Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hương cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Soukoku (ChuuDaz.)

Tags: slight angst, depression, mental health issues, child sexual abuse, fluff, BL, my AU, 1x1 (?)

_____________________________

Tanh. Ghê tởm. Nồng. Khinh thường. Thối. Chán ghét.

Đó là tất cả những gì cái đầu óc loạn ly của gã có thể mường tượng ra được vào lúc này.

Mùi tanh tưởi của tinh dịch trộn lẫn cùng mồ hôi, nước bọt và cả nước mắt xộc thẳng vào mũi gã nhưng chẳng làm gã minh mẫn hơn được. Một cái nhìn ghê tởm, gã không dám đối diện với nó, câu xin lỗi trào ra.

Vệt đỏ loang lổ khắp sàn, bám lên thân thể gã rồi tiếp tục xâm lấn, nhuộm đục tấm ga trải giường trắng. Nồng quá, ngay cả một gã say mê rượu như Chuuya cũng phải nhíu mày khó chịu. Một lời nói khinh thường, gã chỉ biết cúi đầu, ta xin lỗi.

Căn phòng ngủ xa hoa của vị thủ lĩnh, bây giờ đối với Chuuya mà nói; hệt như một bãi tiểu mà lũ chó hoang tự tiện để lại. Nhìn cơ thể mục rữa đang bốc mùi hôi thối, gã bịt chặt miệng như thể đang cố ngăn bản thân ói lên thi thể phía dưới.

Những tiếng rên rỉ nỉ non chưa bao giờ ngừng lảng vảng trong đầu, cơn buồn nôn cứ chực chờ tuôn ra khỏi cuống họng gã. Một hành động tránh né, gã không kiềm chế được mà vụt vào phòng tắm, mửa ra đống dịch nhầy đục ngầu.

Gã choáng váng, tai ù mắt hoa. Sự chán ghét ấy đang nuốt chửng lấy gã.

Chuuya cắn mạnh môi dưới như một cách trấn tĩnh chính mình, cho đến khi nếm được vị tanh từ đầu lưỡi gã mới dừng công cuộc tự hành hạ bản thân. Thở, thở đi, Chuuya... Ngước mặt lên, chỉ thấy một kẻ với nụ cười quỷ dị đang nhìn chằm chằm gã.

Mẹ nó, ta xin lỗi, là lỗi của ta. Ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, xin lỗi-

Tiếng động lớn phát ra, máu chảy dọc theo mép khung gương, ôm lấy những mảnh vỡ vương vãi trên thảm.

Hình ảnh phản chiếu của gã, thật kinh tởm.

Chậc, gã nghiến răng nghiến lợi đập nát chiếc gương trước mặt. Trừng mắt nhìn vết máu đọng trên thành bồn, trộn lẫn với bãi nôn ban nãy của gã; tạo nên một hỗn hợp chất lỏng sẫm màu tởm lợm mà gã nghĩ gã sẽ thật sự sẽ trào ra thêm một lần nữa nếu gã vẫn còn ngắm nó.

Vặn vòi nước, để tác phẩm gớm ghiếc của gã cuốn theo dòng nước chảy. Như một con mèo đáng thương vừa bị cắt mất chiếc lưỡi, Chuuya trầm mặc khi quan sát mảnh vỡ thủy tinh, đang chìm trong máu tươi, rơi vãi dưới nền. Sự yên lặng quỷ quyệt này chỉ khổ nỗi làm tâm trí gã thêm hỗn loạn, tại sao mọi chuyện lại kết thúc như vậy?

. . .

"Cha."

Chuuya hơi nghiêng đầu sang bên để em vùi chiếc đầu nhỏ xinh của mình vào hõm cổ gã một cách thuận lợi hơn. Em luôn bám lấy gã, hệt như một đứa nhỏ thiếu thốn tình thương và gã, từ đầu đến cuối đều không phản đối sự bám víu ấy.

"Gì vậy, Osamu?"

Chồng tài liệu bị gã nhẫn tâm lãng quên, yên tĩnh nằm trên bàn. Đứa trẻ này, Dazai Osamu, là trợ lý của bác sĩ Mori - một đồng nghiệp cũ của Chuuya. Tất nhiên gã cũng nghe loáng thoáng tin đồn rằng đứa trẻ này thực chất là cháu của lão (cựu) thủ lĩnh Mafia Cảng.

"Ngài biết đấy, em đã 16 tuổi rồi."

Gã đưa tay vuốt ve mái tóc nâu, cẩn thận tránh miếng băng quanh mắt của em. Dazai, hay Osamu ngước mặt lên, mái tóc nâu xù ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ làm em càng xinh xắn thêm trong mắt gã.

"Ừm, ta biết. Có chuyện gì với việc đó?"

Gã ta, người giám hộ (không hẳn) hợp pháp của đứa trẻ, Nakahara Chuuya. Cách đây hai năm trước, là một tên giám đốc điều hành của đất Cảng, không hơn không kém là con chó chạy việc cho cấp trên. Oán nghiệp đến, vị thủ lĩnh đáng kính lúc đấy qua đời vì bệnh nặng và bác sĩ riêng của lão đã thông báo một tin, gã đoán là kinh thiên động địa, Chuuya vinh dự là người kế nhiệm của thế giới ngầm.

Đó là di nguyện trước khi chết của lão.

Và tất nhiên là gã chẳng tin lấy một lời từ lưỡi gã bác sĩ thân ái ấy, gã không đần độn đến thế.

Ông chủ Mafia Cảng? Chuuya đây không hứng thú.

Chuuya ngả người ra sau ghế, tiếng gõ xuống mặt bàn vang vọng nơi văn phòng của thủ lĩnh Mafia Cảng với chiếc khăn quàng cổ đỏ - đã nhuốm bao nhiêu máu của kẻ thù, vắt trên vai. Nakahara Chuuya, 21 tuổi, chính thức trở thành kẻ đứng đầu giới Mafia.

Nực cười thay, một kẻ danh vọng như gã lại dè chừng với đôi mắt ấy, một đứa trẻ với đôi mắt quỷ dị. Ánh mắt đen ngòm xoáy sâu vào tâm gã, gã đã và sẽ xem đây là một cuộc gặp mặt được thần linh định đoạt.

Hoặc do quỷ dữ.

Osamu, vị giám đốc điều hành trẻ nhất trong lịch sử Mafia được gã tín nhiệm, nhân gian đua nhau gọi tên "Thần đồng Quỷ".

Lần đầu gã gặp đứa trẻ ấy, thân thể gầy guộc của em phủ chi chít lớp băng cũ cùng vệt máu loang lổ trên tấm ga trắng muốt của giường bệnh làm gã có chút lo lắng. Theo như Chuuya nhận xét thì em quá gầy so với một đứa trẻ đang trong độ tuổi dậy thì.

Lúc đấy, tất nhiên là nếu gã nhớ không lầm, em tròn 14 tuổi và gã bước sang tuổi đôi mươi.

Bác sĩ Mori rời đi không lâu sau đó, mặc đứa trẻ cho Chuuya chăm sóc. Gã trở thành "cha" em một cách bất đắc dĩ rồi sau đó là cấp trên của em.

"Chuu-chan cho em thử rượu nha."

Sự mong chờ trong giọng nói khổ nỗi chỉ khiến gã thêm đau đầu, là kẻ nào bày mưu dụ dỗ đứa trẻ của gã vậy? Chuuya đưa tay ôm lấy bên má, từ tốn vỗ về em trước khi nhẹ giọng hỏi.

"Em muốn uống rượu?"

Chỉ để chắc chắn gã chưa quá già để mắc các bệnh như lãng tai.

"Vâng ạ, em muốn uống với ngài."

Gã là một tên cuồng rượu đến vô nhân tính, minh chứng cho luận điểm trên là bên dưới toà nhà Mafia Cảng là một hầm ủ rượu quý, chưa kể ngôi nhà sang trọng của vị thủ lĩnh nào đó còn chứa cả hầm chứa các loại rượu có giá trị.

Quả thật có chút thích thú khi đứa nhỏ của gã cũng có niềm đam mê ấy. Tuy vậy, trên cương vị là một bậc phụ huynh nghiêm khắc, Chuuya không cho phép trẻ em dưới vị thành niên được tiếp xúc với các chất khích thích như rượu bia.

(Nhưng gia nhập Mafia thì được.)

"Ta không thể, Osamu."

"..."

Ông chủ Cảng Mafia cũng chỉ là cái biệt danh lố bịch trước mị lực của đứa trẻ, gã thua ngay từ đầu rồi. Chuuya không thể nào than đời trách đất vì sự yếu kém của mình, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn ly Tumbler đang vơi dần.

"Em ổn chứ, bé con? Ta thấy em uống hơi nhiều rồi đấy."

So với một người mới, Dazai không hổ là một thần đồng. Em đã uống được gần nửa chai mà vẫn chưa thật sự gục, chưa kể đó còn là dòng rượu Whisky (gã cũng lấy làm lạ khi em lại chọn loại rượu nặng đô như thế ngay vào lần đầu của mình.)

"E-Em... ổn."

Lời nói ngập ngừng pha cùng tiếng nấc đứt quãng của em nhận được một tiếng thở dài từ "cha" em. Dazai nhún vai, nhấc cốc lên môi thì bị bàn tay gã chặn lại. Em chỉ để ra tiếng cười khẽ, lơ đi cái cau mày của cấp trên mà kề môi sát vào.

"Osamu."

. . .

"Chuu-chan, ngài đâu rồi..?"

Gã uể oải bước ra khỏi nhà tắm, tự nhủ sẽ cắm cọc ở văn phòng cho đến khi tâm bứt rứt của gã lặn xuống. Thế mà khi mắt gã lia tới đứa trẻ đang ngồi trên giường, mắt gã chạm phải ánh mắt em. Gương mặt ngây ngô của em chỉ khiến gã muốn xé xác bản thân thành trăm mảnh hoặc dìm chết mình trong bể đê tiện.

"A, O-Osamu, em tỉnh rồi à..."

Những vết ửng đỏ để lại trên cổ em, gã thực mong có thể tự chết ở ngay tại đây.

Tiếng sột soạt lập tức cắt đứt mạch nghĩ hỗn độn của gã, đứa nhỏ có nhu cầu đứng dậy nhưng đôi chân đáng thương của em lại phản đối ý định ấy.

Chuuya tất nhiên nhận thấy, gã bước đến gần em nhưng chẳng dám chạm vào. Gã chỉ lẳng lặng đứng đó, mắt nửa giây cũng không rời em. Dazai có thể nhìn rõ sự hối lỗi đến tột cùng trong đôi mắt ấy, như thể chúng đang van nỉ em hãy giết chết con người trước mặt em đi.

“Chuuya?”

“Ta đây.”

Đau lòng, em khẽ nhíu mày, sự không hài lòng với cách cư xử của Chuuya tăng lên. Bộ dạng tội lỗi thảm thương ấy của gã làm em chán ghét; chán ghét bản thân. Trước khi đứa nhỏ bị sự tiêu cực nhấn chìm, gã đã ngồi yên tĩnh kế bên em, có chút chần chừ kéo em lại gần.

“Xin lỗi, Osamu.”

Lồng ngực gã phập phồng, giấu mặt vào mái tóc nâu trầm ấy. Xét cho cùng, gã cũng chỉ là kẻ hèn hạ lạm dụng chính đứa nhỏ của mình không hơn không kém, gã chằng dám đối mặt với em sau bao chuyện.

“Nó không phải là lỗi của ngài.”

Em hơi cựa quậy, ngẩng lên đối mặt với người cha thân yêu của em. Dazai vươn tay ôm lấy má gã, nhẹ nhàng đặt lên nó một nụ hôn nhỏ.

“Làm ơn, là lỗi của em, là em yêu cầu ngài làm vậy. Ngài không nên xin lỗi.”

“Không, là ta không kiềm chế được. Em chỉ là đứa nhỏ-”

Lời nói chưa dứt, tiếng thở dài liền nối tiếp. Gã thực muốn giết chết bản thân ngay bây giờ, chỉ đành vỗ đầu em như một cách an ủi. Ngón tay gã lần theo những dấu vết từ gáy kéo dài xuống lưng em rồi nhẹ nhàng xoa thắt lưng tội nghiệp của em.

“Ta xin lỗi em, Osamu.”

Dazai em chẳng biết làm gì, ngoan ngoãn gục mặt vào hõm cổ gã mà nhắm mặt lại. Nếu cha em đã kiên quyết nhận lỗi như thế, em là ai mà dám cãi lời ngài?

“Em có đau chỗ nào không?”

“Không ạ, em ổn mà.”

 

“Ổn cả? Em chắc chứ?”
 
 

“Vâng...”
  
 

“Em mệt? Được rồi, ta đi ngủ.”
  

 
“...”

“Ừm, ta ở đây.”
 

“...”

“Ngoan, ta sẽ không bỏ em đâu, ngủ đi.”
  
 
Lạnh toát, em ngoan, ngủ say thật.
  
Kéo tấm chăn bông ấm lên, đặt lên trán em thêm một cái hôn.

Thật đáng tiếc, em lạnh quá.
 
Ảo tưởng, gã ôm chặt lấy cơ thể chẳng còn động đậy của em vào lòng.
 
 
Ngoan, em ngủ ngon,
 
 
Osamu.

______________________________

-Đôi lời mình muốn nhắn nhủ đến các độc giả:

Mình có đu switch nhưng mình thiên về ChuuDa nhiều hơn và cũng vì chủ yếu mình hay viết về TOP Chuuya nên mình mới đặt tiêu để là “Soukoku - ChuuDaz”.

Thật ra, từ đầu truyện này mình đã có dự định viết cả hai cặp và mình tất nhiên là có viết về DaChuu nhưng đa số chỉ là những mẩu truyện nhỏ rải rác (mình chưa chỉnh sửa, beta gì cả nên cũng chưa có dịp đăng lên đây.)

Về vấn đề đó mình thành thật xin lỗi vì chưa đăng bất kỳ chương nào liên quan đến DaChuu mà đã vội gắn tag couple làm kha khá bạn hiểu lầm. Mình sẽ cố đăng ít nhất một chương về cặp DaChuu hoặc mình sẽ xoá tag và chỉ tập trung xoay quanh ChuuDa.

Nếu còn gì thắc mắc hay muốn góp ý thêm thì mình mong bồ hãy dùng những từ ngữ lịch sự nhằm tôn trọng cá nhân mình và cả tác phẩm này, dù nó có tệ đến chừng nào đi chăng nữa.
 
 
Bồ có thể liên hệ mình qua facebook nếu muốn trao đổi thêm: Tr Thi Kmy.
 
 
  

@Cố Lữ.

Sài Gòn, 12.04.24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top