Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Lớp trưởng Nhạc, chẳng phải quy định không được mang những thứ như bóng rổ vào lớp sao, cậu là lớp trưởng lại làm trái quy định, Chân lão sư nhìn thấy sẽ trách phạt.

Vương Dich không thích chuyện thị phi nhưng cô không nhịn được, lần trước Nhạc Vân Dương bắt nạt Thục Khuê cô bỏ qua vì chính Thục Khuê là kẻ tìm lấy rắc rối.

Còn Châu Thi Vũ căn bản chưa một lần chủ động nói chuyện với Nhạc Vân Dương huống chi là gây hấn với cô ta.

Nhưng Vương Dịch cũng không thân thiết đến mức đứng ra bênh vực cho Châu Thi Vũ, cô chỉ có thể đóng vai kẻ đứng giữa.

_ Bạn học Vương, cậu từ khi nào lại thích lo chuyện bao đồng vậy?

Vân Dương quay sang nhìn Vương Dịch cười nhếch mép.

Vương Dịch không muốn để ý đến hành động ấu trĩ của cô ta chỉ nói.

_ Người khác tôi không nói nhưng chẳng phải cậu là lớp trưởng nên làm gương cho các bạn khác hay sao?

_ Ồ! Vậy bạn học Vương cậu nói xem nếu trái bóng này do chính tay cậu ném, cậu không phải lớp trưởng thì sẽ được bỏ qua sao?

Nhạc Vân Dương đứng lên, nửa người dựa vào bàn học, khoanh tay trước ngực ra dáng một chị đại.

Vương Dịch ánh mắt lạnh lùng, gương mặt lãnh cảm không biến sắc nhìn chằm chằm cô ta.

_ Đừng có suy bụng ta ra bụng người.

_ Bạn học Vương, lúc cậu mới chuyển đến tôi rất muốn kết bạn với cậu, cậu một mực không quan tâm.

Bây giờ tôi hiểu rồi, cậu muốn lấy lòng Châu Thi Vũ sao? Hôm nay được dịp nên muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân?

Nhạc Vân Dương cười lớn, giọng điệu bỡn cợt.

Châu Thi Vũ nghe thấy cũng quay đầu lại nhìn, nàng không hi vọng Nhạc Vân Dương sẽ vì ganh ghét nàng mà gây chuyện với người khác nhưng nàng lại không xác định được Vương Dịch là vì nàng mà lên tiếng hay chỉ vì hành động đáng ghét của Nhạc Vân Dương.

_ Tôi không lấy lòng ai cả, chuyện của mấy người không liên quan đến tôi.

Vương Dịch giọng không mặn không ngọt đáp lại.

_ Không liên quan đến cậu vậy cậu đừng chen vào, có những thứ cành tránh xa càng tốt, đặc biệt là Châu Thi Vũ, cậu đến gần Châu Thi Vũ chỉ tự chuốc lấy phiền phức thôi!

Nhạc Vân Dương nói ra tên Châu Thi Vũ giọng điệu đầy khinh bỉ.

Vương Dịch liếc mắt nhìn cô ta rồi cười cợt, cô ta nghĩ bản thân mình tốt lắm sao?

_ Cậu nghĩ ai cũng đáng khinh như cậu sao? Hửm? Nếu bắt buộc tôi phải chơi với loại người như cậu, tôi thà cả đời này không có lấy một người bạn cũng không đến gần một kẻ vô sỉ như cậu.

Bị Vương Dịch cười cợt, sỉ vả.

Nhạc Vân Dương tức nổ đom đóm mắt, cô ta đập tay xuống bàn hét lớn.

_ Mày muốn gây sự sao?

Vươg Dịch chưa kịp phản ứng, cánh cửa lớp đột ngột kéo ra, Chân lão sư bước vào, ánh mắt nghiêm khắc quét lên người Nhạc Vân Dương.

_ Có chuyện gì mà ồn ào vậy?

Cả lớp im phăng phắc từ lúc nãy vì sợ Nhạc Vân Dương, bây giờ Chân lão sư bước vào, bọn họ sợ lão sư biết được chuyện Nhạc Vân Dương ném trái bong vào đầu Châu Thi Vũ, lại bị bọn họ hờ hững sẽ mang cẩu đầu đao ra hành huyết từng người.

Nghĩ đến đây trên trán họ đều thấm một lớp mồ hôi.

Châu Thi Vũ không muốn lớn chuyện, cũng không muốn Vương Dịch vừa bị Nhạc Vân Dương ghim lại bị Chân lão sư bắt lên văn phòng vì cãi vã với Nhạc Vân Dương.

Nàng nhanh chóng hòa giải.

_ Lão sư, không có gì đâu, chỉ là đùa giỡn một chút thôi!

_ Thật sao? – Chân lão sư đương nhiên không tin nhưng Châu Thi Vũ đã lên tiếng cô cũng không muốn làm lớn chuyện nhưng vẫn muốn hù dọa bọn họ một chút.

_ Là thật!

Châu Thi Vũ một mực che giấu, Chân lão sư không còn cách nào khác cũng đành phối hợp.

Cô gật đầu một cái rồi tiến vào lớp.

_ Được rồi, ổn định chỗ ngồi bắt đầu học.

Nhạc Vân Dương tuy ngậm cục tức nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý Vương Dịch.

Cô ta quả thật không thấy Vương Dịch qua lại với Châu Thi Vũ, Vương Dịch lại không sợ mà dám đối đầu với cô ta nên Nhạc Vân Dương tạm thời không dám tùy ý mà xử lý giống cách làm với Thục Khuê.

Cô ta nghĩ trước nhất giải quyết Châu Thi Vũ đã.

...

Dạo gần đây dụng cụ học tập của Châu Thi Vũ liên tục bị mất, nàng cũng không truy cứu, đành bỏ hộp bút ở nhà mang theo đúng một cây bút mực, một cây bút chì và thước kẻ.

Sau đó là đến sách vở bị mất, Châu Thi Vũ thừa biết người làm ra chuyện này là Nhạc Vân Dương nên nàng chỉ đành cảnh giác mà giữ gìn cẩn thận hơn.

Mọi chuyện càng quá đáng hơn khi mà tập sách của nàng không mất nữa nhưng bị xé rách.

Tính cách Châu Thi Vũ rất tốt, chuyện gì bỏ qua được nàng sẽ bỏ qua, Châu Thi Vũ có một quyển sổ tay ghi chép rất nhiều kiến thức trong đó.

Nàng đi đâu cũng mang theo xem nó như bảo vật, chỉ cần nó an toàn thì không sao.

Nhạc Vân Dương không gây được sự chú ý với Châu Thi Vũ.

Cô ta vốn dĩ muốn chọc tức Châu Thi Vũ, bởi vì nàng chẳng bao giờ chủ động đến tìm cô ta, chỉ cần nàng tức giận đến tìm cô ta chất vấn, Nhạc Vân Dương sẽ có cái cớ để gây chuyện với Châu Thi Vũ.

Nhưng nàng thông minh và dễ tính hơn cô ta nghĩ, đã một tuần trôi qua, Châu Thi Vũ chẳng mảy may liếc nhìn Nhạc Vân Dương dù chỉ một cái.

Nhạc Vân Dương tức sôi máu, không nhịn được nữa, đành tự đi tìm nàng gây sự.

Vương Dịch được mẹ mua cho một chiếc xe đạp mới, nhà cô cách trường học 15 phút chạy xe đạp, từ nhỏ Vương Dịch đã biết chạy xe đạp nên mẹ cô rất yên tâm để cô tự đi lại.

Hôm đó, Vườn Dịch lang thang trong trường nên về khá trễ, trường đã vắng vẻ, rất ít học sinh.

Sở dĩ cô ở lại trường là bởi vì đợi qua giờ cao điểm để tránh kẹt xe.

Rảo bước về bãi giữ xe để lấy xe đạp thì Vương Dịch liền bắt gặp một cảnh tượng kinh người.

Nhạc Vân Dương dẫn theo một đám nam sinh khoảng 5, 6 người đang vây xung quanh Châu Thi Vũ.

Đám nam sinh này Vương Dịch không quen biết, không phải đồng học trong lớp.

Nhưng cô biết Nhạc Vân Dương có thế lực, các đồng học lại sợ cô ta là bởi vì Nhạc Vân Dương qua lại với bọn bắt nạt của trường.

Nghĩ bằng ngón chân Vương Dịch cũng đoán được chính là cái bọn này, không ngờ cô ta lại dám ra tay với cả học bá.

_ Châu Thi Vũ, mày xem thường tao sao?

Nhạc Vân Dương chặn đầu Châu Thi Vũ lại, lúc này vẳng vẻ lại là góc khuất rất ít người qua lại nên cô ta rất hùng hổ.

_ Lớp trưởng, tôi không làm gì cậu cả, cũng không gây sự với cậu, rốt cuộc cậu muốn gì?

Châu Thi Vũ vẫn đứng thẳng lưng hiên ngang không tỏ ra yếu thế, sợ hãi.

_ Đúng, mày không làm gì tao nhưng tao thấy mày rất chướng mắt, muốn dạy cho mày một bài học đó, thì sao?

Nhạc Vân Dương dương dương tự đắc tiến vài bước đến trước mặt Châu Thi Vũ, giọng điệu cô ta rất giống mấy loại giang hồ đầu đường xó chợ.

_ Lớp trưởng, tôi khuyên cậu dừng lại, bạo lực học đường sẽ bị lên án rất nghiêm trọng, hôm nay cậu đánh tôi, rất mau tôi sẽ bình phục.

Còn cậu thì sao? Cậu bị nhà trường phê bình, có thể cũng sẽ bị đuổi học, tất cả mọi người sẽ biết cậu là kẻ bắt nạt, tương lai của cậu chỉ vì một phút bốc đồng này mà bị hủy hoại sao?

Châu Thi Vũ không sợ hãi, nàng nhìn thẳng vào mắt của Nhạc Vân Dương để nói.

Nhạc Vân Dương bị giọng điệu ngay thẳng và thái độ bình tĩnh của nàng làm cho tức giận, hôm nay cô ta thật sự không muốn đánh nàng, cô ta chỉ muốn thấy nàng sợ hãi mà van nài cầu xin cô ta tha thứ.

Nhạc Vân Dương vươn tay đẩy mạnh Châu Thi vũ.

_ Tao cần mày dạy đời sao?

Châu Thi Vũ sức lực vốn yếu, bị Nhạc Vân Dương bất ngờ đẩy mạnh nàng lùi về sau rồi chao đảo mà ngã xuống sân.

Nhạc Vân Dương càng ngày càng tiến đến gần nàng.

Vương Dịch chứng kiến từ đầu lúc này cảm thấy vô cùng lo lắng Nhạc Vân Dương sẽ đánh Châu Thi Vũ, cô không tự chủ mà la lớn.

_ Nhạc Vân Dương, tránh xa cậu ấy ra, nếu không tôi sẽ đi báo với lão sư!

Nhạc Vân Dương bị giọng hét lớn làm cho giật mình, cô ta đứng yên nhìn về phía người phát ra âm thanh.

Cả đám nam sinh cũng nhìn về phía Châu Thi Vũ.

Phóng lao thì phải theo lao, Vương Dịch không còn đường lui chỉ đành đi về phía bọn họ.

Đám nam sinh thấy cô đi tới liền tản ra, Vương Dịch nhìn thấy Châu Thi Vũ ngồi trên mặt đất, cô nhanh chóng đi đến cúi người đỡ Châu Thi Vũ đứng dậy.

_ Bản thân mình không lo được còn muốn lo chuyện bao đồng?

Nhạc Vân Dương thấy Vương Dịch đỡ Cố Yên Chi dậy mà tức nổ mũi, hết lần này đến lần khác người này đều ngăn cản chuyện tốt của cô ta, hôm nay khó khăn lắm mới dụ được Châu Thi Vũ ra đây vậy mà bị Vương Dịch phá hỏng.

Vương Dịch không nặng không nhẹ mà đáp.

_ Tôi lo cho cậu! Hôm nay mấy người động vào Châu Thi Vũ chắc chắn sẽ không có đường lui.

Lần trước cậu bắt nạt Thục Khuê, cậu ta không có ai chống lưng nên mới bỏ qua cho cậu.

Nhưng Châu Thi Vũ là học bá đến thanh tra sở giáo dục còn nhớ mặt cậu ấy, cậu nghĩ cậu yên ổn sao?

Nhạc Vân Dương bị lời hù dọa của Vương Dịch làm cho tái xanh mặt, đám nam sinh kia không biết Châu Thi Vũ lại nổi tiếng trong trường như vậy nhất thời bị dọa mà rút lui.

Nhạc Vân Dương mất đi vây cánh như con chim bị vặt trụi lông, cô ta đứng đó cố gắng phồng mang trợn má nhìn Vương Dịch.

_ Mày không cần phải hù dọa tao, mày nghĩ tao sợ tụi mày sao?

_ Không sợ? Vậy cậu định làm gì?

Vương Dịch đứng chắn trước Châu Thi Vũ, bị Vương Dịch khiêu khích Nhạc Vân Dương không nhịn được nữa vung tay muốn đánh Vương Dịch.

Châu Thi Vũ nhìn thấy liền vô cùng hoảng hốt muốn chạy lên chắn nhưng Vương Dịch rất nhanh bắt được tay Nhạc Vân Dương, cô học võ nên lực nắm rất mạnh, Nhạc Vân Dương vùng vẫy vẫn không thoát ra được.

Vương Dịch dùng lực bóp mạnh tay khiến Nhạc Vân Dương hét lên nước mắt chực trào ra.

_ Hôm nay tôi tạm bỏ qua cho cậu, lần sau cậu còn dám quơ tay múa chân với tôi, tôi không cam đoan cánh tay này của cậu lành lặn đâu.

_ Con khốn, tao với mày không có thù oán, mày năm lần bảy lượt muốn gây chuyện với tao...!Á!

Nhạc Vân Dương vẫn một mực giằng co mắng chửi Vương Dịch, cô ta càng chửi mắng Vương Dịch càng dùng lực đến khi cô ta đau đớn không thể chửi rủa được nữa.

Vương Dịch trừng mắt, giọng khinh bỉ.

_ Lớp trưởng, cậu nghĩ chỉ có cậu mới chửi thề được sao? Chửi thề hay lắm hả? Loại như cậu nửa câu tôi cũng không buồn nói, huống chi phải dùng chất xám để nghĩ ra mấy câu mắng chửi...!Nhạc Vân Dương, cậu là đồ đáng khinh, ấu trĩ, hèn hạ!

Vương Dịch tiến đến gần gằn từng câu từng chữ vào tai Nhạc Vân Dương.

Châu Thi Vũ thấy tay Nhạc Vân Dương đã ửng đỏ, nước mắt cũng nhễ nhại liền nắm lấy góc áo Vương Dịch kéo kéo, Vương Dịch lùi lại, quay qua nhìn nàng.

_ Đủ rồi, thả cậu ấy ra đi! Nếu người khác nhìn thấy lại nghĩ cậu là kẻ bắt nạt.

Châu Thi Vũ nhẹ giọng cầu khẩn, Vương Dịch lúc này mới nới lỏng tay từ từ buông Nhạc Vân Dương ra.

Cô ta nhanh chóng ôm lấy tay của mình, liếc nhìn Vương Dịch một cái.

_ Còn dám nhìn?

Vương Dịch trừng mắt, Nhạc Vân Dương liền sợ hãi thu tầm mắt lại đảo mắt sang Châu Thi Vũ.

_ Mày đợi đó!

Nói xong cô ta nhanh chóng chạy đi mất...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top