Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Little things

10 điều mà Nguyễn Huỳnh Sơn thích về Trần Anh Khoa.

--------------------------------

1. Nguyễn Huỳnh Sơn thích làm việc cùng Trần Anh Khoa

Nguyễn Huỳnh Sơn tự thừa nhận mình là kiểu người rạch ròi, và sự rạch ròi ấy không chỉ thể hiện trong cuộc sống mà còn cả trong công việc. Khi một nguồn cảm hứng bất chợt ùa đến, tất cả mọi thứ xung quanh anh dường như trở nên mờ nhạt. Và trong những lúc như vậy, anh Đan, anh Thiện hay thậm chí là anh Hoàng chỉ biết lắc đầu ngao ngán khi thấy thằng em chết dí trong studio, không màng đến thế giới bên ngoài. Cả hội Space Speakers thường phải tìm mọi cách để kéo anh ra khỏi không gian âm nhạc ấy, và cũng thường thất bại toàn tập vì sự cuốn hút của từng nốt nhạc đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí Huỳnh Sơn.

Anh cũng thích cảm giác được một mình trong studio, nơi mà anh có thể thả hồn theo từng giai điệu, nơi mà chỉ có âm nhạc và chính mình. Đó là một trạng thái tuyệt vời, không có gì có thể cản trở dòng chảy sáng tạo của anh. Tuy nhiên, trong thế giới ấy, Trần Anh Khoa lại là một ngoại lệ sáng chói. Mặc dù Sơn thường yêu thích sự cô độc khi sáng tác, anh nhận ra rằng những giây phút được cùng Khoa theo đuổi đam mê âm nhạc mang lại cho anh một niềm vui khác biệt. Soobin và Kay Trần đều có chung niềm đam mê làm nhạc, và sự tương tác giữa cả hai không chỉ là sự cộng tác đơn thuần mà còn là một nguồn động lực mạnh mẽ.

Nguyễn Huỳnh Sơn có thể dành hàng giờ để mải mê với ý tưởng của riêng mình, nhưng khi làm việc cùng Khoa, anh cảm thấy mọi thứ trở nên sinh động hơn bao giờ hết. Họ trao đổi với nhau về những bản demo, lắng nghe góp ý từ đối phương để hoàn thiện từng chi tiết trong bài hát. Chính những khoảnh khắc này, khi họ cùng nhau chỉnh sửa ca từ hay thay đổi một nốt nhạc, khi cả hai vò đầu bức tai với những hoà âm khó nhằn, toàn bộ đã giúp Sơn hiểu rằng, dù thích làm nhạc một mình, anh vẫn cần Khoa bên cạnh để biến những cảm hứng đơn độc thành những tác phẩm hoàn chỉnh.

2. Nguyễn Huỳnh Sơn thích ngắm nhìn Trần Anh Khoa

Trần Anh Khoa 30 tuổi, thế nhưng gương mặt lại cứ như vừa bước qua tuổi đôi mươi. Dù thời gian có trôi qua, Nguyễn Huỳnh Sơn vẫn luôn thích ngắm nhìn người yêu của mình như những ngày đầu. Mỗi lần nhìn Khoa, anh cảm nhận được sự cuốn hút không thể chối từ, từ ánh mắt đầy sức sống đến nụ cười tỏa nắng rạng rỡ. Khi đứng trên sân khấu, Khoa trở thành một hình mẫu hoàn hảo với những đường nét góc cạnh, toả sáng và đầy sức hút, nhưng khi trở về bên anh, mái tóc rũ nhẹ và gương mặt mềm mại của Khoa khiến Sơn như chìm đắm trong một thế giới riêng.

Mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười của Khoa như những tia sáng làm bừng sáng trái tim anh. Anh thường tìm mọi cách để chiều chuộng Khoa, từ những món quà đơn giản đến những buổi hẹn hò lãng mạn, chỉ để thấy Khoa cười và hạnh phúc. Và khi Khoa quay sang nhìn anh với ánh mắt trìu mến, Sơn lại cảm thấy cuộc sống của mình trọn vẹn hơn bao giờ hết.

Anh không thể ngừng yêu thương và trân trọng từng khoảnh khắc bên em, từ những cuộc trò chuyện thâu đêm cho đến những phút giây im lặng chỉ có hai người. Ngắm nhìn Khoa, Sơn cảm thấy như thời gian ngừng lại, và anh biết rằng tình cảm của họ sẽ mãi mãi bền vững, bất chấp mọi thử thách của cuộc sống. Tình yêu ấy, không chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ vẻ đẹp, mà còn là sự thấu hiểu sâu sắc giữa hai tâm hồn, tạo nên một mối liên kết khó có thể tách rời.

Dù là 10 năm trước hay hiện tại, Nguyễn Huỳnh Sơn đều vô cùng thích ngắm nhìn em người yêu của mình. Trần Anh Khoa xinh đẹp của riêng anh, chỉ riêng anh mà thôi.

3. Nguyễn Huỳnh Sơn thích đùa giỡn cùng Trần Anh Khoa

Nguyễn Huỳnh Sơn, mặc dù hơn Trần Anh Khoa hai tuổi, nhưng trong mắt Khoa, anh dường như không bao giờ thoát khỏi hình ảnh một người bạn thân thiết. Khoa hiếm khi gọi anh một tiếng "anh", mà thường chỉ gọi bạn xưng tôi, điều này khiến Sơn không khỏi cảm thấy sầu não và ghen tị khi thấy Khoa gọi những người bằng tuổi anh như Kiên và Hiếu một cách trang trọng hơn. Tuy nhiên, những điều đó dường như không thể làm phai nhạt đi niềm vui mà Sơn có được khi ở bên Khoa.

Anh thích vô cùng cảm giác được đùa giỡn cùng em. Mỗi khi Khoa cười, đôi mắt cong cong nhắm tịt lại, miệng nở một nụ cười thật lớn, tất cả mọi lo lắng trong lòng Sơn đều tan biến. Hình ảnh Khoa ôm lấy cánh tay anh, lắc lắc qua lại với vẻ mặt đầy thích thú làm trái tim anh rung động. Những giây phút ấy, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người, nơi mà những tiếng cười giòn tan vang lên và mọi nỗi buồn đều trở nên nhỏ bé.

Dù thường ngày Sơn không phải là người thích đùa giỡn, nhưng với Khoa, mọi thứ trở nên khác biệt. Anh cảm thấy mình như được sống trong một không gian đầy màu sắc, nơi mà tình yêu và niềm vui hòa quyện. Những trò đùa nghịch ngợm, những câu chuyện hài hước đủ để khiến cả hai cùng cười phá lên, và đó chính là điều anh trân trọng nhất. Đôi lúc em sẽ đưa ra những ý kiến nghe như một lời nói bâng quơ không chủ đích, và trăm lần như một, anh sẽ luôn hùa theo những trò đùa của em, dùng sự cưng chiều để bao dung em. Sơn nhận ra rằng, dù có những điều nhỏ nhặt khiến anh bực bội, tình yêu và những khoảnh khắc vui vẻ bên Khoa mới là điều quan trọng nhất, là động lực để anh tiếp tục yêu thương và chăm sóc cho bạn nhỏ nhà mình.

4. Nguyễn Huỳnh Sơn thích nói chuyện cùng Trần Anh Khoa

Nguyễn Huỳnh Sơn không phải là kiểu người dễ để trở nên thân thiết. Mặc dù anh thân thiện nhưng thường có chừng mực, không phải lúc nào cũng mở lòng với người lạ. Trong những cuộc gặp gỡ, Huỳnh Sơn lại càng không phải là người giỏi trong việc bắt chuyện, và thường thì phải có một khoảng thời gian để làm quen. Ngược lại, Trần Anh Khoa hoàn toàn khác so với anh. Tính cách em hoạt náo và năng động, Khoa luôn dễ dàng thích nghi với mọi môi trường, nhanh chóng tạo dựng được mối quan hệ với mọi người. Những anh lớn trong chương trình đều ấn tượng với Khoa về khả năng này, thấy rõ sự tự tin và sự gần gũi của em.

Khoa có thể nói nhiều, nhưng khi ở cạnh Sơn, em lại có xu hướng lắng nghe nhiều hơn. Điều này khiến Sơn cảm thấy được thấu hiểu và trân trọng. Khi anh phải chịu những áp lực trong công việc và cuộc sống, Khoa sẽ dùng giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn anh. Những lúc vui vẻ, Khoa sẽ hào hứng chia sẻ niềm vui, tạo ra bầu không khí tươi sáng. Những khoảnh khắc ấy, khi Khoa trở thành chỗ dựa tinh thần cho Sơn, làm cho trái tim anh luôn ngập tràn hạnh phúc.

Khi cả hai ngồi làm nhạc cùng nhau, trong những buổi thâu đêm tại studio của Sơn, họ thường nhớ về những năm tháng đầy ước mơ ở Hàn Quốc. Hồi ấy, họ còn là hai thanh niên trẻ tuổi, tràn đầy hoài bão về âm nhạc, về sự nghiệp sau này. Cuộc sống có mấy lần mười năm, nhưng ít nhất họ đã có một lần mười năm để gặp lại nhau, và giờ đây, họ ở cùng chung một đội, cùng sáng tác những bản nhạc mang đầy màu sắc của cả hai. Trong những giây phút ấy, Sơn và Khoa đều nhận ra rằng sợi dây kết nối mà họ đã xây dựng từ mười năm trước vẫn còn nguyên vẹn, và giờ đây nó tiếp tục kéo họ lại gần nhau, kết nối cả những lần mười năm tiếp theo.

Những điều ngọt ngào nhỏ bé trong những cuộc trò chuyện ấy, từ những câu đùa giỡn cho đến những chia sẻ sâu sắc, làm cho trái tim Sơn như được sưởi ấm. Anh không chỉ tìm thấy niềm vui trong từng câu chuyện mà còn thấy được sự đồng điệu trong tâm hồn. Mỗi khoảnh khắc bên Khoa là một món quà quý giá, là sự khẳng định về tình yêu của cả hai.

5. Nguyễn Huỳnh Sơn thích an ủi Trần Anh Khoa

Em nhỏ của anh nhìn thoáng qua có vẻ là kiểu người vô ưu vô tư. Em luôn đối diện với mọi chuyện bằng nụ cười lạc quan, thường nói với mọi người rằng những chuyện này chỉ là chuyện cỏn con, chẳng mấy ảnh hưởng. Nhưng cả một quãng thời gian làm nghề của Trần Anh Khoa, những gì Sơn chứng kiến đều khiến anh cảm nhận được sự mệt mỏi chồng chất trong lòng em.

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, em vội đưa tay quẹt đi để không ai có thể thấy hình ảnh yếu đuối của mình. Anh biết em không muốn ai phải lo lắng cho mình, nhưng anh cũng thấy rõ nỗi đau mà em phải gánh chịu. Những lúc thức trắng vì đọc phải những lời lẽ cay nghiệt từ miệng đời, trằn trọc cả một đêm rồi sáng hôm sau lại tươi tỉnh nói cười. Nhưng em ơi, đâu ai ngủ ngon mà đôi mắt lại sưng lên như thế? Dù em cố gắng che giấu, nhưng những dấu hiệu ấy lại lộ ra rõ nét hơn cả nụ cười em dành cho mọi người.

Yêu thương của anh có phần khó tính và cầu toàn trong công việc, nhưng anh cũng hiểu rằng tâm hồn em lại mềm mỏng, nhạy cảm. Chính điều này khiến em dễ dàng nhận lấy vô vàn vết xước khó lành từ những lời nói và ánh mắt của người khác. Em chấp nhận mọi thứ với một tinh thần lạc quan, nhưng sau mỗi vết thương, em lại mang trong mình những nỗi buồn không dễ nói ra. Anh muốn em biết rằng, bên cạnh em, anh luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ. Không cần phải giả vờ mạnh mẽ hay che giấu nỗi đau, bởi vì trong mắt anh, em không chỉ là một người yêu thương, mà còn là một người bạn đáng quý.

Và mỗi lần thấy em cười, anh lại tự nhủ rằng đằng sau nụ cười ấy có cả một bầu trời những cảm xúc mà em đang giấu kín. Anh mong em hiểu rằng, không cần phải chiến đấu một mình. Hãy cho phép bản thân yếu đuối đôi chút, bởi em xứng đáng nhận được yêu thương và sự hỗ trợ từ người khác, đặc biệt là từ anh. Nguyễn Huỳnh Sơn sẽ ở đây, bên cạnh Trần Anh Khoa, để cùng em vượt qua những giây phút khó khăn, và hy vọng em sẽ tìm thấy sự an ủi từ điểm tựa này.

6. Nguyễn Huỳnh Sơn thích nấu ăn cùng Trần Anh Khoa

Thật ra Huỳnh Sơn nói tránh nói giảm thì không có năng khiếu trong việc nấu ăn, còn nói thẳng thì nấu ăn rất tệ, tỉ lệ nghịch với tài năng của anh trong âm nhạc. Anh thậm chí còn chẳng biết luộc trứng, và Huỳnh Sơn anh tự hào thừa nhận rằng mình chỉ giỏi ăn, chứ không giỏi nấu. Còn Khoa thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng chỉ nấu được vài món đơn giản, mà mùi vị cũng chỉ tàm tạm, đủ dùng cho một bữa ăn qua loa.

Thời gian của cả hai nghệ sĩ thường chật kín với lịch trình làm việc, khiến việc cùng nhau vào bếp trở thành điều hiếm hoi. Những bữa ăn của họ thường diễn ra trong studio của Sơn, với phần lớn là đặt đồ ăn từ bên ngoài, phần còn lại thì úp mỳ với trứng, không giống như những cặp tình nhân khác có thể cùng nhau nấu nướng và thưởng thức những món ăn tự tay làm. Và việc đó khiến em phiền lòng, Khoa bắt đầu cảm thấy điều đó không đúng cho lắm, rồi một ngày, em quyết định đưa ra một ý tưởng táo bạo: cả hai sẽ đi học làm bánh tại một workshop riêng tư.

Khi đến lớp học, cả hai đều tỏ ra hào hứng, nhưng cũng hơi lo lo. Ngồi giữa những dụng cụ làm bánh, từ bột, đường đến khuôn bánh, họ bắt đầu làm quen với từng nguyên liệu. Khoa tỏ ra thạo việc hơn, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu đi tìm cây đánh trứng, trong khi Sơn vẫn lóng ngóng, nhiều lúc làm rơi rớt bột ra khắp nơi. Nhìn thấy sự vụng về của anh, Khoa không ngừng chọc ngoáy:

"Bạn mà làm bánh thì chắc sẽ ra món gì đó không giống ai đâu!"

Sơn chỉ biết cười trừ, mắt sáng lên với vẻ yêu chiều. Chịu rồi, em người yêu của anh mà không trêu anh là ẻm chớt!

"Thôi, em cũng đâu có khá hơn, chỉ biết nấu mì gói mà thôi"

Quá trình làm bánh trở nên đỡ gượng gạo hơn khi cả hai vừa làm vừa đùa giỡn. Họ thi nhau xem ai có thể đánh trứng nhanh hơn, hay ai có thể tạo hình bánh quy đẹp nhất. Sơn cẩn thận đổ phần bột vào khay, trong khi Khoa không ngừng hướng dẫn và góp ý.

"Để tui giúp bạn ha, chứ không thì chiếc bánh sẽ giống như... một miếng đậu phụ!"

Khoa vừa nói vừa cười khúc khích, khiến Sơn không thể nhịn cười nổi. Anh cảm thấy mệt mỏi và ghét phải vào bếp, nhưng với Khoa bên cạnh, mọi thứ trở nên khác biệt. Những giây phút ấy, dù không hoàn hảo, lại ngập tràn niềm vui và tình yêu thương.

Cuối cùng, khi những chiếc bánh hoàn thành và được mang ra thưởng thức, họ nhìn nhau với ánh mắt hào hứng. Dù có thể không đẹp như trong sách hướng dẫn, nhưng vị bánh lại mang một hương vị riêng mà chỉ có cả hai mới có thể cảm nhận. Đó là hương vị của những tiếng cười, và của tình yêu trong từng công đoạn làm bánh. Sơn không thích nấu ăn là thật, nhưng nấu ăn với Trần Anh Khoa không chỉ là việc vào bếp, mà là việc tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ, những khoảnh khắc đẹp đẽ bên nhau mà anh sẽ luôn trân trọng.

7. Nguyễn Huỳnh Sơn thích ôm Trần Anh Khoa

Khoảng cách chiều cao giữa họ chỉ 3cm, tạo ra một sự hòa hợp đáng yêu. Khoảng cách ấy không quá lớn, cũng không quá nhỏ, mà vừa vặn đủ để cả hai có thể thoải mái bên nhau. Sơn khi đứng một mình có vẻ không quá to con, nhưng những lúc bên cạnh Khoa, anh trông cao lớn hơn hẳn. Mỗi khi chúc mừng anh, hoặc chỉ đơn giản là em muốn ôm, Khoa sẽ phải nhón chân lên một chút để tựa toàn thân vào người anh, hai tay vòng qua vẫn không thể nào ôm hết bờ vai rộng lớn của Sơn. Chính những khoảnh khắc ấy khiến cho tình yêu của họ thêm phần ngọt ngào và ấm áp.

Lúc nào ôm Khoa, Sơn cũng cảm thấy như cả thế giới xung quanh biến mất, chỉ còn lại hai người trong không gian riêng của mình. Khoảng cách 3cm ấy không chỉ là chiều cao mà còn là sự gần gũi, sự kết nối sâu sắc giữa hai tâm hồn. Anh khẽ cúi đầu xuống, tựa cằm lên vai em, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Khoa. Đó là lúc Sơn nhận ra rằng một vòng tay của anh cũng đủ kéo em thật sát vào lòng, không một kẽ hở nào có thể chen vào giữa họ.

Trong vòng tay anh, Khoa như tìm thấy một chốn bình yên. Những âu lo, mệt mỏi trong cuộc sống dường như tan biến, nhường chỗ cho những cảm xúc hạnh phúc và an toàn. Anh thích cảm giác ôm em, khi mà từng giây phút trôi qua đều chất chứa yêu thương và sự thấu hiểu. Sơn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, bởi trong từng cái ôm, anh không chỉ ôm lấy Khoa mà còn ôm lấy những giấc mơ, những kỷ niệm mà họ cùng nhau xây dựng. Mỗi cái ôm như một lời hứa, rằng dù cuộc sống có bận rộn hay thử thách, tình yêu của họ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc.

Khi hai người đứng cạnh nhau, khoảng cách chiều cao ấy trở thành một điều đặc biệt, không chỉ là sự chênh lệch thể chất mà còn là sự hòa quyện giữa hai tâm hồn. Họ hiểu nhau, đồng điệu với nhau, và cùng nhau trải nghiệm những điều tuyệt vời nhất của tình yêu. Ôm Khoa, Sơn cảm thấy mọi thứ thật trọn vẹn, và anh biết rằng tình cảm này sẽ mãi mãi là một phần quan trọng trong cuộc sống của họ.

8. Nguyễn Huỳnh Sơn thích khoảng thời gian được ở cạnh Trần Anh Khoa

Nguyễn Huỳnh Sơn trân quý thời gian được ở cạnh Trần Anh Khoa, và những giây phút ấy trở nên quý giá hơn bao giờ hết trong cuộc sống hối hả của cả hai nghệ sĩ. Sau khi chương trình kết thúc, tên tuổi của họ vụt lên như diều gặp gió, kéo theo những lịch diễn dày đặc và áp lực từ công việc. Độ phổ biến tăng lên đồng nghĩa với việc cả hai sẽ có ít thời gian bên nhau hơn, điều này đôi khi khiến Sơn cảm thấy chạnh lòng.

Những đêm muộn, khi Sơn trở về nhà trong cái lạnh của tờ mờ sáng, anh thường thấy hình ảnh Khoa nằm co ro trên sô pha, tóc rối bời và gương mặt hồn nhiên đang chìm trong giấc ngủ. Rõ ràng là lạnh, nhưng em vẫn nằm ở ngoài mà không có lấy một chiếc chăn. Anh không thể không mỉm cười, rồi lại bế Khoa vào phòng, đắp chăn cho cả hai và ôm em thật chặt để em có thể ngủ ngon lành. Đó là những giây phút nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa, làm cho anh cảm thấy cuộc sống thật đẹp đẽ, khi có thể chăm sóc người mình yêu.

Còn mỗi lúc Khoa có lịch diễn ở xa, em luôn cố gắng gọi điện cho Sơn nhiều nhất có thể. Em không chỉ cập nhật cho anh về những gì đang diễn ra mà còn lôi điện thoại ra chụp hình check-in, báo cáo về từng bữa ăn, những fan hâm mộ nhiệt tình, và cảm xúc của em trên sân khấu. Những cuộc trò chuyện qua điện thoại giúp họ giữ được sự gần gũi, và Sơn cảm nhận được tình yêu của Khoa trong từng câu nói, từng bức ảnh.

Dù cho cả hai không quá thích việc phải tách nhau ra lắm, nhưng những giây phút ấy càng khiến họ trân trọng hơn những khi được ở cạnh nhau. Những lúc rảnh rỗi, cả hai sẽ nằm vật ra trên sô pha êm ái tại nhà Sơn. Anh sẽ chạy ra cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn vặt để vừa ăn vừa bàn luận về bộ phim cả hai chuẩn bị xem. Khoa thì đảm nhận việc tìm phim, lôi chăn gối ra phòng khách, tạo thành một cái ổ ấm áp để cả hai có thể nằm ôm nhau xem phim. Chỉ cần vậy thôi là đủ rồi, bởi những khoảnh khắc giản dị ấy, không cần phô trương hay cầu kỳ, lại chính là những điều làm nên sức mạnh của tình yêu giữa họ.

9. Nguyễn Huỳnh Sơn thích được nhận lấy tình yêu từ Trần Anh Khoa

Em nhỏ của anh không phải là kiểu người yêu bám dính lấy đối phương, không gặp là cảm thấy nhớ nhung rồi làm loạn lên để Huỳnh Sơn phải cưng chiều, dù đôi khi anh cũng muốn em như vậy thật. Trần Anh Khoa hiểu rõ tính chất công việc của cả hai, và cũng không thể hiện sự ghen tuông vô lý dỗi hờn. Và trên cả, Anh Khoa tuy có lúc cũng sến súa dã man, em cũng chẳng phải kiểu người hay thể hiện tình cảm với người yêu, kể cả lúc đông người hay khi cả hai chỉ còn có một mình ở căn hộ của Huỳnh Sơn.

Chính điều đó làm cho Sơn cảm thấy yên lòng vô cùng về mối quan hệ của họ. Anh biết rằng sự bình yên này không phải là điều dễ có được trong tình yêu. Tuy nhiên, anh cũng nhận thức rõ rằng khi anh đối xử tốt với người khác, Khoa vẫn có chút ghen. Những câu bình luận vu vơ trên bài đăng của anh Thuận hay anh Thiên, thậm chí ghen tuông với cả má Bảo, đều là những dấu hiệu cho thấy tình cảm mà Khoa dành cho anh. Mỗi khi thấy em như vậy, Sơn chỉ có thể cười trừ, vứt hết công việc sang một bên để tập trung dành thời gian cho em.

Trần Anh Khoa tuy mau dỗi nhưng dễ dỗ, và Sơn biết em thương anh rất nhiều. Tình yêu của Khoa không phô trương, không cần phải tuyên bố với cả thế giới rằng họ là người yêu của nhau như thời đôi mươi. Giờ đây, ở độ tuổi 30, khi tìm lại được nhau, tình yêu của Khoa dành cho Sơn được thể hiện bằng sự cổ vũ nhiệt tình nhất, bằng tất cả ấm áp chân thành mà em có. Khoa luôn cảm thông sâu sắc cho những ngày anh bận rộn mà không thể bên em. Những cơn ghen vu vơ và hờn dỗi ấy, mặc dù đôi khi làm anh phải chú ý hơn, nhưng lại khiến cho tình yêu của họ thêm phần sắc màu.

Trong những khoảnh khắc bình yên bên nhau, Sơn cảm nhận được tình yêu ấy đang ngập tràn xung quanh. Em không cần phải nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt, một cái nắm tay hay thậm chí là một cái chạm nhẹ nhàng, đủ để Sơn hiểu rằng Khoa luôn ở bên cạnh, sẵn sàng ủng hộ và yêu thương anh. Đó chính là món quà quý giá mà anh trân trọng nhất trong cuộc sống, và chính nhờ những điều giản dị như vậy, tình yêu của họ càng trở nên bền chặt và ấm áp hơn bao giờ hết.

10. Nguyễn Huỳnh Sơn thích việc bản thân yêu Trần Anh Khoa

Và cuối cùng, một cảm xúc mà anh cảm nhận được rõ ràng trong từng khoảnh khắc. Anh thích việc dù bản thân đã trải qua bao mối tình, rồi cuối cùng lại trở về bên em. Mười năm trôi qua, như một vòng tròn khép kín, anh thấy mình và em vẫn gặp lại nhau, cho nhau một cơ hội thứ hai để yêu thương và chăm sóc lẫn nhau. Thời gian đó không chỉ là những năm tháng đã qua, mà còn là hành trình mà cả hai đã cùng nhau bước qua, từ những ước mơ còn đang dang dở cho đến những thành công hiện tại.

Ở bên cạnh em, Sơn cảm thấy yên bình đến lạ. Như thể bất kỳ khó khăn nào cũng có thể vượt qua, chỉ cần có Khoa bên cạnh. Mỗi lần hoàn thành một bài nhạc cùng nhau, anh lại cảm thấy niềm vui hân hoan trào dâng trong lòng. Đó không chỉ là sự thỏa mãn trong công việc, mà còn là cảm giác chia sẻ những giây phút tuyệt vời với người mình yêu. Khi ôm em, giữ em thật chặt trong lòng, trái tim anh như tan ra, hòa quyện với những cảm xúc ấm áp mà em mang lại.

Sự gần gũi giữa họ không chỉ là những cái ôm, mà còn là những cuộc trò chuyện, những nụ cười, những ánh mắt biết nói. Sơn thích cảm giác chộn rộn, hấp tấp khi cùng em khám phá những điều mới mẻ lúc thân mật. Hay cảm giác mềm mại bao trùm lấy anh khi cả hai cùng lên kế hoạch cho những bản nhạc, hoặc đơn giản chỉ là những buổi chiều bình yên bên nhau ngắm hoàng hôn.

Sau tất cả mọi thứ, Huỳnh Sơn thật sự thấy biết ơn vì đã gặp được Anh Khoa. Tình yêu của em không chỉ là nguồn động lực, mà còn là ánh sáng dẫn đường cho anh trong những lúc khó khăn. Khoa đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, và mỗi ngày trôi qua bên nhau, anh lại cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết. Chỉ cần được yêu em, được sống trong tình yêu ấy, Sơn biết rằng cuộc đời mình đã trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top