Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giữa 0.9


Viết vội, chưa beta.
Đăng vội, chưa beta.


_________

Đừng yêu người nổi tiếng.

Ở thời đại nhan sắc là yếu tố quyết định kha khá đến tình yêu thương của người khác. Chỉ cần xinh đẹp hơn mức bình thường mà con người tự định ra một tí, ai cũng sẽ có người hâm mộ nhiệt thành dâng tim.

So Junghwan công nhận Yoshi đẹp, nói mọi thứ chỉ gói gọn ở xinh đẹp thôi thì cũng là quá bất công với Yoshi, vì cậu ấm nhà Kane chưa bao giờ bị người khác gọi là bình hoa biết đi. Không những đẹp lại còn tài giỏi, có người yêu thích hết lòng là chuyện không quá khó hiểu.

Nhưng với một người cũng có không ít biệt đội hùng hậu phía sau như Junghwan, cậu cho rằng fan của Yoshi đang làm quá vấn đề.

Như bao nhiêu người nổi tiếng khác trên đời, Junghwan cũng rất hay táy máy tìm tên mình trên mạng xã hội, dù biết hành động này có nhiều mặt hại hơn lợi, tính tò mò của con người không cho phép Junghwan làm khác đi, thế rồi Junghwan vô tình va trúng một bài đăng có tên mình và cả tên của Yoshinori, người mà lúc này đã trở thành người yêu tin đồn của So Junghwan.

Bài đăng nọ là của fan cậu ấm viết, nội dung bài viết thì xoay quanh những lí do Yoshi không nên ở cạnh idol họ So, bạn fan này còn vô cùng có tâm sẵn sàng làm hẳn nhiều slide trình chiếu.

Đầu tiên. Người nổi tiếng rất bận rộn.

Junghwan công nhận bản thân có bận rộn thật đó nhưng chỉ cần Yoshi bóc máy, cậu idol nổi tiếng cuồng việc lại luôn sẵn sàng bớt chút ít thì giờ để đi "hẹn hò" ngay.

Mấy người nổi tiếng thì nhiều mối lắm.

Lắm mối tối nằm không chính là những gì chuẩn xác với Junghwan. Trong suốt mấy năm làm idol, từ hồi chưa ai nhớ được tên, cho đến ngày sợ người khác nhận ra mặt. So Junghwan lúc nào cũng bị treo lên mình cái mác người đào hoa khó đụng khó yêu. Vậy nhưng Yoshi đụng rồi mà lại không chịu yêu.

Chắc cậu ta chỉ ham hư danh của nhà Kanemoto thôi.

Nhà Kane giàu có thế nào, nổi tiếng ra sao, cả người không quan tâm thời thế vẫn từng nghe qua. Chuyện này, Junghwan cũng không phản đối, nói bản thân không động lòng trước mấy thứ lấp lánh xa hoa ở buổi đấu giá lần trước chắc chắn là nói dối. Thế nhưng rõ ràng có một thứ khác còn khiến Junghwan khó kiềm lòng hơn cả.

Tóm lại thì tự Junghwan cảm thấy, yêu người nổi tiếng có cái gì không nên đâu. Người nổi tiếng như Junghwan lại còn rất đẹp, rất giàu, nghe người ta nói là cũng rất giỏi nữa, rất thích hợp để yêu đương.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Yoshi không yêu, lại bởi vì một nguyên do khác lằng nhằng hơn.

.

"Ngày kia cậu rảnh không? Tôi muốn đi dã ngoại."

Hai giờ sáng đã trở thành khung giờ thường nhật để tán dóc của Yoshinori. Cứ phải đúng vào cái giờ sắp tâm linh này thì Junghwan sẽ nhận được vài dòng tin nhắn từ cậu. Thành thử ra, gần đây Junghwan dẹp hẳn luôn thói quen tắt thông báo lúc ngủ để không bỏ lỡ tin nhắn của ai kia.

"Ờm để xem."

"Không rảnh thì thôi, không cần xem."

"Rảnh, người gì vội vàng quá."

"Ừm, ba tôi bảo chậm chạp không giàu nổi."

Junghwan không dám mặc cả đôi co với Yoshi khi nói đến vấn đề làm giàu, vì ở phương diện này người có tiền nói gì cũng đúng. Nhưng vẫn cố chấp không muốn câu chuyện đi vào lối cụt, Junghwan phải đánh đu sang đề tài khác.

"Mà sao, tự dưng đi dã ngoại. Đi tới chỗ đông người vậy, không sợ bị kiến bâu à."

"Tôi có một khu khá yên tĩnh."

"Vậy rồi sao tự dưng lại đi."

Không có gì trên đời là tự dưng lại thế cả. Cái gì cũng ít nhiều có nguyên do của nó.

.

Mới bảy giờ sáng hơn, Junghwan đã bị anh quản lý lôi đầu gọi giựt ngược vì thiếu gia nhà Kane đã chờ sẵn dưới sảnh toà nhà Junghwan sống. Gần đây chuyện hẹn hò của hai người bọn họ cũng xem như là đã ngã ngũ nên chẳng còn cần phải giấu diếm gì với thiên hạ, cũng bởi vậy mà Yoshi có vẻ rất hiên ngang trong chuyện gặp mặt của mình và So Junghwan.

Mới tối qua cả hai ậm ừ với nhau đến hơn ba giờ sáng mới chịu ngưng, Junghwan không biết Yoshi lấy đâu ra động lực để thức dậy vào cái giờ sương sớm vẫn còn phủ kín cả thành phố. Nhưng đương nhiên kể cả khi không hề có chút động lực nào, Junghwan vẫn phải mắt nhắm mắt mở, sửa soạn nhanh chóng không để thiếu gia phải chờ đợi mình quá lâu.

Khi Junghwan lững thững bước xuống sảnh khu chung cư mình sống. Yoshi đang được lễ tân lẫn quản lý toà nhà quà bưng nước rót, Junghwan thầm tự cười, nghĩ đúng là tiền bạc hoàn toàn có đủ khả năng để mua được hạnh phúc. Thừa sức khiến tay quản lý ngày thường mặt mày khó đăm với bác bảo vệ gác cổng giờ đây lại trở nên hiền hoà đến như vậy.

Vừa trông thấy Junghwan, Yoshi vội vã bật người, không kiêng dè ngó lơ bàn tay đang muốn đưa đến trước mặt mình của quản lý toà nhà.

"Cậu là người đầu tiên để tôi chờ quá mười lăm phút đó."

Junghwan nhíu mày, nhìn lướt qua Yoshi rồi đến tên quản lý phía sau. Hình như hắn không vui vì bị ngó lơ, nhưng có vẻ Yoshi thì chẳng quan tâm điều đó chút nào.

"Có thật là người đầu tiên không?"

"Hửm?"

Junghwan nghĩ ngợi một lúc lại phẩy tay, lắc đầu né tránh.

"Không có gì, đi được rồi."

Yoshi nhìn ra việc những khi ở cùng nhau, Junghwan luôn không thoải mái trong lúc vô tình nhắc về Haruto, mà thật ra ngay chính cả Yoshi cũng cảm thấy điều tương tự.

Giống như việc những lần đứng trước Haruto, Yoshi cũng trở nên lúng túng khi nói đến cái tên So Junghwan.

.

Khu yên tĩnh của Yoshi nằm ở ngoài ngoại ô thành phố. Một khu phức hợp vẫn còn trong giai đoạn sửa chữa, nhưng ngay cả khi nó chưa được hoàn thành, Junghwan vẫn cảm thấy choáng ngợp ngay khi xe trở bọn họ rẽ vào cổng chính. Yoshi để tài xế riêng dừng xe trước một khoảng sân rộng đến mức Junghwan không tài nào nhìn được điểm cuối cùng của nó, và trên khoảng sân đó, hàng tá toà cao ốc được dựng lên nhiều đếm không xuể. Junghwan bước khỏi xe với nét mặt khó giấu đi sự kinh ngạc và hiếu kì, và như có thể nhìn thấy được điều đó, Yoshi cười xoà, dùng tay túm lấy eo người kia.

"Cấm cậu tỏ ra kinh ngạc và nhớ phải đi sát bên tôi này."

Không đợi Junghwan kịp hỏi thêm, Yoshi đã áp sát người kéo cậu đi về phía toà nhà cao nhất trong tất cả. Vừa vào đến cửa đã thấy hai hàng người cúi đầu đứng chờ sẵn, chuyện này làm Junghwan nhớ đến vai diễn con trai của người giàu nhất nước trong bộ phim mới đóng máy vào tháng trước của mình, nếu không phải diễn, còn lâu Junghwan mới dám nghĩ đến chuyện bản thân sẽ được trải nghiệm những thứ xa xỉ này.

Nếu không phải đang diễn.

Junghwan thấy cậu ấm nhà Kane ghé tai thì thầm gì đó với người có bảng tên đề cấp bậc quản lý, sau đó tất cả những con người xung quanh cả hai đều cúi chào rồi lãng đi nơi khác. Đến khi vào được bên trong thang máy của toà nhà, tất cả chỉ còn lại mỗi Yoshinori và So Junghwan. Không thể nhịn thêm nữa, Junghwan buộc phải lên tiếng:

"Cái này mà là đi dã ngoại à?"

Trừ bỏ lúc cần nói chuyện riêng với quản lý toà nhà, tay của Yoshi cứ luôn cố định trên eo Junghwan, cho đến tận lúc này mới chịu nới lỏng. Yoshi hơi lách người đi, vuốt phẳng lại vạt áo, cười rộ lên một cách đầy khó hiểu.

"Tụi mình đã đi đâu, đi dã ngoại thì phải chuẩn bị vật dụng chứ, bộ cậu nghĩ chúng ta tới đó thì người ta trải sẵn cho à."

Junghwan nghĩ thế thật, nhất là sau khi nhìn thấy đám nhân viên dưới quyền nhà Yoshi, Junghwan còn nghĩ được đến chuyện có khi Yoshi ở nhà chẳng cần phải làm gì ngoài chuyện hả miệng nhai thức ăn.

Nhìn ra được nét mặt hoàn toàn không tin tưởng của Junghwan, Yoshi đành bất lực nói thêm:

"Làm ơn đi, tôi không có sống như mấy người giàu cậu thấy trên phim đâu."

Junghwan ậm ừ chút lát mới đáp lại:

"Thông cảm đi, ngoài phim ảnh ra, tôi không biết xem người giàu cỡ cậu ở đâu hết."

Yoshi thở hắt, không còn lời nào để nói lại với So Junghwan, cậu ngoảnh mặt về phía cửa thang máy, khoanh tay cúi đầu nhìn mũi giày da của mình suốt cả khoảng thời gian thang chạy. Chờ đến khi cửa thang mở thì lại vội vàng bước ra phía ngoài, một mạch đi thẳng chẳng thèm nhìn lại xem người đi cùng mình có theo kịp không. Đương nhiên là So Junghwan không đứng yên một chỗ, cũng rất nhanh chóng chạy tót theo sau Yoshi, còn tiện tay vòng lấy eo cậu, áp sát vào lòng mình để giữ yên cho người nọ dừng lại. Yoshi bị giữ chặt chỉ hơi nhíu mày lia mắt đến vòng tay của Junghwan, sau đó là để tầm nhìn của mình dừng lại ở khuôn mặt của người đối diện. Junghwan bị nhìn chằm chằm đến mức phải mở miệng phân bua.

"Bù cho việc cậu giữ eo tôi cả đoạn đường vừa rồi."

Yoshi không hất Junghwan đi, cũng không dịch người về hướng khác, còn cả gan vòng tay mình quanh cổ người kia, khiến cho khoảng cách giữa cả hai chỉ cách chừng chiều dài của một ngón tay út.

"Đó là do eo của cậu rất vừa tay tôi."

Giờ thì người chọn việc lùi ra xa lại chính là So Junghwan, ở khoảng cách nguy hiểm thế này, cộng với việc người trước mắt đẹp đến mức chẳng thực. Junghwan không dám chắc bản thân sẽ không mất kiểm soát, trước khi có bất kì chuyện không hay nào được phép xảy đến, Junghwan buộc phải kéo dãn tối đa khoảng cách của mình và người kia. Sau khi rời khỏi vòng eo cũng rất vừa vặn với tay mình, Junghwan ho khan hai tiếng, lúng túng đảo mắt đến quầy hàng mà cả hai sắp sửa bước vào, cậu cúi đầu nheo mắt nhìn đến một cái lều nằm cách cả hai chỉ một mặt kính, bắt đầu chơi trò đánh trống lãng.

"Cái này coi cũng được nè, mua không?"

Yoshi không phải khờ khạo mà nhìn không ra trò mèo của So Junghwan, nhưng vì cảm thấy vạch trần cậu cũng chẳng ích lợi gì cho bản thân, Yoshi đành xem như vừa rồi chưa có gì.

"Dã ngoại chứ không phải cắm trại đâu."

Junghwan cười lên mà miệng lại méo xệch, cậu lắp bắp nói:

"À,...à vậy vào xem bên trong có gì mua được không."

Nén xuống một trận cười, Yoshi gật gù, trỏ tay ý bảo Junghwan vào trước. Đợi đến khi người kia đi được một khoảng hơi xa mới nhịn không nổi nữa bật cười lên mấy tiếng làm cho em nhân viên đứng ở quầy thanh toán không dám ngẩng đầu vì sợ sệt.

______________

Muy đây, đúng rồi chẳng t thì ai nữa.

T ngâm em fic này lâu lắm rồi phải ko, lâu đến mức chính t còn không nhớ được lần gần nhất mình tính viết gì nữa mà, đến cả t còn phải đi đọc lại để nhớ cốt truyện thì chắc mọi người cũng quên kha khá rồi nhỉ?'
Thông cảm cho t nhá, nhiều lần t thấy mọi người hỏi ẻm mà t cũng áy náy dữ lắm tại ko viết được gì hết trơn. Với lại do lâu rồi không viết nên t cũng ko chắc mình có còn mang cho mọi người cảm giác như ban đầu đọc fic này không nữa :(((
Và thật lòng là t vẫn ko thể hứa là bản thân sẽ ra chap đều đặn, chỉ hứa sẽ không drop thui, bất cứ em fic nào của t mà mọi người vẫn còn được thấy nó hiện diện trong nhà t thì chắc chắn sẽ không bị drop đâu, cái nào drop là t ẩn hết rùi.
Hẹn gặp lại vào một hôm nắng đẹp, bái bai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top