Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 201: Bạn sẽ chọn gì?

Ngày hôm sau, sau khi dọn dẹp lửa trại, chúng tôi tiến về Thành Phố Cảng Motampe.
Tôi sẽ giữ nguyên thái độ đối Freud và sẽ đổ lỗi cho sự thiếu thường thức của anh ta bởi vì anh ta là một cựu thần. Tôi cũng sẽ bơ luôn những gì Freud nói sau này. . . (Đoạn này toàn tiếng bản ngữ dịch mệt vl😧)

Chúng tôi băng qua đồng bằng giữa Thủ Đô Đế Quốc Iscoa và Thành Phố Cảng Motampe và chúng tôi trông thấy hai người đàn ông ở hai bên đường dẫn vào khu rừng.

Trong khi lớn tiếng, họ dường như đang nói về cái gì đó.
Xét theo bề ngoài thì không nghi ngờ gì họ là những kẻ cướp, nhưng tôi không hiểu tại sao họ lại đứng lộ liễu
ở nơi thế này, nơi mà có mù mới không thấy.
Tôi cũng nghĩ rằng đồng bọn họ còn núp trong rừng. Nhưng, nghĩ về khoảng cách từ đây đến rừng thì khá
xa, ngay cả những người bình thường cũng có thể thoát khỏi chúng với
không chút trở ngại.

Và nhìn họ như vậy, tôi tự hỏi họ có đang gặp rắc rối gì không. Nhưng dù
gì họ cũng là cướp, tôi không thể hạ thấp cảnh giác được.
Để cho an toàn, chúng tôi nâng cao phòng bị và vào thời điểm đó, họ nhìn thấy chúng tôi.

[. . . Ah, cái quái quỷ gì thế hả? Chúng ta đang bàn về một vấn đề quan trọng ngay bây giờ, vì vậy lần này ta sẽ tha cho, các ngươi có thể đi!] (Cướp A)

[Không, chờ đã. Tao nghĩ họ chỉ toàn phụ nữ, nhưng hình như cũng có đàn ông trong đấy. Và đến tận hai người. Gọi chúng đến đây "tâm sự" đê !!] (Cướp B)

[Ah !! Tốt lắm !! Nếu chỉ với hai ta, nó sẽ không đi đến đâu cả!! Này đám người kia !! Hai tên đàn ông tiến lại đây!! Đám phụ nữ thì đứng đó và không được di chuyển!!] (Cướp A)

Hai tên cướp chỉ tay ra hiệu cho Freud và tôi đi đến đó.

Tôi trao đổi ánh mắt với Freud.
[. . . Chúng ta nên làm gì?] (Wazu)

[Tôi nghĩ rằng bất cứ điều gì Wazu-sama quyết định là luôn đúng, nhưng, để xem nào. . . Miễn là nó không gây phiền phức cho các quý cô, sẽ không vấn đề gì nếu làm theo ý họ. Tôi không nghĩ họ có thể làm tổn hại đến chúng ta. . .] (Freud)

Tôi cảm thấy không ổn với câu trả lời quả quyết của Freud.
Tôi cảm thấy rằng nó sẽ khá là phiền phức. . . Hoặc đúng hơn khó chịu. . . Nhưng, như Freud nói, những người duy nhất có khả năng làm tổn thương chúng tôi chỉ có thể là Ác Thần, cả Shiro và Nữ Thần Bóng Tối nữa.

[. . . Như vậy đi. Tôi thực sự tò mò tại sao họ lại nghiêm túc đến như vậy, và nếu có chuyện xảy ra, tôi chỉ cần đấm bay chúng bay là được] (Wazu)

Tôi nói với các cô gái không nên đến gần và giao Meru cho họ.
Tôi cũng nói với họ là có thể phản kháng nếu cần, chỉ phòng hờ thôi.

Và thế là, cùng với Freud, tôi đến gần chỗ bọn cướp.

[Tốt, hai cậu đã đến. Và các cậu cũng đã để lại đám phụ nữ ở sau. Đây là một cuộc nói chuyện mà phụ nữ không nên nghe. . .] (Cướp A)

[Vậy mấy người muốn hỏi chúng tôi điều gì?] (Wazu)

Hai tên cướp giở mặt nghiêm túc và chuẩn bị nói.
Nếu đó là chuyện mờ ám hay phiền phức tới người khác, tôi sẽ cho chúng thăng thiên. . .

[Ừ, thực ra thì. . . Hai cậu theo phe quần sịp hay quần đùi?] (Cướp?)

. . . Haa!!
Tôi cạn lời ngay lập tức.

Tôi không thể tiếp thu những thông tin mà tôi không muốn hiểu. Tên này nói gì vậy? Hắn có bình thường không? Tại sao lại đột ngột chuyển sang nói chuyện về đồ lót?

Nghe khá là ngứa mông, vậy nên tôi sẽ đánh cho chúng bay luôn.

[. . . Ra vậy] (Freud)

Khi tôi sắp đánh họ, tôi nghe thấy một tiếng nói như đã hiểu bên cạnh.

Tất nhiên, người cạnh tôi là Freud.

Khi tôi quay sang bên cạnh, tôi thấy Freud đang trầm tư với đôi mắt nhắm và đầu gật gù.

[Đó là một chủ đề nan giải của đàn ông từ rất lâu] (Freud)

. . . Eh? Là vậy sao? Có điều gì đặc sắc với nó sao?

Tôi mở to mắt với lời tuyên bố của Freud.

Cho dù nhìn thế nào đi nữa, đó là một chủ đề vô nghĩa, phải không?
Tại sao mấy người lại phải đào sâu vào nó?

[Oh? Từ gương mặt của cậu, tôi có thể nói rằng Wazu-sama vẫn chưa nắm được tầm quan trọng thực sự của việc này. Nghe này, quần sịp là đồ lót cung cấp cho ngài một sự an toàn tương tự như khi trong bụng mẹ với những cú ôm bó sát, quần đùi mặt khác lại là đồ lót xuất hiện từ thuở nhỏ và gắn bó với ngài cho đến khi trưởng thành, tuy nói là vậy nhưng cả hai đều là những thứ quan trọng để giấu đi vùng nguy hiểm. Chúng là hai bộ đồ lót vĩ đại nhất. Nói cách khác, không có gì cường điệu khi nói rằng hai bộ đồ lót tuyệt vời này đại diện cho linh hồn của tất cả những người đàn ông trên thế giới. Và do đó, để biết cái nào phổ biến hơn, nó đã dần trở thành. . . một cuộc đấu tranh vĩnh cửu!! Hai bộ đồ lót tối thượng nhất!!. . .Nhưng cậu lại không hiểu được việc đó. . . Có phải ý của Wazu-sama là chọn phe quần sịp không?] (Freud)

[K-Không, sai rồi! Tôi đang mặc quần đùi!] (Wazu)

Anh ta hỏi tôi một cách đột ngột chẳng khác gì quấy rối. Hai tên cướp vì một lý do nào đó bắt đầu gật gù đồng ý với lời ca ngợi của Freud, nhưng khoảnh khắc tôi tiếc lộ mình đang mặc gì, một trong số họ đã phè phởn trong sự phấn khởi, trong khi người kia như thể đang khóc.

[Yeah~ !!] (Cướp quần đùi)

[Sao lại thế được. . . !!] (Cướp quần sịp)

Tôi nhìn họ với đôi mắt sắc lạnh. Bộ nó đáng vui và đáng buồn lắm sao? Khi tôi nghĩ rằng nó cuối cùng cũng ổn thì. . .

[Nhân tiện, tôi cũng theo phe quần đùi] (Freud)

Freud nói vậy trong khi cúi chào một cách thanh lịch và sau đó "anh quần đùi" thậm chí còn vui mừng như nhảy cẫng lên, trong khi người kia thì cúi đầu sát mặt đất trong khi rên rỉ. Nghiêm túc hả, tôi éo quan tâm!! Ý tôi là, nó chỉ là đồ lót thôi, phải không? Bạn chỉ cần mặc và thay ra thôi, phải không?
Tên "cướp quần đùi" nhìn rất hạnh phúc đến nỗi anh ta định đến ôm chúng tôi, nhưng anh ta đã kiềm chế lại.

[. . . Vậy, đó là tất cả?] (Wazu)

[Nó có nghĩa là tại nơi này, quần đùi là mạnh hơn] (Freud)

[Tư tưởng lớn gặp nhau!!] (Cướp quần đùi)

Làm ơn đừng xem tôi như đồng chí nữa!! Mặc dù tôi cũng đang mặc quần đùi!!

[Như tôi đã nói, chỉ vậy thôi sao?] (Wazu)

[Ngài không cần phải suy nghĩ nhiều, hãy tự cảm nhận] (Freud)

. . . Tôi éo cảm nhận được bất cứ thứ gì cả. . .

Trong khi tôi liếc nhìn kinh tởm Freud và tên cướp quần đùi, một người đàn ông xuất hiện từ khu rừng và đến gần nơi chúng tôi đang đứng. Tôi nghĩ rằng anh ta là đồng bọn của đám cướp và rằng cuộc nói chuyện vớ vẩn này thực sự là một cái bẫy, vì vậy tôi đã cảnh giác nhưng, tôi lại nhận ra rằng mình nên cảnh giác hắn với lý do khác cơ.

Người đàn ông có sẹo ở khắp cơ thể nên có vẻ như đây là một tên cướp thực thụ, phần trên cơ thể mặc một bộ đồ bẩn thỉu nhưng lại không khỏi giấu được mớ cơ bắp kia.

. . . Nhưng ở phần dưới, anh chỉ mặc độc một chiếc quần đen, và chiếc quần đen ấy chỉ vừa đủ để che đi những nơi quan trọng. . . Xin lỗi, tôi không muốn mắt tôi nhìn thấy nó nữa. . .

[Thật tình. . . Quần sịp này, quần đùi nọ, đám các người còn tính thảo luận cái vấn đề con nít này đến bao lâu nữa hả?] (Anh quần đen)

Những lời ngớ ngẩn của người đàn ông nói với chúng tôi và hai tên cướp khiến cả đám ngạc nhiên.

[ [Ossu!! Quần bơi-sempai!!] ] (Cướp-san)

[Đ-Đó là!! Quần bơi!! Anh ấy kiêu hãnh mặc đồ lót giống như đang đeo huy chương vậy. . . Tôi có thể làm được. . . Tôi có thể làm được, Wazu-sama. . . Tôi phải tự chuẩn bị cho mình. . .] (Freud)

Tôi còn chả biết anh tính làm gì nữa.
Tôi xin lỗi. Thực ra, tôi cũng chẳng muốn biết.

[Nào, bỏ mặc những kẻ khốn khổ này lại và đi thôi!!] (Anh quần đen)

[ [Ossu!!] ] (Cướp-san)

Và như thế, ba tên cướp biến mất vào trong rừng. . .

Tôi còn chả biết chuyện quái gì vừa xảy ra, nhưng Freud vẫn đang rên rỉ.

Hãy để anh ta một mình.

Tôi trở lại nơi mà các cô gái chờ, nhưng. . .

[ [ [ [ [ [. . .Quần đùi] ] ] ] ] ] (Harem)

Họ đang tập trung vào nửa dưới của tôi. Hãy dừng ngay cái ý nghĩ đó đi!!

______________________________________

Bonus ảnh dàn harem của main

Từ trái qua phải: Haosui, Narelina, Naminissa, Sarona và Tata. À cả bé Mao ở dưới nữa :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top