Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Orange garden (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Thi Vũ phát hiện ra, mình đã triệt để thích Vương Dịch, mềm lòng ngay từ giây phút đầu tiên. Từ khi em giúp chị bê tập tài liệu lên cầu thang, mua các thứ quà linh tinh khi chị đói...

Những lời chào hỏi thông thường mà chị nói với em tuyệt nhiên không phải là xã giao, chỉ là mỗi lúc nhìn em ấy, lại không thể kìm lòng mà muốn nói chuyện. Cho nên Vương Dịch, ngay từ đầu đối với chị không chỉ là một đồng nghiệp thông thường.

Vương Dịch nhìn thấy vẻ mặt của Châu Thi Vũ thoáng sững sờ, lại trầm ngâm không nói gì. Em đã phán đoán được phần nào cái kết cho mối tình đầu của mình, thật là buồn nha, nhưng em chắc chắn sẽ vượt qua nó nhanh thôi, về việc bị Châu Thi Vũ từ chối.

Nhưng không hiểu sao suy nghĩ tích cực là một đằng, biểu cảm trên mặt là một nẻo, chỉ biết vành mắt em lúc này ướt ướt, ngay cả tiếng sấm bên ngoài cũng chẳng khiến em giật mình nữa.

Thấy chị định cất lời, em muốn trốn tránh, bởi những lời nói kia chắc chắn sẽ khiến lòng em rất đau. "Em cũng biết mà, về chuyện mà Châu Thi Vũ không có cảm giác gì với em ấy. Chỉ là, em mong rằng sau này chị vẫn sẽ cư xử với em như bình thường, vẫn để em quan tâm chị, được không?"

"Không..."

Lòng Vương Dịch lại trùng xuống một chút.

"Không... em sai rồi Vương Dịch, chị không phải không có cảm giác với em. Mà ngược lại, còn thích em, rất nhiều."

"Vậy nên, em có muốn làm bạn gái của chị không?"

Tiếng tách tách lại bao trùm kín cả không gian, mưa ngày một nặng hạt hơn. Chẳng biết người nọ đáp người kia như thế nào mà sau đó cả hai lại ôm chầm lấy nhau, nở nụ cười thật hạnh phúc.

Trong cánh rừng cam, bầu trời đầy ánh sao, tiếng mưa tí tách tựa như một bản hoà tấu buồn, nơi đây bởi vì tình yêu của hai con người mà lại trở nên ngọt ngào, tựa như Paris trong những ngày mưa vậy.

Sau cơn mưa, bầu trời trong veo không một gợn mây, còn đâu đó thoang thoảng tiếng chim hót, mang đến cảm giác khoan khoái.

Vương Dịch nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ ra, cho gió lùa vào khiến con người thanh tỉnh không ít. Em nhẹ tay là muốn cho Châu Thi Vũ được ngủ thêm một chút~

Nào ngờ từng đợt gió lùa vào khiến chị co ro lại, bất quá vì lạnh mà phải dậy. Nhìn thấy bóng lưng của Vương Dịch đứng ngoài cửa, trong lòng thầm nổi lên một cỗ ấm áp.

Buổi sáng có thể nhìn thấy em ấy đầu tiên, thật sự rất tốt.

"Vương Dịch!" - Gọi em người yêu một tiếng.

"Chị dậy rồi sao? Tại em mở cửa mạnh quá à?"

"Em xin lỗi, chị cứ ngủ tiếp đi." - Em đi vào trong nhà, cũng đóng cửa lại, căn phòng lại trở về tối om như ban đầu.

Châu Thi Vũ lúc này đang cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều, cái rét ban nãy cũng tiêu tan đi mất từ bao giờ. Mặt bây giờ cũng ửng đỏ, cả người nóng ran. "Không sao mà."

"Chị nghĩ bây giờ tìm đường đi về là được rồi đó. Tầm trưa hôm nay xe đã đến đón rồi."

"Ừm, vậy thu dọn một chút. Chúng mình liền đi."

Tối hôm qua vì không có giường nên cả hai đều phải ngủ ngồi ở trên ghế, không thể tránh khỏi mỏi lưng với chân. Bộ bàn ghế gỗ ngoài hai ghế đơn ra thì còn có một băng ghế dài đủ để một người nằm.

Châu Thi Vũ cứ lấy lí do là mình lớn hơn nên sẽ nhường chỗ tốt hơn cho Vương Dịch, mặc dù không đành lòng nhưng thấy thái độ của chị cực kì khăng khăng nên em mới cắn răng nằm chỗ đó.

Tuy sáng dậy, cả thân người cũng có chút ê ẩm nhưng chắc chắn là không đến nỗi không đi được. Mà... Châu Thi Vũ lại nảy ra một ý tưởng phi thường xuất sắc (゚ω゚) - "Vương Dịch, em người yêu ơiiiii~"

Châu Thi Vũ hét lớn vào con người đang đeo túi chờ sẵn ở bên ngoài, khiến em hết hồn, chạy thật nhanh vào bên trong. Chỉ nhìn thấy chị một tay xoa xoa cái hông, dáng vẻ bây giờ là vô cùng đáng thương.

"Hôm qua ngủ ngồi nên mỏi người quá, chị bây giờ còn không đứng được đây này."

"Vậy nên... Vương Dịch, em phải chịu trách nhiệm với chị!"

Ừm thì đúng là Vương Dịch đã chịu trách nhiệm thật, khiến cho tình cảnh của cả hai giờ đây phải nói là có chút... nhếch nhác đi. Châu Thi Vũ đeo cặp của Vương Dịch, Vương Dịch phía dưới mặt hơi nhăn nhăn cõng Châu Thi Vũ trên lưng.

Chị thở ra một tiếng đầy hưởng thụ, thoải mái đáp thẳng mặt xuống tấm lưng gầy gầy của em, cảm thấy thật con mẹ nó đau mũi.

"Vương Dịch, sao em lại gầy như vậy hả."

"Tiền ăn các thứ đều cống hiến hết vào quỹ lấy lòng Châu Thi Vũ rồi mà, cho nên khẩu phần ăn của em cũng phải cắt giảm đôi chút."

"Vương Dịch, tại sao lại thế, không cho phép em người yêu của chị được ăn ít như vậyyyy." - Châu Thi Vũ gào lên, lắc lắc cả người.

"Vậy khi trở về cứ trực tiếp tính phí là được, em vẫn ghi rõ ràng từng ngày một. Cùng lắm em ăn bù là được chứ gì."

Nhận thấy con người đang giật đùng đùng trên lưng kia im bặt, hành động cũng dừng hẳn, Vương Dịch cười cười. "Đùa thôi, đùa thôi..."

Không biết bằng một cách thần kì nào đó, có lẽ là do trời sáng nên đường đi sẽ nhìn rõ hơn. Vương Dịch phải cảm ơn đặc biệt đến sự hỗ trợ từ những vỏ kẹo mà Châu Thi Vũ vứt trên dọc đường ngày hôm qua. Chỉ mới hôm qua em còn giãy nẩy với chị về chuyện vứt rác bừa bãi, thì hôm nay nhờ lần theo cái thứ đó mà mới có thể tìm được đường về.

Sau một hồi lâu cõng, chị sợ em người yêu mệt nên đòi Vương Dịch thả mình xuống, sau đó thì bị bắt nhặt lại đống vỏ kẹo ngày hôm qua. Biết Vương Dịch vẫn còn sức nạt mình như vậy, chị thà cứ ở trên lưng em còn hơn.

Chỉ mười lăm phút sau, song sắt cao hơn Châu Thi Vũ một cái đầu đã hiện lên trước mắt. "Huhuhu, cuối cùng cũng có thể về được rồi. Tao tưởng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy mày nữa đó!" - Châu Thi Vũ ôm ôm lấy cái song sắt.

"Sẽ bẩn đó."

Nói xong liền xách quai cặp của chị, kéo thật mạnh muốn chị rời khỏi khiến Châu Thi Vũ lảo đảo suýt ngã. "Ê, Vương Dịch, này là cái gì, em là ghen với cái song sắt này hả?". Sau đó trực tiếp ôm bụng cười hà hà như vừa đọc được truyện tấu hài.

"..."

Vương Dịch muốn độn thổ với ý nghĩ của Châu Thi Vũ, em cũng có đâu biến thái tới mức như vậy. (¬_¬) Song cũng vì ngại tranh cãi với chị, liền nói: "Chị nói thế nào liền chính là như thế!" với vẻ mặt hết sức khó tả.

"Chị nữa đó, tại sao cứ một câu lại Vương Dịch, hai câu lại Vương Dịch vậy? Có thể nào đừng gọi cả họ và tên của em ra được không."

"Được thôi, Vương Dịch!"

Ai đó trả lại Châu Thi Vũ lúc trước cho em đi TT

Đi thêm tầm năm phút nữa, cả hai nhìn thấy bóng ông của Hách Tịnh Di từ xa. Trông mặt ông có vẻ rất lo lắng đi... Phía sau là Hách Tịnh Di cùng Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao, tất cả đều đang dùng tốc độ bàn thờ mà đi đến.

"Châu Thi Vũ, Vương Dịch hai người rốt cuộc đã đi đâu vậy?" - Từ phía xa đã nghe thấy tiếng Hách Tịnh Di trách móc.

Vương Dịch chắc chắn một trăm phần trăm là Châu Thi Vũ đã học được cách gọi cả tên cúng cơm của người khác như vậy, tất cả đều là tại vì Hách Tịnh Di. Mặt đen lại như đít nhọ nồi, liếc mắt nhìn vị trưởng phòng một cái, rồi đi thẳng tắp vào nhà luôn.

"Thôi đi Hách Tịnh Di, hai đứa lạc hẳn ở bên đó cả một đêm chắc giờ đã mệt rồi, không còn sức mà nghe cháu chất vấn nữa đâu." - Vẫn là ông của Hách Tịnh Di đứng lên hoá giải kịp thời. "Hai đứa có làm sao không?"

"Dạ không."

"Huhuhu, bọn chị đi tìm em với Vương Dịch suốt từ hôm qua đến giờ đấy." - Thẩm Mộng Dao nước mắt ngắn nước mắt dài.

"Lạc vào đó cả một đêm hẳn là rất sợ đi." - Viên Nhất Kỳ thầm cảm thán, sau đó vỗ vỗ lưng con người đang khóc nức nở kia.

"Không đâu, rất vui đó!" - Châu Thi Vũ cứ hồn nhiên mà phun ra câu nói thành công khiến tất cả mọi người kiểu ??:D??

Châu Thi Vũ cũng chẳng thèm ngó nghé đến sắc mặt của đám người kia, nhanh nhanh chóng chóng đi vào trong nhà: "Vương Dịch, đợi chị với~".

Hách Tịnh Di xin phép được chửi bậy, nhưng mà: "Hai đứa này con mẹ nó hôm nay bị sao vậy?!".

Sau đó liền bị Viên Nhất Kỳ đập cho một cái thật đau, "Chị không được nói bậy trước mặt người yêu của em nha!"

Hách Tịnh Di sau khi chào tạm biệt ông xong cũng bước lên trên xe, đếm lại một lần nữa sau khi mọi người đã ổn định hết chỗ ngồi.

"Đủ người rồi bác tài ơi, xuất phát thôi." Tiếp theo lại ấm ức ngồi vào hàng ghế cuối cùng một mình do chỗ ngồi lúc trước ở đầu - cạnh Châu Thi Vũ đã bị Vương Dịch chiếm mất.

Vương Dịch chẳng nói lời nào, đưa cho Châu Thi Vũ một đầu tai nghe của em, ngỏ ý muốn cùng chị nghe nhạc. Chị tất nhiên không khước từ, vui vẻ nhận lấy thứ kia, miệng cười không dứt.

Châu Thi Vũ dựa đầu lên vai Vương Dịch, tay gõ theo nhịp nhạc đặt trên đùi, cảm nhận sự bình yên mà chỉ em mới có thể đem đến.

'Cause anywhere with you feels right

Anywhere with you feels like

Paris in the rain

Paris in the rain'

"Nó làm em nghĩ đến chúng mình ngày hôm qua."

Châu Thi Vũ cười khẽ, rất đúng. "Em biết gì không Vương Dịch, đã có người báo trước cho chị về việc sẽ gặp được em, sẽ thích em, à không, sẽ yêu em."

Thấy vẻ mặt em ngây ra, tỏ vẻ không hiểu gì, Châu Thi Vũ chớp chớp mắt ."Thật khó tin nhưng có lẽ đó là định mệnh chăng?"

Vương Dịch không phải là một con người hoàn hảo, một con người không thể chê nhưng lại chính là người khiến Châu Thi Vũ cảm nhận được chữ 'yêu', mà chỉ ngay mới đây thôi chị còn chẳng biết gì về nó.

Từ giờ phút này trở đi, niềm tin vào bói toán của Châu Thi Vũ là 98 phần trăm.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top