Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 35. Đừng xa anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao cô đến được đây? - Người ngoài đó là cô ả Minhee đáng ghét kia. Không phải Soonyoung. Cô ta muốn gì?
- Lâu quá không gặp, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu thôi mà! Hì hì.
- Tôi không có chuyện gì muốn nói với cô hết! Mà tôi cũng không muốn nghe, xin chào! - Jihoon nhanh chóng kết thúc với cô ta, nhưng lúc cậu muốn vào nhà thì đã bị cô ta chặn cửa.
- Khoan đã, cậu không muốn nghe tôi cũng bắt cậu nghe! Mà hình như nay có người sắp được người người gọi là phu nhân tổng giám đốc rồi! Nên đâu coi tôi ra gì nhỉ? Cũng phải, tôi giờ chỉ là bà chủ của một công ty nhỏ thôi, sao mà bằng người nào đó được? Nhìn xem, nhờ cái bụng bầu này nên mới câu được Soonyoung về chứ gì. Con người cậu thật xảo quyệt! - Jihoon nghe chỉ cảm thấy lùng bùng trong lỗ tai chứ không hiểu gì cả!
- Cô đang nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả! - Cô ta đang nói gì vậy? Ai dịch lại dùm cậu đi.
- Hơ hơ, giả ngu sao? Loại người "khẩu phật tâm xà" của cậu tôi hiểu rất rõ! - Cô ả lại tiếp tục độc mồm độc miệng.
- Thôi đủ rồi, cô nói xàm xàm ba láp, tào lao mía lao gì vậy? Dẹp đi, tránh đường cho tôi vào nhà! - Không chịu nỗi cái thứ ngang ngược này nữa, Jihoon mệt mỏi muốn đẩy cô ta qua một bên để vào nhà.
- Đồ láo xược!
Cô ta bị cậu làm tức điên nên trong lúc cậu muốn đẩy cửa vào nhà, đã bị cô ta ngạt tay ra, cậu còn bị cô ta đẩy té ngã. Cú ngã rất mạnh, lúc té xuống cậu chỉ cảm thấy choáng váng, dưới bụng truyền lại cảm giác đau rát...cục cưng không biết có làm sao không. Cậu chỉ cảm thấy đau quá...ai đó làm ơn đưa cậu đi bệnh viện, ai đó cứu lấy bé con của cậu và Soonyoung đi! Soonyoung anh đâu rồi, anh đừng bỏ em!
Nhìn người dưới đất đang dần lả đi, cô ta hả hê lắm. Đúng vậy, hôm nay cô ta sẽ sẵn tay phá bỏ đứa nhỏ này. Để xem thằng tiện nhân này còn đường nào để mà vào Kwon gia nữa đây! Vừa suy nghĩ ra chuyện này, cô ta cười hả hê. Nhấc chân lên, đúng rồi, là như vậy đó. Chỉ cần tập trung lực một chút xuống gót giày, đạp mạnh một chút đứa nhỏ kia nhất định thuận lợi lên đường sơm một chút! Mai mốt lớn lên thì già cũng chết, bệnh hoạn cũng chết, để chỉ cưng tiện cưng đi bây giờ là thanh thản nhất đó!
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, khi cô ta chưa kịp đạp xuống đã bị một lực khác kéo bật lại ngã ngược về phía bên kia.
- Cô đang định làm gì? - Hansol tăng mạnh lực ở tay đang nắm cô ta. Lúc sáng anh vẫn chưa mua bánh của Jihoon , lúc anh ở đó đã đuổi hết những người khác, nói là anh đã mua 5 mẻ bánh rồi. Anh mà không mua thì ai mua? Nhưng không ngờ bây giờ quay lại lại thấy một màn khinh hãi như vầy. Em ấy đang mang thai, cô ta làm như vậy không phải lành ít dữ nhiều sao? Một thân hai mạng người đấy!

- Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi có làm gì đâu? - Nhân lúc Hansol sơ ý đang xem xét Jihoon cô ta liền tinh ý quay đầu bỏ chạy. Nhưng mà ai dè vừa quay lưng đã ập vào một người khác. Vest đen, sơ mi trắng... Soonyoung! Kì này thảm thật rồi!
- Cô gan lắm...ăn gam hùm sao? - Khi Soonyoung vừa đỗ chiếc xe xuống từ xa đã nhìn thấy Jihoon ngã xuống. Không khó khăn gì mà nhìn ra người đang đứng đó. CMN cô ta đang làm gì?
- Soon...Soon...young...! Tha cho em! - Nhìn con ngươi hắn như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, Minhee sợ hãi.
- Cô nằm mơ cũng đừng nghĩ!
Sau khi trói cô ta vào trong xe, Soonyoung mới hoảng hốt quay lại chỗ Jihoon, lúc này trông hắn hoảng loạng hơn bao giờ hết. Nhanh chóng đưa Jihoon lên xe vào bệnh viện cấp cứu.
Vợ của hắn, người hắn yêu thương nhất vô lực nằm trên tay của hắn. Soonyoung hai mắt đầy lệ, đau đớn nhìn theo sinh mệnh của mình đang theo cậu vào phòng cấp cứu. Jihoon, em và con nhất định không có chuyện gì. Nếu như lỡ xảy ra chuyện gì, hắn cũng không cần gì nữa. Tổng giám đốc gì chứ? Quyền lực một tay ảnh hưởng toàn nền kinh tế sao? Tiền tài sao? không cần, tôi không cần. Tôi chỉ cần vợ và con tôi thôi! Ông trời, nếu ông dám đem em ấy đi, thiên đình của ông cứ chuẩn bị mà phá sản!
Cả Kwon gia và Lee gia hiện tại đã biết được chuyện này. Đoàn xe ô tô của cả hai gia đình đang đi với tốc độ không tưởng, gầm rú dọn đường phía trước. Cả binh đoàn đang nhuộm đen cả tuyến đường. Ai cũng hoảng loạn mà tránh đường. Nhưng mà vẫn không thể hoảng bằng hai vị phu nhân đang ngồi trong xe. Tin Jihoon phải đi cấp cứu làm Jisoo cùng Jeonghan bị dọa hoảng sợ đến phát khóc. Seungcheol cũng đau thương khi biết tin này. Đứa con trai của anh dễ thương như vậy, kiên cường như vậy nhất định sẽ không có chuyện gì. Cháu của anh nữa. Nhất định cũng kiên cường như umma nó! Seokmin nghe tin con trai gặp nạn cũng bỏ dở luôn buổi họp. Hai đình bốn con người hiện đang theo hướng bệnh viện thành phố mà lao tới. Seungkwan cũng đã biết được tin, đang trên đường tới. Myungho và Junhwi cũng bỏ dở giờ làm cùng đi tới. Ôi ông trời ơi, dời bệnh viện gần lại đi!
Khi mọi người đến phòng cấp cứu, chỉ thấy Soonyoung vò đầu bứt tóc nước mắt lăn dài ngồi ngoài cửa. Ai cũng hiểu rõ bây giờ hắn có biết bao nhiêu lo lắng! Bây giờ ai cũng không biết làm gì, chỉ có thể cùng nhau cầu nguyện. Cùng an ủi lẫn nhau, động viên nhau. Jihoon và con cậu ấy sẽ ổn thôi mà!
Từng cái ôm, nắm tay của bọn họ và tình cảm của bọn họ như hòa làm một, mang theo hy vọng hướng về cửa phòng cấp cứu. Hy vọng lớn như một luồng sức mạnh vậy nó bao bọc lấy người nằm trong đó, bảo vệ người ấy khỏi những xui xẻo đang rình rập chực chờ xung quanh đó. Đuổi bọn chúng đi xa!
To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top