Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huening Kai và Soobin vào rạp chiếu phim, vô tình đụng phải một cô gái.

"A, xin lỗi." Soobin vô tình đụng phải người ta nên lập tức cúi đầu xin lỗi. Người kia cũng xin lỗi theo, rồi lập tức nhận ra anh.

"A A. Choi Soobin đúng không?" Cô gái cười nói.

"Ờm.. cô.."

"Hì. Lucy, người lần trước nhắn tin với anh."

Soobin im lặng lục lại bộ nhớ, mới nhớ ra là cô ấy. Cô lập tức hỏi về người bên cạnh anh.

"Đây là.. người yêu anh hả?" Lucy hỏi, nhìn kĩ hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia. Soobin và Huening Kai lập tức giật nảy lắc đầu.

"Không không phải!" Soobin khẳng định một cách hậu đậu làm cô gái ấy cười.

"Ờ, sao phải phản ứng mạnh thế chứ. Mà hai người đến xem phim với nhau à?"

"Ừm" Soobin gật đầu trả lời.

"Vậy thì, đi nhé. Tôi có việc. Bye bye." Cô gái nói rồi vẫy tay bỏ đi. Soobin và Huening Kai chào tạm biệt rồi vào rạp. Lucy trên đường đi cứ tủm tỉm cười, nghĩ trong đầu rằng chắc chắn hai người là người yêu, cô lại là hủ nữ đó nha!

Hueningie vào trong rạp vẫn chưa hết nghịch ngợm, anh đang mua bắp thì cứ nghịch cái này nghịch cái kia, chạy từ chỗ này ra chỗ kia. Soobin lại phải chạy theo kéo em về.

"Hueningie, không nghịch nữa!" Cuối cùng anh phải quát em nó, Huening Kai đang nghịch vui thì bị mắng, liền xịu mặt xuống. Soobin cầm hộp bắp cũng bất lực, liền đưa em nó cho nó phấn chấn tinh thần lên tí.

Huening Kai được đưa đồ ăn liền sáng mắt, cầm ăn thun thút không chia cho anh một miếng nào.

Vào bên trong, khi đã ngồi ổn định rồi, Huening Kai vẫn tập trung ăn. Thậm chí không nhớ mình có đi cùng anh, anh cứ định mò tay vào lấy miếng ăn mà cậu cứ đánh tay anh làm anh đau tới nhăn mặt phải rút tay về.

"Ăn cái gì? Của em!" Huening Kai nhận riêng đồ của mình, không cho anh ăn luôn. Anh cau mày tự hỏi, ủa là anh mua mà?!!





After the movie

"Hueningie, thấy phim hay không?"

"Ờ, cũng tạm được." Huening trả lời đại cho rồi, hết đồ ăn thì NingNing đây sẽ lại buồn chán cho coi, còn không mau nạp đồ ăn cho em.

Thế nhưng, Soobin thay vì dẫn em đi ăn thì lại kéo em đi về luôn. Huening Kai bị kéo ra đến cửa thì liền đứng lại không cho anh kéo đi nữa.

"Đi đâu?!" Cậu hỏi, anh rất thản nhiên trả lời.

"Đi về chứ đi đâu? Định ở đây à?"

"Ơ, mua đồ ăn cho em đi!"

"Không, đi về."

Thưa là sau câu nói ấy, trong xe của anh không có gì ngoài sát khí. Cậu đây chỉ nhìn ra ngoài suốt, không thèm nhìn anh dù chỉ là một cái liếc. Anh thở dài, đi chơi với anh hay đi chơi với đồ ăn vậy?

Về đến nhà Huening, Huening Kai vẫn chưa chịu ra khỏi xe. Soobin khó hiểu ngó sang.

"Chờ gì vậy?"

"Cho sang nhà anh chơi đi." Huening Kai đột nhiên nói câu đề nghị khá lạ, Soobin tuy đã nghe câu này nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu nghe câu này từ chính miệng cậu. Anh ngây ngô nhìn cậu.

"Em nói gì?"

"Cho sang nhà anh chơi đi." Huening Kai nhắc lại, gióng nói chắc nịch làm Soobin không tin cũng phải tin. Ờ thì, anh cũng lái đưa em nó về nhà mình thật, dù hơi không hiểu lắm.


Huening Kai sang cũng không kém phần quen thuộc, đi qua lại lấy đồ y như nhà mình. May mà bố mẹ anh lại đi có việc, không thì anh tiêu đời.

"Soobin hyung." Huening Kai đột nhiên nhìn chằm chằm vào tủ kính nhà anh, chỉ tay vào bức ảnh chụp gia đình nhà anh. Anh đáp lại hỏi chuyện gì và lại chỗ cậu.

"Ai đây?" Cậu chỉ vào một người đứng cạnh Soobin, cao hơn Soobin một chút trong tấm ảnh. Soobin đến tủ kính, thở dài làm Huening Kai khó hiểu nhìn, mong chờ câu trả lời từ anh.

"Đấy là anh trai anh. Là một thiên tài của gia đình, ai cũng cưng chiều anh ấy, nhưng..." anh dừng lại.

"Nhưng?"

"Anh ấy đã come out với gia đình rằng mình là gay, và bố mẹ anh không hề thích điều này chút nào." Soobin nói, càng nói giọng càng mang chất giọng buồn hơn.

Huening Kai im lặng. Soobin quay sang nhìn cậu, rồi lại nhìn tấm ảnh.

"Hồi ấy anh ấy có người yêu lớn hơn mình một tuổi, lúc ấy như khoảnh khắc tuyệt vời nhất của anh ấy. Nhưng rồi thì.." Soobin ngưng hoàn toàn và không hề có ý định kể tiếp. Huening Kai cũng hiểu, không hỏi nữa. Soobin quay đi, anh mỗi lần nhìn vào bức ảnh đấy thì chỉ cầu mong một điều

Các suy nghĩ cổ hủ thời xưa về LGBT làm ơn hãy biến mất đi!


Anh dẫn cậu lên tầng. Nói đúng ra là cậu tự nhiên mà lên tầng, không ngại một điều gì hết.

Vào phòng anh, cậu đứng cạnh cái giường, đếm 1 2 3 khiến anh khó hiểu và rồi

BÙM

Cậu nhảy phóc lên giường anh và nằm phè lên trên đó không nhúc nhích.

Anh mãi một lúc mới hiểu ra, lắc đầu tiến đến ngồi bên cạnh cái con chim cánh cụt lười biếng ngày chỉ biết ăn với ngủ kia.

"Sao không ngủ ở nhà, nhà em cũng có giường mà không phải sao?"

Anh hỏi, nhưng cậu không đáp lại. Hình như không đơn giản là nằm mà cậu ngủ luôn rồi cơ. Anh không tin, thử lay lay cậu, lắc người cậu, thậm chí là lấy gối đập vào người cậu thế mà cậu cũng không phản ứng gì. Anh thậm chí còn có ý định lấy tay bịt mũi cậu, nhưng rồi lập tức xoá bỏ ý nghĩ đó và đi tắm.

Khoảng 10 phút sau, anh từ trong phòng tắm bước ra. Sau khi tắm xong thì thực sự rất sảng khoái.

Anh bước lại gần chỗ cậu, nằm trong phần trống còn lại cạnh cậu. Xoa mái tóc bồng bềnh kia, anh bắt đầu nói chuyện, với bản thân mình?

"NingNingie, em chắc ngủ rồi nhỉ? Em có biết không, em thay đổi so với trước nhiều lắm đó. Còn nhớ ngày nào em chỉ ủ rũ suốt ngày, lủi thủi đi một mình suốt. Giờ thì em cực kì năng động, kể cả mất cuốn sổ nhật kí mà cũng không để ý. Suốt ngày chỉ ăn với ăn, trong khi ngày xưa anh ép mãi vẫn không chịu ăn..." anh ngừng lại một chút.

"Cơ mà. Dẫu em thay đổi thế nào. Trong mắt anh em vẫn đáng yêu như vậy." Anh tiếp tục. Rồi hôn nhẹ lên mái tóc cậu và tắt đèn rồi nằm cạnh cậu ngủ.






Nửa đêm
Huening Kai mở mắt ra, nhớ về những lời anh nói và suy ngẫm.

Vậy tức là sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top