Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

cuộc gọi 5: "có dẫn tui về không thì tui làm rể hà nội?"

chương trình kết thúc, lịch trình của huỳnh sơn dày đặc hơn bao giờ hết. nhưng đây cũng là lời đến đáp cho sự nỗ lực cố gắng không ngừng của huỳnh sơn. bay từ nam ra bắc, từ bắc vào nam, thực hiện concert anh trai vượt ngàn chông gai ở hà nội, sau đó lại có một chuyến lưu diễn dài ở nước ngoài. sự bận rộn cứ như thế khiến sơn trở nên vội vã hơn, quên mất cảnh vật ngoài kia đã cởi bỏ lớp áo mùa đông lạnh giá để khoác lên tấm áo mùa xuân ấm áp dịu dàng.

đợi đến khi trở về nước, huỳnh sơn mới nhận ra mọi thứ chẳng giống như ngày anh đi. ồ, thì ra mùa xuân tới rồi. anh không về thành phố hồ chí minh luôn mà bay về hà nội để thăm mẹ. mình đi cũng lâu vậy, chắc hẳn mẹ nhớ mình lắm. dù là người đàn ông ba mươi hai tuổi thì vẫn thích làm nũng với mẹ thôi. ở tầm một tuần anh mới quay về sài gòn nhộn nhịp, đông đúc kia. không còn cái tiết trời se lạnh của mùa xuân như hà nội, chỉ còn ánh nắng chan hòa như xua đi cái lạnh từ đất thủ đô.

huỳnh sơn đem vali vào phòng thay đồ, sau đó nhanh chóng quay trở lại chiếc giường thân yêu đã xa cách bấy lâu. mệt quá đi, lăn lội, lướt điện thoại một lúc đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. có lẽ là mệt quá, bây giờ mới gọi là nghỉ ngơi đúng nghĩa.

tiếng chuông điện thoại vang lên, đôi mắt của huỳnh sơn vẫn còn đang nhắm nghiền, không có dấu hiệu mở ra. đôi lông mày nhíu lại vì bị phá giấc, bàn tay quờ quạng tìm xem điện thoại của mình đang để đâu. tìm được mục tiêu, anh không thèm xem là ai, nhanh chóng gạt nút nghe trên màn hình.

huỳnh sơn vẫn chìm trong giấc mộng đẹp, chẳng để ý người ở đầu dây kia là ai. cuộc gọi được chấp nhận cũng không có ai lén tiếng, cứ thế kéo dài đến khi huỳnh sơn đưa tay định tắt nó đi.

anh khoa gọi điện cho huỳnh sơn, rồi phát hiện ra anh đang ngủ không muốn làm phiền, im lặng mỉm cười nhìn anh chìm trong mộng ảo. khoa ngắm khuôn mặt khiến anh yêu thích chẳng có đường lui. đôi lông mày đen rậm, hàng lông mi khiến bao người mong ước, sống mũi cao cùng đôi môi quyến rũ em. cái người này đúng là được ông trời ưu ái gần như những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian ngoại trừ khả năng nấu ăn và hội họa. khoa hơi bĩu môi, nghĩ nghĩ, nếu mà sơn có hai thứ đó chắc còn lâu mình mới sánh bằng.

"đừng tắt."

đang ngắm sơn bỗng thấy ngón tay định đưa lên tắt đi cuộc gọi, khoa vội vàng lên tiếng cản lại. dù sao mỗi ngày chỉ có thể gọi một cuộc, khoa không muốn mình bỏ lỡ một chút nào.

"khoa hả? sao em không lên tiếng thế?"

huỳnh sơn nghe được giọng nói quen thuộc, đôi mắt khó khăn trốn thoát khỏi con buồn ngủ mở ra. anh vội vàng kéo sát điện thoại lại gần để ngắm nhìn khoa gần hơn.

"em thấy sơn ngủ nên không nỡ đánh thức."

"sau bé phải gọi anh dậy nếu thấy anh ngủ đấy."

khoa cười khúc khích khi nghe sơn nói. cái người này ba mươi hai tuổi rồi đấy, sao mà hay hờn dỗi thế.

"sơn đi về có mệt không?"

"mệt lắm. ước gì có khoa ở đây mới hết mệt."

"eo ơi, dân hà nội chém gió kinh thế nhỉ?"

khoa chỉnh sang tông giọng bắc để trêu anh.

"bé nay dùng giọng hà nội vãi chưởng thế? muốn làm rể hà nội à?"

"có dẫn tui về không thì tui làm rể hà nội?"

sơn bị bất ngờ trước câu trả lời của khoa. sau đó lấy lại tinh thần dụ khoa về hà nội cùng mình.

"thế để tết này anh dẫn bạn đi gặp mẹ hương."

"hâm à? tui còn phải ăn tết với ba má."

"thế thì anh xin mẹ hương về muộn, về nhà khoa chúc tết hai cô chú, tiện xin phép đưa con trai cô chú ra hà nội cùng anh."

"xùy, thế không hỏi tui à?"

"bé không đi anh cũng dẫn bé ra hà nội bằng được."

"eo, để tui coi."

anh khoa nhìn huỳnh sơn vui vẻ mà cũng vui theo. em hy vọng người ấy có thể luôn tươi cười như thế, đừng để phiền muộn làm vướng chân anh.

và đương nhiên, huỳnh sơn cũng đã sẵn sàng để đón nắng về với mình cùng mình về hà nội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top