Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 23. Lấy nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, tại phòng ngủ của Jihoon.

Hiện tại Seungkwan và Jihoon sau một đêm tâm sự thì tâm tình cũng đã bình tĩnh lại. Jihoon cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Umma và appa chắc chắc không thể bỏ cháu của mình được, nhà cậu cũng không phải nghèo, quá giàu ấy chứ! Nuôi thêm có muốn mình bé con cũng không sao!

- Jihoon, hay cậu ở nhà đi. Để tớ đi lấy bằng tốt nghiệp cho! - Seungkwan đã chuẩn bị xong cả rồi. Đang ngồi chờ Jihoon.

- Hử? Sao lại bắt tớ ở nhà??? - Jihoon vẻ mặt đầy thắc mắc mà nhìn Seungkwan, hôm nay lễ tốt nghiệp. Sao lại bảo cậu ở nhà?

- Tớ chỉ sợ có gì ảnh hưởng tới em bé thôi mà! - Seungkwan ngồi trên giường mắt thì nhắm nghiền, tay chân duỗi thẳng, tay thì đặt tới đầu gối. Cái mỏ chu chu. Nhìn như khủng long dịu dàng chăm sóc trẻ sơ sinh! Nhìn thằng bạn này làm cậu buồn cười hết sức. Nếu có thể cậu chỉ mong nó suốt đời đều ngày ngày vui vẻ, không cần suy nghĩ gì!

- Ha ha cậu lo lắng quá rồi đó! Đi nhận bằng thôi.

Hai người mặc áo trắng nhìn như thiên thần liền bắt đầu đi học. Nhưng mà mở cửa ra chẳng gặp được thiên đường nào mà chỉ thấy umma Jisoo đang đứng im ở đó. Đứng im re. Có vẻ như vẫn chưa phát hiện ra... cửa phòng đã mở, 6 mắt nhìn nhau trân trối. Nhưng thật ra chỉ có 4 mắt là hoang mang. Còn 2 mắt thì vẫn cứ im re như vậy.

"Hey, hey"- là tiếng Hoonie. Nhưng mà không phải cậu ấy đang gọi umma thân yêu đang đứng hình ở đó mà là gọi Seungkwan để cho cậu ta biết là mình đang luồn lách ra khỏi cửa đây nè, đi theo mau!

Jihoon cười ha hả khi thuận lời ra khỏi phòng. Nhưng mà trớ trêu là dù cậu đã cố gắng ra được khỏi phòng nhưng mà Seungkwan thì không. Cậu ấy vướng vào chân umma và làm umma thoát khỏi tình trạng đơ!

- JIHOONNNN! Mau đứng lại!

Chết thật làm công sức cố gắn uốn éo, luốn léo, luồn lách ra khỏi cửa đổ cả ra bể rồi. Biết thế ta đây khỏi cần tốn sức. Nắm tay kéo nó chạy một mạch cho xong! Hai~~~ 36 kế, tẩu là thượng sách. Chạy!

- NÀY! HAI CÁI ĐỨA KIA KHÔNG ĐƯỢC CHẠY.

Đáng tiếc, thân già chạy không nhanh bằng bọn nhỏ. Jisoo lạch bạch xuống lầu chúng đã mất tiêu rồi. Thở như điên liền quơ ngay ông xã đang đứng gần đó.

- Sao mà hai đứa nhỏ chạy như ma vậy Jisoo? - Seokmin trong bộ quần áo vest đang chuẩn bị ra xe thì chỉ thấy hai đứa nhỏ phóng cái vèo ra cổng. Cái gì vậy không biết?!

- Hộc hộc... Em nghe Seungkwan nói chuyện với Hoonie nhà mình. Con nó có thai mình ạ!

- Giề? Có thai? ... - Ngoài đơ, bây giờ Seokmin thật không biết nên làm sao. Nghe tin đứa con cưng đang có cháu cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.

- Hộc hộc... để em đuổi theo nó. Hơ mệt quá!... đang bụng mang dạ chửa... mà nó chạy... thế đấy. Mệt quá! - Chỉ đưa tay quẹt mồ hôi Jisoo umma liền chạy biến ra cửa.

- ĐỢI ANH, ĐỂ ANH ĐƯA EM ĐI. - Thiệt mệt với mẹ con nhà này hết sức. Hiếu động kinh khủng! Anh nhanh chóng gom giấy tờ lên xe phóng theo con thỏ mẹ đang đuổi theo con mèo con, kèm theo trong bụng con mèo cháu :) còn thêm con heo bạn nó hộ tống, cuối cùng là thỏ mẹ vĩ đại đi sau dẹp loạn. Ôi mệt quá. Cảm thấy sáng hôm nay sở thú ở đâu sổng ra vậy! :))

Nhưng chưa hết xôm tụ :)

Bố Seungcheol và mẹ Jeonghan nhà bên kia đang chuẩn bị ra ngoài cũng bị cuộc rượt đuổi này thu hút. Mẹ Jeonghan thì đã coi như chuyện nhà bên đó cũng liên quan đến nhà mình nên cũng đuổi theo. Tất nhiên là cuối cùng cùng với bố Seungcheol, mẹ Jeonghan nhảy lên xe dí theo :)

Ôi dào, đội hình quá tuyệt vời, quá sức dễ thương! A, còn thiếu một con sói con nữa. Nhưng mà tiếc là sói con đó không có nhập bọn được đâu! Sói con đã thành tổng tài rồi. Đang trên tầng 99 tập đoàn giải quyết chuyện công ty :)

------------------------------------

Tầng 99. Tháp SLC Tower Empire. Tòa nhà "đầu sỏ" cầm đầu cái tập đoàn. :))

Hiện tại Soonyoung đang ngồi họp với Moon Junhwi, phó tổng giám đốc, cũng là bạn thân của hắn. Cũng mới tốt nghiệp như hắn. Ngày hắn lên ngôi giám đốc cũng là ngày hắn kéo thằng bạn thân vào công ty chịu khổ.

Hai người đang kiểm tra lại kế hoạch lần cuối trước khi phổ biến cho các cấp dưới. Cũng đã thống nhất và xong rồi. Liền uống cà phê và tán gẫu.

- Cậu đã tìm được thư kí chưa Soonyoung?

- Uhm... rồi! - Hắn vừa nhấp ngụm cà phê vừa trả lời.

- Chắc là đại mỹ nhân nào đây nhỉ?

- Là MinHee. Hồi tốt nghiệp tớ đã hứa cho cô ấy làm!

- Uầy, đừng nói cậu thích cô ta thật nha! Tớ thấy chẳng xứng tí nào! – Junhwi thì đối với cô nàng đó chẳng có cảm tình gì cả. Giả tạo sao đó.

- Còn cậu?

- À, Seo Myungho, 18 tuổi. Ha ha ha

Tên này cười ranh ma như vậy hẳn là có gì đó mờ ám! 18 tuổi? Không phải mới có bằng cấp 3 sao?

- Ê, cậu định cho học sinh vào công ty sao? - Thật ra Soonyoung cũng chỉ là tò mò, chứ nếu đã là người Junhwi chọn thì hắn không có ý kiến. Mà nếu là người vô dụng thật thì chỉ cần hắn vẫn hoàn thành công việc là được. Nhiều khi mang danh thư ký chứ chắc hắn chỉ để ngắm. Thư giãn tí cũng tốt!

- Bậy, em ấy chỉ chưa có bằng cấp 3 thôi! Nhưng đã được nhận chứng chỉ nghiệp vụ bên Singapore rồi. Mà cậu đừng lo, hôm nay em ấy về nước nhận bằng tốt nghiệp đây này. Chắc chắn sẽ bổ sung hồ sơ cho cậu vừa lòng! – Junhwi cười đắc ý.

- Ok sao cũng được!

...

Sau khi Junhwi ra khỏi phòng thì cửa phòng lại bật mở. Là MinHee, cô nàng mặc bộ bộ váy ống màu đen trơn bước vào rồi giao cho Soonyoung mấy xấp tài liệu từ các phòng ban truyền lên.

Đối với vị thư ký này các nhân viên cũng thấy thật không vừa lòng. Nhưng mà cô ta được tổng giám đốc chống lưng nên mọi người cũng không dám làm gì quá phận. Không hiểu thế nào chứ tổng giám đốc yêu cô ta thật không xứng!

- Anh yêu, em nghĩ là... chúng ta quen đã lâu như vậy rồi. Hai bên cũng đã có hôn ước... huống hồ chi ta cũng hợp nhau như vậy... hay là... mình kết hôn nha! - Cô ta tự tin ngồi ngay lên bàn làm việc nhìn Soonyoung. Người đàn ông đẹp trai với đôi mắt tròn đen láy từ từ cũng ngước lên nhìn cô.

- Uhm... vậy... uhm, cũng được. Nếu em muốn! - Hai mắt phượng đen láy chỉ liếc qua liếc lại liền gật đầu đồng ý. Khiến cô nàng rất là vui mừng.

- Oa. Nhớ nha! Hôm nay tan làm phải đưa em về nhà ra với ba mẹ đó

Nói rồi cô ta cặp cổ Soonyoung. Cả hai cười rạng rỡ.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top