Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Tiểu Niệm đã qua tuổi vào lớp một rồi, hiện tại đã là tháng một, trễ nửa năm, không thế vào học được nữa!

Châu Thi Vũ đang cầm lấy mấy đơn đăng ký vào tiểu học của Châu Cố Niệm mà thở dài. Vương Dịch ngồi bên cạnh vòng tay qua vai kéo nàng tựa vào người mình an ủi.

_ Không sao, chỉ là trễ mất một năm, có khi con bé là học bá còn có thế nhảy lớp thì sao?

_ Cậu lấy thứ gì mà tự tin như vậy?

Châu Thi Vũ bật cười, Vương Dịch đưa tay lên sờ sờ cái cằm ra vẻ rất đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau cô nói.

_ Là do mẹ của Tiểu Niệm là học bá, còn là tiến sĩ văn học! Hơn nữa tôi cũng rất giỏi, con bé nhất định phải thừa hưởng những gen trội nhất của chúng ta.

Nghe Vương Dịch nói vậy Châu Thi Vũ lại cười lớn hơn, nàng vui vì Vương Dịch đang cố tình chọc cười nàng, càng vui vì cô xem Châu Cố Niệm là con gái của hai người, một chút xa cách dành cho người ngoài cũng không có.

Hai người tựa vào nhau nhìn Châu Cố Niệm đang ngồi dưới thảm vừa chơi lego vừa xem phim hoạt hình. Vương Dịch tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại rất chiều chuộng cô bé, tất cả đồ chơi của Châu Cố Niệm đều là Vương Dịch mua cho, thình thoảng cô cũng sẽ lén lút đưa cô bé ra ngoài ăn gà rán khi Châu Thi Vũ đang có tiết dạy ở trường.
Vương Dịch đột nhiên gọi nàng.

_ A Vũ!

_ Hửm?

_ Tết năm nay chúng ta về nhà thăm mẹ, sau đó sẽ đi du lịch được không?

_ Du lịch? Cậu muốn đi đâu?

Châu Thi Vũ ngâng mặt lên nhìn Vương Dịch, cô cúi đầu hôn lên trán của nàng, dịu dàng nói.

_ Lần này chúng ta đi xa một chút, đi đến phía bắc đi, cậu và tôi cũng chưa từng nhìn thấy tuyết, chúng ta đi xem tuyết có giống như lời của Tưởng Vân không? Còn để Tiểu Niệm nhìn một chút, sau này cũng không dễ bị lừa như cậu!

Châu Thi Vũ nhíu mày lườm Vương Dịch, cô bật cười rồi ôm lấy nàng thật chặt, Châu Cố Niệm nghiêng đầu sang nhìn hai người bọn họ. Cô bé mỉm cười, Châu Cố Niệm không biết vì sao gia đình của mình không giống với những gia đình khác, cô bé có đến hai người mẹ nhưng hiện tại và cả tương lai đều là khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ khi cô bé được sinh ra.

Đêm giao thừa, Vương Hiểu Giai đưa Châu Cố Niệm ra sân đốt pháo hoa cùng Tưởng Vân. Vương Dịch và Châu Thi Vũ đứng ở hiên nhà nhìn ba người họ chơi đùa rất vui vẻ. Cô mỉm cười, nàng cũng mỉm cười, mọi người đều rất chào đón Châu Cố Niệm, đặc biệt là Vương Hiểu Giai rất yêu quý cô bé, Châu Cố Niệm cũng rất thích chơi đùa cùng Vương Hiểu Giai. Khúc Thanh Hà mở cửa ra gọi lớn.

_ Trời rất lạnh, mau đưa Tiểu Niệm vào nhà, mẹ nấu xong sủi cảo rồi!

Tưởng Vân và Vương Hiểu Giai như những đứa nhỏ chưa lớn lại cùng Châu Cố Niệm thi nhau chạy vào nhà xem ai nhanh hơn. Châu Thi Vũ lo lắng cô bé bị ngã liên tục nói "cẩn thận". Vương Dịch cười cười khoác vai nàng cùng đi vào trong nhà.

Ngày mùng ba, hai nàng đưa Châu Cố Niệm ngồi trên máy bay đi đến thành phố D ở phía bắc, Vương Dịch thuê một căn nhà nhỏ ở gần chân núi, xung quanh có rất nhiều cây mận nở hoa trắng xóa cả một dãy núi. Buổi chiều khi tuyết bắt đầu rơi, những bông hoa mận xen lẫn hoa tuyết tạo nên một khung cảnh thiên nhiên thuần khiết đến say đắm lòng người.

_ Vương Dịch, cậu xem, tôi thật là tài giỏi mà.

Tả Tịnh Viện gọi video cho Vương Dịch, cô ấy xòe năm ngón tay đưa đến trước camera, trên ngón tay áp út có đeo một chiếc nhẫn kim cương, gương mặt cô ấy lúc này vô cùng đắc ý. Vương Dịch chỉ cười nhạt nghe cô ấy huyên thuyên ồn ào.

_ Cậu nên chuân bị quà cưới cho tôi đi, haha!

Tả Tịnh Viện ở bên kia màn hình cười không ngậm được miệng. Vương Dịch đảo mắt nhạt nhẽo nói.

_ Thay vì ngồi đây cười, cậu nên xem khi nào thì Trần Vũ Tư sẽ đồng ý kết hôn với cậu.

_ Này, đừng có khi dễ tôi!

Tả Tịnh Viện nghe thấy lời cô nói liền bĩu môi nhíu mày.

_ Cậu nhìn xem, tôi và A Vũ ở cùng một chỗ cậu vẫn còn chưa nhận ra tình cảm của minh. Chúng tôi kết hôn, cậu vẫn đang truy thê. Chúng tôi có con gái 6 tuổi, cậu cũng chỉ mới cầu hôn...

_ Đủ rồi! Vương Dịch cậu đúng là loại người độc ác, tôi không cần cậu khoe ra!

Tả Tịnh Viện tức giận đến đỏ cả mang tai, cô ấy lập tức tắt điện thoại không muốn nhìn thấy Vương Dịch thêm một khắc nào nữa. Vương Dịch cũng chẳng quan tâm, cô đút điện thoại vào trong túi áo khoác, nhìn về phía ngoài sân có hai người, một lớn một nhỏ đang vui vẻ đắp người tuyết.

Vương Dịch ngầng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh trước mắt, có một ít nắng nhẹ của chạng vạng tối. Nếu như những cơn mưa là nước mắt thống khổ của mây trắng khi mà không tìm được đường về nhà, vậy tuyết có thể xem như là giọt nước mắt của hạnh phúc khi mà mây trắng tìm được bến đỗ bình yên hay không?

Khóe môi Vương Dịch cong lên một độ cong rất nhẹ, cô hít sâu, không khí lạnh lẽo nhưng trong lành lùa vào khoang mũi căng đầy trong phổi. Vương Dịch phả ra một hơi lạnh còn có thể nhìn thấy khói trắng, lại đảo mắt nhìn về phía trước. Ngay ở trước mắt cô chính là người mà cô yêu nhất, dù là bao năm trôi qua, cô vẫn yêu nàng giống như lần đầu tiên cô biết mình yêu nàng.

Giữa nàng và cô chỉ đơn thuần không có một cái giấy đăng ký kết hôn được pháp luật bảo hộ như bao người khác. Nhưng đó không phải điều quan trọng, tình yêu của cô và nàng vốn không cần phải được bảo hộ.

Hai nàng ngoại trừ đều là nữ, tình yêu vẫn nồng nhiệt như bao nhiêu người khác, hai nàng có một gia đình nhỏ, trong gia đình nhỏ Vương Dịch có người mà cô yêu, còn có đứa trẻ của cô và nàng. Đời này như vậy đã là mãn nguyện.

Cô bước lên tuyết, từng dấu chân vững chãi in hẳn lên lớp tuyết trắng ở ngoài sân. Châu Thi Vũ cúi người giúp Châu Cố Niệm vẽ cho người tuyết một khuôn mặt hạnh phúc, Vương Dịch kéo tay nàng, hôn lên môi nàng. Châu Thi Vũ xấu hổ đánh nhẹ vào vai Vương Dịch.

_ Ở đây còn có Tiểu Niệm, đừng làm chuyện xấu!

Vương Dịch nghiêng đầu nhìn Châu Cố Niệm đang nép sau người tuyết, cô bé đưa hai bàn tay nhỏ xíu lên che mặt lại nhưng lại chừa ra mấy khe hở ngón tay để lén lút nhìn trộm. Vương Dịch nhếch miệng cười.

_ Chúng ta phải cho Tiểu Niệm biết thế nào là một gia đình hạnh phúc, có chỗ nào là xấu sao, Tiểu Niệm?

Cô bé bị Vương Dịch phát hiện rất xấu hổ khép những ngón tay lại, đôi môi bé nhỏ lại cong lên mỉm cười hạnh phúc. Vương Dịch và Châu Thi Vũ nhìn nhau rồi đồng thời bật cười, Châu Cố Niệm bị cười càng nép vào phía sau của người tuyết.

Những bông tuyết trắng nhẹ rơi xuống, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh buốt cuốn theo bông tuyết tung bay trong không trung. Hơi lạnh của không khí cũng không thể cản được hơi ấm từ những trái tim còn đang cháy bỏng.

Tình yêu của các nàng ấm áp và rực rỡ giống như mùa hạ. Châu Thi Vũ, nàng sinh vào ngày hạ, mang theo hơi thở của những ngày đầy nắng ấy sưởi ấm cho trái tim lạnh lẽo của Vương Dịch. Vương Dịch sinh vào mùa đông nhưng lại mang đến cho nàng một mặt trời rạng rỡ của mùa hạ, thắp sáng cõi lòng nàng, chữa lành những vết thương còn đang đóng vảy của nàng. Nàng yêu cô, tình yêu thuần khiết như ánh bình minh vào mùa đông. Nàng yêu cô, tình yêu thuần khiết như ánh bình minh, cô yêu nàng, yêu đến say mê, cuồng nhiệt như thanh xuân của tuổi trẻ.

Vương Dịch là mặt trời của nàng, một mặt trời chỉ vì nàng mà rực rỡ. Châu Thi Vũ là mùa hạ của cô, một mùa hạ đầy ôn nhu và dịu dàng.

-Hoàn chính văn -
——————————————
[ Vương ôn nhu ] đến đây đã hoàn rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Alina trong bộ [ Vương ôn nhu ] này. Sẽ còn có ngoại truyện nữa nên là mong tất cả mọi người sẽ đọc thật vui vẻ nha.❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top