Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Sau khi yêu đương bằng ảnh nóng với học sinh giỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: "Đang nhớ tới tên đàn ông hoang nào thủ dâm vậy, hửm?"

Cuộc thi Toán diễn ra trong một tuần, thi trên tỉnh, học sinh đều ở trong khách sạn ở kế địa điểm thi, được các giáo viên quản lý.

Mới đầu nhà trường xếp cho học sinh môn Toán mỗi người một phòng khách sạn, nhưng mà Điền Chính Quốc lại chủ động xin giáo viên ở chung phòng với Trịnh Hạo Thạc để tối tiện bàn việc làm toán.

Hai người đều được coi là học sinh giỏi của môn toán, giáo viên cũng thông cảm cho việc bàn luận việc học của họ nên đồng ý yêu cầu của hắn.

Nhưng mà Trịnh Hạo Thạc thì thấy hai người họ hoàn toàn không thể cùng nhau ngồi bàn về Toán được, đa số thời gian đều là cậu xin tha.

Trước hôm thi một ngày, Điền Chính Quốc đã đè cậu ra chịch một trận. Nếu không phải sáng hôm sau còn có lịch thi thì chắc chắn là hắn sẽ chịch cậu tới không xuống nổi giường mới thôi.

Đề của hôm sau ngược lại cũng dễ, Trịnh Hạo Thạc làm xong sớm đứng trước cửa không thấy Điền Chính Quốc đâu nên lén chuồn ra ngoài.

Cậu cảm thấy mình không về khách sạn được nữa, nếu không thì hôm thứ ba không có lịch thi Điền Chính Quốc tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu được đâu. Ở ngoài vẫn an toàn hơn một chút, cậu thà ở ngoài luôn còn hơn về lại khách sạn.

[Tiểu Hạo, em đang ở đâu?]

Nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại thì Trịnh Hạo Thạc lại càng quyết đoán không về hơn, tiếp tục uống nước lạnh rồi lựa đề chuẩn bị cho kì thi hôm tới. Phải biết là ai thi được tới vòng cuối cùng thì mới ở lại bảy ngày được.

Cái tên Điền Chính Quốc kia suốt ngày chỉ ra vẻ chẳng có gì, chắc chắn là tự tin về đề thi rồi, kiểu gì cũng ở lại được tới ngày thứ bảy. Vậy thì cậu cũng tuyệt đối không thể nhận thua, cũng phải ở lại tới ngày thứ bảy. Nếu không bị về trường trước thì mất mặt lắm.

[Có kết quả thi rồi, thầy thông báo cho tụi mình đi qua bên tổ chức thi nhận giấy chứng nhận, em đang ở đâu?]

Mới có mấy tiếng thôi mà, bộ chấm thi nhanh vậy luôn thật hả. Tuy là biết có vài tổ chức thi không muốn làm tổn thương những tuyển thủ bị loại nên sẽ tập trung họ lại trao giấy chứng nhận, chứng minh tham gia hoạt động này nọ, sau này viết vô sơ yếu lý lịch cũng được.

Trịnh Hạo Thạc lại gửi tin nhắn cho giáo viên thử nhưng không nhận được hồi âm.

Cậu bán tín bán nghi Điền Chính Quốc, vừa cảm thấy Điền Chính Quốc đang lừa cậu nhưng cũng thấy sợ là trao giấy chứng nhận thật.

[Anh nhận thay em đi.]

[Không biết có của em không nhưng mà không thể vắng mặt được, em đang ở đâu vậy, còn không tới nữa là giáo viên giận thật đấy.]

Đúng thật là!

Trịnh Hạo Thạc tức chết rồi, thế là đành phải gửi định vị cho Điền Chính Quốc. Xong xuôi vừa ra khỏi tiệm nước thì đã thấy Điền Chính Quốc ở trước cửa.

Điền Chính Quốc thấy cậu thì khẽ cong môi, kéo cậu ôm vào lòng, thở dài nói: "Tiểu Hạo ơi, anh nhớ em."

"Nhớ cái gì mà nhớ, mới có mấy tiếng không gặp thôi mà, đúng thật là!" Trịnh Hạo Thạc đẩy Điền Chính Quốc ra, hờn dỗi nói: "Nóng muốn chết, mau dẫn em đi qua cái tổ chức thi rách gì đó đi."

Điền Chính Quốc cưng chiều bật cười, sờ sờ mũi của Trịnh Hạo Thạc: "Bé ngốc, lừa em thôi."

"Địch con mẹ anh, Điền Chính Quốc có phải anh muốn chết không hả!" Trịnh Hạo Thạc tức điên lên thụi một cái vào bụng của Điền Chính Quốc: "Em phục anh rồi đó!"

Điền Chính Quốc ôm lấy bụng, nét mặt đau khổ thụp người xuống không nói gì, nhưng trông có vẻ rất nghiêm trọng.

"Điền Chính Quốc!?"

Điền Chính Quốc không nói gì mà chỉ ôm chặt lấy bụng, nhìn như thể là bị đánh tới nói hết nổi rồi.

Trịnh Hạo Thạc còn tưởng là mình làm hắn bị thương tới trong bụng rồi, nhất thời thấy hơi hối hận nên cũng ngồi xổm xuống hỏi thăm: "Anh không sao chứ?"

Điền Chính Quốc vẫn không nói gì.

Trịnh Hạo Thạc hoảng loạn, dìu hắn đi vào trong tiệm nước rồi yêu cầu một phòng riêng, dẫn hắn vào đó ngồi rồi xoa bụng giúp hắn.

"Không lẽ anh bị thương bên trong rồi đó chứ, chúng ta qua bệnh viện khám thử xem, em xin giáo viên nghỉ giúp anh." Tuy Trịnh Hạo Thạc ghét Điền Chính Quốc nhưng mà vẫn cảm thấy hối hận vì làm hắn bị thương, cậu thầm tự thề sau này sẽ ra tay nhẹ một chút, miễn cho làm Điền Chính Quốc bị thương.

"Không sao đâu, không cần đến bệnh viện, để anh nghỉ một lát là được rồi." Giọng nói của Điền Chính Quốc cũng suy yếu luôn rồi, hắn tựa vào Trịnh Hạo Thạc nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lòng của Trịnh Hạo Thạc đau nhói, lập tức thấy hơi hoảng hốt nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh. Cậu không đẩy Điền Chính Quốc ra, cũng không chơi game mà chỉ lướt lướt điện thoại, không dám nhúc nhích bậy bạ sợ làm phiền Điền Chính Quốc nghỉ ngơi.

Một lát lâu sau cảm giác được Điền Chính Quốc tỉnh lại rồi nên cậu vội hỏi: "Anh đỡ hơn chưa?"

Điền Chính Quốc yếu ớt "Ừm" một tiếng, trông vẫn ỉu xìu.

Trịnh Hạo Thạc hết cách: "Nếu không thì chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi, cứ ở đây mãi cũng không có cách nào."

"Không đi, ghét bệnh viện lắm." Lúc Điền Chính Quốc nói chuyện trông suy yếu vô cùng, cứ như là cực kì khó chịu thật, còn hơi có vẻ ngang ngược như con nít nữa.

Trịnh Hạo Thạc thở dài một hơi, còn đang nghĩ lý do thuyết phục hắn. Cậu cũng đâu thể nào để cho Điền Chính Quốc chịu đau tiếp được, thân là người đánh người ta thì cậu cũng có trách nhiệm.

"Tiểu Hạo... Em hôn anh đi, hôn một cái là anh sẽ không đau nữa." Giọng điệu của Điền Chính Quốc nom tội nghiệp vô cùng, hắn kề sát vào người Trịnh Hạo Thạc, nhăn mày nói: "Thật đó, khó chịu quá à."

"Hôn một cái sao mà khỏi được chứ." Trịnh Hạo Thạc không thích làm mấy chuyện trông lãng mạn thế này lắm, cậu không làm được chuyện này đâu. Mà với lại cậu cũng thấy chuyện này không khoa học chút nào, làm gì có vụ trên người đau mà hôn một cái là khỏi được.

"Khó chịu quá..." Hơi thở của Điền Chính Quốc càng ngày càng yếu ớt, hai mắt tủi thân vô cùng.

Trịnh Hạo Thạc hết cách rồi nên chỉ đành kề qua hôn hắn, xong rồi nói: "Còn đau không?"

Điền Chính Quốc lưu luyến không rời liếm liếm môi cậu, yếu đuối nói: "Vẫn còn hơi đau, em hôn cái nữa đi."

Trịnh Hạo Thạc bất đắc dĩ đành phải phối hợp với Điền Chính Quốc, thử hôn hắn thêm cái nữa. Kết quả là cậu bị người ta đè xuống, đẩy ngã lên sofa.

Mà cái tên Điền Chính Quốc kia thì siết chặt lấy tay cậu, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng khuấy đảo hồi lâu. Làm gì còn cái dáng vẻ suy yếu hồi nãy nữa đâu, rõ ràng trong mắt đều ngập tràn dục vọng kia kìa.

"Ưm, ưm.... Điền Chính Quốc anh..."

Áo sơ mi bị vén lên để lộ ra vòng eo trắng nõn, ngón tay dọc theo đường eo sờ lên bóp lấy đầu vú nhỏ hồng mềm, khoái cảm tê dại lập tức lan ra. Trịnh Hạo Thạc nhỏ giọng rên rỉ không ngừng nhưng tất cả đều bị Điền Chính Quốc chặn lại không phát ra được tiếng nào.

Điền Chính Quốc hôn rất mạnh bạo, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu luôn vậy, hoàn toàn không cho cậu chút thời gian thở gấp nào. Đầu lưỡi vừa mút vừa cắn, lút nhả miệng ra nước bọt không ngậm lại kịp trào ra bên khoé môi, kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài.

"Điền Chính Quốc, tên khốn nhà anh, anh lừa em!" Trịnh Hạo Thạc muốn đứng dậy đập Điền Chính Quốc nhưng lại bị đè chặt xuống, chỉ có thể quay đầu qua chửi hắn: "Uổng công mới nãy em còn lo lắng cho anh."

Điền Chính Quốc cười khẽ một tiếng, nắm lấy cằm của Trịnh Hạo Thạc kéo qua ngắm: "Vừa nãy Tiểu Hạo đáng yêu quá đi thôi, dáng vẻ lo lắng cho anh quyến rũ thật."

Trịnh Hạo Thạc sắp tức chết rồi, đưa chân muốn đá hắn vậy mà lại bị hắn luồn tay vào trong quần. Ngón tay không ngừng vuốt ve ở chỗ nữ huyệt cách một lớp quần kia, ngứa ngứa, nước dâm lại trào ra thấm ướt đồ lót. Cậu sợ hắn sẽ làm mình luôn tại chỗ nên vẫn phải nhỏ giọng xin tha: "Điền, Điền Chính Quốc, anh đừng như vậy, đừng ở đây."

Điền Chính Quốc cắn lấy vành tai của cậu, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nên cúi xuống hỏi cậu: "Đừng làm cái gì?"

Trịnh Hạo Thạc còn tưởng là nhân viên sắp đi vào nên vội vàng bắt lấy tay của hắn năn nỉ: " Chính Quốc ơi xin anh đó, đừng như vậy mà, ở đây còn có người khác."

Điền Chính Quốc lại nói: "Không có người khác thì Tiểu Hạo sẽ cho anh sao?"

Hết cách rồi, từ lúc ở chung với cái tên này Trịnh Hạo Thạc chưa từng cảm nhận được chút năng lực khắc chế mà một học sinh giỏi như hắn nên có nào.

Trịnh Hạo Thạc nhỏ giọng đáp: "Về đi, về khách sạn rồi em cho anh muốn làm thế nào cũng được, đừng ở đây có được không?"

"Lỡ như Tiểu Hạo thất hứa thì phải làm sao?"

"Nếu em thất hứa thì anh muốn phạt em sao cũng được."

Điền Chính Quốc lúc này mới ngồi dậy, lấy điện thoại ra nói: "Ghi âm lại hết rồi, Tiểu Hạo đừng có chối đó nha."

"Đồ khốn, anh là cái tên hèn hạ vô sỉ!"

Trịnh Hạo Thạc còn đang định chửi Điền Chính Quốc một trận đã đời thì nhân viên lại đi vào, cậu chỉ đành ngồi ngoan lại, đáng yêu hệt như học sinh tiểu học làm sai sợ bị giáo viên phát hiện vậy.

Nhân viên bưng hai ly trà trái cây lên rồi lại hỏi xem có cần gì nữa không, xong xuôi thì đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc uống trà trái cây với Trịnh Hạo Thạc xong lại dẫn cậu ra quán ăn, xong rồi lại đi dạo siêu thị.

Trịnh Hạo Thạc mua một đống đồ ăn vặt, lúc đi ngang qua kệ hàng hoá thấy Điền Chính Quốc đang cẩn thận lựa gì đó nên xấn qua coi thử. Thế mà lại là bao cao su, vành tai cậu bất giác đỏ bừng lên.

Điền Chính Quốc lựa tới lựa lui mấy hộp bao cao su, hỏi cậu: "Lựa một cái đi, bao trong khách sạn không đủ rồi."

Trịnh Hạo Thạc vừa thẹn vừa giận, đẩy Điền Chính Quốc một cái: "Lấy đại một cái đi, c-còn lựa cái gì mà lựa!"

Cậu chỉ tay đại một cái, Điền Chính Quốc cầm hộp bao lên, vậy mà lại là bao cao su có gai vị táo bạc hà làm cậu thấy hối hận vô cùng.

"Không phải, Điền Chính Quốc, h-hay là anh đổi cái khác đi."

"Cái này đi, khá được, hợp với sở thích của em."

"An-anh nhảm cứt!"

Trịnh Hạo Thạc nhón chân lên muốn đánh hắn, cuối cùng lại bị chặn môi lại. Vòng eo cũng bị ôm lấy, một cái hôn ngắn ngủi dịu dàng rơi xuống. Cậu thấy có người đi qua thì hết cả hồn.

Điền Chính Quốc chặn cậu vào trong góc kệ hàng, hôn lên vành tai cậu: "Đừng đáng yêu như vậy, Tiểu Hạo, anh sẽ không nhịn được muốn hôn em, thậm chí là chịch em đó."

Giọng nói lúc sau rất nhỏ nhưng lại bị Trịnh Hạo Thạc nghe thấy hết, cậu tức tới mặt đỏ chót, tim đập thình thịch. Cậu thầm chửi Điền Chính Quốc té tát mấy lần trong lòng, đẩy hắn ra rồi vội chạy về phía ngoài siêu thị.

Cậu cảm thấy Điền Chính Quốc đáng sợ thật, cứ như poodle hình người vậy. Ngày nào cũng chỉ biết động dục, sao lại có người vừa học giỏi vừa đầu đầy tinh trùng thế này được cơ chứ.

Cậu là do cố gắng học tập, từ bỏ rất nhiều thú vui mới có thể đạt được thành tích thế này. Ai lại giống như cái tên Điền Chính Quốc đó đâu, hoàn toàn không giống người bình thường chút nào.

Ra khỏi siêu thị, thấy Trịnh Hạo Thạc đang lẩm bà lẩm bẩm kế bên đài phun nước, thỉnh thoảng còn lấy chân đá đá vào cầu thang bên cạnh nữa.

Điền Chính Quốc đi qua ôm lấy eo cậu từ đằng sau, kề sát vào vành tai: "Lại mắng anh à?"

Trịnh Hạo Thạc còn đang định phủ nhận nhưng nhớ lại đủ thứ chuyện hắn đã lừa mình hôm nay, thế là lại mắng hắn: "Đúng đó, mắng anh đó, anh không đáng mắng hả!"

Điền Chính Quốc chỉ cười cười không trả lời, tiếp tục ôm lấy Trịnh Hạo Thạc. Hắn nhìn đài phun nước đang nhảy nhót theo nhịp nhạc trước mặt, phản chiếu lại cảnh đèn đường, đẹp như tranh vẽ, lòng cũng dịu lại.

Trịnh Hạo Thạc lại mắng, lần này cậu mắng hơi dữ thật, vậy mà Điền Chính Quốc lại chẳng phản ứng gì, chỉ nhân lúc đài phun nước phun trào nước lên hết theo nhạc thì hôn cậu.

"Tiểu Hạo, anh yêu em."

Trên môi là xúc cảm mềm ướt, trước mắt là ánh đèn mê loạn, trong lòng hình như cũng dịu lại.

Trịnh Hạo Thạc không nhúc nhích, yên lặng để cho Điền Chính Quốc hôn cậu thật lâu, thật lâu.

Trên đường quay về khách sạn Trịnh Hạo Thạc không nói gì nữa, Điền Chính Quốc chủ động nắm lấy tay cậu, cậu muốn buông ra nhưng lại bị siết chặt lấy nên chỉ đành thuận theo hắn.

Nhìn cái bóng của hai người tựa sát vào nhau dưới ánh đèn, Trịnh Hạo Thạc không nhịn được thầm nghĩ, chắc là từ từ rồi mình cũng sẽ quen với việc ở bên Điền Chính Quốc thôi.

Về tới khách sạn, chuyện đầu tiên Trịnh Hạo Thạc làm đó là đi vào nhà tắm tắm.

Cậu vẫn còn chưa quên chuyện đã đồng ý với Điền Chính Quốc hồi sáng trong tiệm nước, cũng không định thất hứa. Tuy là cậu cũng không phải là người tốt lành gì nhưng ít nhất vẫn là người tuân thủ lời hứa.

Nơi riêng tư trong gương chỉ có một chút lông mao, ở giữa là khe thịt hơi hé mở, bên trong hồng hồng.

Trịnh Hạo Thạc đưa tay tách mở miệng huyệt nho nhỏ, khẽ khàng vuốt ve. Nơi đó hầu như không có chút lông nào, lúc ngón tay sờ vào thì có thể chạm được vào lớp thịt non mềm và một chút dịch thể dính dính.

Tách hai mép thịt ra, sờ vào hạt le, một luồng khoái cảm như điện giật lướt qua bên eo, cơ thể cậu khẽ run lên. Ngón tay thuận theo lỗ nhỏ thử đâm vào trong, vách thịt bên trong mềm mại ướt át, siết chặt lấy ngón tay. Trịnh Hạo Thạc nhớ lại động tác Điền Chính Quốc hay làm lúc bình thường cũng thử đâm rút vài lần, cậu cảm nhận được trong nữ huyệt có chất lỏng gì đó trào ra ngoài dính ướt hết tay cậu.

Khoái cảm đâm rút nữ huyệt mang lại khiến cho dương vật đằng trước cũng ngẩng đầu lên, tiết ra một chút dịch tuyến tiền liệt.

Hình như cũng thoải mái thật...

Trịnh Hạo Thạc cũng là người sẽ khuất phục trước dục vọng, nếu không thì cậu cũng sẽ không để mặc cho Điền Chính Quốc chịch thế này. Nếu mà không sướng thì cậu đã đập chết Điền Chính Quốc từ lâu rồi, chỉ là ngại không dám nói thật mà thôi.

"Ha a... A ưm..."

Cửa được mở ra, vừa quay đầu lại nhìn đã bị Điền Chính Quốc ôm lấy. Điền Chính Quốc vẫn còn đang mặc quần áo, hắn cắn mạnh lên vành tai của Trịnh Hạo Thạc, chất vấn cậu: "Tiểu Hạo đang nhớ tới ai rồi tự thủ dâm vậy?"

Trịnh Hạo Thạc đã quen tính chọc giận hắn rồi: "Dù sao cũng không phải là anh."

Vừa nói xong thì nữ huyệt đã bị hai ngón tay đâm vào, vừa thô bạo vừa ngang ngược. Điền Chính Quốc hình như là giận thật rồi nên cắn mạnh tai cậu một chút sau đó cắn mút ra dấu hôn sau gáy cậu.

"Nhớ tới ai, hửm?"

"Anh, anh đi ra, đừng có vừa mới vào đã... Aaaa!"

Ngón tay chỉ cắm rút qua loa vài lần thì dương vật thô to đã cắm thẳng vào trong, hoàn toàn không cho cậu cơ hội kịp phản ứng lại. Cảm giác vừa đau vừa trướng khiến Trịnh Hạo Thạc bật khóc.

"Anh, anh đừng mà... Hức ưm... Anh đi ra, đừng như vậy... Huhuhu..."

Điền Chính Quốc lại thấy đau lòng, hắn khom người xuống hôn lên môi và má của Trịnh Hạo Thạc, xong lại dịu dàng hôn lên khoé mắt, từng chút hôn rơi giọt nước mắt của cậu. Hắn thôi không cắm rút nữa mà dỗ dành cậu: "Đừng khóc nữa."

Trịnh Hạo Thạc thử muốn đẩy hắn ra nhưng bên dưới lại đang dính chặt vào nhau, cậu tức điên lên mắng hắn: "Tên khốn nhà anh, cũng đâu phải không cho anh đâm vào đâu. Mẹ nó anh hung dữ như vậy làm gì chứ, địch mẹ!"

Điền Chính Quốc hùa theo liên tục: "Anh là tên khốn, tên khốn làm Tiểu Hạo khóc là không đúng."

Trịnh Hạo Thạc hừ một tiếng như là đã hài lòng rồi.

Điền Chính Quốc nắm lấy tay của Trịnh Hạo Thạc sờ lên trên tim mình rồi lại nói: "Nhưng mà lúc em nói em nhớ tới người đàn ông khác anh cũng rất khó chịu, ở đây đau muốn chết rồi."

Trịnh Hạo Thạc ra sức đập bốp một cái lên lồng ngực hắn: "Không có nhớ tới tên đàn ông khác, chỉ là nói lẫy vậy thôi mà anh cũng nghe không ra nữa, đần chết mất thôi!"

"Thật sao?"

"Con mẹ nó không lẽ em còn lên giường với tên đàn ông nào khác nữa hả, rõ ràng chỉ có một mình tên khốn nhà anh thôi!"

Vừa dứt lời thì Điền Chính Quốc đã đẩy eo bắt đầu chịch cậu, dương vật không ngừng giã vào trong. Cái chỗ vừa căng vừa trướng kia nhanh chóng xộc lên một tia tê dại.

Cái âm đạo này vừa chặt vừa nóng không ngừng mút lấy côn thịt của hắn, Điền Chính Quốc không kìm nén được dục vọng của mình. Hắn điên cuồng nắc vào bên trong cơ thể của Trịnh Hạo Thạc, gậy thịt đâm tới nơi sâu nhất muốn đâm vào miệng tử cung, hai túi tinh thô to không ngừng giã vào trên mép thịt non mềm.

"Ha a.... A ưm..."

Trịnh Hạo Thạc bị chịch tới cơ thể nảy lên liên tục, không ngừng xóc về trước. Hai núm vú áp sát vào gạch men lạnh lẽo kích thích phát điên lên, khoái cảm nhanh chóng bao trùm lấy cả người cậu.

"Bên trong Tiểu Hạo chặt quá, thoải mái quá."

Thịt non bên trong âm đạo vô thức bú mút lấy dương vật, chỉ cần Điền Chính Quốc hơi rút ra ngoài là lớp thịt mềm kia sẽ hút hắn về lại. Bên trong ọc ra nước dâm liên tục để cho động tác cắm rút thuận lợi dễ dàng hơn rất nhiều.

"Anh, anh câm đi!" Trịnh Hạo Thạc đỏ bừng mặt mắng hắn rồi nhanh chóng bắn ra, môi của cậu cũng bị ngậm lấy mút mát.

Chịch được một hồi thì Trịnh Hạo Thạc mệt rồi: "Không muốn ở đây nữa, lên giường đi, mệt chết mất rồi."

Điền Chính Quốc tất nhiên là cũng chiều hết theo ý cậu, hắn bế cậu lên vừa đi vừa chịch. Cả cơ thể của cậu đè nặng xuống nuốt thẳng dương vật vào trong tử cung, sướng tới cậu mụ mị hết cả đầu óc chỉ còn biết phát ra tiếng thở dốc đứt quãng.

Lên đến trên giường rồi thì Điền Chính Quốc cho cậu cơ hội bình tĩnh lại một chút. Cậu vừa mới hồi thần lại, tức tới chửi mấy câu lại bị đè xuống dưới người hắn. Hắn chịch như đóng cọc vào trong cơ thể cậu, tiếng bạch bạch vang lên không ngừng, mà ở phòng bên cạnh đó có rất nhiều đề ôn thi mà giáo viên đã chuẩn bị cho hai người họ.

Điền Chính Quốc lấy một tờ đề quá tét lên cái mông căng mọng kia một cái, sau đó đọc câu hỏi trên đó: "Không phải Tiểu Hạo muốn giành được hạng nhất hay sao, để anh ôn tập cho em nhé."

"Sau đây mời nghe đề....&%. . . ¥%#... ."

Trịnh Hạo Thạc làm gì còn nghe nổi đề bài nữa, cậu còn thấy Điền Chính Quốc bị điên, vậy mà còn có thể vừa chịch cậu vừa ra đề.

"Không trả lời được à?" Điền Chính Quốc bế Trịnh Hạo Thạc lên đùi chịch, cắn lấy vành tai của cậu cố ý nói: "Môn Toán của Tiểu Hạo thụt lùi rồi nha."

Thụt lùi, vừa mới nghe thấy chữ thụt lùi là lòng hiếu thắng của Trịnh Hạo Thạc lại trỗi dậy. Sao cậu có thể thừa nhận là mình thụt lùi được cơ chứ? Thế là cậu miễn cưỡng vực dậy tinh thần nghe đề, sau đó cắn lấy bả vai của Điền Chính Quốc để bình tĩnh lại cố nghĩ ra đáp án.

Nhưng mà Điền Chính Quốc không để cậu dễ dàng như vậy được, hắn ôm lấy mông cậu không ngừng chịch vào trong tử cung. Thịt ở đây mẫn cảm vô cùng, khoái cảm mãnh liệt ập tới làm gì còn đầu có đâu mà suy nghĩ nữa.

Trịnh Hạo Thạc tốn sức suy nghĩ cả buổi trời, sắp tính ra rồi thì lại bị nắc tới quên sạch. Thế là cậu lại nhịn không được bật khóc thành tiếng, đánh lên tay của Điền Chính Quốc: "Anh bắt nạt em, huhuhuhu...."

Điền Chính Quốc hết cách chỉ đành dừng lại hôn cậu: "Không khóc, không khóc."

Trịnh Hạo Thạc cắn lấy môi hắn: "Anh bắt nạt em đó, Điền Chính Quốc em ghét anh!"

Điền Chính Quốc sợ thật rồi, vội vàng dỗ dành cậu: "Tiểu Hạo của chúng ta học Toán giỏi nhất đó, đã tính ra chưa nào?"

Lúc này Trịnh Hạo Thạc mới yên tâm nghĩ nghĩ, sau đó nói ra một con số rồi tiếp tục bị đè xuống chịch.

"Đáp đúng rồi, Tiểu Hạo của chúng ta giỏi quá!"

Thật ra là tính sai rồi nhưng mà Điền Chính Quốc hối hận rồi, sớm biết làm đề sẽ ảnh hưởng tới mình chịch người ta như vậy thì hắn sẽ không làm, sau này cũng sẽ không ra đề toán trong lúc làm tình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top