Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hắc Miêu và trò hề thế kỉ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao ngưng đọng trong vài giây, não cả hai đang xử lý một mớ thông tin hỗn tạp đang chạy tán loạn trong đầu. Cái quái gì đang xảy ra vậy???

Vương Dịch và Châu Thi Vũ đang ở trên giường làm chuyện người lớn!? Sao lại có thể!!!

Viên Nhất Kỳ nóng mặt, cái tên họ Vương chết tiệt dám ức hiếp Châu Thi Vũ. Đành rằng giữa cô và Châu Thi Vũ chưa bao giờ có quan hệ yêu đương nhưng tình cảm của hai người thật sự rất gắn kết, Châu Thi Vũ không chỉ là đồng hương mà còn là người chị mà cô trân trọng nhất.

Viên Nhất Kỳ càng nghĩ càng tức giận, không kiềm chế được mà xông thẳng vào phòng nơi đang xảy ra cảnh xuân nóng bỏng. Cô vội vàng kéo Vương Dịch ra khỏi người Châu Thi Vũ, không nói không rằng mà dùng hết sức tát thẳng vào hai bên má Vương Dịch khiến em ấy không giữ được thăng bằng mà ngã hẳn xuống sàn nhà.

Thẩm Mộng Dao sợ hết hồn, lâu lắm rồi mới thấy Viên Nhất Kỳ tức giận đến nỗi đánh người như vậy. Vương Dịch lần này chết chắc rồi. Nhanh chóng chạy lại bên cô gái đang ngơ ngác trên giường, họ Thẩm lanh lợi ôm lấy Châu Thi Vũ, vuốt vuốt lưng cô ấy như trấn an tinh thần.

"Châu Châu ngoan, không sao... không sao rồi. Có chị đây rồi, sẽ không sao nữa đâu."

"Khốn kiếp! Vương Dịch xem cô làm ra những chuyện gì rồi. Uổng công hai vợ chồng tôi muốn gán ghép Châu Châu cho cô, vậy mà xem cô làm gì chị ấy đây hả?!" Còn đâu Viên tiểu thư dịu dàng của ngày thường, bây giờ chỉ còn lại một Viên Nhất Kỳ đang tức giận nắm lấy cổ áo Vương Dịch, từng biểu cảm trên gương mặt đều thể hiện sự phẫn nộ đến cùng cực.

"Nhất Kỳ tỷ, chị đang làm gì ở nhà em vậy?!" Vương Dịch khó nhọc lên tiếng, hai người này bỗng dưng vào nhà cô, lại còn đánh cô đến bầm dập, không những vậy còn phá hỏng chuyện tốt của cô!

...

Vương Dịch ngồi đối diện với Viên Nhất Kỳ trên sofa ở phòng khách, xoa xoa lên khuôn mặt xinh đẹp hằn 5 dấu ngón tay, bên mép môi còn chảy ra chút máu.

Thẩm Mộng Dao ngồi ngay bên cạnh Viên Nhất Kỳ, cô còn đang ôm chặt lấy Châu Thi Vũ mà ra sức an ủi, cô gái nhỏ hơn vẫn không nói một lời mà cứ gục mặt vào vai họ Thẩm, bộ dạng ủy khuất, tuyệt đối im lặng.

"Vương Dịch, chị rất thất vọng. Chị bảo em đưa Châu Châu về nhà không ngờ em lại...

"...nhân lúc Châu Châu say rượu mà đem chị ấy về đây..." Chồng tung vợ hứng, mỗi người một câu.

"...còn định giở trò đồi bại!"

"Bọn này mà không đến kịp thì em đã làm ra những chuyện gì đây hả? Khốn kiếp!"

"Chị tin tưởng em, chị cứ nghĩ em là người tốt, vậy mà..."

"Không phải em nói em có người yêu rồi sao? Bây giờ lại đi làm những chuyện tồi tệ đó với Châu Châu unnie. Em không thấy có lỗi với người yêu em sao hả?"

"Em cũng không thấy có lỗi với chị và Tiểu Hắc sao? Hay thậm chí là Châu Châu đây nè, em không có gì muốn giải thích?"

"Giải thích cái gì nữa, rành rành ra cả rồi. Châu Châu chị có muốn báo công an không, bắt nhốt tên này lại đề phòng nó lại đi cưỡng bức phụ nữ!"

Châu Thi Vũ nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu nhìn lên, cô thở ra một hơi dài, hai vợ chồng này làm cô đau đầu quá đi mất. Thẩm Mộng Dao một câu, Viên Nhất Kỳ một câu không ngừng nghỉ, người khác muốn chen vào giải thích cũng là điều bất khả thi.

"À thì..."

"Châu Châu em đừng có sợ, có chị với Tiểu Hắc ở đây rồi, tên đó không dám làm gì em nữa đâu."

"..."

"Chị không định nói gì sao? Chị vẫn cứ để cho hai người này mắng em đến cả một con thú cũng không bằng như thế này sao?" Nhân vật bị phỉ báng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng, Vương Dịch nhìn thẳng vào mắt Châu Thi Vũ, ánh mắt như chất vấn nhưng lại pha thêm chút gì đó như tổn thương.

Châu Thi Vũ nhìn đến gương mặt xinh đẹp thường ngày nay lại trở nên bầm tím đến đổ máu như vậy, cuối cùng vẫn là không cầm lòng nỗi. Thở dài một hơi, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Mộng Dao rồi khuất dạng vào trong bếp.

Được một lúc sau thì trở ra, trên tay Châu Thi Vũ là bông băng cùng thuốc đỏ. Cô ngồi xuống bên cạnh Vương Dịch, dùng một tay bưng mặt em ấy cho đối diện với mình, tay còn lại cầm một chút ít bông y tế nhẹ nhàng lau đi vệt máu bên khóe môi kia.

Hắc Miêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không phải Vương Dịch nhân lúc Châu Thi Vũ đang say rượu mà định cưỡng bức Châu Thi Vũ sao? Sao bây giờ Châu Thi Vũ lại thương tiếc mà đi lau vết thương cho kẻ sắp chiếm đoạt mình? Còn cái bộ dạng dịu dàng hiếm thấy kia nữa, người đó thật sự là Châu đại tiểu thư??

"Châu Châu, chị không cần bị mấy lời đó mà sợ hãi đâu. Vương Dịch, em không có lời nào để giải thích?"

"Viên Nhất Kỳ, từ khi nào mà chuyện em "thân mật" với VỢ của em cũng phải báo cáo với chị vậy!?" Vương Dịch đen mặt trả lời, vốn dĩ đã không muốn đôi co với hai kẻ phá bĩnh này nhưng thật sự là càng ngày càng quá quắt, đúng là không thể nào để yên được.

"!"

"!"

Châu Thi Vũ cũng chẳng thèm để ý đến đôi vợ chồng đang ngơ ngác bên kia mà tận lực chuyên tâm chăm sóc vết thương cho em người yêu bé bỏng. Vương Dịch nhận được sủng ái, mỉm cười thỏa mãn nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của người thương. Nhưng chưa được bao lâu thì lại đen mặt, cô nhanh chóng cài lại cúc áo trên cùng cho Châu Thi Vũ, hừ, người của cô tuyệt đối không cho phép ai nhìn thấy, nhất là hai cái người vô duyên ngay trước mặt.

"Khoan. Khoan đã, chị không có theo kịp vấn đề. Vương Dịch, em nói ai là vợ em?"

"Nói lại một lần cuối cùng. Người này, Châu Thi Vũ là vợ của Vương Dịch, okay?"

Vương Dịch ôm ôm qua vai Châu Thi Vũ, kéo chị ấy sát vào người mình, thỏa mãn ngã người ra sau sofa, gương mặt tràn ngập đắc ý.

"...Châu Châu, chị nói gì đi! Chẳng lẽ là thật?!"

"Trước đây là như vậy, nhưng mà cũng sắp chia tay đến nơi rồi!" Cô nhíu mày khó chịu, dùng sức đẩy mạnh tên lưu manh đang ôm mình ra, ngay ngắn ngồi lại vị trí ban đầu.

"Cưng à! Em phải giải thích bao nhiêu lần, phải xin lỗi bao nhiêu tiếng chị mới chịu tha lỗi cho em đây. Không phải lúc nãy..."

"Em đừng có nghĩ lừa được tôi lên giường thì tôi sẽ tha thứ cho em! Mơ tưởng!" Châu Thi Vũ sắc mặt nghiêm trang, hai chân bắt chéo, tay khoanh trước ngực, lạnh nhạt xử tội người bên cạnh.

"Em biết lỗi rồi... Châu Châu, người ta biết lỗi rồi..."

Chó con ngoan ngoãn cúi đầu, ôm lấy cánh tay Châu Thi Vũ dụi dụi vào đó nhằm tìm kiếm sự thương hại. Châu Thi Vũ càng ngày càng khó chiều chuộng, 2 năm sống chung, Vương Dịch từ một vị tiểu thư lạnh lùng tiêu sái điềm tĩnh bỗng hóa thành một chú cún nhỏ không hơn không kém, sẵn sàng làm mấy trò khùng điên cốt để cho Châu Thi Vũ vui lòng.

Hắc Miêu lại được dịp há hốc mồm, da gà nổi lên từng lớp trước cảnh tượng hãi hùng kia. Chuyện quái gì thế này?? Châu Thi Vũ và Vương Dịch yêu nhau đã là một điều không thể tin nỗi, đằng này Vương Dịch đại Boss - người thường xuyên phũ phàng, ức hiếp hội chị em lại trở thành một đứa thê nô như vậy. 3 năm có thể thay đổi nhiều thứ đến thế sao!

"Hay cho em, giỏi cho em, bày ra mấy cái trò này. Là ai dạy hả? Hàn Gia Lạc? Tưởng Thư Đình?"

"Không phải, không phải mà. Là do em yêu chị nhiều quá nên không thể kiềm chế nỗi thôi." Nhận thấy Châu Thi Vũ không có dấu hiệu nguôi giận, Vương Dịch lại hạ giọng làm nũng, để cho Châu Thi Vũ tha thứ thì trò gì cô cũng hạ mình làm hết rồi, chỉ còn thiếu điều quỳ lạy chị ấy.

"Hai bạn! Có thể giải thích cho tụi này hiểu được không?"

"Hai người muốn biết gì? Hỏi lẹ rồi đi về cho vợ chồng người ta còn tâm sự! Phá hỏng chuyện tốt của em đã đành còn đánh em ra đến nông nỗi này. Chưa đuổi hai người về đã là nhân từ lắm rồi!"

"Ai bảo không chịu khóa cửa cẩn thận! Nhỡ ăn trộm mò vào thì phải làm sao.." Thẩm Mộng Dao hơi hơi xót xa trong tròng, còn đâu đứa nhỏ yêu thương cô say đắm ngày nào, nay người ta đã có vợ lại còn vì vợ mà hạ mình như vậy. Thật đúng là không có tiền đồ!

"Chẳng phải bây giờ có hai tên trộm xông vào nhà người khác mà rình mò chuyện riêng tư của người ta sao?"

"..."

"..."

"Em thôi ngay đi. Nếu họ không đến không phải tôi đã bị em ăn sạch rồi sao?"

"... chị nói như thể từ đó đến giờ chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì..."

"!"

"!"

Lại còn cả phát sinh quan hệ!

"Im đi, mấy chuyện này mà cũng có thể nói như vẻ vang lắm!"

"Nhưng sự thật là vậy mà..."

Châu Thi Vũ lạnh lùng liếc xéo Vương Dịch một cái, chó con vội cụp mi cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi im như sủng vật.

"Tại sao lúc nãy ở quán rượu, hai đứa làm như là vẫn rất ghét nhau, còn móc xỉa nhau mấy câu nữa. Hai đứa xem chị là tên ngốc hả?"

"Là chị ấy giận em nên mới nói vậy thôi, hơn nữa em cũng có hó hé câu nào đâu. Lẽ ra lúc nãy em đã năn nỉ được chị ấy rồi, tất cả là tại hai người, khi không xông vào nhà người ta, phá hoại chuyện tốt của em!"

"Em cho là dụ được tôi lên giường thì tôi sẽ xem như không có chuyện gì?"

"Không, không phải..."

"Em nghĩ tôi là loại người dễ dãi như vậy?"

"Châu Châu, em biết lỗi rồi..."

Không thèm để ý đến Vương Dịch đang làm mặt cún con bên cạnh, Châu Thi Vũ quay sang cặp đôi Hắc Miêu còn đang nhíu mày nhăn trán, cất giọng nhẹ nhàng.

"Dao Dao, Tiểu Hắc cũng khuya rồi hai người ở lại đây ngủ một đêm đi, ngày mai rồi về, phòng trống ở đằng kia, hai người cứ tự nhiên. Còn chuyện của tụi em, em sẽ giải thích sau. Vậy nhé, ngủ ngon!"

"Hai người họ ngủ ở đó rồi em ngủ ở đâu? Châu Châu, chị cho em vào phòng rồi hả?!"

"Sofa!"

Dứt lời liền mạnh bạo đóng sập cửa phòng, để mặc người thương đứng tòng ngòng ngơ ngác. Vương Dịch quay sang liếc xéo Hắc Miêu, ánh mắt như có thể ăn tươi nuốt bất kì lúc nào.

"Hay thật. Nhờ hồng phúc của hai chị đó, đã thấy vui hay chưa!"

"Haha vợ à hình như lòng tốt của chúng ta đặt không đúng chỗ lắm thì phải..."

"Chị cũng thấy vậy haha..."

Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao bị Vương Dịch nhìn đến lạnh xương sống, giã lã cười cười cho đỡ ngượng rồi nhanh nhẹn chuồn vào trong phòng, phòng tránh tai ương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top