Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn hình camare bị tắt, hệ thống điện trong nhà kho tắt rồi bật, Giang Hạo rút vội cây Muramasa thủ thế, hướng mắt về phía cửa chính, cậu chàng biết tuyến phòng thủ bản thân dựng lên đã bị phá vỡ rồi.

Chưa đầy 1 phút sau, cửa chính bị mở tung, một cây leo từ cửa vươn tới, treo ngược Giang Hạo lên trần nhà. Đằng sau cánh cửa tất nhiên không ai khác chính là 3 người còn lại của AECK.

Hoàng Trực chạy vào, khóc lóc ôm đầu Mai Độ:

_ Bạn ơi sao bạn ngốc nghếch thế? Sao không dùng lửa đốt dây bạn ơi.

_ Há há, thế mà nó tự nhận nó thông minh ấy. - Giang Hạo ở trên trần vẫn hét vọng xuống.

_ Tại mình ngu, được chưa? Cứu mình với ông anh nào. - Mai Độ bắt đầu giận lẫy.

Cả 5 đứng thành một hàng, Lãnh Dương Tinh chỉ tay về phía Giang Hạo, chất vấn:

_ Nói đi cậu bé, tại sao em lại làm vậy? Năm ấy em đập trái sầu riêng vào đầu anh là anh đã nghi rồi... Đầu óc em có vấn đề phải không?

_ Các người thì hiểu gì chứ? Tôi bị bạo lực học đường, họ cảm thấy tôi khác biệt, họ nói tôi là đồ lập dị, họ cô lập tôi, bắt nạt tôi. Các người không biết tôi đã phải trải qua những gì đâu? Tôi muốn hủy diệt ngôi trường này, tôi muốn tất cả cùng tôi đi xuống, hủy diệt hết tất cả đi. - Giang Hạo khóc rống lên, bao nhiêu uất hận tủi thân bộc phát ra hết.

Hoàng Trực nhún vai:

_ Thế thì chuyển trường, có gì đâu.

Mai Độ cũng tiếp lời:

_ Này chú em coi thường công ty của chúng ta quá. Nếu chú em bị bắt nạt ở trường thì sao không nói với sếp, sếp sẽ làm cho cái trường chuyên vớ vẩn của chú em bay màu. Bây giờ thành quân ta bắt quân mình, đã vậy còn lỡ nhận tiền của ông hiệu trưởng rồi, ổng lại nói công ty mình bày trò lừa tiền ổng à.

_ Đúng vậy, mang về công ty cho sếp xử lý.

_____

Nhiệm vụ hoàn thành, Giang Hạo không bị đuổi khỏi Hồ Điệp Cốc, còn việc công ty nói chuyện với thầy hiệu trưởng thế nào cả nhóm không quan tâm, tiền vẫn về túi là được.

Hôm sau cả đám ngủ nguyên buổi sáng, buổi chiều tham dự 1 cái talkshow rồi lại về ngủ tiếp. Tối hôm ấy, Lê Chính Kim canh ngay giờ ăn cơm gọi điện cho Hoàng Trực, giọng điệu vừa trách móc vừa áy náy:

_ Trực à, con biết cô cùng mẹ con cũng khá thân thiết, nhưng công việc là công việc, từ hồi đưa hình ảnh con lên PR cho sách của công ty cô, doanh thu giảm thấy rõ, ... ừm thì ... chú Hải có gọi cho cô, nói rằng hãy cắt hợp đồng với con và yêu cầu con đền bù.

Nghe là thấy vô lý, đã vậy Hoàng Trực còn đang học Luật, Trực nhún vai rồi cúp máy, không nói gì thêm. Lãnh Dương Tinh quan tâm hỏi bạn:

_ Sao đấy? Có chuyện gì à?

Hoàng Trực vẫn thản nhiên ăn cơm:

_ Không có gì, lần đầu được nhận job riêng, gặp phải cô hồn thôi. Chú bé đần Mai Thi Hải tới công chuyện với mình rồi.

Lãnh Dương Tinh bỗng thấy bồn chồn đến lạ, giấc mơ "nước dâng đến đâu, đất lên cao đến đấy" bỗng thoáng qua đầu, Dương Tinh ăn vội chén cơm rồi vào phòng. Tối hôm ấy đèn phòng của Dương Tinh không hề tắt, anh tỉ mỉ làm ra một món đồ, món đồ rất cần thiết.

_____

_ Ôi con đến rồi, cô cứ tưởng con không đến, Hoàng Trực à, cô sẽ cố gắng nói để con không bị đền bù hợp đồng. - Lê Chính Kim vừa thấy Hoàng Trực liền chạy tới khoác tay cậu.

Hoàng Trực không nói gì, bừng bừng sát khí bước thẳng vào phòng Mai Thi Hải.

_ Này ông anh, anh bảo ai phải đền bù hợp đồng cơ? Không cần đọc hợp đồng thì cũng biết ông anh đây vô lý đùng đùng rồi.

Mai Thi Hải ngồi trên ghế, điềm tĩnh nhìn Hoàng Trực:

_ Hợp đồng là một chuyện, nhưng tôi đâu ngờ nhóm cậu nhiều anti thế, làm ảnh hưởng đến sản phẩm của chúng tôi. Hãy nhìn xem, khi nghệ sĩ có scandal thì các nhãn hàng sẽ làm gì?

Hoàng Trực thở dài chán nản:

_ Ông anh nói chuyện ngang phè vậy? Chú bé đần mãi là chú bé đần. Tôi nói ông anh nghe này, thứ nhất là anh nhìn vào cái lượt tương tác page Facebook của cuốn sách công ty ông anh được bao nhiêu, chưa bằng một đứa hotgirl của một trường cấp 3 nào đó. Bài ông anh mang hình tôi PR sách đăng lên ấy, ông cũng chẳng chạy quảng cáo cho người ta biết nữa. Thấy chán quá nên tôi cũng chả thèm share lên fanpage tôi luôn. Vậy giờ là do tôi ảnh hưởng đến sản phẩm công ty hay là chả ai quan tâm tới sản phẩm công ty ông anh. Thứ hai, scandal gì? Tôi có scandal gì? Bị anti nhiều thì người ta anti thôi, ông nói scandal của tôi ra đây xem nào.

Lê Chính Kim bên cạnh vội khuyên ngăn:

_ Hoàng Trực à, chú Hải nói cũng không phải không có lý...

_ Cô à? Chú Hải cái gì cơ? Ông anh đây bằng tuổi bà chị họ con ở nhà đấy, hơn có 11 tuổi thì chú cháu gì? Ông chú may mắn và đứa cháu trai mắn may hay gì? - Hoàng Trực tính nóng như kem, quay sang nạt luôn Lê Chính Kim.

_ Này cậu bé, đám idol các cậu ấy, học hành thì không tới nơi tối chốn, những kiến thức cơ bản còn không nắm. Thôi, vậy cắt hợp đồng, coi như không có chuyện gì xảy ra nhé. Tôi sẽ không bắt cậu đền bù nữa. Đúng là lũ idol cặn bã.... hự .....

Mai Thi Hải chưa kịp nói xong, Hoàng Trực xoay người vung nắm đấm vào giữa mặt Mai Thi Hải. Máu mũi của ông ta chảy ra, mũi méo hẳn sang một bên, đỏ ửng. Lê Chính Kim bịt miệng hét, Mai Thi Hải mắt long sòng sặc, nắm chặt tay, cố gắng giữ chút bình tĩnh cuối cùng để nhẹ giọng nói với Chính Kim:

_ Kim à, ra ngoài 1 chút đi em, anh sẽ tự giải quyết.

Lê Chính Kim không dám phản kháng, tông cửa chạy ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.

Mai Thi Hải nhìn Hoàng Trực đầy oán giận, chưa một ai dám đối xử với ông ta như vậy cả, ông ta đau đớn gằn giọng:

_ Mày đụng sai người rồi Hoàng Trực à. Mày thật sự đụng sai người rồi. Tại nơi đây chính là mồ chôn của mày.

Mai Thi Hải đưa tay lên, ánh sáng màu nâu hiện trên tay, đất bay về phía Hoàng Trực, cậu né một cách đơn giản. Hoàng Trực nhếch mép:

_ À thế à? Ông anh cũng đụng nhầm người rồi.

Từ tay Hoàng Trực, hai hàng nước bắn ra, len vào mũi của Mai Thi Hải, ngoáy ngoáy trong ấy. Hoàng Trực thì vừa điều khiển hai hàng nước ngoáy hai lỗ mũi Mai Thi Hải tứ tung lên, miệng thì cười không nhặt được mồm. Mai Thi Hải càng tức giận, ánh sáng nâu trên tay càng lúc càng sáng.

_____

Từ phía trụ sở chính của Mộng Xàm, còi báo động hú ầm lên, hai siêu năng lực đối kháng, ắt sẽ để lại hậu quả khôn lường. Bốn người còn lại của AECK tức tốc lên đường. Lãnh Dương Tinh giấu món đồ vào tay áo, cầu mong bạn mình đừng thắng cũng đừng thua, nhất định Hoàng Trực phải cầm hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top