Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*sau buổi prom hôm qua học sinh chính thức bước vào kì nghỉ đông. Ko biết Y/n có nhớ về lời mời của Soobin ko nữa, chỉ thấy cô ngủ cả ngày thôi. Mẹ gọi ko dậy, ba gọi ko dậy, Eunchae với Huyk gọi cũng ko dậy. Chắc là ngủ bù cho những ngày tháng đi học vất vả thiếu ngủ*

*trong khi cô ngủ ngon như vậy thì có vẻ Soobin lại đnag mất ngủ. Vẫn ko thấy cô nhắn tin lại cho anh về lời mời. Phải làm sao đây ? Nếu cô đã hết thích anh thật rồi thì sao ? Nhỡ cô và Huyk đang hẹn hò thì sao ? Đúng là con người chúng ta chỉ biết quý trọng những thứ mà ta đã mất đi mà thôi*

*cả ngày anh chỉ năm trên giường, cũng chẳng thiết tha j việc ăn uống. Yeonjun và Taehyun cũng chẳng thể liên lạc được. Anh ko muốn động vào điện thoại, ko muốn nghe máy ko muốn trả lời tin nhắn của bất kì ai...ngoại trừ Y/n. Nhưng chắc chắn nếu anh ko chủ động nhắn tin thì cô cũng chẳng thèm để ý đến anh đâu. Nhưng nếu anh nhắn mà cô ko trả lời thì sẽ xấu hổ lắm*

*đêm hôm đó anh chằn chọc mãi chẳng ngủ được. Anh mệt mỏi và đau đầu vô cùng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tuyết rơi có vẻ ko nhiều lắm. Hay anh ra ngoài đi dạo cho thoải mái nhỉ ? Nghĩ là làm ngay, anh liền thay quần áo, mặc chiếc hoodie dày rồi khoác ngoài chiếc áo phao. Chắc là choàng thêm chiếc khăn cho ấm. Chiếc hoodie này chắc sẽ là chiếc áo anh thích nhất kể từ hôm nay. Vì đây là món quà sinh nhật Y/n tặng khi cô còn thích anh*

*ngày trước khi còn đang sống cuộc sống healthy, lành mạnh thì mỗi khi mệt mỏi hay stress anh đều đi tập thể dục nhưng từ ngày dính vào mụ Aeri là cuộc sống của anh hoàn toàn đảo lộn. Cả ngày chỉ ôm ấp hôn hít ả ta. Có tập thể dục thì chỉ tập thể dục trên giường mà thôi. Đầu óc anh từ đó mà mụ mị hết đi. Chắc từ bây h phải quay lại cuộc sống của anh như trước đây thôi. Anh sẽ làm được mà đúng ko ?*

*anh chẳng biết đi đâu cả, cứ đi thẳng thôi. Đi nãy h cũng được 15 phút rồi. Anh nhìn thấy xa xa có một công viên. Anh cũng có vẻ mỏi chân rồi nên định ra đó ngồi nghỉ. Khi lại gần anh nhìn thấy hình như có bóng người. Hay là...bóng ma. Ê sợ nha, anh giật mình thon thót. Thôi cứ lại gần xem sao. Ôi trời ơi may quá đây là người ko phải ma. Hình như đây là một cô gái. Trông cứ quen quen ấy nhỉ ? Lại gần nữa xem đấy là ai, có phải người quen của mình ko*

Soobin: cậu j đó ơi

???:...um ai vậy ?

Soobin : ơ...Y/n sao em ở đây ?

Y/n: tiền bối ? Thế sao anh ở đây ?

Soobin: anh đang hỏi em mà ?

Y/n: em đi dạo

Soobin: anh cũng đi dạo

Y/n: sao đêm hôm rồi anh lại đi dạo

Soobin: thế sao đêm hôm rồi em lại đi dạo

Y/n: thì...thói quen của em

Soobin: anh thì đi cho thoải mái đầu óc thôi, ai ngờ lại tình cờ gặp em, uh...anh ngồi cùng em được chứ

Y/n: à...dạ tiền bối

Soobin: mà bây h muộn rồi em ra ngoài một mình ko sợ sao ? Nguy hiểm lắm đấy

Y/n: em đã làm vậy mấy năm nay rồi

Soobin: em có thói quen độc đáo nhỉ ? Mà ba mẹ em ko cấm sao ?

Y/n: ba mẹ em ko biết điều này

Soobin: em trốn ba mẹ đi sao ?

Y/n: có thể tạm gọi là vậy

Soobin: nhưng tại sao em lại thích đi dạo ban đêm như vậy ? Bây h trời còn lạnh rồi tuyết rơi nhiều nữa chứ

Y/n: nếu em ko được đi dạo như vậy đêm em sẽ ko ngủ được

Soobin: đúng thật việc đi dạo rất dễ chịu

Y/n: vậy còn tiền bối thì sao ?

Soobin: anh sao ? Dạo này anh có chút áp lực nên cơ thể hơi mệt mỏi, chỉ là muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khoả đầu óc thôi

Y/n: ko phải thói quen của tiền bối sao ?

Soobin: uh...ko đã lâu lắm rồi anh cũng chẳng tập thể dục

Y/n: tại sao chứ ?

Soobin: em biết rồi đấy, từ khi dính vào việc yêu đương với một người nào đó đã khiến bản thân anh trở nên tệ đi như vậy

Y/n: cụ thể là như thế nào ?

Soobin: anh bắt đầu lơ là việc học, ko quan tâm đến sức khoẻ, ko còn trân trọng bạn bè và những người yêu quý mình...

Y/n: còn j nữa ko ?

Soobin: anh...có một số suy nghĩ ko tốt về em và nhiều hành động gây tổn thương cho em, có lẽ đó là điều khiến anh hối hận cả đời

*cô phì cười, nhưng chỉ là cười nhẹ thôi*

Y/n: dù sao mọi chuyện cũng qua rồi

Soobin: sao em lại cười chứ ? Chế giễu anh sao ?

Y/n: chỉ là em ko nghĩ tiền bối sẽ nhận ra lỗi lầm của mình thôi

Soobin: ayyaaa bây h anh thay đổi rồi nhé

Y/n: chúc mừng tiền bối

Soobin: chỉ chúc mừng thôi sao ?

Y/n: chứ tiền bối muốn em sẽ làm j nữa ?

Soobin: ko có j đâu *anh cũng thế mà cười theo*

Soobin: um...Y/n này

Y/n: em nghe tiền bối

Soobin: anh xin lỗi nhé, vì những j anh đã làm với em. Anh biết là chỉ xin lỗi ko là chưa đủ nhưng anh thật sự ko biết làm j hơn

Y/n: ko sao đâu mọi chuyện cũng qua lâu rồi

Soobin: em tha lỗi cho anh thật sao ?

Y/n: em ko chắc

Soobin: yaaa sao lại ko chắc chứ ?

Y/n: vì những tổn thương sâu sắc như vậy khó nà lành được lắm

Soobin: em vẫn còn buồn sao ?

Y/n: em ko còn cảm thấy buồn vì những j anh đã làm nữa, cuộc sống của em hoàn toàn ổn hoàn toàn hạnh phúc, em vui vì cuộc sống của em tốt như vậy

Soobin: anh cũng vui vì điều đó

Y/n: ayaaa sao cuộc nói chuyện lại trở nên nghiêm túc vậy chứ ?

Soobin: chỉ là anh nghĩ anh cần xin lỗi em thôi

Y/n: tiền bối chắc đã trưởng thành hơn nhiều rồi

Soobin: một chút thôi, anh thấy bản thân anh vẫn còn nhiều thiếu sót lắm

Y/n: vậy chúc tiền bối sớm hoàn thiện bản thân

Soobin: nè đừng gọi anh là tiền bối nữa được ko ? Nghe xa cách quá

Y/n: nếu em ko gọi tiền bối sẽ là vô lễ đó

Soobin: ngày trước em cũng đâu gọi anh như vậy

Y/n: nhưng bây h chúng ta ko thân nhau đến như vậy

*anh khựng lại trước câu nói này của cô, sao mà nó đauuuu*

Soobin: có lẽ em nói đúng

Y/n: sao tiền bối vừa cười xong h lại buồn rồi?

Soobin: nhìn anh buồn lắm sao ?

Y/n: đúng vậy đó, mấy ngày nay thấy tiền bối buồn thiu luônnn

Soobin: để ý anh vậy sao ?

Y/n: cái đó là điều ai cũng thấy

Soobin: cũng đúng anh dạo này buồn nhiều thứ lắm

Y/n: em ko tò mò chuyện của tiền bối đâu nhưng nếu có thể em nghĩ tiền bối nên tâm sự cùng những người tiền bối tin tưởng nhất

Soobin: anh sẽ ghi nhớ điều này

*bầu ko khí bắt đầu rơi vào im lặng, ko ai còn chuyện để nói và ko biết bắt chuyện thế nào. Vì đã lâu rồi cả hai đều đã ko làm vậy với nhau nữa*

Soobin: Y/n này em có muốn ăn chút j ko ?

Y/n: tiền bối muốn đi ăn sao ?

Soobin: thật ra cả ngày hôm nay anh chưa ăn j

Y/n: thật sao... sao tiền bối lại bỏ ăn như vậy? Ko được để em dẫn tiền bối đi ăn

Soobin: lo lắng cho anh đến vậy sao ?

Y/n: vì em đã từng trải qua khoảng thời gian như vậy rồi nên em hiểu nó kinh khủng như thế nào. Em ko muốn bất kì ai phải chịu đựng những thứ như vậy cả

Soobin: Y/n à....

Y/n: thôi đi nhanh lên

*cô kéo anh tới cửa hàng tiện lợi gần đó*

Y/n: tiền bối muốn ăn j chọn đi

Soobin: anh ko biết nữa anh ít ăn ở đây nên ko biết ăn j

Y/n: vậy em lấy cho tiền bối những món em hay ăn nhé

Soobin: như vậy thì tốt quá

*cô nhanh tay lấy những món cô hay ăn cho anh, sau đó là mang ra tính tiền*

Y/n: hôm nay em sẽ bao tiền bối ăn một bữa

Soobin: ơ thôi để anh trả tiền

Y/n: ko hôm nay phải để em bao, coi như một món quà nhỏ khi tiền bối đang gặp những điều tiêu cực

Soobin: em ấm áp đến vậy sao

*anh bật cười mà nói, có lẽ cả ngày hôm nay có thể đếm được anh cười bao nhiêu cái luôn ấy vì quá ít để đếm*

Y/n: có thể

Soobin: em thật sự rất ấm áp đấy

Y/n: cảm ơn vì lời khen của tiền bối nhé

*cả hai đều rất vui và nói chuyện với nhau rất nhiều. Đã lâu lắm rồi họ mới nói chuyện với nhau nhiều và thân thiết được như vậy*

Soobin: em ko ăn j sao ?

Y/n: em ko đói

Soobin: thôi ăn với anh đi chứ anh ăn một mình buồn lắm

Y/n: nhưng em đã ăn tối rồi bây h em ko đói

Soobin: chán thật chứ em chả chịu ăn với anh

Y/n: tiền bối ăn đi tiền bối năn nỉ em cũng ko ăn đâu

Soobin: anh vừa khen em ấm áp xong mà h anh lại thấy em chẳng có lòng thương người j cả

Y/n: thế em đi về luôn để tiền bối ngồi đây một mình

Soobin: ko anh nói giỡn mà

Y/n: tiền bối ăn điiiiiiiiii

Soobin: được rồi anh ăn anh ăn

*ăn xong cả hai quyết định đi về vì bây h cũng muộn lắm rồi, trời sẽ rất lạnh và tuyết rơi rất nhiều*

Y/n: à tiền bối ơi đến nhà em rồi, em về trước nhé

Soobin: nhà em đây hả ? Vậy vào nhà trước đi anh tự về được rồi

Y/n: tiền bối về cẩn thận, chúc tiền bối ngủ ngon

Soobin: em ngủ ngon nhé

*đêm đó anh về nhà mà vui như tìm được vàng. Sáng mới buồn lắm mà ta sao h cảm xúc quay ngoắt 360 độ thế này. Được nói chuyện với Y/n là anh vui lắm rồi. Đã vậy hôm nay còn được em ấy mời đi ăn nữa. Trời ơii hạnh phúc hạnh phúccc. Vậy là đêm nay yên tâm ngủ ngon rồi*

*cảm ơn mọi người đã đọc truyện nhaaaa*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#soobin