Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giữa 0.2


"Cuối tuần có một buổi vũ hội từ thiện trong giới, em sẽ mời nhóm các anh đến diễn. So Junghwan sẽ gặp Yoshi ở đó. Và ùm, em đoán là mình nên có một phần thưởng nhỏ nhỉ? Nhỏ thôi cũng được anh nhé."

Mashiho nhắn vậy sau hai ngày kể từ cuộc nhờ vả kia. Giải quyết xong vấn đề của Junghwan thì cũng là lúc Junkyu vướng vào một rắc rối khó chiều khác. Món quà nhỏ mà Mashiho nói đến chắc chắn không hề nhỏ.

.

Junghwan nhận được tin tốt lành từ Junkyu sau hai đêm mất ngủ. Cuối cùng Junghwan cũng mơ hồ nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Trong mấy ngày này, Junghwan bị cách ly tuyệt đối với mạng xã hội và cả những người bạn chỉ dừng lại ở mức quen biết. Công ty giám sát cậu trong trạng thái cao độ để Junghwan không cố tìm kiếm tên mình và nhìn thấy những thứ tồi tệ từ những sinh vật cùng loài phát ra.

Nhưng Junghwan không cần xem cũng đủ để cậu nhắm chừng được bên ngoài kia đã mạt sát mình đến cỡ nào. Thứ khiến Junghwan để tâm nhất không phải đám người vốn dĩ đã ghét bỏ cậu mà là những người từng nói yêu thương hết mực mà giờ cũng ngã nghiêng theo sự mù quáng ngoài kia. Nhưng Junghwan cũng biết, mình không trách được người ta khi mà mọi thứ được đám kền kền trưng bày ra đều vô cùng thuyết phục.

Ba mẹ Junghwan gọi đến từ hôm đầu tiên sự việc nổ ra và lan đi như một quả bom nhiệt hạch. Bọn họ không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi đúng một câu "con có làm hay không", và sau khi nghe đáp án từ con trai, ba cậu chỉ nói đúng một câu duy nhất.

"Đừng có cúi đầu khi con không sai, cúi đầu mãi sẽ thành thói quen."

Nên Junghwan bằng mọi giá cũng phải giải cái oan ức này cho chính mình.

.

Đêm vũ hội từ thiện được tổ chức ngay tầng cao nhất của toà nhà mang danh hiệu cao nhất thành phố. Thuộc sở hữu của nhà Kanetomo, và đương nhiên người đứng ra tổ chức cũng chính là ngài doanh nhân hay xuất hiện trên mặt báo kinh tế và tài chính nọ.

Mashi bảo bản thân đã vất vả lắm mới tậu được cho cả bọn Junkyu một ví trí đẹp để Junghwan có thể dễ dàng chen ngang giữa những quý ông quý bà và đến gần được chỗ Yoshinori. Junghwan tỏ ra vô cùng biết ơn Mashiho, và dụi mắt bảo rằng có lẽ đã đến lúc Junkyu nên yêu đương.

Buổi tiệc diễn ra theo một kiểu vừa kín đáo mà lại không hoàn toàn kín đáo. Ngài Kane thẳng tay chi tiền để bọn báo chí vẫy đuôi viết ra mấy lời tâng bốc tận trời, nhưng lại chẳng hé khe hở nào để những người không cùng đẳng cấp được bước chân lui tới.

So Junghwan chọn lựa kĩ càng cân nhắc đủ kiểu rồi chốt hạ sẽ đem bài nổi tiếng nhất của nhóm tới biểu diễn. May là nhóm cậu không phải hạn kém nổi, chứ không thì Junghwan chẳng dám nghĩ tới chuyện bản thân sẽ tới hát hò cho các tai to mặt lớn thưởng thức.

Sau một loạt tiết mục âm nhạc, bao gồm cả Treasure - nhóm của So Junghwan và cậu nhận ra chủ tiệc khá là sành điệu khi mời tới toàn những ngôi sao đang sáng nhất nền âm nhạc trong lẫn ngoài nước. Buổi đấu giá bắt đầu bằng những màn giới thiệu sơ qua các vật phẩm sẽ được gọi giá. Và sau một khoảng đủ dài để vị dẫn chương trình có thể thuyết trình tường tận về nguồn gốc và giá trị của từng thứ. Cuối cùng bầu không khí cũng được kéo lên bởi những cánh tay giơ cao cho những lần gọi giá.

Junghwan không hứng thú gì với những món đồ xa xỉ kia. Cậu chỉ như có như không đưa mắt về hướng mười hai giờ. Nơi chiếc bàn tròn có khăn trải màu đỏ mận được đặt, khác biệt hoàn toàn với những tấm trải màu vàng nhạt khác ở xung quanh và cả ngay dưới nơi khuỷu tay cậu tì xuống. Gia đình của chủ tiệc thì đương nhiên phải ở vị trí nổi bật và dễ nhận thấy nhất. Junghwan thấy có hơi buồn cười với tính cách thích khoe mẽ này của gia tộc nọ, nếu bản thân có nhiều tiền như vậy, chắc chắn So Junghwan sẽ giấu kín bưng.

"Gấp đôi đi."

Giọng nói mỏng và sắc lẹm vút cao, khiến người nghe cảm thấy có chút bén tai. Nhưng đồng thời cũng có gì đó ân ẩn lôi cuốn.

Junghwan quan sát người nọ từ đầu đến cuối và hẳn là đủ lâu để bắt được ngay khoảnh khắc cậu chủ nhà Kane vừa giơ tay gọi giá. Cậu đặt toàn bộ sự chú ý vào Yoshi và dĩ nhiên là cảm thấy người nọ đưa ra một cái giá khá thú vị nhưng có chút làm màu.

Món được Yoshi đấu giá là một cây bút máy của nhà văn nổi tiếng nào đó mà Junghwan không hề biết hay có chút ấn tượng gì. Thú thật thì, Junghwan tin rằng Yoshi chỉ cần nâng lên vài số lẻ cũng đủ để có được nó vì không khí của cả gian phòng khá trầm lắng khi người dẫn dắt nói đến tên tuổi của món đồ này, hoàn toàn khác biệt với khi ông gọi tên sợi dây chuyền của bà nữ hoàng đã khuất bên trời tây.

Bầu không khí vẫn lặng như tờ vì có vẻ như không ai muốn bỏ ra một số tiền quá lớn để chỉ mang về một cây bút máy mà đối với họ nó chẳng có giá trị tí gì hay đủ độ nổi tiếng để dành cho mục đích loè thiên hạ.

Junghwan để cằm chống lên chai nước lọc trước mình, vẻ mặt có hơi thờ ơ nhàm chán. Rồi khi tiếng gõ lộc cộc chốt giá vang lên đều nhịp. Một cánh tay đột ngột giơ thẳng giữa không trung, dưới ánh đèn vàng lung linh từ những viên đá quý của chiếc đèn chùm đang hắt xuống. Đầu búa gỗ khựng lại. Vị dẫn dắt hướng về một giá trị cao hơn vừa vươn lên.

"Hừm, gấp đôi một trăm triệu thì nghĩa là hai trăm nhỉ? Vậy hai mười tám đi, sinh nhật tôi."

Kim Junkyu há hốc miệng với người bên cạnh. Yoon Jaehyuk phun hết mọi thứ chất lỏng vừa ngậm vào. Asahi thì luôn bình tĩnh hơn, chỉ khịt mũi nhếch mày. Mashiho ở một góc gần chủ tiệc lại đang cười cười với biểu cảm "thằng này gan."

Yoshinori cau mày, chầm chậm xoay người, nhìn về vị trí cách mình một khoảng không xa. Vị trí khách mời do chính cậu ấm nhà Takata mở lời.

Cánh tay của người nọ vẫn vươn cao. Một cậu trai có mái tóc xoăn hơi dài phủ ngang tầm mắt, vô tình khiến Yoshi không nhìn được liệu có tia sợ hãi nào trong mắt cậu ta không. Yoshi chỉ thấy, cậu trai nọ đang cười thật tươi với mình. Không phải nụ cười giễu cợt mà giống như một lời chào hơn.

"Gấp đôi cậu ta."

Cuối cùng, búa gỗ thành công gõ đến hồi thứ ba và Yoshi được như ý muốn, trở thành chủ nhân của món đồ nọ. Khi tiếng gõ cuối cùng vang lên, Junghwan vẫn giữ điệu bộ như cũ, vẫn cười thật rộ lên và kèm theo cái vẫy tay mãnh liệt với Yoshi khi anh từ tốn nhổm người, vuốt phẳng vạt áo rồi xoay đi với một cái nhếch mép đầy khinh bỉ dành cho So Junghwan trước đó.

Junghwan mơ hồ thấy đôi mắt trong lên đến long lanh khi Yoshi nhận lấy và ngắm nghía cây bút máy anh vừa dùng có khi là cả gia tài của một người nào đó để đổi về. Đột nhiên khiến cậu thật tâm muốn biết, ai sẽ là người may mắn nhận được nó từ Yoshi.

.

Và như mọi buổi vũ hội khác, sau khi phần quan trọng nhất trong bữa tiệc qua đi. Người ta bắt đầu bày trí thức ăn trải vòng khắp gian phòng cùng lúc bật lên những bản nhạc du dương cho những vị khách mời có bạn cặp và muốn chìm đắm với chủ nghĩa lãng mạn.

Junghwan lắp đầy cái bụng đang sôi lên trong lời cằn nhằn của Junkyu. Rằng cậu chắc phải say rồi mới dám hành động như ban nãy. Junghwan nuốt xuống một ngụm trà hoa sau khi ngấu nghiến ăn hai ba cái bánh nhung đỏ và phôi mai chanh dây.

"Anh nghĩ em có khả năng say nước lọc không?"

"Vậy chứ mày điên à."

"Em say cái khác, mà quên đi, em kiểm soát được tình hình mà. Đi toilet chút nha."

Junghwan vỗ nhẹ lên vai Junkyu rồi nghiêng vai lách khỏi nhóm khi lia mắt thấy người cậu luôn để ý vừa rời khỏi gian phòng.

Thật lòng Junghwan không hề nói suông hay chỉ để Junkyu yên lòng vì cậu thật sự đã nghĩ kĩ khi giơ tay đọ giá với Yoshinori. Junghwan chắc chắn bản thân sẽ không cần bỏ ra đồng nào vì theo cậu tìm hiểu, thiếu gia nhà Kane chưa từng thua trước bất kì buổi đấu giá nào. Và Junghwan hành động như vậy cũng không phải chỉ để cho vui hay không có nghĩa gì. Vì ánh nhìn ẩn hiện luôn đặt ở vị trí cậu từ Yoshi đã chứng minh rõ ràng rằng Junghwan vừa thành công lôi kéo được sự chú ý từ người nọ.

Junghwan chậm rãi theo sau Yoshi và tinh ý để giữ một khoảng cách vừa đủ để không vô tình xen vào sự riêng tư của người nọ. Chờ cho đến khi Yoshi kết thúc cuộc nối máy với một nụ cười ngọt ngào mà Junghwan cho rằng không thể nào là dành cho một người bạn thông thường. Junghwan lúc này mới bắt đầu tiến gần đến người kia.

"Chào, ngài Kanemoto." Dĩ nhiên là Junghwan phải kèm theo một nụ cười thiện lành nhưng đáp lại cậu vẫn là cái nhìn nhạt nhẽo từ Yoshi.

"Đừng gọi vậy, nghe giống gọi cha tôi."

"Ừm, vậy cậu Yoshi thì sao?"

"Tạm được." Yoshi nói, khi bóc ra từ túi áo một bao Camel trà đen và bắt đầu mò mẫm tiếp đến túi áo còn lại để tìm một thứ vốn phải đi cùng thuốc lá.

Tiếng nhạc từ phòng vũ hội vẫn vang vọng quẩn quanh đâu đó bên tai, hình như đang phát đến một bài nhạc Pháp cổ điển. Junghwan khịt mũi, bước dài vài bước để đi về phía người đang bị bóng tối che đi phân nửa cơ thể, cũng may vẫn còn chút ánh sáng từ mặt trăng chen ngang để Junghwan còn nhìn được vị trí người nọ, cậu rời tay khỏi túi, vươn lên phía trước Yoshi một ngọn lửa nhỏ, để châm lên đầu thuốc sắp bị nát phần đuôi lọc. Yoshi ngẩng đầu nhìn Junghwan, hơi lùi về tựa vào vách tường phía sau, rít mạnh một hơi thuốc rồi nhẹ nhàng phả đi làn khói trắng tới người trước mặt.

"Nói ngắn gọn thôi, vào trọng tâm ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top