như thể mình là điều gì đó rất đặc biệt và độc nhất trong họ.

"So Junghwan, tôi không thích một người tầm thường đâu. Đừng tầm thường."

Cái ôm hôm đó của Yoshi rất ấm, rất trọn vẹn, nó vẹn toàn đến nỗi khiến Junghwan tin rằng có thể, chỉ có thể thôi. Ánh sáng của mình đã chạm được tới nơi tăm tối của cậu ấy.

.

"Vậy thì có gì để mày tiếp tục nghi ngờ hả?"

Doyoung nghe xong mọi chuyện, nghĩ ngợi tới lui đều cảm giác có gì đó lấn cấn, như miếng xương cá mắc ngang cổ họng.

Yoshi gật đầu rồi lại lắc đầu. Sau đó đột nhiên lại nhe răng cười tươi rói. Điệu bộ ũ dột ban nãy dường như chưa từng xuất hiện.

"Ừ, đúng là không còn gì để nghi ngờ hết. So Junghwan rất mê tao. Mê chết luôn."

Mặt mày Kim Doyoung lập tức nhúm lại, cậu bực bội hỏi:

"Vậy sao hồi nãy mày làm như mày sắp tâm sự chuyện buồn vậy hả thằng kia?"

Yoshinori cứ liên tục che miệng cười khúc khích, đã đời hồi lâu mới đáp:

"Tao khoe khoang tình yêu của tao đó. Rồi sao?"

Tay Doyoung đã co lại thành đấm nhưng cậu vẫn phải nhịn xuống vì cơ bắp của bạn trai nhà người ta gấp đôi của mình. Doyoung tức mà chẳng nói thêm được lời nào, cuối cùng chỉ có thể nhắn tin chửi rủa So Junghwan là đồ không biết cách dạy mèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top