Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Dịch đang ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, cô cầm máy tính bảng đang xem tài liệu. Châu Thi Vũ mang cho cô một tách cà phê nóng, Vương Dịch nhận lấy rồi mỉm cười đầy dịu dàng với nàng.

Chuông cửa vang lên, Châu Thi Vũ đi đến mở cửa, một đứa bé trai khoảng 10 tuổi chạy đến ôm lấy nàng.

_ Dì ơi, có nhớ con không?

Châu Thi Vũ cúi đầu nhìn cậu bé, nàng vui vẻ gật đầu.

_ Rất nhớ!

_ Tiểu Huy, mau chào di!

Châu Linh Hoa đứng ở ngoài cửa, trên người mặc áo khoác dày vì trời đang rất lạnh, cô ta nhíu mày trách cậu bé. Cao Hạo Huy quay sang bĩu môi với cô ta.

_ Con đã chào rồi!

Châu Thi Vũ xoa đầu cậu bé rồi mở rộng cánh cửa.

_ Mau vào đi!

Châu Linh Hoa gật đầu rồi lễ phép đi vào, Cao Hạo Huy chạy một mạch vào nhà, nhìn thấy Vương Dịch đang ngồi ở ghế sofa, cậu bé liền khựng lại, khép nép nói.

- Xin chào dì!

Vương Dịch gật đầu với cậu bé, Cao Hạo Huy vẫn không dám động đậy chỉ đứng yên đó chờ Châu Thi Vũ và mẹ mình đi vào.

Châu Linh Hoa chào hỏi Vương Dịch mới ngồi xuống ghế sofa, Cao Hạo Huy nhanh chân chạy đến ngồi bên cạnh cô ta, vì Vương Dịch vẫn ngồi ở trước mặt nên cậu bé tuyệt nhiên không dám chạy loạn. Châu Thi Vũ mang trà cho Châu Linh Hoa và sữa tươi cho Cao Hạo Huy.

Nàng mang túi trái cây mà Châu Linh Hoa mua đến, gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ cho Cao Hạo Huy ăn, nàng nói.

_ Lần sau đến cũng đừng mua linh tinh như vậy!

Châu Linh Hoa nhìn xung quanh một lượt, cô ta dè dặt hỏi.

_ Tiểu Niệm không có nhà sao?

_ Con bé đã ra ngoài cùng với chị của nó rồi!

Vương Dịch bưng tách cà phê lên nhấp miệng, giọng nói lạnh nhạt đáp lại cô ta. Châu Linh Hoa có chút hụt hẫng, cô ta cười gượng.

_ Không có ở đây cũng tốt! Dù sao con bé cũng chưa từng muốn gặp em.

Cao Hạo Huy đưa gương mặt ngây ngô ngước nhìn Châu Linh Hoa, cậu bé không biết Châu Cố Niệm là chị ruột của mình. Những thứ mà Cao Hạo Huy biết được cũng chỉ là Châu Cố Niệm là con gái của Châu Thi Vũ nhưng mẹ của cậu bé dường như rất quan tâm người chị họ này. Cậu bé đột nhiên rất buồn bã nói với Châu Linh Hoa.

_ Mẹ, sau này con hứa sẽ ngoan giống như chị Tiểu Niệm, sẽ không nghịch ngợm nữa!

Cao Hạo Huy sợ Châu Linh Hoa sẽ chỉ yêu thích Châu Cố Niệm vì chị họ là con gái, ngoan
ngoãn và học giỏi, còn mình chỉ là một đứa bé trai nghịch ngợm khiến các lão sư thường xuyên phần nàn với Châu Linh Hoa.

Nhìn thấy gương mặt tủi thân của Cao Hạo
Huy, Châu Linh Hoa đau lòng xoa xoa đầu cậu bé, Cao Hạo Huy liền nhích đến gần ôm lấy
mẹ của mình.

Châu Thi Vũ nhìn thấy một cảnh này liền mủi lòng, nàng chuyển sang chủ đề khác.

_ Tiểu Huy dạo gần đây điểm số có cao hơn không?

Bị Châu Thi Vũ hỏi khó Cao Hạo Huy xấu hổ gãi đầu rồi cười cười. Châu Linh Hoa thay cậu
bé trả lời.

_ Cũng không tốt hơn đâu, còn rất hay đọc truyện tranh trong giờ học, thường xuyên bị lão sư gọi về nhà.

Châu Linh Hoa vừa đáp lời, giọng điệu vừa có ý răng đe Cao Hạo Huy, mặt cậu bé liền yểu xiu xuống, cái đuôi nhỏ như đang cụp lại.

Châu Thi Vũ bật cười rồi lắc đầu. Vương Dịch đặt tách cà phê đã uống hơn một nửa xuống bàn, cô lãnh đạm hỏi.

_ Cửa hàng gần đây làm ăn thế nào?

_ Rất tốt, nhà mới ở ngay chợ nên bán rất đắt!
Châu Linh Hoa vui vẻ trả lời, Vương Dịch nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Từ sau khi Châu Thi Vũ nhận nuôi Châu Cố Niệm, luật sư được Vương Dịch nhờ đến giúp Châu Linh Hoa ly hôn lấy được rất nhiều bằng chứng có lợi. Chẳng mấy chốc phiên tòa cũng diễn ra, với những chứng cứ bạo lực của người đàn ông kia, hắn rất nhanh liền bị tống vào tù còn phải cấp dưỡng cho đứa con trai còn bé xíu của hắn và Châu Linh Hoa.

Sau đó, cô ta bán căn hộ mà Châu Thi Vũ mua cho cũng được kha khá tiền, Châu Linh Hoa bắt đầu biết tập trung làm ăn. Khi Cao Hạo Huy còn nhỏ, vừa phải buôn bán vừa phải trông chừng cậu bé nên có chút khó khăn.

Vương Dịch nhờ người quen tìm cho cô ta một căn nhà nhỏ ở chợ, giúp cô ta mua lại căn nhà rồi cho mẹ con Châu Linh Hoa đến đó mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Châu Linh Hoa rất giỏi trong việc buôn bán, chỉ vài năm, cửa hàng nhỏ của cô ta nhanh chóng trở thành một cửa hàng tạp hóa lớn nhất nhì của khu chợ. Cũng đã mang đến trả cho Vương Dịch số tiền mà cô đã giúp cô ta mua lại căn nhà đó.

Châu Linh Hoa chỉ ngồi một lát liền lấy lý do phải về trông coi cửa hàng mà rời đi. Châu Thi Vũ biết cô ta sợ sẽ chạm mặt Châu Cố Niệm, nàng cũng không muốn cô bé nhìn thấy Châu Linh Hoa sẽ tức giận nên không giữ cô ta ở lại.

Buổi trưa Châu Cố Niệm quay về nhà, cô bé nhìn thấy trong phòng khách có một hộp bánh ngọt mà mình vẫn rất thích ăn. Loại bánh này được làm thủ công ở một cửa hàng nhỏ tại thành phố T, không nghĩ cũng biết hộp bánh này do ai mang đến, Châu Cố Niệm khẽ nhíu mày. Tô Tình bước vào trước cô bé, nhìn thấy hộp bánh liền mở ra lấy một cái ăn rất ngon lành.

_ Mẹ, bánh này là dì Linh Hoa mang tới sao?

Châu Thi Vũ đang quét dọn phòng khách, nàng gật đầu.

_ Ừm, lúc nãy có đến, mới vừa về thôi!

Tô Tình ngồi lên cái ghế sofa ngay bên cạnh Vương Dịch, miệng vừa nhai bánh vừa nói.

_ Tiểu Niệm không ăn sao? Mẹ em cũng cất công mang đến đây...

_ Bà ta không phải mẹ của em!

Châu Cố Niệm đột nhiên quát lên khiến Tô Tình giật mình, Vương Dịch đóng quyến sách đang đọc lại, cô nặng giọng gọi Châu Cố Niệm.

_ Tiểu Niệm! Sao lại nói chuyện với chị như vậy?

Châu Cố Niệm cắn môi cúi gằm mặt, cô bé biết
Tô Tình không phải cố ý, Châu Linh Hoa là mẹ cô bé, không gọi cô ta là "mẹ" thì còn gọi là gì chứ? Nhưng Châu Cố Niệm cảm thấy rất ủy khuất khi có người nói cô bé là con của Châu Linh Hoa.

Kể từ ngày cô ta bỏ rơi Châu Cố Niệm, trong mắt cô bé không còn người mẹ là Châu Linh Hoa nữa. Hiện tại cô bé chỉ muốn làm con gái của Châu Thi Vũ và Vương Dịch, cô bé có hai người mẹ, cả hai là Châu Thi Vũ và Vương Dịch, không có chỗ cho Châu Linh Hoa ở trong lòng mình.

Châu Cố Niệm buồn bã bỏ đi về phòng, Tô Tình cảm thấy có lỗi liền đặt chiếc bánh còn đang ăn dở xuống muốn đi vào phòng xin lỗi Châu Cố Niệm. Vương Dịch lại ngăn Tô
Tình.

_ Con không cần đi, là Tiểu Niệm không đúng, để cho nó tự hối lỗi!

Tô Tình bối rối không biết nên đi hay nên ở lại, cô bé đưa ánh mắt cầu cứu cho Châu Thi Vũ. Nàng đi đến ngồi bên cạnh Vương Dịch, nhẹ nhàng khuyên giải.

_ Lão Vương, để Tiểu Tình vào trong cùng
Tiểu Niệm đi! Cậu cũng biết mỗi khi nhắc đến Châu Linh Hoa, tâm trạng của Tiểu Niệm liền không tốt mà.

Châu Thi Vũ vừa nói vừa ra hiệu cho Tô Tình đi vào phòng, cô bé hiểu ý liền nhanh chân chạy vào phòng của Châu Cố Niệm.

Vương Dịch thở dài, cô tháo kính đang đeo để đọc báo đặt xuống bàn trà rồi tựa lưng vào ghế sofa, thở dài.

- Con bé này, tính cách không hiền lành giống cậu. Trước đây tôi đúng là tính tình không tốt nhưng cũng không phải kiểu không khống chế được như Tiểu Niệm. Cậu nói xem, nếu không nghiêm khắc với con bé một chút, có khi nó lại hư hỏng?

_ Chẳng phải cậu từng nói Tiểu Niệm đang ở độ tuổi nối loạn sao? Giờ đôi ý rồi à?

Châu Thi Vũ bật cười, nàng nép sát đến gần
Vương Dịch, tựa đầu vào vai cô. Vương Dịch vòng tay ôm lấy nàng, giọng nói lại trở về vẻ dịu dàng.

- Trước đây quả đúng là nghĩ như vậy nhưng từ khi chúng ta nhận Tiểu Tình làm con gái. Cậu xem, con bé ở đây cũng một năm rồi, tính cách đều tốt hơn Tiểu Niệm, chăm chỉ hơn, học lực càng tốt hơn.

- Tiểu Tình hơn Tiểu Niệm 2 tuôi, cậu so sánh như vậy không tốt.

Châu Thi Vũ bĩu môi trách Vương Dịch, cô cúi đầu hôn lên trán của nàng rồi dỗ dành.

_ Tôi biết cậu yêu thương Tiểu Niệm nhưng cũng không nên quá dễ dãi với con bé. Tính cách Tiểu Niệm ngang bướng, cậu nhường một bước nó liền tiến ba bước. Như vậy mới không tốt!

Vương Dịch nói rất hợp lý, Châu Thi Vũ không cách nào cãi lại được, nàng đành im lặng chấp nhận cách mà cô dạy dỗ con cái. Vương Dịch lại hôn lên trán nàng.

- A Vũ, sắp đến kỳ nghỉ, chúng ta đi du lịch một chuyến, có được không?

_ Ừm, hỏi xem Tiều Tình và Tiểu Niệm muốn đi đâu!

Châu Thi Vũ nghe Vương Dịch hỏi liền lập tức gật đầu đồng ý, Vương Dịch đặt cằm lên đỉnh đầu nàng cọ cọ rồi nói.

_ Không hỏi! Lần này chỉ có tôi và cậu cùng đi, để hai đứa nó ở nhà muốn làm gì thì làm!

Châu Thi Vũ nghe ra cái giọng muốn làm nũng của Vương Dịch liền bật cười thành tiếng.

_ Lão Vương, cậu đúng là xấu xa!

Trong phòng, Châu Cố Niệm nằm dài ở trên giường của mình, cô bé quay mặt vào trong tường, im lặng không động đậy. Tô Tình đứng ở phía sau bối rối không biết nên dỗ dành cô bé thế nào, nghĩ ngợi mất một lúc lâu Tô Tình mới đến ngồi bên mép giường nhỏ giọng nói.

_ Tiểu Niệm, chị xin lỗi, chị không phải cố ý, đừng giận chị, có được không?

Châu Cố Niệm vẫn nằm im không trả lời, Tô Tình càng lúng túng hơn, cô bé vô thức nắm chặt lấy ga trải giường, môi mím chặt lại vẻ mặt buồn bã, hối hận. Một lúc sau, Tô Tình nhìn thấy bờ vai nhỏ nhắn của Châu Cố Niệm run lên, cô bé càng hoảng loạn.

_ Tiểu Niệm, đừng khóc, chị sai rồi, là lỗi của chị, em giận chị cũng được, hoặc là em đánh chị đi, em đừng khóc mà!

Tô Tình vừa nói vừa mếu máo, hai mắt đã ửng đỏ sắp khóc. Châu Cố Niệm bị bộ dáng ngốc nghếch của Tô Tình chọc cho vừa khóc vừa cười, cô bé khịt mũi, ngồi dậy lau nước mắt, lại cười nói.

_ Chị khóc cái gì? Em đã làm gì mà chị lại khóc, chị thật giống với mẹ, rất thích khóc nhè!

Tô Tình vội vã đưa tay lau đi nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, giọng nói đầy ủy khuất.

_ Em làm chị sợ, sao tự dưng lại khóc?

Châu Cố Niệm trầm mặt, cô bé cắn môi do dự một hồi mới nói.

_ Em xin lỗi, lúc nãy em không nên lớn tiếng với chị như vậy!

_ Không sao, chị là người sai trước, chị nên xin lỗi em mới đúng.

Tô Tình lắc đầu, gương mặt đầy ủ rũ vì cảm thấy tội lỗi. Châu Cố Niệm an ủi cô bé.

_ Chị không có lỗi, là do em không chấp nhận được. Từ khi được mami và mẹ nhận nuôi, em biết mẹ là người có chung huyết thống với em nhưng chính vì vậy em rất sợ hãi mỗi khi gặp lại bà ta.

Tô Tình nhìn Châu Cố Niệm bằng ánh mắt khó hiểu, cô bé khẽ nhíu mày hỏi.

_ Sao em lại sợ?

_ Bà ta là em gái ruột của mẹ, dù đã gây ra nhiều chuyện sai trái, mẹ vẫn khoan dung bỏ qua cho bà ta. Em sợ...

Nói đến đây, hai hàng nước mắt của Châu Cố Niệm lại chảy xuống gương mặt nhỏ bé.

_ Em sợ... bà ta muốn mẹ trả em lại.
... em sợ... mẹ sẽ không cần em nữa...

Châu Cố Niệm co gối, hai tay vòng lấy ôm chặt hai chân, cô bé vùi mặt vào đầu gối khóc đến run rẫy.

Tô Tình cau chặt mày, cô bé bò lên giường, quỳ gối bên cạnh Châu Cố Niệm vòng tay ôm lấy Châu Cố Niệm vào lòng nhẹ dỗ dành.

_ Tiểu Niệm sao lại nghĩ như vậy? Mẹ nghe thấy sẽ rất buồn. Mẹ thương em như vậy, tuy bề ngoài luôn muốn nghiêm khắc với em nhưng so với mami, mẹ vẫn luôn dịu dàng với em hơn. Hiện tại, em đã là một phần trong cuộc sống của mami và mẹ, họ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em đâu!

Châu Cố Niệm tựa người vào lòng của Tô Tình khóc nức nở, nước mắt Tô Tình cũng rơi khỏi khóe mắt. Nếu nỗi sợ của Châu Cố Niệm là một, nỗi sợ của cô bé nhiều hơn gấp bội.

Lần đó sau khi quay về nhà, Châu Cố Niệm đã nói với Vương Dịch và Châu Thi Vũ, cô bé hứa sẽ học hành chăm chỉ và đậu vào cao trung nhưng đi kèm với một điều kiện, đó là Vương Dịch và Châu Thi Vũ phải nhận nuôi Tô Tình.
Vì động lực này, Châu Cố Niệm gắng sức học ta phải và đậu vào cao trung như ý của hai người họ.

Một năm trước Vương Dịch đến công viên tìm Tô Tình, cô nói muốn cô bé đưa mình đến gặp mẹ ruột của cô bé. Khi đến gặp mẹ của Tô Tình, Vương Dịch đã nói ra yêu cầu muốn trở thành người giám hộ của cô bé và sẽ cho Tô Tình đi học trở lại.

Ban đầu bà ta một mực từ chối còn đuổi cô đi, mấy hôm sau Vương Dịch lại đi đến nhà tìm Tô Tình. Ngay khi đứng trước căn phòng trọ cũ kỹ trong một xóm trọ nghèo, Vương Dịch đã nghe thấy tiếng quát mắng, đổ vỡ bên trong nhà.

Cô đi đến gõ mạnh vào cửa, cánh cửa hé mở ra một khe hở nhỏ, người phụ nữ là mẹ của Tô Tình đưa mắt ra nhìn thấy Vương Dịch bà ta liền muốn đóng cửa lại. Vương Dịch nhanh chân chặn cửa, bà ta khẽ nhíu mày.

_ Đây là muốn gây sự sao?

_ Tôi muốn gặp Tiểu Tình!

Vương Dịch không sợ hãi, cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng, lãnh đạm thường ngày để nói với người phụ nữ. Bà ta nhíu mày quát lên.

_ Nó không có ở nhà, cô mau cút khỏi đây!
Vương Dịch bị đuổi một cách thô lỗ như vậy, cô cũng không còn kiên nhẫn, vốn định quay người rời đi thì liền nghe tiếng khóc lóc và la toáng lên của Tô Tình. Cô lập tức quay lại đạp mạnh vào cửa, cánh cửa sắt đã gỉ sét bị một lực mạnh tác động vào liền bật mạnh ra.

Một cảnh trước mắt làm cho Vương Dịch choáng váng, người phụ nữ mẹ của Tô Tình khép nép đứng một bên, tên đàn ông thì hung hăng cầm lấy cán chối, đứa bé trai hơn 10 tuổi đứng trước mặt hắn dang rộng hai tay, gương mặt vừa hoảng sợ vừa đanh đá.

Người mà cậu bé đang bảo vệ là Tô Tình, đầu tóc cô bé tán loạn, gương mặt lấm lem nước mắt đã đỏ bừng, cái áo thun mỏng đang mặc trên người đã không còn nguyên vẹn.

Vương Dịch cau chặt mày, bọn họ cũng bị bất ngờ mà nhìn chằm chằm vào cô. Tô Tình nhìn thấy Vương Dịch liền đưa đôi mắt đáng thương đến cầu cứu. Cô không ngần ngại bước vào cởi áo khoác ngoài choàng lên người Tô Tình muốn đưa cô bé đi, mẹ của Tô Tình đi đến chặn cô lại.

_ Ai cho phép cô đưa nó đi?

- Tôi đưa ai đi cũng không đến lượt cô ngăn cản! Hổ dữ không ăn thịt con, cô đứng trơ mắt nhìn tên cặn bã kia làm chuyện đồi bại với con mình còn xứng đáng đứng ở đây sao?

Vương Dịch trợn mắt quát lớn tiếng với người phụ nữ kia, bà ta thấy vậy liền có chút hoảng sợ, ngập ngừng nói.

_ Chuyện nhà của tôi... liên quan gì đến cô?

- Liên quan hay không cứ báo cảnh sát sẽ biết! Nếu cô còn đứng chặn đường tôi thì đừng trách.

Nghe Vương Dịch hù dọa, người phụ nữ không dám ra oai nữa, bà ta đứng im lặng để mặc cô đưa Tô Tình rời đi.

Vương Dịch lái xe đi thẳng về nhà, Tô Tình ngồi ở ghế phó lái thút thít khóc không ngừng. Chiếc xe lái vào bãi đỗ xe, cô lại đưa Tô Tình lên nhà. Châu Thi Vũ và Châu Cố Niệm đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, nghe cửa chính mở ra, Châu Cố Niệm vui mừng chạy ra đón.

_ Mami về rồi! A! Là chị Tô Tình...

Nhìn thấy vẻ mặt và thân hình nhếch nhác của Tô Tình, Châu Cố Niệm cau mày lại đưa mắt nhìn Vương Dịch muốn hỏi chuyện, Châu Thi Vũ ở sau cô bé liền nói.

_ Tiểu Niệm, mau về phòng lấy cho chị một bộ quần áo của con!

Tiểu Niệm biết lúc này mình không nên nói gì liền ngoan ngoãn nghe lời, Châu Thi Vũ mỉm cười đi đến đón Tô Tình.

_ Cơm tối chuẩn bị xong rồi, mau đi tắm rửa!

Vương Dịch đưa Tô Tình đến phòng Châu Cố Niệm, cô bé nhận lấy bộ quần áo mà Châu Cố Niệm đưa rồi lẳng lặng đi vào phòng tắm.

Tô Tình đứng trước gương nhìn chằm chằm vào vẻ ngoài nhếch nhác của mình lúc này, cô bé bật khóc ngồi xổm xuống ôm lấy hai gối của mình.

Nửa giờ sau Tô Tình mới mở cửa phòng tắm đi ra, Châu Cố Niệm ngồi trên giường nghịch điện thoại, nhìn thấy Tô Tình cô bé nhảy khỏi  giường chạy đến kéo tay Tô Tình.

_ Mau đi ăn tối thôi, mẹ và mami đã đợi lâu lắm rồi!

Quả như Châu Cố Niệm nói, Vương Dịch đang ngồi ở bàn ăn, Châu Thi Vũ đang hâm nóng lại thức ăn. Nhìn thấy cô bé đi ra, nàng mim cười đầy dịu dàng.

_ Ngồi xuống ăn thôi!

Tô Tình khép nép ngồi vào bàn ăn, Châu Cố Niệm xới cơm rồi liên tục gắp thức ăn vào bát của cô bé. Vương Dịch và Châu Thi Vũ ngồi ở đối diện cũng vui vẻ nói chuyện với nhau, cả ba người họ không một ai nhắc gì về chuyện xảy ra ở nhà Tô Tình, bọn họ cũng chẳng xem cô bé là người ngoài, rất thản nhiên đối đãi như cách họ quan tâm đến Châu Cố Niệm.

Buổi tối, Tô Tình ngủ bên cạnh Châu Cố Niệm, đây là lần đầu tiên cô bé nằm trên chiếc giường êm và ấm áp đến như vậy. Châu Cố Niệm rất ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ đưa đôi mắt to tròn hệt như đôi mắt xinh đẹp của Châu Thi Vũ nhìn Tô Tình. Châu Cố Niệm do dự một lúc rất lâu mới dám hỏi.

_ Mẹ của chị đã cho phép chị đến đây ở rồi sao?

Tô Tình im lặng, một hồi sau mới khẽ lắc đầu, Châu Cố Niệm ấp úng mím mím môi lại hỏi.

_ Vậy từ bây giờ chị sẽ ở đây sao?

Tô Tình vẫn im lặng không trả lời, cô bé hiện tại không giống cái vẻ ngoài hay cười và vui vẻ như lần đầu Châu Cố Niệm gặp cô bé.

Châu Cố Niệm nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà, rất lâu sau, Tô Tình cứ tưởng Châu Cố Niệm đã ngủ mất thì cô bé lại bất ngờ nói.

_ Mami đã đồng ý sẽ đón chị đến đây rồi, mẹ cũng sẽ không từ chối, mẹ là người rất hiền lành và dịu dàng...

Châu Cố Niệm thấy Tô Tình vẫn không có phản ứng gì, cô bé tiếp tục nói một mình.

- Thật ra... Em cũng không phải con ruột của họ, em cũng được mami và mẹ nhận nuôi. Họ rất tốt với em, yêu thương em như chính họ sinh ra em. Nếu chị cũng đến đây sống, mami và mẹ nhất định sẽ yêu thương chị giống y như vậy!

Châu Cố Niệm nói xong thì im lặng, Tô Tình nằm ở bên cạnh cũng bất động không nói một tiếng nào, lại rất lâu sau, Châu Cố Niệm mới tiếp tục lên tiếng.

_ Chị có muốn đến đây sống cùng em không?

Tô Tình nhìn chằm chằm vào trần nhà, cô bé nhớ lại những lúc nhìn thấy Châu Thi Vũ và
Vương Dịch nắm tay nhau đi trong công viên. Lại nhớ đến gương mặt dịu dàng của Vương Dịch khi nói chuyện với mình, nhớ đến Vương Dịch không từ bỏ mà thường đến nhà thuyết phục mẹ ruột của mình để nhận nuôi cô bé.
Cô bé nhớ đến gương mặt lạnh lùng của mẹ mình mỗi khi bà ta nhìn vào cô bé. Nhớ đến ánh mắt căm ghét, hắt hủi của người mà mình từng gọi là ba và cũng từng rất yêu thương cô bé. Tô Tình lại nhớ đến cảnh tượng lúc chiều, người đàn ông kia nổi lên thú tính muốn làm chuyện đồi bại với cô bé, mẹ ruột của Tô Tình phát hiện lại chỉ sợ bị người khác biết được mà mang tiếng xấu. Chỉ có đứa em khác cha kia chịu đứng ra bảo vệ cô bé trước tên yêu râu xanh.

Cô bé nhớ đến bữa cơm khi nãy, Châu Thi Vũ vui vẻ chào đón cô bé, Vương Dịch xem cô bé như người nhà, Châu Cố Niệm chăm sóc Tô Tình như một đứa em gái quan tâm đến chị mình. Đã bao lâu rồi cô bé mới biết đến cảm giác có một gia đình hạnh phúc là như thế nào?

Trong một khắc ngắn ngủi cô bé đã ước mình là con gái của Vương Dịch và Châu Thi Vũ, muốn trở thành người một nhà với họ. Cũng muốn được họ thương yêu như cách họ làm với Châu Cố Niệm. Có phải là quá tham lam rồi không?

Tô Tình kéo chăn che mặt mình lại, nước mắt không ngừng rơi xuống gối, Châu Cố Niệm nghe tiếng khóc thút thít của cô bé liền nhích đến gần, vỗ nhẹ vào lưng Tô Tình an ủi.

_ Vậy chị có muốn trở thành chị gái của em không? Trở thành con gái của mami và mẹ?

Tô Tình khóc nức nở một lúc rất lâu, Châu Cố Niệm dù buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng dỗ dành người chị gái thích khóc nhè này. Một lát sau, Tô Tình ở trong chăn nhỏ giọng nói.

_ Rất muốn!

Sau hôm ấy, Vương Dịch không biết dùng cách gì khiến mẹ Tô Tình đồng ý cho cô bé đến làm con gái của cô và Châu Thi Vũ. Tô Tình được hai người họ quan tâm, yêu thương, còn được đến trường như mong muốn của cô bé. Tô Tình biết mình nợ hai người họ nên lúc nào cũng luôn ngoan ngoãn và cố gắng không ngừng.

Cô bé sợ, nếu như mình cư xử không tốt, có khi ông trời sẽ lại lấy đi một ân điển mà ông ấy đã ban tặng nhưng cô bé lại không biết nắm giữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top