Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11. chàng thơ trang bìa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soobin biết chuyện bán nhan cũng chỉ được một thời gian. Mặt tiền đẹp đẽ có thể giữ chân vài độc giả cho tới khi chúng nó nhận ra rằng Choi Yeonjun xởi lởi, đáng yêu và mềm mại như nước chảy tháng Ba thực chất chỉ đang dụ dỗ chúng mua thứ báo mà dù công nhận là có vài đề mục hay ho, nhưng thôi, Facebook, Instagram và ứng dụng đen ngòm trông như trang phim porn vẫn đang tồn tại kia mà, ai cần đọc mấy thứ tin tức phải mất cả tuần để cập nhật?

Nhưng xin cảm ơn vòng quay số phận đã quay vào ô Jackpot khi Soobin vào thư phòng của mẹ để lôi ra một chồng sách chiến lược kinh doanh. Đề án giáo dục mới toanh nằm ngay ngắn bên cạnh lọ mực được khắc theo lối trang nhã, cả phòng kín gió nên Soobin chẳng chờ bị thứ gì thổi vào mặt. Một cái liếc thôi và khóe môi gã nhếch lên.

Thành công đến nhờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Và một chút may mắn. Không dưng mà chuyên mục bài tập chiếm gần phân nửa dung lượng của tờ báo dù được khéo léo đan xen giữa những bài báo ngắn về chuyện Trời mưa thì hẹn hò ở đâu hay Cuộc thi hoa hậu liên đới học viện vướng phải tranh cãi thí sinh phẫu thuật thẩm mỹ, hay Chuyện Choi Yeonjun rốt cuộc là aiNgười cung Xử Nữ hợp với Thiên Bình hay Nhân Mã.

Gọi là Ám độ Trần Thương cho hợp với tam thập lục sách của Binh Pháp Tôn Tử, Yeonjun là đĩa mời, thứ giữ chân độc giả lại là chuyện khác.

Suy cho cùng, Soobin vẫn chẳng tin March Hare quá nhiều.

***

Tháng mười một, Yeonjun dừng ngồi ở booth và dừng cười đến mức khóe môi cậu phải mất mười lăm giây để hạ xuống như thường. Dù chiến lược có vẻ hiệu quả, March Hare đã bán đủ trong ba tuần để hòa vốn và thêm một chút thù lao mà không cần Soobin chi tiền túi ra, vẫn chẳng thể gọi là thành tựu so với những gì tháng mười hai của hai năm trước đem lại.

Thời điểm đó thật huy hoàng. Tất cả phát cuồng vì March Hare, cứ năm người thì trong ảnh kỷ yếu của một người có lấp ló bìa đỏ rực của tờ báo. Soobin đã nghe câu chuyện này mòn tai trong khi Yeonjun mím môi bỏ tai nghe cho qua một đoạn quảng cáo, dù trước đó Soobin đã, bằng một tông không hề quá phấn khích, nói rằng Yeonjun có thể dùng Spotify của gã tùy ý, premium từ giờ đến ngày tao ngỏm, Mày đang làm tao sợ, Thôi mà.

"Playlist của mày toàn KARA," Yeonjun bĩu môi. "Mày biết Måneskin không?"

Soobin gõ tay đều đều theo nhịp giần giật của những thanh điệu chát chúa lọt tiếng ra ngoài tai nghe rồi rất khoan thai mà nói:

"Beggin'."

"Và."

"...Teeth?"

"Chúa ơi." Khuôn miệng Yeonjun trề xuống khó tin. "Đó là của 5 Seconds of Summer."

"...Youngblood thì sao?"

Và từ đó họ không nghe chung một cặp tai nghe nữa.

Thực ra Soobin cần được giải oan. Ở ngôi trường mà hai phần ba đắm chìm trong K-pop và tình ca sướt mướt của các ca nhạc sĩ mỗi ngày thất tình bảy lần, một phần ba còn lại là những cục cưng của siêu sao nhạc bất-đồng-quê Ariana Grande, một phần ba nữa không biết đếm, thì Soobin với tình yêu mãnh liệt dành cho KARA không xứng đáng nhận được cái bĩu môi hay trề mỏ và vò đầu làm như cậu ta còn bé tí và đếch biết gì, vì không phải ai cũng có thể kẻ eyeliner đen ngòm, để mái chéo và huýt sáo sau khi nhồi một mồm đầy tám điếu như đám rock band cà giật - bạn thân từ đẩu từ đâu của Yeonjun.

Đám bạn của Yeonjun khi biết Yeonjun thực chất là chú boy bán báo ngoan hiền dễ thương chứ không phải hạng cà lơ phất phơ lêu lổng như mình thì trợn tròn mắt, thâm tâm van lạy xin thằng này đừng để lây hạt giống mọt sách vào cái nỗi buồn ngạo nghễ của các tay rocker cả ngày chỉ biết hận đờihận em. Vài đứa có ghé quầy ủng hộ, và khi thấy Yeonjun không mặc baggy jeans rách rưới như vừa táng nhau một trận nên thân, thì chúng hết sức đau lòng.

"Mày đã thay đổi." Younho lau đi giọt nước mắt giả dối. "Mày thay đổi rồi. Tao quá buồn."

Yeonjun ngờ nghệch nghiêng đầu, tròn mắt nhìn nó. Tay cậu co lại thành nắm đấm bên dưới chiếc bomber dài quá cổ tay trong lúc đám đàn ca tài tử ngoạc mồm ra diễn tuồng Bài ca Mọt Sách. Nếu, chỉ nếu, Soobin không xuất hiện vào thời điểm thật perfect timing và nắm tay cậu kéo ra khỏi booth như có chuyện gì quan trọng nhất trần đời, Yeonjun sẽ lộn cái bàn, vứt bỏ hình tượng chú boy ngoan hiền thơ ngây để mà xắn tay áo dộng cho mỗi thằng một nhát.

"Soobin, sao thế?"

Đến đây thì chính Soobin cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế. Cớ sao lại kéo Yeonjun đi giữa thanh thiên bạch nhật một cách hồn nhiên, vô tư và trơn tru đến vậy được nhỉ, hay có chăng là gã lại lên cơn thèm thuốc? Có chăng là cuồn cuộn khói trắng phả vào lồng ngực bỏng cần được xua ngay bởi một cái nghiến đẫm cánh môi cong, có chăng là gã đã đắm say ái tình đến loạn trí?

"Này." Soobin nói trong khoảng chững giữa những nụ hôn. "Sắp đến lúc rồi."

"Hmm?"

Dám lắm Soobin sẽ từ bỏ vị trí cổ đông lớn nhất của March Hare, nếu gã đủ rảnh rỗi, để ngồi ngay vào ghế biên tập viên rồi viết bài báo sau: Môi hôn - Thuốc phiện tinh thần, và rồi chính gã sẽ thấy mình lang thang trong mê cung không hồi kết những nhói đau vụn vặt của con tim cùng những luyến lưu xao xuyến trong đại não, khi gò má ai kia ửng hồng, cánh môi đỏ mọng hé mở, và rồi gã cảm thấy cuộc đời mình chỉ cần có thế thôi. Cuộc viễn chinh vĩ đại nhất là cuộc viễn chinh của đôi môi, và chuyến khai hoang vĩ đại nhất là cạy mở trái tim hằng đóng kín.

"Yeonjun này." Xốc lại áo quần cho chỉnh tề, khóe môi Soobin không khỏi nhếch lên thành nụ cười mỉm. "Mày đã sẵn sàng chào đón một March Hare huy hoàng chưa?

Những ngày tháng đó tới rồi đấy."

***

Doanh số của March Hare số tháng mười một tăng từ ba trăm năm mươi lên một nghìn, rồi chạm đỉnh. Hai nghìn năm trăm sáu mươi số báo bán hết gọn ghẽ trong một ngày gió mùa thổi mạnh.

Tiểu ban Bài Tập giờ đã đông đúc nhất trong công xưởng sáng đèn, ngồi tràn cả ra địa phận của tiểu ban từng hot như Tin Nóng. Một chục cái đầu to mắt trố bày sách vở la liệt khắp bàn, châu đầu vào giải như quang cảnh thường thấy ở các cuộc thi Tiểu Thần Toán quốc tế hay Vua Tiếng Anh đại loại vậy. Yoo Sian giờ đã thân thiết với Park Junghyun và nể phục Choi Soobin lắm, nghe Junghyun nói đó là kế hoạch đã được tính toán của Soobin, trong lòng có gợn sóng nghi ngờ cũng sớm bình ổn lại.

Yeonjun bị cuốn vào vòng xoáy không hồi kết của phê duyệt đề mục và bác bỏ đề mục, lại nghe lời mời làm người mẫu trang bìa của Choi Soobin, chuyện lùng bùng đi từ tai này qua tai kia, chẳng biết tự bao giờ đã hình thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần giọng nói trầm thấp vang lên, cậu sẽ gật đầu ngay tắp lự.

Phó nháy chụp cho Yeonjun là tay nháy đã chụp số báo Hoàng tử bé huyền thoại của Huening Kai. Bình thường chụp mất một buổi sáng, phó nháy dù có kỹ tính và xét nét đến đâu cũng là loại người không thích rề rà, file ảnh trả cũng được retouch rất gọn ghẽ. Chẳng hiểu vì sao mà lần này cậu ta đem Yeonjun rong ruổi đến tận bờ bên kia của thành phố, tốn hai ngày không được nắm tay của Soobin mà thành quả thì cứ giấu giếm hoài.

Mãi đến sau này, bìa báo màu xanh lơ của Yeonjun vẫn được nhắc tới như là một hiện tượng khó tin của March Hare và toàn bộ báo giới trung học. Báo cứ in ra là sẽ hết, hàng người xếp hàng từ chiếc booth hoa cúc kéo dài đến tận cổng trường chỉ để giành giật bằng được một Yeonjun trong sơ mi xanh và áo khoác xám nhạt, tóc mái thả hờ hững và gò má cao được phủ một sắc nắng phiếm hồng. Cứ như là cái tổng thể lộn xộn lơ thơ nơi những lọn tóc cũng được tính toán để chúng hài hòa ôm lấy đường nét gương mặt cậu, bật lên cái thơ ngây và trong vắt của bầu trời tháng mười một, và rồi gieo vào lòng người một mớ lùng bùng những xúc cảm dậy thì thật tinh khôi.

Yeonjun trố mắt khi nghe chuyện bìa báo hình mình sớm đã bán hết trên mọi mặt trận, trong khi Soobin thong thả hôn lên từng ngón tay cậu khi cả hai lăn lộn trên chiếc sofa cũ rích. Cướp lấy môi mềm chuẩn bị bật thốt ra một vạn câu hỏi, Soobin cười ngọt.

Bởi gã đã tính cả.

***

Author's note:

Còn đây là cái bìa báo đẹp nổ tung của em mầm vì thsu là nó đẹp quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top