Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mười.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rời khỏi trung tâm thương mại, tâm trạng của Jihoon không được tốt lắm. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Bầu trời mây đen ồ ạt kéo tới, che khuất đi một nửa ánh trăng sáng.

Jihoon từ khi ra khỏi đó không lên tiếng nói một câu nào, Soonyoung hiểu ý nên cũng giữ im lặng, đợi cho cậu cảm thấy thoải mái hơn.

Ban nãy định hỏi ý Jihoon không biết có thể về nhà cậu học bài hay không xem ra bây giờ cũng khó. Vì thế địa điểm lý tưởng nhất bây giờ không chỗ nào khác ngoài nhà của anh.

Soonyoung cố gắng phóng xe nhanh hết cỡ, Jihoon ngày thường chắc sẽ không thể ngồi yên mà la oai oái vì sợ. Nhưng hôm nay bạn mèo trắng đang buồn bã không vui nên không phản ứng gì. Soonyoung cũng sợ Jihoon ngồi không vững bị ngã nên lấy tay cậu vòng qua ôm eo mình. Sau đó thì hoạt động hết công suất lướt đi như bay.

Rốt cuộc thì hai người vẫn bị mắc mưa cùng nhau. Về đến nhà quần áo đã ướt sũng. Hôm nay bố mẹ Soonyoung không có nhà, hôm qua hai người đã có nói sẽ đóng cửa quán ăn mấy hôm để về quê thăm ông bà. Hình như anh Seungcheol cũng đang có lịch bay, còn chị Sooji thì chắc là đang trên đường về.

Jihoon đi theo Soonyoung lên tầng trên, là khu vực gia đình sinh sống. Căn nhà bao gồm tổng cộng bốn phòng ngủ, khu vực phòng bếp và phòng khách cũng đầy đủ tiện nghi.

Ở đây mặc dù không rộng như nhà Jihoon nhưng có không khí vô cùng ấm cúng, ngước nhìn bức tranh đầy đủ các thành viên trên môi là nụ cười hạnh phúc tự nhiên cảm thấy chạnh lòng. Đã bao lâu rồi Jihoon không có được một bữa cơm, buổi họp mặt đầy đủ các thành viên trong nhà.

Soonyoung vào phòng tắm thay nhanh đồng phục ướt ra, sẵn vào tủ lấy cho Jihoon một bộ đồ mới của anh để cậu thay ra kẻo cảm lạnh. Đi ra thì thấy Jihoon đang đứng nhìn chăm chăm vào bức ảnh gia đình mình.

Tuy rằng không được biết quá nhiều về gia đình Jihoon nhưng vốn dĩ các dòng họ tài phiệt bên trong đều rất phức tạp, thêm việc gặp gỡ người phụ nữ lúc nãy, Soonyoung cũng đủ hiểu về tình hình hiện tại. Tự nhiên nghĩ đến việc người ta bên ngoài trông có vẻ mạnh mẽ, cứng cỏi như thế bên trong lại phải chịu đựng nhiều tổn thương, Soonyoung không khỏi cảm thấy đau lòng.

"Jihoon à"

Tiếng gọi khẽ của Soonyoung làm Jihoon có hơi giật mình, cậu nhận lấy bộ đồ mới rồi đi vào phòng tắm. Soonyoung thoáng thấy dường như trong mắt Jihoon còn đọng nước.

Phòng tắm bên trong phòng riêng của Soonyoung. Anh ngồi trên giường đọc sách trong lúc đợi Jihoon thay đồ.

Tầm mấy phút sau, Jihoon từ phòng tắm bước ra trên người là một chiếc áo thun trắng có hoạ tiết hình con hổ có điều so với cỡ người nhỏ nhắn thì có hơi quá khổ. Bên dưới là một chiếc quần thun ngắn trên đầu gối. Dù đã chọn quần và áo với kích cỡ nhỏ nhất có trong tủ đồ nhưng Jihoon vẫn cứ như là đang bơi trong đấy.

Chiếc áo thun được làm bằng chất vải mềm mại, thoang thoảng mùi nước xả vải giống với áo đồng phục hằng ngày của Soonyoung. Bản thân khi ở nhà Jihoon cũng hay thích mặc mấy kiểu áo rộng rộng thế này.

Ở giữa phòng Soonyoung có đặt một chiếc bàn thấp theo kiểu Hàn quốc. Jihoon ngồi xuống tấm thảm ngay đó, thở một hơi dễ chịu vì vừa thoát khỏi được cái lạnh của cơn mưa rào. Trên giường Soonyoung đầy nhóc mấy con hổ bông lớn nhỏ đủ loại, đặc biệt là con hổ to nhất gần với kích cỡ hàng thật. Đúng thật lúc ở nhà sách anh không hề nói điêu. Ở đây chẳng khác nào là vương quốc hổ.

Từ lúc Jihoon bước ra, Soonyoung không thể ép bản thân rời mắt khỏi đôi chân trắng trẻo nuột nà của người nọ. Vì chiếc áo thun quá khổ mà khi mặc vào xương quai xanh cứ ẩn hiện. Đặc biệt, trọng điểm mà Soonyoung vừa mới phát hiện ra đó chính là Jihoon còn có hình xăm. Một mini tatto hoa hướng dương ở vị trí xương quai xanh, trông quyến rũ chết đi được.

Soonyoung tiến lại dùng khăn bông lau khô mấy giọt nước còn vương trên tóc Jihoon một cách ôn nhu, kết hợp thêm động tác mát xa đầu, Jihoon nhắm hờ mắt tạm thời có thể buông bỏ mấy suy nghĩ tiêu cực trong đầu.

Ngày trước Jihoon lúc nào cũng có cảm giác như mình đang bị mắc kẹt dưới một hố sâu tăm tối, cho dù có gắng sức vẫy vùng thế nào cũng không thể thoát khỏi những thứ tồi tệ cứ đột ngột ập đến.

Cho đến khi Soonyoung bằng một cách kì diệu nào đó, từng chút từng chút một bước vào, thắp sáng những góc khuất tâm hồn tưởng chừng không thể nào chạm tới, xua tan mọi lo lắng bất an trong lòng. Jihoon biết rằng có anh ở đây rồi, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa bản thân cũng không còn phải cố sức gồng gánh chịu đựng một mình nữa.

Tóc đã được hong khô, hai đôi mắt trong sáng và đẹp đẽ nhất thời tuổi trẻ chạm nhau rồi dính chặt không rời. Jihoon thấy Soonyoung nhìn mình chân thành và dịu dàng quá đỗi. Nếu như Jihoon là tảng băng lạnh lẽo và vô vị thì người đối diện với cậu đây chính là một ánh dương rực rỡ mang đến hàng triệu tia nắng ấm áp.

Hai chàng thanh niên trẻ chạm đến mọi ngóc ngách bên trong tâm hồn nhau, kết nối hai trái tim đập chung cùng một nhịp, châm ngòi thứ tình cảm thiêng liêng đang chực chờ rực cháy mãnh liệt.

Tầm mắt của Soonyoung bắt đầu rời khỏi, vô thức chuyển đến hai phiến môi hồng hào, xinh đẹp của đối phương. Tạm thời không quan tâm giữa hai người có là gì, ngay lúc này đây Soonyoung không thể kìm chế được ham muốn chiếm lấy và thưởng thức vẻ đẹp rung động lòng người của đối phương. Hai người nhắm mắt kéo gần lại khoảng cách, từng chút từng chút một cho đến khi hai cánh môi chuẩn bị chạm ngõ thì ...

Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.

"Kwon Soonyoung chị về rồi đây"

Chị Sooji tan ca về đến nhà không thấy em trai đâu nên mới đi vào phòng gọi. Không ngờ lại vô tình phá hỏng không gian mùi mẫn của cặp đôi gà bông.

"Hai đứa cứ tiếp tục nha"
Sooji áy náy, rón rén đóng cửa lại.

Sau màn bị bắt quả tang khi làm chuyện mờ ám, Jihoon ngại ngùng không nói nên lời, đỏ mặt đến bốc khói, né tránh ánh mắt Soonyoung. Anh đợi chị mình rời khỏi bất ngờ hôn lên bầu má hây hây nóng hổi của Jihoon phát ra một tiếng chụt đủ lớn để làm người nọ rụng rời tay chân.

.

.

Sau đó ba người ngồi cùng nhau tại bàn ăn trong nhà bếp.

"S-Soonyoung dẫn người yêu về nhà sao không báo trước"
Sooji cứ nhìn hai đứa em nhỏ trước mặt mình với ánh mắt đầy ẩn ý, giống như nhìn thấu hồng trần.

"Dạ ... không phải đâu ạ. Đây là Jihoon, bạn ..."

Hai người chưa xác định chính thức. Soonyoung lo sợ Jihoon sẽ khó chịu nên mới e ngại phủ nhận. Nhưng giải thích rõ thì chị Sooji đã hào hứng cắt lời.

"Này, Soonyoung nhà mình coi vậy mà cũng quen được em người yêu chất lượng thế không biết"

Jihoon chỉ biết liếc nhìn Soonyoung rồi lại cười trừ, cúi đầu ngại ngùng trước mấy lời khen ngợi của chị Sooji.

"Bé Jihoon công nhận da vừa trắng mặt vừa xinh thế nhỉ, Soonyoung đúng là có diễm phúc"

Chị Sooji cứ nhìn Jihoon đắm đuối với vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ, như gặp được một kiệt tác nghệ thuật, tinh hoa vũ trụ.

"Dạ, em có bạn ấy mới là diễm phúc"

Soonyoung đúng thực không nghe lầm, trái tim nhỏ bé bay lên chín tầng mây, chú hổ dũng mãnh cười ngu ngơ như nhóc chuột hamster.

...

"Jihoon à khi nào rảnh nhớ nói nhóc Soonyoung chở qua nhà chơi nữa nhá"

Lúc nãy nói chuyện với nhau, chị Sooji cũng có khéo léo hỏi thăm về gia đình của Jihoon, cậu có nói mình còn một người em gái. Chị còn bảo lúc nào ghé nhớ dẫn theo cả em gái, quán ăn của nhà có bán gà rán trẻ con nhất định sẽ rất thích.



_________________________
Không biết cả nhà đã bắt đầu nghỉ tết chưa taaa 😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top