Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C91

Lục Tử Ninh không hỏi, Lục Thiếu Hoàng tự nhiên sẽ không chạy đến giải thích, cho dù là chủ nghĩa đàn ông làm bậy cũng được, lúc này đây, y thật sự không có cách làm giống như lúc trước coi chuyện gì cũng chưa xảy ra, sau đó mọi người lại vui vẻ ở chung một chỗ, về chuyện dùng sức mạnh hay là thủ đoạn, Lục Thiếu Hoàng không chút suy nghĩ, bình thường chuyện chia tay nhỏ nhỏ còn có thể dùng, nhưng tình huống hiện tại không cùng một cấp bậc. Tuy rằng việc đã xảy ra, nhưng hai anh em cẫn không quên dùng hết sức mình xin trường học là sáng tỏ chuyện hình ảnh và tin tức phỉ báng Lục tử Ninh, không biết họ dùng thủ đoạn gì, nhưng người ở trường không còn bình luận chuyện của Lục Tử Ninh nữa, nhưng hai người họ vẫn không đi học.
Chuyện còn chưa bình ổn, ngày hôm sau Lục Tử Ninh đi học liền thấy bộ dáng khổ sở của Từ Cường, không khỏi có chút kỳ quái.
“Cậu làm sao vậy?”
“Văn Văn chia tay với tôi.” Cô gái kêu Văn Văn là bạn gái hắn.
“Tại sao?” Lục Tử Ninh không khỏi kinh ngạc, bọn họ là quen nhau từ trung học, lại học chung một đại học, tình cảm đều rất tốt, Từ Cường cũng luôn ở trước mặt mọi người gọi cô là vợ.
“Em ấy hoài nghi…” Từ Cường tạm dừng một chút, nhìn Lục Tử Ninh, rồi nói nửa câu sau, “Tôi với cậu có vấn đề.”
“Khụ khụ…” Lục Tử Ninh đang ăn bánh mì liền bị nghẹn, nháy mắt khó thở đỏ bừng mặt, may mắn Từ Cường đúng lúc giúp đỡ cậu mới nuốt xuống được.
“Cậu không sao chứ?”
“Khụ khụ…không…khụ…không có việc gì…” Lục Tử Ninh uống một chút nước, nhận thấy bở vì vừa rồi mà khiến không ít người chút ý, đành im lặng kéo ra khoảng cách, “Cô ra…sao lại nói như vậy?”
Kỳ thật cái lý do này Lục Tử Ninh quả thật vừa tức vừa buồn cười, càng nhiều chính là không thể lý giải.
“Tôi không biết, tôi đã nói với em ấy là những người đó cố ý nên mới chuyện ra chuyện như vậy, chính là em ấy cứ nửa tin nửa nghi, bất quá cậu yên tâm, tôi nói với em ấy cậu là bạn tôi, nếu em ấy ngay cả một người bạn của tôi cũng không tiếp nhận được, còn nghi ngờ cái này cái kia…tôi thật sự có chút thất vọng…”
Biểu tình Từ Cường có chút thương cảm, Lục Tử Ninh mở miệng nhưng không lên tiếng, sau khi thấy bộ dáng bị hoài nghi mà khổ sở của hắn, không khỏi nghĩ đến người kia, lúc mình nghi ngờ y, có phải trong lòng y cũng khó chịu như vậy…thất vọng với chính mình…nhưng mà…vì sao y không giải thích…Lục Tử Ninh thể, chỉ cần giờ khắc này người kia đứng ở trước mặt mình nói chuyện đó không phải y làm, cậu sẽ lập tức tha thứ y, sau đó không bao giờ nghĩ cùng y tách ra, mấy ngày này cậu đã chịu đủ tra tấn và khó chịu, hưởng qua ngọt ngào mới phát hiện mỗi ngày một mình đều qua rất khó khăn.
“Sau cậu không cùng cô ấy giải thích rõ ràng, hay là, tôi giúp cậu giải thích!”
Từ Cường lắc lắc đầu, “Có những người muốn phá chúng tôi nên ở bên tai em ấy nói lung tung, tôi nói nhiều có ích gì, hơn nữa lúc trước tôi giải thích nhiều như vậy em ấy cũng chỉ thấy là đang giấu đầu hở đuôi, kỳ thật…vẫn là không đủ tin nhau…”
Những lời này làm cho nơi nào đó trong lòng Lục Tử Ninh rung động một chút…Là không tin tưởng sao…
“Từ Cường tôi hỏi cậu, tin tưởng giữa người yêu…có phải hay không rất quan trọng…”
“Vô nghĩa, như tôi cùng em ấy, kỳ thật cũng chia tay nhiều ít, có đôi khi cũng chậm rãi lĩnh ngộ, nếu thật sự ngay cả tin tưởng cũng không có, luôn luôn gây nhau, thật sự không còn ý nghĩa, vì một chút việc nhỏ liền hoài nghi nhau, vậy thà đừng ở chung.”
“Thực xin lỗi.”
“Cậu nói cái gì?” Từ Cường sửng sốt.
“Chuyện này vì tôi mà có, vẫn nên xin lỗi, cũng cảm ơn cậu vẫn xem tôi là bạn…”
“Ngu ngốc, cậu cảm ơn cái gì a!” Từ Cường lần đầu tiên thấy Lục Tử Ninh nói lời dư thừa như vậy, không khỏi cứng miệng, không biết nói gì cho tốt.
Lục Tử Ninh chỉ cười, sau đó vẫn nói, “Có thời gian vẫn giải thích rõ ràng đi, một mình buồn cũng không có cách, tôi có thể cùng cậu đi làm rõ, cảm tình hai người tốt như vậy, cô ấy rất nhanh hiểu được.”
Từ Cường nghĩ nghĩ, gật đầu, “Hy vọng là như thế.”
“Tốt lắm, chuyện của tôi nói xong, nói chuyện của cậu đi.” Từ Cường đột nhiên đổi đề tài, tựa hồ là bởi vì giải được khúc mắt, cũng tìm chuyện nói, tâm tình cũng tốt, ngược lại hỏi chuyện của Lục Tử Ninh.
“Tôi?”
“Ân, đừng cho là tôi không biết, sắc mặt cậu mấy hôm nay đều vô cùng không tốt, vẫn là bộ dạng nửa chết nửa sống, hơn nữa…” Từ Cường chỉ bánh mì trên bàn, “Cậu không phải không ăn thứ này sao? Như thế nào? Hai người kia mấy ngày nay không làm bữa sáng sao? Tôi nghe nói, mấy ngày nay bọn họ cũng không đi học, rốt cục là làm sao?”
Lục Tử Ninh không biết hắn lại chú ý cẩn thận như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động, kỳ thật cho đến nay cậu không có nhiều bạn, bởi vì tính cách cho nên bạn bè chơi với cậu không nhiều, Từ Cường xem như là người đầu tiên, cho nên không tin che giấu hắn, liền đem chuyện chia tay nói cho hắn.
“Không phải chứ? Lục Thiếu Hoàng thật ra là tên X ngang bướng như vậy?”
“Cậu nhỏ giọng chút…”
“Ân ân, bất quá y không đến mức xấu xa như vậy đi? Cho dù…chuyện ngày đó Ngô Tĩnh Vũ làm với cậu, y cũgn không nên…”
“Tôi không biết, chính là chuyện Ngô Tĩnh Vũ đã xảy ra…Ngày đó gây nhau trong lòng cũng loạn…tôi liền trực tiếp trách mắng y…”
“Cậu đừng vội.” Từ Cường thấy Lục Tử Ninh có bộ dáng khó chịu, sợ cậu khóc, vội vàng an ủi, “Chuyện này có thể có sự hiểu lầm, vì sao không hỏi rõ ràng chứ?”
“Y ngày đó liền trực tiếp thừa nhận, còn đồng ý chia tay…nên…”
Từ Cường ở trong lòng bất đắc dĩ thửo dài, quả thật chuyện này có điểm khó, chính mình cũng không biết có thể giúp được bọn họ cái gì, “Vậy cậu hiện tại làm sao bây giờ? Bọn họ giờ đã về nhà ở trong? Trong phòng thuê chỉ còn mình cậu?”
Lục Tử Ninh gật đầu, “Anh ba có đếm xem tôi, nhưng anh ấy bận rộn nhiều việc, tôi nói anh ấy không cần thường xuyên đến, tôi không muốn là mẹ lo lắng, cho nên cũng không để bà đến.”
“Nếu không cứ dọn về kí túc xá trước đi?” Từ Cường đề nghị, “Dù sao hiện tại Ngô Tĩnh Vũ cũng không ở, chỉ còn hai người là tôi và Hoàng Uy, cũng nhàm chán, cậu trở về chúng tôi rất vui.”
Nghe được Từ Cường nói như vậy, Lục Tử Ninh có chút do dự, cứ nghĩ đến ngôi nhà làm cho cậu cô đơn kia, cũng không biết vì sao, mình vẫn cố chấp canh giữ nơi đó, giống như nếu mình không đi, khi bọn họ trở về, sau đó bắt đầu lại lần nữa.
Từ Cường nhìn cậu do dự nghĩ chắc phiền chuyện dọn đi nên nói: “Đồ không cần lấy nhiều, quần áo cùng đồ dùng hằng ngày là được, dù sao cũng gần, lúc sau trở về lấy cũng không sao.”
“Để tôi nghĩ lại.” Lục Tử Ninh gật đầu, trong lòng có chút loạn, chính mình thật sự phải dọn đi sao?
.
“Ninh Ninh, Thiếu Hoàng và Thiếu Linh phải đi.” Tô Dạ nhìn đứa nhỏ trước mặt, tựa hồ không muốn nhẫn tâm cho nó tin tức này.
“Đi? Hai người họ muốn đi đâu?”
Tô Dạ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tin xảo kia, “Nơi rất xa, có thể tạm thời không thể lại cùng Ninh Ninh chơi.”
Đôi mắt đứa nhỏ trước mặt che kín một tầng thủy khí, rõ ràng khổ sở muốn chết, nhưng vẫn không để nước mắt rơi xuống, cũng không khóc không kêu, chỉ dùng giọng nói búp bê run rẩy “Em có thể hay không cùng đi…” Thanh âm không lớn, người ở đây vẫn nghe rõ ràng.
Tô Dạ có chút khó xử nhìn Dư Tuệ đối diện, “Mẹ…” Hắn biết đối với đứa em nhỏ nhất này, ba mẹ khẳng định luyến tiếc, vốn đối với chuyện chính mình từ nhỏ lớn lên không có cha đã tự trách, sao có thể để em trai sống ở nước ngoài.
“Ninh Ninh nếu cùng đi, sẽ không còn thấy ba và mệ, Ninh Ninh đồng ý không?” Quả nhiên khi Tô Dạ nói những lời này, đứa nhỏ trong lòng lắc đầu.
“Tiểu Dạ, các con mang Thiếu Hoàng Thiếu Linh đi thôi, mẹ đem Ninh Ninh đón về, hiện tại nó còn nhỏ, nên mới ỷ lại như vậy, sau một thời gian dài, sẽ quên thôi.”
Tô Dạ gật đầu, có chút luyến tiếc đứa em này, “Mẹ, mọi người thật sự không đi sao?”
“Chúng ta sẽ không đi.”
.
“Anh Thiếu Hoàng…các người ở nơi nào…ô ô…các người là không cần Ninh Ninh…ô ô…anh Thiếu Linh…đi ra được không…em ngày hôm qua không nên ăn nhiều chocolate như vậy, anh Thiếu Linh em cho anh là được…” Đứa nhỏ cứ đứng ở trước của, lần đầu tiên khóc nhiều như vậy, cậu tỉnh lại cũng không nhìn thấy hai người kia, do dù không còn nhỏ tuổi, cho dù mạnh mẽ, cũng sẽ khổ sở khóc lớn, cậu lúc không không biết khái niệm phải đi là cái gì, bây giờ hiểu được, hai người họ không cần cậu…Bên giường không còn hai thân hình truyền đến nhiệt độ cơ thể, cũng không có người chơi cùng mình, không ai bảo hộ minh, không ai…đàn cho mình nhe, không ai đứng trước mặt người khác nói, “Đây là em tôi.”
Trong suy nghĩ đứa nhỏ chỉ có thể hiểu được thứ mình mất đi, chính là nhiêu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top