Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

soundtrack #02 : snowman

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

don't cry, snowman

snowman by sia











﹒⪩⪨﹒

Sự mệt mỏi gần như rút cạn mọi thứ từ mình, lúc ấy mình chẳng thể nhớ rõ mình đang làm gì nữa, chỉ biết thất thiểu đi vào nhà, trên người vẫn là bộ đồ tang lễ. Mình đã ôm chặt cái hộp trong tay mình, là di vật cuối cùng mà Yeonjun muốn gửi đến cho mình nhỉ?

"Yeonjun bảo là phải đưa nó cho cậu...tớ chẳng biết nó có gì bên trong, tớ chỉ biết là phải đưa cho cậu." cậu bạn thân của bạn đã nói như thế và dúi chiếc hộp vào tay mình đấy.

Yeonjun có gì muốn nói với mình sao? Thế sao bạn không tự nói với mình đi chứ? Thế sao bạn lại bỏ mình đi như vậy...

Bạn bỏ đi như thế, sau này mình biết phải làm sao?

Chiếc hộp nặng trĩu trên tay mình lúc này như một quả tạ đè nặng, nó khiến lòng mình trĩu nặng và mệt mỏi lắm bạn à. Mình đã bật khóc đấy, bạn biết không? Mình bật khóc vì nỗi đau trong mình vẫn chẳng thể nguôi ngoai, ừ thì em cũng chỉ mới mất gần ba ngày mà.

Bước từng bước nặng trĩu vào trong nhà, mình nhìn xung quanh một lần nữa, đâu đâu cũng là hình bóng của bạn. Mình mệt mỏi lắm Yeonjun à, Yeonjun có thể nào...ôm mình một cái được không?

"Yeonjun à, mình về rồi nè...cậu đâu rồi?" mình gọi tên bạn trong từng tiếng nấc nghẹn, giọng mình lúc ấy gần như vỡ ra khiến cho câu nói chẳng thể hoàn chỉnh.

"Yeonjun à, đừng trốn nữa...mình về rồi đây. Mình nhớ cậu quá, nhớ món canh kim chi cậu làm, hôm nay mình ăn canh kim chi nhé?"

Đáp lại mình vẫn là không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, vẫn cứ thế, Yeonjun vẫn chọn lẩn trốn sao? Mình nhớ bạn quá...Yeonjun ơi, mình nhớ bạn lắm đấy, có thể nào dừng trò chơi trốn chạy ấy và ra đây ôm mình được không? Hôm nay là một ngày mệt mỏi, mình mệt lắm rồi, mình chỉ muốn ôm bạn thôi.

Chân mình chẳng hiểu sao lại bước nhanh về phía nhà bếp để tìm kiếm bóng hình của bạn, có lẽ vì bạn vẫn sẽ luôn chào đón mình bằng những món ăn thơm lừng khiến bụng mình reo lên. Có lẽ là vì bạn đã từng ở đấy, nên chân mình chẳng tự chủ được mà tìm về. Mắt mình lúc ấy đã nhòe đi tự lúc nào chẳng thể thấy rõ được mọi thứ trước mắt nữa.

"Yeonjun à, cậu đâu rồi? Mình về rồi đây, Soobinie về rồi đây..." mình nhìn quanh căn bếp đã lạnh lẽo tự lúc nào mà trong lòng cứ âm ỉ không thôi. Mới đây thôi mà, chỉ mới đây thôi, bạn vẫn đứng đó và chào đón mình bằng nụ cười tươi trên môi xinh cơ mà...

"Yeonjun à, đừng trốn nữa mà...mình thật sự không vui chút nào cả..."

"Yeonjun à..."

Mình ngã khuỵu, đôi chân chẳng thể đứng vững nữa mà ngã khuỵu xuống đất bật khóc nức nở. Hết thật rồi, giờ thì có gọi tên bạn bao nhiêu lần đi nữa thì bạn cũng sẽ không bao giờ trả lời mình bằng giọng điệu nũng nịu của bạn nữa, sẽ không còn bất kì ai gọi tên mình nữa. Sẽ không còn những cái ôm ấm áp nào nữa.

Mùa đông năm nay, chẳng còn bạn ở bên cạnh. Mình phải làm sao đây?

"Yeonjun à, mình về nhà rồi.."

"Soobinie của bạn, đã về nhà rồi.."


﹒⪩⪨﹒

Soobin ngồi trước tivi, di vật cuối cùng mà em để lại cho gã là một cuộn băng. Gã chả rõ em đã quay nó khi nào nữa, nhưng nghe đâu em đã gìn giữ nó rất lâu rồi, trước khi em qua đời vì căn bệnh quái ác kia, thì em đã giữ gìn nó rất kĩ.

Soobin đưa cuộn băng vào đầu máy, căn phòng thì tối om, chỉ có ánh sáng xanh hắt vào khuôn mặt của gã trai lúc này đã tiều tụy đi thấy rõ.

Hình ảnh dần hiện lên, giữa không gian tĩnh mịch, gã nghe thấy tiếng của chiếc băng đang chạy.

"Chào bạn, Choi Soobin của em."

Yeonjun hiện lên trên màn hình tivi khiến Soobin thoáng chốc lại cay cay sóng mũi, mắt cũng nhòe đi vì nước nhưng lần này gã không khóc, gã gạt nước mắt qua một bên rồi định thần lại. Gã muốn nhìn em thật kỹ, dù chỉ qua một màn hình tivi, gã cũng chẳng dám bỏ qua bất cứ một khoảnh khắc nào từ em.

Chỉ là gã sợ cảm giác phải thấy em biến mất một lần nữa.

"Lúc bạn nhận được cuộn băng này, đã là noel chưa nhỉ? Chắc rồi hen? Nếu thế thì chắc là Soobin đang lạnh lắm nhỉ? Soobin vốn chịu lạnh rất kém còn gì. Không có em bên cạnh thì bạn phải làm sao đây?"

Ừ, Soobin phải làm sao đây? Trời còn chưa kịp lạnh thì gã đã thấy thế giới xung quanh mình lạnh rồi. Ừ thì tia nắng đi mất, trời làm gì còn tí hơi ấm nào? Chỉ toàn những đám mây đen lạnh lẽo.

"Em muốn xin lỗi bạn, vì đã đi trước. Em cũng mới biết căn bệnh của mình gần đây thôi, em không cố ý giấu bạn đâu nên là đừng lo nhé? Em chắc chắn sẽ nói thôi."

Yeonjun đã giấu căn bệnh của mình...cho đến khi gã tự mình phát hiện ra em mới chịu nói. Yeonjun của gã, đúng là thích nói dối mà.

"Chà, đông sắp về rồi, bạn đã sửa máy sưởi chưa? Đã mua đồ ấm chưa? Nhớ là phải tự lo cho mình nhé, giữ ấm cả chân của bạn nữa. Đừng để bản thân bị cảm, đừng có ở trong phòng rồi khóc lóc nếu lỡ như em có đi."

"Ầy, chỉ là lỡ thôi mà, em vẫn ở đây với Soobin còn gì? Đúng không?" Yeonjun nói đoạn rồi ngừng lại, Soobin vẫn không dám rời mắt khỏi màn hình dù cho lúc này nước mắt đã làm nhòe đi tâm nhìn của gã. "Nhưng mà nghe em nói nhé. Phải biết giữ ấm cho mình, ăn uống đầy đủ. Đừng có mà kiếm người khác, em ghen đấy."

Yeonjun nói xong Soobin liền bất giác bật cười, cái con người này thật là, đến phút cuối cùng cũng thật biết cách bày trò.

"Em nói hơi nhiều rồi nhỉ? Nhưng mà em còn nhiều chuyện muốn nói với Soobin lắm. Nhưng ít nhất thì, nhớ phải giữ ấm cho mình, nhớ phải ăn uống đầy đủ. Sống thật tốt vào, đừng có đối xử tệ với bản thân vì giờ bạn còn đang sống cho cả em nữa đấy!! Biết chưa hả??? Nếu bạn dám làm sai là em sẽ hiện về mắng bạn đấy!"

Yeonjun dừng lại một khoảng, gã thấy ánh mắt em dường như có gì đó u uất, trông như em sắp khóc vậy. Gã muốn ôm em, muốn hôn em, muốn lau nước mắt và dỗ dành em. Nhưng giờ không thể nữa. Yeonjun chẳng ở đây nữa.

"Và...em chỉ muốn bạn biết là..."

"Em không bao giờ rời đi, em vẫn sẽ dõi theo bạn."

"Cho nên là Soobinie à, đừng khóc vì em nữa nhé? Nhé? Nếu bạn khóc, em chẳng vui chút nào cả..."

"Làm ơn Soobin à, đừng khóc nữa, cũng đừng cố tìm kiếm em nữa. Em thật sự...chẳng thể bên bạn nữa. Em xin lỗi, là em có lỗi với bạn, em xin lỗi bạn nhiều lắm Soobin à."

"Em không muốn bản thân mình sướt mướt như này, em bị sao vậy chứ...chắc giờ trông em xấu xí lắm nhỉ?" không đâu, Yeonjun mãi là người đẹp nhất trong lòng gã, vẫn luôn như vậy.

"Em yêu bạn nhiều lắm, em yêu bạn hơn bất kì ai trên thế gian này...nếu có thể, em sẽ mua chuộc ngài thượng đế để em về bên bạn một lần nữa. Nếu có thể, em sẽ cùng bạn nhảy múa dưới cây tầm gửi nhé? Mình sẽ khiêu vũ, sẽ lại hẹn ước, sẽ tiếp tục bên nhau thật lâu. Soobin đừng có mà khóc vào đêm giáng sinh! Nhớ đấy! Nếu lỡ em có ra đi vào ngày ấy, cũng đừng có khóc vào đêm giáng sinh. Biết chưa?"

"Sống tốt nhé? Tạm biệt bạn. Yeonjunie yêu bạn nhiều lắm."

Rồi video tắt ngúm, Soobin gục mặt xuống đầu gối rồi bật khóc nức nở. Đến cuối cùng Yeonjun vẫn luôn lo lắng cho gã, đến cuối cùng, em vẫn sẽ luôn mãi hiện hữu trong tâm trí gã.

"Bạn cứ như thế thì anh biết phải làm sao đây?"

"Anh điên mất..."

"Yeonjun à..."


let's go below zero and hide from the sun
i love you forever where we'll have some fun
yes, let's hit the north pole and live happily
please, don't cry no tears now, it's christmas, baby

END.








_________________

một chap cho giáng sinh nữa

lòng bạn đã lạnh chưa nào???

mai tui sẽ sưởi ấm sau nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top