Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Don't be good to me(p2)


4 năm sau

Đời đúng thật là không gì là không thể, sau chuỗi ngày tìm kiếm anh, cô đã " mua chuộc" được mẹ anh và bà đã chỉ cô anh làm công ty này. Rời bỏ Seoul, cô đến với nơi anh đang sống, với bao nổ lực, bây giờ Ji Hyo lại là cấp dưới. Nhưng dù cô tiếp cận anh, anh cũng làm như người xa lạ với cô. Người ta chỉ biết quý những thứ đã mất đi. Phải tồn tại trong chân không thì mới cảm nhận được không khí. Đối với Ji Hyo mà nói, từ khi Jong Kook bỏ đi, anh chính là không khí của cô. Nhưng là hiện tại, không khí không cần cô, tự mình làm tự mình chịu thôi. Cả ngày Jong Kook khong đến tìm cô nói lấy một câu. Ji Hyo chịu không nổi, cô từng khắc đều nhìn theo bóng dáng anh, mong anh có thể như lúc trước quay đầu liếc nhìn cô một cái. Thế nhưng anh lại không như thế. Cho dù ở cùng trong một công ty, ở chung một ngành, nhưng nếu trong tâm đối phương đã có ý trốn tránh, thì cho dù bất cứ gì cũng không nhập vào mắt anh được. Cảm giác bị Jong Kook không quan tâm không ngờ lại khó chịu như vậy, Ji Hyo thật sự hoảng sợ.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Ji Hyo đã bỏ chạy tới quán ăn, ngồi yên ở đó đến tận lúc đi làm, nhưng một hạt cơm cũng nuốt vào không nổi. Cô nhớ lại trước kia mình đã để anh đợi mình như vậy, lúc đó anh cũng có tâm tình giống như mình lúc này sao? Chỉ sợ còn khó chịu hơn nữa. Bởi vì Jong Kook anh yêu cô, mà cô thì lại luôn làm anh tổn thương. Ji Hyo bỗng hốt hoảng, cô không cam lòng, Ji Hyo à, đừng để cho sự tình ngày càng xấu đi. Lúc nghỉ trưa, cô tranh thủ chút thời gian chạy nhanh tới cửa hàng gần đó, mua về mấy túi bánh cá cùng hai chai nước lọc, tiến thẳng vào trong phòng Jong Kook . Ngày xưa khi anh mua những món này cho cô, cô chỉ thanh thản mà hưởng thụ, căn bản không hề nghĩ tới đằng sau việc đó bao hàm biết bao nhiêu ôn nhu cùng quan tâm. "Jong Kook oppa! Cùng em ăn cơm trưa đi." Jong Kook giương mắt nhìn nhìn cô. Chỉ một ánh mắt nhìn chăm chú trong chốc lát, lại khiến cho Ji Hyo cảm thấy dài vô tận. Nhưng anh sẽ không như trước kia, im lặng nhìn cô, im lặng nghe cô nói chuyện, im lặng gật đầu đáp ứng mỗi đề nghị mà cô thuận miệng nói ra.

"Tôi ăn rồi, cảm ơn" Jong Kook nói không chút cảm xúc, cầm lấy văn kiện trên bàn, đẩy Ji Hyo sang một bên rồi ra khỏi phòng. Ji Hyo đứng im tại chỗ, ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn bóng lưng của anh cũng không có, cô ôm lấy bao giấy vẫn còn hơi ấm của những cái bánh, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất.

Cảm giác mất đi một thứ thì ra là như thế này. Song Ji Hyo cô không hề biết, cánh cửa văn phòng kia chưa bao giờ đóng kín, từ đó nhìn ra có thể bên ngoài rất rõ ràng. Có một người đã đứng ở đó hơn mười phút đồng hồ, trong mớ suy nghĩ ngổn ngang.

Không phải anh không còn yêu cô. Không anh rất yêu cô, quá nhiều là đằng khác. Anh cứ tưởng là rời bỏ cô sẽ khiến anh giảm bớt đau khổ, nhưng anh lại càng không ngờ điều đó làm cho trái tim anh rỉ máu them, từng giờ từng khác anh đều nhớ đến cô và đau đớn hơn là anh luôn mường tược ra cảnh cô và Gary hạnh phúc bên nhau. 4 năm qua anh chả là gì, anh vùi đầu vào công việc mới để không có thời gian nghỉ đến cô, anh luôn khiến bản thân mình bận rộn bởi những đồ án hay dự án, anh luôn dành hết mọi công việc của người khác, không phải anh muốn kiếm tiền mà anh chỉ muốn anh khong nhớ cô nữa. Nhưng càng làm anh càng nhớ cô, cô như thể kí sinh, đã bám trụ vững chắc trong tim anh. Anh nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa nhưng thật không ngờ, cô bây giờ là cấp dưới của anh. Thật oái ăm đúng không. Cô quay lại luôn tìm cách nói chuyện, luôn gọi anh nhưng mà anh lại sợ, cô làm như vậy không phải cô yêu anh mà là CÔ LÀM THEO THÓI QUEN. Một dòng nóng chảy trên mặt anh, anh khong nghĩ mình sẽ có thể khóc them lần nữa. Kể từ khi ba anh mất thì cô chính là người khiến anh rơi lệ lần nữa. Quay đầu nhìn, cô vẫn ngồi xổm đó, anh nghe thấy tiếng cô thút thít và anh ước mình có thể đến đó, ôm chặt cô, dung bao cô. Nhưng anh sợ mình sẽ không kiềm chế được. Gạt bỏ mọi thứ, anh tiếp tục bước đi.

Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, đó chính là chuyện tàn khốc và đáng tiếc nhất trên thế gian này. Rõ ràng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, nghe được thanh âm từ anh, lại giống như đang xem một bộ phim vậy, cho dù mình có vùi đầu khóc lớn bao nhiêu, người trong phim vẫn vô tri vô giác không biết được, vẫn cứ làm việc mà anh nên làm. Trong lòng Ji Hyo, nỗi nhớ nhung ngày càng lớn, đè nặng lên trái tim đang đập của cô, ẩn ẩn đau từng khắc. Tuy rằng đến công ty là có thể gặp mặt, cô vẫn rất nhớ anh. Không phải lúc nào cũng nghĩ tới anh, từng kỷ niệm chỉ là đột ngột hiện lại trước mặt cô, cô hồi tưởng lại việc mình cái gì cũng không quan tâm, những ngày tháng mà bản thân chỉ biết sống cho mình, chẳng suy nghĩ gì đến cảm nhận của anh. Cô không bao giờ nhớ tới mức quên ăn bỏ bữa, nhưng lúc ăn lại bỗng nhiên ngẩn người nhìn vào chiếc ghế dựa trống bên cạnh. Cô cũng không trằn trọc hay mất ngủ trắng đêm, nhưng nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, nhìn lên trần nhà qua lớp ánh sát mờ mờ. Ji Hyo từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên cô như người mất hồn. Một người đang tương tư đơn phương nên tất nhiên là bị tâm bệnh rồi. Thế nhưng, có người vẫn yêu cô, cho nên nỗi đau này vĩnh viễn không phải chỉ có duy nhất cô gánh chịu.

Cô đau một không có nghĩa anh không đau. Anh đau lắm chứ, nhưng anh vẫn chưa xác định được là cô yêu anh hay làm vậy theo thói quen. Chỉ biết là giờ đây là khoảng thời gian đau đớn nhất của anh, còn hơn cả lúc cô nói cô và Gary đang tiến triển khá tốt. Còn gì đau hơn khi hằng ngày gặp mặt cô mà khong thể nói chuyện, còn gì đau hơn khi nhìn cô buồn bã mà khong thể an ủi. Jong Kook à, mày nên làm gì đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top