Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7 - Trái Cấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái Cấm
(Phần truyện có yếu tố NTR. Chỉ nhằm mục đích kích thích, không cổ xúy cho việc ngoại tình)

Truyện được đăng độc quyền tại @July15th

=============

Dẫu biết rằng đó là một tội lỗi,

Tôi vẫn lựa chọn ôm chặt lấy người dưới khoảng trời ấy.

Khúc nhạc vang lên khiến tôi như kẻ điên mất trí,

Và rồi tôi sa ngã vào người như là một lẽ hiển nhiên...

一 trích [Oh My God - (G)I-DLE] 一

Lang Tinh và Quách Ngọc lại cãi vã, không vì gì cả, đều là những chuyện vặt vãnh không đâu. Trong khi Lang Tinh vẫn còn là một tên nhóc bạo loạn yêu thích những niềm vui mới lạ thì Quách Ngọc lại là một ông chú lạnh lùng và cứng nhắc. Anh ta cấm cản em quá nhiều điều, rằng em không thể mãi đắm mình vào những cuộc vui xuyên màn đêm kia, rằng những thứ hơi men kia sẽ giống như cổ trùng độc hại ăn mòn cơ thể em. Thật điên rồ!

Lang Tinh ngửa đầu nốc một hơi rượu nồng, điếu thuốc trong tay đã cháy hơn phân nửa, những đốm tro tàn đỏ rực lơ lững giữa không trung rồi vội vàng vụt tắt trong căn phòng tối om, giống như chưa từng xuất hiện. Em tựa đầu vào ô cửa sổ lớn sát đất, để cho những ánh đèn đường hoa lệ rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp mà kiêu ngạo kia, như một đóa hoa hồng kiều diễm.

Rồi cánh cửa chợt mở, Lang Tinh thoáng nhìn về phía của người vừa mới bước vào kia, một gã đàn ông dáng người cao ráo, ngũ quan hài hòa tươi sáng. Em có biết hắn, là một tên bạn quen đã nhiều năm của Quách Ngọc mà em đã gặp được ít lần, tên Đinh Phương.

"Sao em lại một mình uống rượu nữa rồi?"

Đinh Phương bước đến bên bệ cửa sổ, đoạt lấy chai rượu đã vơi đi hơn phân nửa trên tay Lang Tình, hắn nhấp một hơi rượu, thâm tình hỏi han:

"Quách Ngọc không ở bên em sao? Thật tình, anh ta tồi thật đấy."

"Phí lời."

Lang Tinh chau mày, vươn tay đoạt lại chai rượu sành bị hắn giành đi mất. Nhưng tên đàn ông kia lại thình lình rụt tay về, khiến em mất đi thăng bằng mà ngã nhào vào vòng tay hắn. Đinh Phương choàng tay ôm lấy người đẹp trong lòng, tham lam hít ngửi mùi hương mát lành trên mái tóc em.

"Em say thật rồi."

"Phiền thật đấy." Lang Tinh tuyệt tình gạt bỏ cánh tay hắn, chắc em vẫn còn giận dỗi nhiều, "Mấy ông chú như anh chỉ thích lo quản chuyện bao đồng."

Đinh Phương thơm nhẹ lên đôi má ửng hồng vì men say của em, đôi tay như vô tình lại hữu ý vuốt ve vòng eo ẩn sau lớp áo mỏng manh của Lang Tinh. Giống như một viên kẹo ngọt ngào dùng để dỗ dành đứa trẻ ngậm phải thuốc đắng, hắn vuốt ve lên đôi gò má ưng ửng hồng của em mà thủ thỉ:

"Đừng giận, anh uống cùng em đêm nay."

"Quách Ngọc sẽ giết chết anh đấy."

Lang Tinh cười khẩy, em tránh đi những đụng chạm của hắn, co chân khẽ đạp lên cái kẻ đối diện. Đinh Phương nhanh tay chộp lấy rồi đặt lên bàn chân be bé của em một nụ hôn. Cái lưỡi của hắn cứ như giảo hoạt như con rắn mưu mô, liếm dài lên cẳng chân trắng trẻo và bắp đùi thon thon của em, dụ dỗ em sa ngã vào thứ dục vọng tội lỗi. Đinh Phương rướn người hôn lên đôi môi còn ám mùi khói thuốc cay mũi của em, cười khẽ:

"Trước khi anh ta kịp phát hiện thì anh đã chết mê vì mùi hương của em rồi."

Nếu như Quách Ngọc là dòng nước dẫu ôn hòa nhưng lạnh lẽo, hết lần này đến lần khác dập tắt đi những ham muốn của Lang Tinh thì Đinh Phương lại như làn gió thổi ngang qua khiến ngọn lửa âm ỉ trong em cháy bừng lên. Hắn nuông chiều em, dẫn dắt em đi qua muôn điều mới lạ, đưa em lên đến tận trời xanh bao la, khiến em say đắm trong những câu chuyện của hắn. Giống như thứ quả "hiểu thiện biết ác" trong khu vườn Địa Đàng, càng cấm kị thì lại càng mê hoặc.

"Điên thật!"

Lang Tinh rít lấy một hơi thuốc, miệng lầm bầm mắng chửi nhưng lại chẳng tự chủ được mà hòa mình vào nụ hôn sa ngã của kẻ kia. Một tay em vòng tay ôm lấy cần cổ Đinh Phương, một tay khác đã vội vã cởi bỏ thứ vải vóc vướng víu chân tay mình. Trên người Lang Tinh chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi rộng rãi của Quách Ngọc để lại cùng với chiếc quần lót ôm sát lấy bờ mông em. Vốn dĩ em nghĩ rằng hai người bọn họ đã lâu không thân mật cùng nhau, thế nhưng nào ngờ ngay cả khi súng đã lên nòng vẫn có thể xảy ra cãi vã. Rồi Quách Ngọc cứ thế rời đi, để một mình em ở lại trong căn phòng tối đèn với nỗi điên tiết chẳng thể phóng thích.

Những chuyện này Đinh Phương đều biết. Hắn rõ ràng mọi cuộc cãi vã không hồi kết của hai người, hiểu được nhưng tâm tư mà bọn họ cất giấu trong tâm, giống như con rắn ranh ma không khi nào thôi không rình rập con mồi, chờ đến lúc thích hợp sẽ một hơi nuốt trọn. Đinh Phương như vị sứ giả đến từ cõi Địa Ngục, tìm mọi cách kéo em rơi vào những lỗi lầm cấm kị. Nhưng phải làm sao đây khi những điều mà hắn đem lại quá đỗi ngọt ngào, ngay cả khi biết rằng ấy là điều sai trái, em vẫn nguyện ý sa ngã vào.

"Đôi môi em thơm nồng mùi rượu, khiến anh say ngất mất thôi."

Ngón tay lành lạnh của Đinh Phương vuốt ve lên đôi môi sưng đỏ của Lang Tinh, giọng nói êm ái dễ nghe quanh quẩn bên đôi tai đã lâng lâng vì hơi men của em, khiến đầu óc em như hóa điên hóa dại. Em vồ lấy hắn như loài dã thú đói khát, đôi tay mềm mại lướt dọc trên cần cổ, lồng ngực người nọ, rồi lại vuốt ve bụng dưới nóng rực của hắn và cả con chim lớn đang muốn cất cánh bay cao kia.

"Quách Ngọc lại nói rằng vị rượu ấy làm anh ta thấy mỏi mệt."

Lang Tinh tựa đầu vào bờ vai Đinh Phương, mặc cho bàn tay của hắn không ngừng bóp nắn da thịt mềm mại của em, ra sức kiếm tìm đóa hoa nhỏ ẩn dưới lớp quần lót mong manh. Âm đạo em nóng hổi và mềm mại, chắc là vì hơi rượu, mà cũng có khi vì em đang nứng tình. Ngay cả con chim nhỏ cũng cương lên thật cao, cọ xát với dương vật to lớn của Đình Phương như đang mời gọi hắn hãy mau đến và nuốt trọn em.

Gã đàn ông nọ nhấc bổng Lang Tinh lên, bế em đến bên chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng. Chăn và gối vẫn còn nhăn nhúm bừa bộn, giống như thứ minh chứng cho cuộc cãi vã của Quách Ngọc và Lang Tinh. Mỗi khi nghĩ đến chuyện người đang nằm trong vòng tay mình vốn dĩ thuộc về một kẻ khác, Đinh Phương lại nổi lên thứ hứng thú lạ kì, hứng thú về những cuộc vụng trộm sai trái nhưng lại kích thích đến tột độ.

Đinh Phương vuốt ve hai má đùi non nớt của em, lân la mò mẫn đến bên cánh bướm xinh đang thèm thuồng rỉ nước. Hắn cúi đầu liếm nhẹ lên mép thịt múp rụp ướt át, giống như đang hôn lên bờ môi thơm ngọt. Đầu lưỡi lắc léo luồn vào lỗ lồn nhỏ hẹp, cảm giác thô ráp ma sát trên lớp niêm mạc nhạy cảm khiến Lang Tinh ngứa ngáy hết cả người, em như con cá mắc cạn không ngừng vặn vẹo thân mình, khổ sở kêu lên từng tiếng đứt quãng như con mèo nhỏ khát tình:

"Anh Phương.... a... Phương.... ư... mau nhanh lên....."

Đôi chân em gác lên bờ vai người nọ, câu lấy cần cổ của hăn, như một vị đế vương kiêu ngạo ép buộc gã tùy tùng phải khuất phục nhận lệnh. Mà Đinh Phương cũng rất hài lòng tuân mệnh, đôi môi hắn chùn chụt mút lên lỗ lồn dâm đãng và cả hòn le đỏ au kia. Đầu lưỡi đảo quanh hạt đậu sưng to, xem nó như một nút công tắt, bởi mỗi khi hắn nhấn mạnh vào thì từ sâu bên trong lỗ lồn sẽ lại chảy ra một dòng nước ấm ngon ngọt.

"A... khốn thật... ư... a... sao lại tuyệt thế chứ... a.... chịu không nổi mất..."

Đôi chân Lang Tinh co quắp lại, cả người em căng cứng, ít lâu sau bươm bướm và chim cu liền bắn ra dòng dâm dịch nhớp nháp dính đầy trên gương mặt điển trai của Đinh Phương. Cái tên xấu xa ấy chẳng chịu buông tha cho em, ngay khi lồn non còn chưa kịp thoát khỏi cơn cực khoái vừa qua thì hắn đã vội thúc con cá lớn của mình vào. Lỗ lồn em khít rịt, vách thịt mềm mại ấm áp nhẹ nhàng co rút hệt như chiếc máy mát xa đang ra sức lấy lòng con cặc lớn của hắn. Đinh Phương yêu chết cái lồn non này, giống như mảnh ghép mà hắn thất lạc vừa hay đã tìm thấy.

"A... Đinh Phương anh là tên khốn.... ư... ớ... người ta còn chưa kịp chuản bị... a..."

"Đĩ con, sướng không? Có sướng như lúc bạn trai em đụ em không?"

"Ư... ư... anh câm mồm đi... a..."

Đinh Phương ác ý thúc mạnh vào trong âm đạo yếu mềm khiến nó sợ hãi mà rụt lại mấy cái. Tử cung của em nằm sâu quá, sâu hơn ngày thường, hắn đã thúc vào gần hết cây hàng nhưng vẫn chưa chạm tới. Nhớ lại lần trước cặc vào còn chưa hết mà đã địt vào đến tử cung mất rồi, khiến cho bé đĩ nước mắt đầy mặt. Chắc là em đang vào kì rụng trứng, hay thật đấy. Nếu như sau hôm nay Lang Tinh dính bầu thì sao nhỉ? Quách Ngọc kia có giết hắn không? Hay anh ta sẽ nuôi con thay hắn một vài năm tới?

Cuộc tình trong tối này kích thích hắn đến điên lên mất rồi.

Đinh Phương lật người Lang Tinh lại, để bờ mông em vểnh lên thật cao, vừa hay thuận lợi để hắn dập vào lỗ lồn tơ non của em. Cả người hắn đè nặng lên tấm lưng em, đôi môi tham lam gặm cắn khắp nơi, để lại muôn vàng dấu hôn đỏ sẫm trên làn da trắng ngần. Cơ thể bé đĩ nhỏ dưới thân đang run lên, hắn biết em đang sướng, và hắn cũng biết em say mê những nụ hôn và khoái lạc mà hắn ban tặng cho em như một tín đồ sùng đạo.

"Á... ư... anh Phương... ớ... hôm nay anh địt mạnh quá... ớ... tên xấu xa... mau nhẹ lại... ư... nát lồn mất..."

Lang Tinh ngoái đầu tìm kiếm bờ môi người nọ, tìm kiếm nụ hôn khiến em thèm thuồng. Đinh Phương là gì của em? Hắn chẳng là gì của em cả, thế nhưng hắn lại hiểu em hơn bất kì người nào, mỗi một thứ em say em mê hắn đều nắm rõ. Giống như thuốc phiện được tẩm kẹo đường, một khi rơi vào sẽ không còn đường lui.

Đầu buồi đã đụ tới tử cung em, không hiểu sao hôm nay nơi ấy vừa mềm vừa nhạy cảm, chỉ một cái chạm nhẹ cũng là đủ để em phê pha quên lối về. Thế nhưng cái gã phía sau nào có dễ dàng buông tha em, hắn như vũ như bão không ngừng vồ vập lấy cơ quan yếu mềm kia, con cặc lớn xác như cái chày đâm tiêu cứ dập lấy dập để lỗ lồn đỏ hỏn. Nước lồn em tuông ra như suối trong, chảy dọc theo hai bên đùi, đọng lại thành một vũng ướt đẫm ga giường. Đinh Phương đưa tay quết lấy dòng dịch thể ngọt ngào ấy, tiết rẻ mút liếm như đứa trẻ, không ngừng xuýt xoa:

"Bé ơi, nước lồn của em vừa thơm vừa ngọt, anh ghiền chết mất thôi..." Hắn nhìn đến chiếc áo của Quách Ngọc vẫn còn vướng lại trên đôi vai em, ác ý trêu chọc, "Phải làm sao đây, áo của Quách Ngọc bị vấn bẩn bởi nước dâm của hai chúng ta rồi, anh ta sẽ buồn lắm đấy."

Nghe thấy tên tình nhân nhắc về bạn trai của mình, Lang Tinh lại càng nứng đến điên lên. Cậu trai ngày từng kiêu kì lạnh lùng nay bỗng hóa con đĩ dâm loằn rên rỉ những lời dâm đãng:

"Á... ớ... có sao đâu... ư... anh ta không yêu cái lồn của em... a... vậy em dành hết cho con cu của anh... á... để em đẻ con cho anh... ơ..."

"Hứa rồi nhé, em phải đẻ con cho anh, hơn nữa còn phải để Quách Ngọc nuôi con anh cho thật tốt vào!"

Nói rồi hắn lại càng ra sức mà nắc hông, đụ đến khi Lang Tinh khóc khàn cả giọng, đến khi em chẳng còn hơi sức để chống cự tiếp với cuộc chơi này nữa mới chịu buông xuống khẩu súng bằng thịt của mình. Đầu cặc đỉnh sâu vào tử cung mềm mại, giải phóng cho đội binh vạn quân của mình đổ bộ vào trong thân thể non mềm của người tình, để cậu mang trong mình giọt máu huyết thống của hắn.

"Đinh Phương, anh đúng là một tên khốn..."

======

Lần này là tui đăng thiệc nè :'> xin lỗi vì 2 lần bấm nhầm kia ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top