Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giữa


Thời đại sự Kỳ vọng trở thành một thứ bị ghét bỏ.

Thời đại mà con người ta sợ hãi nếu nhận được sự kì vọng từ ai đó, kì vọng trở thành những quả cân ngàn kí trì nặng trên đôi vai của người được nhận thứ niềm tin vô nghĩa kia. Trở thành thứ gánh nặng vô hình nhưng vẫn luôn hiện hữu đâu đó trong mỗi đêm giật mình tỉnh giấc.

Thời đại có những người thích tự ý đặt trọn niềm tin hy vọng lên ai đó rồi cho đến khi mọi chuyện vụt khỏi tầm tay lại tự cho mình thêm quyền hạn được thất vọng được trách móc dù chính bản thân người nhận lấy sự kì vọng kia chưa bao giờ yêu cầu để mang trên vai cảm xúc của bất kì ai khác.

Thời đại phải nhận lấy Kỳ vọng rồi miệt mài đuổi theo nó dù muốn hay không.

.

"Yoshinori, nhớ con trai trưởng của ngài Han chứ? Con ông ta vừa lấy thêm một tấm bằng thạc sĩ ngành kinh tế. Con thấy thế nào?"

Ánh đèm chùm được kết thành từ nhiều khối hình lục giác lấp lánh đang nhẹ đung đưa trên đỉnh đầu của những người hiện diện trước bàn ăn đầy ấp mấy món ngon bắt mắt cao quý. Nhưng rồi trong một khắc nào đó, Yoshinori ước rằng chiếc đèn tinh xảo kia sẽ có một con ốc vít bị lỏng và nó sẽ vừa vặn rơi xuống rồi phá bung bét cái bữa ăn mang tiếng gia đình nhưng lại chẳng có chút không khí thân mật nào tồn tại. Một cuộc họp trên bàn ăn.

Nhưng đồ vật ở nhà Kanemoto thì làm sao mà dễ dàng hư hỏng. Miếng thịt bò áp chảo trong đĩa của Yoshi hôm nay hình như đã bị nấu quá lửa. Lưỡi dao bén lẹm cứa tới lui tạo lên mấy âm thanh ken két rợn người. Rồi cho tới khi nhìn thấy nét mặt đanh lại từ cha mình, Yoshi mới chịu mở miệng lên tiếng để nhanh chóng gạt đi mấy lời răn dạy đã phải nghe suốt hai mươi mấy năm trời từ ông.

"Nếu cha muốn, hai hoặc ba tấm bằng kia con đều có thể lấy về. Nhưng cũng cùng với thời gian bỏ ra trước đèn sách, con còn có thể khiến hai hoặc ba toà nhà ở khu trung tâm chuyển thành tài sản của nhà chúng ta. Cha cảm thấy thế nào?"

Ông Kanemoto gật gù hài lòng với câu trả lời hoàn hảo từ đứa con trai duy nhất của mình. Bỏ qua âm thanh chói tai vừa khiến mình nhíu mày, ông vói tay nâng lên chiếc ly sóng sánh thứ chất lỏng màu đỏ mận, rồi nhẹ nhàng chạm vào chiếc ly trống trơn ở phía Yoshi.

Yoshi chỉ gật đầu đáp lại cha mình mà chẳng buồn nâng lên một chiếc ly rỗng tuếch, thay vào đó lại là âm thanh ken két vang lên giữa không gian tĩnh mịch chỉ mới vừa bị chen ngang bởi một tiếng thuỷ tinh va nhau.

Như mọi khi, bữa cơm kết thúc với bầu không khí nặng nề ngột ngạt và miếng thịt quá lửa vẫn còn sót lại hơn phân nửa trong đĩa của Yoshinori, nhưng rồi thì chẳng ai mảy may để tâm điều đó.

.

Kanemoto, một gia tộc luôn nằm ở những vị trí đầu trong mấy thứ bảng xếp hạng thương hiệu của giới giàu sang, thứ xếp hạng mà những người rảnh rỗi nằm ngoài giới tự thêu dệt nên.

Hơn phân nửa số toà nhà chọc trời nằm giữa trung tâm thành phố đều là được viết lên bằng tên của ông Kanemoto. Thiếu gia Yoshinori cũng chưa từng là kẻ nằm ngoài những buổi đấu giá mang danh từ thiện nhưng thật chất là để khoe mẽ độ chịu chi của giới giàu sang trong thành phố. Ngài Kanemoto, người mà những kẻ khốn cùng luôn mơ được dính líu tới nhưng lại là người bị chính con trai duy nhất muốn gạt bỏ khỏi cuộc đời.

Năm mười ba tuổi. Độ tuổi mà những đứa trẻ khác chỉ sống với mỗi mong muốn mau chóng trở thành người lớn để thoát khỏi cơn ác mộng của bài vở và những đợt thi cử. Khi đó, Yoshinori đã trở thành người lớn trong mắt cả cha và mẹ.

Tuổi thơ của Yoshi chỉ được vẽ nên bởi duy nhất một nơi, gian phòng làm việc của cha, nơi chất đầy những cuốn sách kinh tế, học thuật dày cộm không hề thích hợp với một đứa trẻ. Nhưng Yoshi lại chưa bao giờ được làm trẻ con đối với người đã sinh ra cậu. Mặc kệ cho việc ngoài kia có hàng tá người trưởng thành đầy đủ khả năng chịu trách nhiệm với đời mình mà vẫn mãi là đứa trẻ vừa biết đi biết nói trong mắt cha mẹ họ.

Mười sáu tuổi, thời gian vùi đầu vào sách vở vẫn kéo dài mãi không có phút nào được ngưng lại. Ông Kanemoto nói, khi Yoshi được sinh ra và may mắn được trở thành con trai duy nhất của ông, mang lên mình vinh quang của hai gia tộc lớn, Kanemoto Yoshinori không được phép nghĩ đến chuyện trở thành một người bình thường.

Thành thật, Yoshi chưa bao giờ thấy mình gặp may.

Sẽ không có mùa hè với biển xanh ngập nắng hay thậm chí chỉ là mùa hè với mấy que kem rẻ tiền ở tạp hóa đầu ngõ. Bốn mùa của nhà Kanemoto đều là mùa đông. Ngôi nhà rộng lớn đến mức nếu có người ngoài nào lỡ lọt vào, người nọ sẽ chết vì mất phương hướng. Ngôi nhà mà chẳng chút giống nhà, chỉ mang đầy sự lãnh lẽo u ám, và tất cả người hầu được thuê về thì chưa bao giờ nhìn thấy con trai của ngài Kane nở nụ cười nào với cha mẹ mình.

Nhưng cho đến năm mười tám tuổi, sau một chuyến du học trao đổi. Đám người hầu bắt đầu truyền tai nhau về việc hình như họ vừa thấy cậu chủ cười lên chỉ sau vài lần liếc nhìn màn hình điện thoại hoặc sau một cuộc gọi chưa dài tới hai ba phút đồng hồ.

Đó là khi Yoshinori gặp Watanabe Haruto.

Một người cho dù không hay thể hiện mọi thứ cảm xúc lên khuôn mặt, nhưng bằng một cách nào đó lại luôn khiến cho người xung quanh cảm nhận được sự lương thiện dễ mến của mình. Thứ mà Yoshi chưa bao giờ chạm được đến.

Yoshi từng thấy Haruto cùng mình cũng có vài điểm giống nhau. Ví như chuyện đều không có được thứ tình cảm mà người đời hay bảo là thiêng liêng quý giá từ cha mẹ. Nhưng sau đó Yoshi mới nhận ra, Haruto có nhiều thứ hơn mình tưởng. Haruto vẫn được yêu thương bởi bà cậu, còn được yêu thương bởi cha mẹ của cậu bạn nhà kế bên, đặc biệt nhất vẫn là tình cảm của cậu bạn nhà kế bên dành cho Haruto.

Nhưng rõ ràng việc có thêm Haruto trong đời khiến mọi thứ đối với Yoshi đều như được tô vẽ thêm vài thứ màu sắc. Haruto dịu dàng nhưng lại cứ thích âm thầm thể hiện nét dịu dàng kia, không khiến người ta thấy ngộp ngạt khó thở, mà lại mang cảm giác an toàn ấm áp. Yoshi nhận được rất nhiều thứ từ người bạn mới này mà cũng đồng thời mất đi một thứ.

Tình yêu đầu tiên ngây dại.

Năm hai mươi hai tuổi. Yoshi nhớ rõ hôm đó trời mưa rất to, giống như phía trên đang vô cùng giận dỗi hất xuống mọi oán hờn cho những người chưa kịp tìm cho mình một chỗ trú ẩn phía dưới mặt đất. Khi đó giữa cơn mưa vẫn không ngừng trút đổ, Yoshi bắt gặp Haruto trước một quán rượu ven đường, trên tay Ruto là hai túi rác lớn hơn phân nửa người cậu. Hai đứa nhìn nhau, lúng túng đến không nói ra được lời chào nào sau vài năm chưa gặp mặt.

Khi đó cuộc gặp gỡ đột ngột nọ chỉ như sự hội ngộ của hai người bạn cũ. Cuộc sống bộn bề khiến hai đứa chẳng mấy liên lạc với nhau, Haruto ngày gặp lại bên ngoài vẫn không có gì thay đổi, nhưng đôi khi ở giữa căn phòng trọ trên gác mái chỉ rộng hai mươi mấy mét vuông, Yoshi không ít lần vô tình bắt được đôi mắt trống rỗng hướng về phía xa xôi. Đối với Yoshi, khi đó tình yêu là thứ vật phẩm xa xỉ, nhưng rồi có ngày Yoshi nhận ra mình đã trót trao thứ xa xỉ kia cho người không muốn nhận lấy nó.

Đó là cách cuộc đời của Yoshi thay đổi, một đoạn đường luôn bằng phẳng bởi sự sắp đặt từ trước, chỉ vì gặp một người mà trở nên sỏi đá khó đi.

.

Hơn mười hai giờ đêm, đường quốc lộ lặng thinh, đôi lúc có vài tiếng động cơ xe xoẹt ngang rồi dần xa khuất. Yoshi ngẩn người nhìn mấy ngọn đèn đường cây mở cây tắt bị bỏ lại phía sau cửa kính ô tô, trong tay là chiếc điện thoại với màn hình sáng đèn hiển thị vài tin nhắn đã gửi đi nhưng chưa được phản hồi.

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường nhựa tạo thành một âm thanh chói tai đến rợn người. Yoshi do quán tính mà bị xốc hẳn về phía trước. Tài xế Kim ở trước cũng kinh hồn chưa kịp tỉnh táo, chỉ cho đến khi Yoshi hắng giọng, ông mới giật mình vội quay người cúi đầu liên tục nói xin lỗi. Yoshinori chỉnh lại cổ áo bị lệch đi, lắc đầu không đáp chỉ phất tay sau khi nhìn thấy vị tài xế của chiếc xe bên kia vừa rời ghế lái. Tài xế Kim nhìn theo hướng tay cậu, hiểu ý nhanh chóng rời khỏi xe để bước về phía người bên kia.

Sau đó là một màn đôi co trống mái giữa hai ông bác lớn tuổi. Yoshi thở dài, bật lên một bài nhạc cổ điển át đi tiếng ồn bên ngoài rồi ngã đầu về sau lưng ghế. Bản nhạc đi đến đoạn kết mà bên ngoài vẫn rối rắm chưa yên, Yoshi bắt đầu sốt ruột ngó nghiêng tới, phía xe bên kia vừa bước xuống một người trẻ hơn đôi chút, bề ngoài trong bình thường điềm đạm, Yoshi thấy đâu đó trên ngực người nọ có treo lủng lẳng chiếc bảng đề chức vụ quản lý kèm với một cái tên hơi quen thuộc, hình như từng thấy qua đâu đó.

Yoshi nhanh chóng gạt đi suy nghĩ kia vì lúc này đã là nửa đêm và chuyến bay dài gần mười giờ đồng hồ đã rút cạn hết mọi sức lực trong người cậu. Yoshinori mệt mỏi vò rối tung tóc mình, nới lỏng cà vạt trên cổ trước khi bật cửa rời khỏi xe.

Tài xế Kim vừa phát hiện ra sự xuất hiện của Yoshi đã mau chóng quay ngoắt người với hai người còn lại. Ông gật đầu dạ dạ vâng vâng, vẻ mặt tràn ngập nhẹ nhõm khi nghe Yoshi nói cậu sẽ không truy cứu trách nhiệm gì từ ông.

"Họ muốn bao nhiêu thì chú cứ đồng ý đi."

"Nhưng mà, cậu Yoshi,...."

"Làm sao?"

"À, chủ của chiếc xe bên kia cũng nói câu tương tự, họ cũng hỏi cậu muốn bao nhiêu."

Yoshi nhếch mày, lia mắt sang hai người đang to nhỏ gì đó trước chiếc xe chỉ có mỗi một màu đen bên kia. Yoshi ở thành phố này gặp qua không ít người, làm quen cũng không ít, trong số đó người nổi tiếng lại càng không hề ít. Nhìn sơ cũng đủ để Yoshi hiểu bên trong xe còn có người khác, mà còn là người không tiện trưng bày mặt mũi ra trước một sự kiện mang theo nhiều rắc rối thị phi.

"Được rồi, vậy thì nói với họ, chúng ta không cần."

Yoshi bỏ lại một câu gọn lỏn rồi trở vào xe sau khi nghe được vài tiếng dạ vâng từ tài xế Kim.

Màn hình chiếc di động bị Yoshi vứt lại trong xe vừa thoáng sáng lên. Cậu vói tay gạt ngang thanh thông báo, bật cười sau khi đọc xong dòng tin nhắn vừa nhận được. Cùng lúc hai con xe giữa đường quốc lộ lướt ngang nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top