Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C47

Tình trạng không thể tưởng tượng

Lục Tử Ninh sau khi dùng xong bữa sáng liền đi học, đối với chuyện tối hôm qua không trở về, Từ Cường cùng một người xá hữu Hoàng Uy tránh không được quan tâm một chút, Lục Tử Ninh liền nói mình trở về nhà ngủ, mà Ngô Tĩnh Vũ đứng một bên thần sắc có chút phức tạp, đương nhiên rồi, tối qua gặp được chuyện như vậy, lại cả tối không trở về, đến buổi sáng, vẫn là Lục Thiếu Linh đi đến ký túc xá lấy sách giùm cậu, Ngô Tĩnh Vũ không muốn nghĩ lung tung cũng khó. Lục Tử Ninh cả buối sáng cũng không dám nhìn hắn, luôn cảm thấy được có chút chột dạ. May mắn đối phương cũng không có nói chuyện với mình.

.

Học xong khóa học ngày đầu tiên, phụ đạo viên cùng chủ nhiệm mở cuộc họp, Lục Tử Ninh mới biết được chuyên ngành của mình có bao nhiêu khó khăn, lúc ấy khi báo danh chỉ là nghĩ ngành này chắc sẽ rất nhẹ nhàng nên mới chọn, đến bây giờ mới phát hiện là không ổn tý nào, chủ nhiệm ngay ngày đầu tiên năm học liền nói cho bạn họ biết khi chấm dứt học kỳ mỗi người phải nộp bài văn viết 100 trang, còn nói đây là truyền thống ngành tiếng Trung, Lục Tử Ninh quả thực muốn khóc.

Phụ đạo viên là một cô gái, thực trẻ tuổi, giống như một tiểu nữ sinh, nhưng lại lớn hơn họ vài tuổi, là sau khi tốt nghiệp liền trực tiếp ở lại dạy học, cô đến thông báo mọi người buổi tối hôm nay đều phải đến phòng học theo thứ tự giới thiệu, Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tử Ninh liền trưng ra nét mặt đau khổ. Bởi vì thân thể đặc thù, người nhà đối với cậu thật cưng chiều, cho nên rất ít cùng người khác tiếp xúc khi bị nhiều người nhìn thấy, cậu luôn cảm thấy không được tự nhiên, giống như cái gì cũng đều bại lộ trước mặt mọi người.

Tuy rằng phụ đạo viên có nói từng người lên bục phải chuẩn bị bài nói từ ba phút trở nên, nhưng mà Lục Tử Ninh sau khi đi lên chỉ nói một câu 'Xin chào mọi người tôi gọi là Lục Tử Ninh' sau đó liền đi xuống. Lục Tử Ninh lo sợ nên không thèm để ý xung quanh vỗ tay hay làm gì, may mắn phụ đạo viên cũng không có làm khó xử cậu. Ngô Tĩnh Vũ bên cạnh cũng chỉ nhìn cậu một cái, nhìn không ra cậu đang suy nghĩ cái gì, Lục Tử Ninh phát hiện hắn đang nhìn mình, không biết như thế nào nói cùng hắn vài câu cho đỡ xấu hổ, nhưng đối phương ngay lúc đó lại quay mặt đi.

Đại bộ phận ngành tiếng Trung đều là nữ sinh, Lục Tử Ninh lại không biết vì sao khi mình vừa đến thì lại được nhiều nữ sinh ưu ái như vậy, dù sao đầu năm nay nam sinh nội liễm (hướng nội) im lặng quả thật rất ít thấy, so với mấy người luôn ồn ào huyên náo, suốt ngày tỏ vẻ thông suốt thì càng khiến cho mọi người hứng thú nhiều hơn, đặc biệt, Lục Tử Ninh luôn cảm thấy được, trong ánh mắt nữ sinh nhìn mình, có một loại cậu nhìn không hiểu.....

Sau khi giới thiệu xong mới nhận ra ngành tiếng Trung hơn một trăm người thì nữ sinh đã chiến một trăm, sau khi phân loại xong đều là 'Độc giả trung thực nhàn rỗi' 'Cật hóa' (tham ăn) 'Hủ nữ' chiếm đa số. Lục Tử Ninh không thể hiểu được từ hủ nữ là gì..........

.

Bởi vì Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh đáp ứng cho cậu suy nghĩ vài ngày để quyết định có muốn dọn ra ngoài ở hay không, cho nên hiện tại thực thoải mái, Lục Tử Ninh buổi tối là quay về ký túc xá ngủ. Buổi chiều cùng hai anh em ở ngoài ăn cơm xong liền chạy về ký túc xá, vừa vào cửa liền cảm thấy không khí có chút kỳ quái, kỳ túc xá thực im lặng, Từ Cường đi ra ngoài hẹn hò, Hoàng Uy đang tắm rửa, chỉ có hai người là mình và Ngô Tĩnh Vũ.

Ngô Tĩnh Vụ nhìn cậu liếc mắt một cái, liền tiếp tục xem máy tính, Lục Tử Ninh luôn nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cảm thấy được không biết nên làm sao bây giờ, quả nhiên hắn thực không chấp nhận được, mới đầu hắn còn không nói gì, Lục Tử Ninh còn tưởng rằng đối phương không thực để ý, bất quá nghĩ lại, chính mình luôn miệng nói đó là cháu mình, chưa nói đến việc sau lưng lại cùng bọn họ đồng tính luyến ái, loạn luân...........lại là cùng hai người........như thế nào một người bình thường có thể chịu được..........

"Cái kia.......Ngô Tĩnh Vũ.........."

"Tránh ra một chút, tôi muốn đi tắm rửa." Ngô Tĩnh Vũ từ trên ghế đứng lên, lấy quần áo trực tiếp đi qua Lục Tử Ninh vào phòng tắm. Lúc này Hoàng Uy vừa vặn đi ra.

Biết hắn trốn tránh mình, Lục Từ Ninh đột nhiên cảm thấy khó chịu. Tuy rằng lúc trước cũng chỉ là bạn bè bình thường, thậm chí cũng không phải thân thiết gì, nhưng mà tự nhiên bị người ta chán ghét, là ai chắc chắn cảm giác thất bại trong lòng càng thêm nghiêm trọng.

"Di, Tử Ninh cậu đã về?" Hoàng Uy vừa lấy khăn lau tóc vừa nói.

"Ân." Lục Tử Ninh nhất thời cũng không có tâm tình, gật gật đầu, điều may mắn duy nhất chính là, Ngô Tĩnh Vũ không có đem chuyện của cậu nói đi lung tung.

Đêm nay mọi người coi như yên lặng, Lục Tử Ninh vẫn còn quay cuồng không ngủ được, luôn tự hỏi chính mình có phải hay không nên dọn ra ngoài, để trách cho Ngô Tĩnh Vũ về sau khi nhìn thấy mình đều không có tâm tình tốt, mọi người cũng xấu hổ, nhưng mà nghĩ lại, đây là chuyện riêng tư của mình, vì cái gì bởi mình như vậy liền bị người ta xem thường chứ, đây cũng không phải lỗi của mình a, Lục Tử Ninh có chút không cam lòng.

.

Bị một số chuyện như thế làm mất ngủ, thần sắc ngày hôm sau của Lục Tử Ninh không tốt cho lắm, buổi sáng lại có ba tiết văn học hiện đại thuộc chuyên ngành bắt buộc, Lục Tử Ninh chỉ còn cách đẩy mạnh tinh thần. Khi đến phòng học người cũng rất đông. Lục Tử Ninh chọn vị trí phía sau ngồi, lúc này không có cùng bọn Ngô Tĩnh Vũ ngồi chung, dù sao chuyện ngày hôm qua cùng lúc trước đều chưa tiêu tan.

Khi đến giờ vào học bên ngoài tiến vào một thầy giáo, nhìn qua giống như một người hai mươi tám, hai mươi chín tuổi hơn một chút, bất quá khuôn mặt thanh tú, làn da nhìn qua không cho người ta cảm thấy già, mặc áo sơmi trắng sạch sẽ, lúc tự giới thiệu cũng không có giống các thầy giáo khác, mà chỉ là cầm phấn biệt tên mình, ba chữ 'Hứa Ngôn Niệm' viết thực thanh tú, Lục Tữ Ninh không hiểu sao đối diện với thầy giáo này có chút hảo cảm.

"Xin chào, tôi là giáo viên môn văn học hiện đại của mọi người trong học kỳ này, gọi là Hứa Ngôn Niệm, đây là địa chỉ mail của tôi, có vấn đề gì có thể gửi mail cho tôi, nhanh chóng viết lại đi." Nam nhân trên bục thanh âm nói chuyện rất êm tai, Lục Tử Ninh liền lấy viết ra ghi lại địa chỉ thầy giáo.

Đúng lúc này bên cạnh truyền đến tiếng động, Lục Tử Ninh quay đầu, nguyên lai là từ cửa sau đi vào một học sinh, bởi vì Lục Tử Ninh ở vị trí cuối cùng, lại là nơi gần cửa sau nhất, cho nên người nọ thật tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu. Lục Tử Ninh mới đầu để ý, nhưng mà sau khi nhìn thầy giáo một chút, rồi không thể tin chuyển đầu sang nhìn người bên cạnh, bởi vì cậu phát hiện người này không phải ai khác............mà là......Hứa Dực Dương?!

"Tử Ninh." Hứa Dực Dương thực bình tĩnh nhìn Lục Tử Ninh một cái, sau đó cùng cậu chào hỏi.

Lục Tử Ninh khó giữ được bình tỉnh, nghĩ đến vài chuyện không nên nghĩ, các loại biểu tình điều hiện rõ lên mặt, lúc đỏ lúc trắng, củng không biết trong đầu óc chính mình trong vài giây ngắn ngủi đã nghĩ đến cái gì.

"Anh...........Như thế nào lại ở đây?" Cuối cùng chỉ có thể hỏi hắn cái vấn đề đáng để ý này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top