Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 200: Không, tôi đã nhận ra

Rời khỏi thị trấn Vương Đô, chúng tôi tiến về thành phố cảng Montape để nghỉ ngơi.
Sau khi giải quyết xong vấn đề với Aria, chúng tôi không còn gì để làm cả.

Có thể nói rằng chúng tôi không phải vội vã làm gì. Ừ thì, chúng tôi vẫn còn vấn đề về tên Ác thần, Shiro và Nữ thần Bóng tối nhưng, bây giờ tôi chưa phải đối đầu với họ. Chúng tôi đã hoàn toàn bị bỏ lại phía sau (ý nói là không thể ngăn chặn Ác thần hồi sinh nữa ấy). Tuy vậy, nếu như biết bọn họ ở đâu tôi sẽ ngay lập tức xông vào tẩn cho chúng một trận, nhưng tôi chưa biết vị trí của bọn họ nên hiện tại, chúng tôi vẫn đang đợi bọn họ thực hiện bước đi đầu tiên.

Có lẽ Ác thần sẽ hồi sinh, nhưng vấn đề là thứ mà Nữ thần đã nói với tôi, rằng hắn ta mạnh hơn tôi rất nhiều. Nhưng sức mạnh của tôi cũng đã tăng cao hơn? Có phải thế không nhỉ? Bởi vì tôi đã ăn rất nhiều thứ, chỉ số của tôi trở nên mạnh như thế này, vậy thì nếu tôi ăn nhiều thêm thì tôi cũng sẽ mạnh lên chăng? Nhưng tôi nghĩ là tôi đã ăn đủ mọi thứ ở trên ngọn "Núi" đó rồi. Nghĩ về một quái vật mạnh hơn tất cả quái vật tôi đã từng trên núi đó thì. . . Ragnil? Không, không, không, như thế thật không đúng. Hãy vứt bỏ suy nghĩ đó đi. Nhưng rồi, kết luận duy nhất mà tôi nghĩ được là tôi không thể trở nên mạnh mẽ hơn. Are? Như vậy là chiếu hết rồi. Tuy vậy, tôi vẫn sẽ thách đấu với Ác thần nếu như hắn hồi sinh.

Đi đến kết luận như vậy, tinh thần tôi trở nên thoải mái.
Nếu như nhìn xung quanh, tôi vẫn còn có những cô gái.
Khi tôi quay ra nhìn họ, các cô gái hỏi tôi "có chuyện gì xảy ra à?" nên tôi cười thay câu trả lời.

.... Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, phải không?....

Tôi vẫn còn vấn đề với tên Ác thần nhưng vậy là ổn rồi, nhỉ?

Ý tôi là cha mẹ mọi người đều hiểu cho họ, cha mẹ tôi cũng vậy, vậy là quá ổn rồi, nhỉ? Đúng không? Đúng không?

Tôi cũng có thể khoe rằng những cô gái dễ thương, xinh đẹp và tốt bụng này là vợ tôi, phải không?

Có một sự thúc đẩy mạnh mẽ rằng tôi nên hét lớn lên để mọi người đều nghe thấy. . . Thực ra thì không hẳn vậy. Tuy nhiên nếu tôi đang ở trên một ngọn núi, tôi chắc chắn sẽ hét thật lớn đó, bạn biết không?

Tôi sẽ cưới tất cả họ. . . Tôi hi vọng vấn đề với Ác thần sẽ được giải quyết trước đó. . .

Và trong khi tôi đang cảm thấy vui vẻ với suy nghĩ như vậy, Freud chậm rãi tiến đến đây và gọi tôi.

[. . . . Wazu-sama, tôi có vài chuyện cần nói với ngài. . . .] (Freud)

[. . . Chuyện gì?] (Wazu)

Anh ta tới phá đám tôi khi tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc với những suy nghĩ về các cô gái, nên tôi hỏi lại anh ấy với một chút gắt gỏng.

[Tôi muốn cậu dành chút thời gian cho tôi bởi vì sẽ thật rắc rối nếu có ai đo nghe thấy chuyện này. . .] (Freud)

[Tôi hiểu rồi] (Wazu)

Lúc đầu tôi nghĩ đó sẽ lại là một điều vô vị khác, nhưng khi tôi nhìn khuôn mặt của Freud thì tôi thấy rằng anh ta đang rất nghiêm túc, nên tôi trả lời như vậy.

[Mọi người, không phiền nếu chúng ta cắm trại ở đây đêm nay chứ?] (Wazu)

[ [ [ [ [ [Vâng~] ] ] ] ] ]

Mọi người sẽ thấy miễn cưỡng nếu được hỏi đột ngột như vậy.
Đó là suy nghĩ của tôi, tuy nhiên khi tôi hỏi các cô gái thì họ đáp lại ngay lập tức rằng họ ổn và bắt đầu chuẩn bị để dựng trại.
Với suy nghĩ rằng buổi nọ chuyện sẽ diễn ra vào buổi đêm, tôi cũng giúp một tay việc chuẩn bị.

Chẳng hạn như tìm củi. . . và lại tìm củi. . . tiếp tục tìm củi. . . À, và cả việc dọn sạch quái xung quanh nữa.

Sau bữa ăn cay của Mao, chúng tôi tụ họp hết bên đống lửa, sẵn sàng nghe điều mà Freud nói.

Khi tôi hỏi anh ấy rằng có ổn không nếu nói cho các cô gái biết, anh ấy nói rằng họ đều có quyền được nghe điều đó, thành ra giờ mọi người đều túm tụm lại để nghe câu chuyện của Freud.
"Bởi vì họ là vợ của Wazu-sama!" Anh ta đã nói thế hoặc gì đó như vậy. . . Nó khiến tôi xấu hổ đấy nên hãy dừng lại đi! Hơn nữa, tôi cũng không phải ông chủ của anh!

Và thế là mọi người đều ngồi đây, tuy vậy vị trí có phần bất hợp lý. Bình thường mọi người sẽ ngồi quanh đống lửa cơ mà, sao giờ lại thành tôi ngồi đối diện với Freud trong khi các cô gái thì vây xung quanh tôi (Đúng mẹ rồi còn càu nhàu gì nữa😑). Meru vẫn như mọi khi, vị trí trên đầu tôi do cô ấy độc chiếm. Vị trí của chúng tôi như kiểu một người phát biểu còn cả lũ lắng nghe vậy.

[Và, chúng ta nói về việc gì đây?] (Wazu)

Trong khi đang bị đè bẹp bởi những cô gái cứ cố gắng áp sát tôi, tôi thúc giục Freud trước mặt tôi nhanh chóng bắt đầu cuộc nói chuyện.

Ah! Này!! Kagane!! Em mà ngồi thế thì anh không thể nhìn thấy Freud để nói chuyện đâu!!

[Vâng có điều này tôi cần nói với mọi người. . .] (Freud)

Này Freud!! Anh không thấy tình hình của tôi hay sao mà anh có thể bình thản tới vậy. Anh không hề ngần ngại bắt đầu cuộc trò chuyện, có nhiều thứ để anh nói đúng không? Sao anh không giúp tôi tí nào vậy? Có lẽ thế này là ổn với anh ấy, tôi nghĩ vậy. . .

[Tôi chính là "Thần Sáng Tạo"] (Freud)

Với những lời đó, các cô gái ngay lập tức dừng di chuyển. Tôi nhân cơ hội đó chỉnh lại tư thế

[. . . Và?] (Wazu)

Các cô gái đang làm một vẻ mặt ngớ ngẩn nhưng tôi vẫn thúc giục anh ta nói tiếp.

[Quả đúng là chủ nhân của tôi. Cậu không hề ngạc nhiên nhỉ?] (Wazu)

[Ừ thì tôi nghĩ điều đó cũng không đáng ngạc nhiên lắm] (Wazu)

[. . . Tôi có thể hỏi sao cậu lại nghĩ thế  không?] (Freud)

[Để xem nào. . . Kể từ cuộc nói chuyện trước tôi nhận ra rằng, sau khi tạo ra các Nữ thần và phong ấn Ác thần, Thần Sáng Tạo đã bị đánh cắp mất sức mạnh, và tôi chưa từng nghe tới việc anh ta khép kín hay là biến mất nên tôi nghĩ anh ta đang ở đâu đó ngoài kia, và điều khiến tôi tin đó là anh là vì lần anh chặn được nắm đấm của tôi trong chế độ "hóa thần"] (Wazu)

[Tôi hiểu rồi, anh đã có rất nhiều bằng chứng. . .] (Freud)

Freud bắt đầu gật đầu như như thể bị thuyết phục bởi điều đó.

[Tôi chắc chắn rằng sức mạnh của tôi đã bị đánh cắp bởi tên Ác thần. Và sau khi phong ấn hắn, tôi đã chu du khắp thế giới. Mặc dù sức mạnh của tôi đã bị đánh cắp nhưng không có nghĩa là tộ bị mất đi phần sức mạnh thần của mình, nên tôi quyết định sửa chữa lại mọi thứ mà Ác thần đã gây ra. Và khi sắp sửa kết thúc cuộc hành trình của mình thì tôi đã đến được vương quốc Mabondo. Ở đó tôi bắt đầu sống như một quản gia, công việc mà tôi đã chú ý trong suốt cuộc hành trình của mình. Và giữa lúc đó, tôi lại gặp Wazu-sama, người mà được Nữ thần Ánh Sáng ban phước. . . Nhờ vậy mà giờ chúng ta ở đây] (Freud)

Lắng nghe Freud kể về cuộc sống trước đó của mình, tôi bắt đầu suy nghĩ trong ậm ừ.
Anh ta đã bỏ qua một phần quan trọng.

[Vậy thì tại sao anh lại chọn tôi làm chủ của anh?] (Wazu)

[Eh? Một quản gia thì cần phải có chủ chứ, phải không?] (Freud)

[Đó không phải câu trả lời. . .] (Wazu)

[Bởi vì tôi là một quản gia] (Freud)

[. . . Câu đó nghe có vẻ quen] (Wazu)

Tôi không quan tâm nữa. Có lẽ anh ấy sẽ nói với tôi vào một lúc nào đó. Tôi sẽ nghe sau vậy.

[Wazu-sama, còn một điều nữa tôi muốn nói. . .] (Freud)

Vẫn còn nữa ư?
Tôi buồn ngủ lắm rồi.

[Sao cậu có thể vô tư như vậy chứ? Tôi vừa nói ra danh tính thực sự của tôi đó!! Tôi là Thần Sáng Tạo!! Thần Sáng Tạo đó!! Cậu phải nói là "Không thể nào!" hay là "Thật vậy hả!?" hoặc "Tại sao anh lại giấu tôi cho tới lúc này?" hoặc "Chúng ta giống nhau đó" hoặc thứ gì đó khác!! Và sau đó cậu tức giận đến nỗi nhảy múa và xé toạc quần áo chứ!!] (Freud)

[. . . Đúng hơn là tôi muốn nói gì đó về thái độ của anh] (Wazu)

Bởi vì thái độ bất bình thường của anh mà tôi đã phát triển được khả năng chịu đựng bất ngờ rồi!
Dù sao cũng là do lỗi của anh đó!
Tôi cảm thấy sợ hãi trước việc tôi chấp nhận anh ta một cách dễ dàng vậy. . .

Sau đó tôi hỏi vài câu cho anh ta vừa lòng rồi đi vào ngủ cùng với các cô gái.

_____________________________

Ặc chương này dài vl, laptop lại đang sửa nên dịch bằng đt mỏi tay vl☺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top