Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Daylight

Dokyeom cảm nhận được, mũi của Joshua đang chạy dọc từ bả vai lên cổ mình. Cậu cảm nhận được anh ngừng lại đôi chút trên cổ mình, và rồi nhẹ nhàng thổi lên. Anh lặp lại nó, rướn lên tai cậu và thổi một lần nữa.

"Anh biết em đã dậy rồi, bé yêu à" anh thì thầm bên tai cậu.

Không thể kiềm chế được, Dokyeom nằm trên giường, bị nhột bởi hơi thở được phà ra từ miệng chồng mình. Nhưng cậu vẫn nhắm chặt mắt, dù điều đó rõ ràng chứng minh rằng cậu chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi.

Cậu nghe thấy anh khẽ cười, và Dokyeom không thể ngăn việc mỉm cười lại khi tưởng tượng ra nụ cười của Joshua như thế nào: tít cả mắt lại cùng với nét ngây ngô trên môi. Hoàn toàn bất ngờ, cậu cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang chu du trên lưng mình, một lần nữa gợi lại những chuyện của đêm qua.

Màu đỏ lan đều trên má, và lần này cậu thầm chửi với trời rằng vì sao người lại không cho phép con người điều khiển tần suất và mức độ đỏ mặt của họ. Khi có chuyện gì xảy ra, Joshua và cả nhóm đều biết Dokyeom có thể đỏ mặt cỡ nào khi biết những chuyện ngọt ngào và lãng mạn mà người lớn hơn đã làm.

"Em vẫn còn đau sao, Seokmin của anh?" Joshua hỏi, tay vuốt lên xuống lưng cậu. "Anh xin lỗi, ta hãy cùng đi tắm, nhé? Mở mắt ra và nhìn anh đi nào, làm ơn? Em vẫn còn muốn giả vờ ngủ sao, huh? Được thôi vậy, anh sẽ đi ra và đến với em sau khi tắm xong. Lưng em hẳn vẫn còn nhức lắm."

Khi Dokyeom cảm nhận được mất mát qua những cái đụng chạm trên lưng và sự ấm áp của cơ thể ngay đằng sau, cậu quàng tay qua bụng Joshua. Màu đỏ trên má ngày càng lan rộng, lan ra cả tai và cổ như độ ấm tỏa ra từ cơ thể chồng mình vậy. Không thể không kể đến những múi cơ bụng đẹp đẽ như tượng tạc của anh được. Nhiều như việc chồng cậu yêu việc luyện tập cho cánh tay, anh từng nói anh không cố luyện thành những múi cơ như bàn giặt giống như của Mingyu, Wonwoo, Seungcheol, Jihoon hay Soonyoung. Anh luyện để có những múi cơ vững chãi, không phải loại tượng trưng như những thành viên khác.

Với Dokyeom, không cần biết là loại nào, thừa thiếu sao cũng được, miễn là của Joshua. Điều đó không quan trọng lắm với Dokyeom, miễn là người lớn hơn tiếp tục tập luyện vì một cơ thể khỏe mạnh, là cậu đã hạnh phúc rồi. Nhưng tất nhiên là, việc cảm nhận thành quả của những lần tập luyện vất vả của chồng mình ở phòng gym không hề thất bại trong việc thu hút cậu đến với anh.

"Đừng đi", Dokyeom lầm bầm, mắt vẫn nhắm chặt

Cậu nghe thấy tiếng khúc khích từ người lớn hơn, nằm xuống bên cạnh một lần nữa và ôm lấy một bên mặt cậu. 'Vậy thì, hãy để anh nhìn thấy đôi mắt ấy đi nào".

Cậu thở dài, hơi thở của sự chịu thua, và chầm chậm mở mắt ra. Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy Joshua cười rạng rỡ bên cạnh mình. Anh trông như một món quà mà thượng đế gửi xuống vậy, hoàn toàn không mặc gì ở phía dưới tấm chăn màu trắng cùng với mái tóc chưa được chải và rối tinh rối mù. Nếu đây là thứ mà Jeonghan định nghĩa là mái tóc gợi dục mà anh nói đến mỗi lần nhắc đến Seungcheol nhìn tội lỗi ra sao vào buổi sáng, thì giờ Dokyeom từ chối việc thức dậy mỗi sáng mà không có Joshua nằm bên cạnh mình trên giường.

Vì những suy nghĩ của mình, cậu nhắm chặt mắt lần nữa, xoay người lại và đưa lưng về phía anh, cố để lờ đi nụ cười đáng yêu nhưng đầy gợi cảm từ bạn trai mình.

"Này, nhìn anh đi", Joshua ôm ấp cậu từ phía sau, tay phải luồn xuống dưới đầu Dokyeom để làm gối cho cậu và tay còn lại gác lên eo và chạm vào bụng cậu. Cậu thở dài trong yêu thích. "Được rồi, anh hứa sẽ không cười em đâu. Anh xin lỗi, em xấu hổ đúng không, hả? Em không cần phải thế nhưng anh hiểu mà. Cứ từ từ thôi, được chứ? Anh sẽ luôn ở đây. Chỉ ở ngay đây thôi".

Bàn tay trên bụng cậu chu du lên phần hông và vỗ nhẹ, như một người mẹ đang ru con ngủ. Với Dokyeom, không có gì trẻ con với hành động này cả, cậu chìm đắm trong cảm giác được cưng nựng như thế này, không để tâm việc mình thở ra đầy thỏa mãn.

Họ nằm đấy im lặng trong vài phút, cho đến khi Dokyeom gom đủ dũng khí để đối mặt với người chồng đang khỏa thân của mình. Thực ra thì, cả hai đều khoả thân nhưng việc này làm tim cậu rung động mạnh mẽ khi nhìn thấy anh như thế này, khi cùng nằm trên giường. Nhịp đập trái tim cậu trở nên điên cuồng khi cậu thấy Joshua nhìn cậu đầy dịu dàng, nét trêu đùa đã biến mất từ lâu.

"Chào buổi sáng, cục cưng" Joshua cất giọng khàn khàn sau giấc ngủ.

Dokyeom trả lời trong xấu hổ, "Chào buổi sáng, hyung".

Joshua cười và tiến gần hơn cùng với một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng đến nỗi Dokyeom có thể tan thành vũng nước ngay lập tức. "Em ngủ ngon không hay cơ thể vẫn còn đau?"

"Hm..." Dokyeom ngân nga trong lúc suy nghĩ. "Em không thể nói đó là đau được? Có lẽ là nhức? Giống như kiểu nó tự điều chỉnh vào đêm qua vậy, nhưng không đau, hyung. Và em đã có một giấc ngủ rất ngon".

Joshua hôn cậu lần nữa, bắt gặp cậu ngạc nhiên vào lần này. Khi anh kéo ra một chút, anh vòng tay ôm quanh eo Dokyeom. "Em có chắc không? Em không chỉ nói điều này thôi chứ?"

Dù cậu vẫn còn xấu hổ khi ôm ấp nhau khỏa thân thế này, nhưng sự cung phụng của chồng cậu như thúc giục cậu đáp lại sự ngọt ngào của anh. "Không, hyung. Em hứa đấy. Chỉ nhức thôi, và vẫn trong mức mong đợi, đúng chứ? Anh không làm em đau nhiều như anh nghĩ đâu, chỉ nhức thôi. Và em vẫn chịu được và thực ra cảm thấy tố -thôi ý em là, ổn mà".

—---cảnh báo phân cảnh khá hot của SOOSEOK, ai mẫn cảm xin bỏ qua =)) —----------
Mắt Joshua mở lớn tại từ bị cắt ngang và được thay thế bằng từ khác. Trước khi anh định nói điều gì, Dokyeom lại gần và hôn anh thật sâu. Joshua nhanh chóng hiểu lấy ý đồ nhưng vẫn ngạc nhiên khi anh cảm nhận được lưỡi Dokyeom mút nhẹ đôi môi mím chặt của mình để xin lối vào. Anh nhanh chóng chấp thuận, trở thành một quý ông như anh vẫn làm, và hé môi để đưa lưỡi ra. Anh vẫn dẫn dắt, như mọi khi, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng chồng mình mà lưỡi anh có thể chạm tới.

Giữa chừng, anh kéo Dokyeom ra làm người nhỏ hơn chưng hửng nhưng để cậu nằm xuống, sực nhớ đến cái hông dưới cần được nghỉ ngơi của cậu. Anh giạng chân ngồi trên hông Dokyeom và cảm nhận được sự rung lên của đôi môi khi anh nghe được tiếng rên rỉ từ miệng của cậu ngay khi họ cảm nhận được phân thân cả hai chạm vào nhau ngay ở phần quy đầu.

Joshua không thể làm gì ngoài việc hôn sâu hơn, cả hai đều thấy bồn chồn khi phải rời ra để lấy thêm dưỡng khí nhưng lại không nỡ bỏ lỡ đôi môi nhau.

"Hyung..." Dokyeom rơm rớm, nhìn anh với đôi mắt to tròn. "Muốn anh".

Joshua nhìn thẳng vào mắt cậu. "Em chắc không?"

"Vâng, làm ơn. Em ổn mà. Đêm qua em nghỉ ngơi đủ rồi. Làm ơn, làm ơn đó. Làm với em lần nữa đi".

____________________________

Dokyeom nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp được đóng khung bên rèm cửa trắng đang đung đưa trong gió bên cạnh cửa sổ. Cát trắng trông thật đẹp để đi dạo bên những làn sóng vỗ nhẹ vào bờ. Bầu trời xanh ngát sáng bừng lên cùng với những áng mây trắng như tô điểm thêm bầu trời trong xanh.

Bên ngoài trời trông thật mời gọi, nhưng không có gì níu giữ hơn việc ở trong vòng tay nửa kia, nhìn ra ngoài vẻ đẹp đang đón chờ họ.

Dokyeom nhìn lên và thấy Joshua yên bình nhắm mắt cùng với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt. Cậu chống dậy bằng khuỷu tay, mặt tiến gần người lớn hơn. Không một lời cảnh báo, cậu thơm lên má anh và mỉm cười khi thấy anh mở mắt.

"Hey", Joshua chào hỏi. "Em sao rồi?".

"Tuyệt vời", Dokyeom thật thà trả lời, dựa vào và đặt cằm lên thân dưới của anh. Trong mấy khoảnh khắc xấu hổ như thế này, Dokyeom sẽ không bao giờ làm mấy việc này, nhưng trong trạng thái hạnh phúc hậu ân ái, Dokyeom sẽ làm mọi thứ. Vậy nên cậu rải những nụ hôn khắp bụng của Joshua, hít hà hương thơm tự nhiên trong khi cảm nhận sự mềm ẩm từ mồ hôi anh có trong khi thỏa mãn cậu. Cậu tiếp tục di chuyển lên trên, rải những nụ hôn khắp khuôn ngực anh, tập trung ngay vùng con tim ngự trị. Cậu rời đi đôi chút, từ chối nhìn lên Joshua vì sợ hãi. Cậu có lẽ sẽ trở thành một mớ xấu hổ khi nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh ngay lúc này. Ném mớ suy nghĩ cẩn trọng ấy ra khỏi cửa sổ, cậu mút mát ngay khu vực cậu cảm nhận được nhịp đập của anh mạnh mẽ nhất. Cậu chỉ rời đi khi cậu chắc rằng mình đã hoàn thành màn thắng nho nhỏ của mình. Ngay tại trái tim là một dấu hôn, tím đỏ và bóng loáng nước bọt.

Joshua không nói gì cả, tập trung xem người nhỏ hơn rải những nụ hôn khắp thân dưới của mình. Đây là lần đầu Dokyeom làm vậy với anh, nhưng anh không có gì để phàn nàn cả.Có lẽ vẫn còn thứ gì đó đang âm ỉ trong bụng anh kể từ lúc nhiệt độ cả hai tăng lên (thật sự thì đã diễn ra trong suốt hai giờ đồng hồ qua rồi), và lúc này nó lại bùng cháy lên một lần nữa. Anh như được hồi sinh, từng tế bào và dây thần kinh đều đáp lại những cái hôn của Dokyeom như thể hơi thở của chồng anh đang nắm giữ từng sinh mạng vậy.

Nhưng anh không ngạc nhiên. Sau cùng thì, luôn luôn là Dokyeom mang lại sự sống khi anh cảm thấy thế giới này không quay trên quỹ đạo của nó vậy.

Không thể cưỡng lại được, Joshua với lấy Dokyeom và kéo cậu lại gần cơ thể anh. Đặt một nụ hôn sâu lên môi cậu. "Anh yêu em".

Dokyeom cười rạng rỡ, như ánh dương sáng chói có thể đấu với mặt trời ngoài kia. "Em cũng yêu anh, chồng của em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top