Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[st] Because, i love you - me_June_is_N0_1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BECAUSE, I <3 U

Tác Giả: me_June_is_N0_1 (một thành viên của http://vnsharing.net)

Gấp tấm thiệp lại, bỏ vô phong bì, tôi đặt nó một cách cẩn thận vào chiếc hộp gỗ nhỏ, để vào trong tủ. Chiếc hộp là món quà đầu tiên anh tặng tôi, trước đây anh nói để trên bàn cho đẹp, nhưng bây giờ thì tôi dùng nó để những tấm thiệp anh gửi trong suốt 8 năm qua. Năm nào cũng vậy, anh đều gửi cho tôi một bó hoa hồng kèm một tấm thiệp do chính tay anh viết. Đều đặn, cứ như vậy trong suốt 8 năm, 8 tấm thiệp với những lời chúc khác nhau. Như mọi năm, sinh nhật tuổi 25 của tôi được tổ chức vào ngày hôm qua, không thể thiếu quà của anh. Bó hoa anh gửi, đỏ rực, thiếp cũng đỏ.

Thiệp cưới.

Tôi tới Đà Lạt vào một ngày trời Sài Gòn mưa, đi cùng một cô bạn thân thiết, người duy nhất biết mối tình của tôi và anh, là người duy nhất tôi có thể dựa dẫm mỗi khi cảm thấy mình yếu đuối nhất.

Tôi và cô ấy đã từng có thời gian yêu nhau, hay nói đúng hơn là cô ấy yêu tôi, còn tôi thì muốn quên anh. Nhưng cuối cùng thì cô ấy bỏ tôi, yêu một người khác, và lấy anh ấy. Cô ấy giờ là chị dâu của tôi.

- Hà này!

- Sao ạ?

- Đừng có mà ngất xỉu ngay trước mặt anh ta nhé.

- Tớ hiểu mà. 

Tôi đáp cô bằng giọng thờ ơ, mặc dù trong lòng, tôi không biết liệu mình có thể giữ nổi bình tĩnh trước mặt anh không.

- Này Hà, đây có phải là khách sạn ghi trong thiếp cưới không? 

- Đúng rồi đấy! Tôi ngẩng đầu lên, nhìn tên khách sạn. Chính là nó đấy.

- Thế cậu ở ngoài này , tớ sẽ đi lấy phòng và nhờ người cất hành lý hộ.

- Ừ...

Tôi ngẩng đầug lên, nhìn xung quanh. Thực ra tôi chỉ giả bộ làm vậy, để Linh không nhận ra là tôi đã từng đến nơi này với anh. Tất cả vẫn như xưa, chỉ trừ trái tim con người đã đổi thay. Tại sao anh lại mời tôi dự đám cưới của anh? Tại sao anh lại chọn nơi này, tại sao lại chọn chính nơi này mà không phải nơi khác? Anh ... anh ... muốn giết tôi à?

Bất chợt nghe thấy tiếng ầm ĩ, tôi mở mắt ra, quay lại, một chiếc xe đang lao về phía tôi một cách điên cuồng. À... sao tôi lại đứng nhìn nó như thế này nhỉ? Tôi phải tránh nó ra chứ, nếu không tôi sẽ chết mất, nhưng nếu tôi chết, liệu anh có thương tiếc, có khóc cho tôi hay không? Để tôi có thể yên lòng nhắm mắt và mang theo hình ảnh anh đến bên thế giới kia?

" Rầm!"

Tôi kịp nhận ra, người ôm lấy tôi, xô tôi sang một bên trước khi đập đầu vào đá và ngất đi. Chẳng phải tôi có khả năng tiên tri hay là có đi bói toán trước đó để biết người đó là ai ( nếu bói chính xác thế thì tôi đã né chiếc xe đó rồi chứ) . Chỉ là tôi nhận ra được mùi hương quen thuộc mà 8 năm qua tôi chưa bao giờ quên, dù đã cố gắng. À ... mà còn cả giọng nói quá đỗi dịu dàng đó chứ.

- Yên tâm, em sẽ không sao đâu, em sẽ không sao đâu. Có anh ở đây rồi.

Tôi nhắm mắt lại, yên chí chìm vào trong giấc ngủ. Kí ức 8 năm về trước hiện ra trong tôi, rõ ràng như vừa mới xảy ra hôm qua.

Tôi quen anh, tình cờ trong một chuyến đi tham quan cùng cả lớp. Mải mê với việc xem lũ chim chóc, tôi bị lạc đoàn trường rồi còn bị ngã tùm xuống hồ nước. Thật là xui xẻo, đã lạc rồi lại còn bị ngã xuống hồ nước như thế, mà tôi thì có biết bơi đâu cơ chứ. Anh đã nhảy xuống cứu tôi, kiếm cho tôi quần áo để mặc cho đỡ lạnh, vâng lúc đó là mùa đông đấy ạ. Những tưởng ông trời chỉ trêu chọc tôi đến thế là cùng, nhưng không...

- Cô sẽ hạ một bậc hạnh kiểm của em tháng này, và chắc chắn cuối năm em sẽ không thể đoạt học sinh khá.

- Dạ thưa cô... em...

- Em không cần giải thích, cô và mọi người đã rất lo lắng, thầy hiệu trưởng vì em mà lên cơn đau tim đột ngột, lỡ như thầy... không qua khỏi thì em có biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?

- Nhưng... thưa cô... em... Tôi mếu máo, chực chờ khóc...

- Cô ơi, đây là lỗi của em đấy ạ.

Tôi quay sang, anh ta vừa nói cái gì ấy nhỉ?

- Em...? Em là ai?

- Dạ thưa cô, em là anh họ của nhóc này, em là học sinh bên trường ... chính em đã rủ nhóc này sang đi cùng em, do bọn bạn em trêu chọc nên nhóc mới bị đẩy ngã xuống hồ, cô ạ. Lỗi này là của em, cô cứ phạt em cũng được, đừng phạt nhóc này, tội nghiệp nó. 

Cô quay sang nhìn tôi, ngờ vực, anh vội nắm chặt vai tôi, tôi hiểu ý, gật đầu liên tục. Chắc là do thấy tôi sắp khóc nên cô giáo cho tôi nói đúng, và cô bỏ qua cho tôi. Từ đó, anh trở thành một người có vị trí đặc biệt trong lòng của tôi.

Từ lúc đó, anh đã thường xuyên trở thành một khách quan trọng của gia đình tôi, còn trùng hợp tới nỗi, anh và anh trai tôi lại là bạn cùng trường. Anh thường tới nhà tôi chơi, một phần vì anh sống một mình, một phần vì anh yêu quý cha mẹ tôi. Anh hay chơi cờ với bố tôi, một thú vui mà hai thằng con trai ông không thể làm được cho ông. Anh cũng hay vào bếp nấu ăn với mẹ tôi, mẹ và anh cũng khá hợp nhau về chuyện bếp núc. Kiến thức anh rộng, mọi chuyện hỏi anh anh đều biết, vậy nên anh cũng thành gia sư cho tôi. Tôi ko thể học với anh trai tôi, dù anh trai tôi học giỏi hơn anh nhiều, nhưng anh tôi không đủ kiên nhẫn để dạy tôi học... anh nói tôi ngốc, khó dạy. Nhưng bằng chứng cho việc tôi ngốc đó là học sinh giỏi cuối năm, tôi đã chứng minh cho anh tôi thấy, chỉ cần tôi có người dìu dắt, tôi cũng sẽ học giỏi như anh tôi ( nói thế chứ giỏi như anh tôi thì tôi chịu, sao mà làm được chứ, ngay cả anh cũng nói anh khâm phục trí thông minh siêu việt của anh tôi, điều mà anh không thể làm được ) Để thưởng cho tôi, bố mẹ tôi đã đồng ý để tôi đi nghỉ trên Đà Lạt cùng anh trong 2 tháng hè.

Khi đang sắp xếp đồ trong khách sạn, anh đột ngột bật cười khiến tôi vô cùng khó hiểu.

- Anh cười gì thế ạ?

- Anh chỉ đang nhớ lại cái lần đầu tiên gặp em thôi.

- Thế có gì đáng cười sao anh?

- Có chứ, lúc đó anh cứu em là vì cứ ngỡ em là con gái đấy. Ngay cả khi mang em lên bờ, hô hấp nhân tạo anh cũng vẫn cứ cho em là con gái cơ . Thật sự là giờ anh thấy như vậy không biết là phúc hay họa nữa.

- Anh nói thế là sao ạ?

- À... có nghĩa là nếu như lú đó không cứu em, thì anh đã ko trở nên như thế này.

- Trở nên như thế này? Ý anh là sao ạ? Không lẽ là anh bị sao ạ?

- Ừ... từ khi cứu em anh đã thay đổi, khiến anh trở nên điên loạn.

- Em không hiểu. Sao anh lại nói anh điên?

- Anh yêu em, vì em mà anh trở thành như vậy đấy. Anh chồm người về phía tôi, đặt tay lên môi tôi... làm người yêu anh nhé.

Thực sự cho tới giờ, khi nhớ lại chuyện đó, tôi lại thấy buồn cười, bởi khi nhận lời anh tôi có biết yêu là gì đâu, chỉ nhận lời bởi vì cần anh, và coi trọng anh, thế thôi.

Nhưng tôi lại rơi vào bể tình của anh lúc nào không hay. Anh yêu tôi, tình yêu mãnh liệt và sâu sắc, để nhận ra được tình yêu đó tôi mất một thời gian dài. Và sau khi nhận ra thì tôi đã yêu anh mất rồi.

Anh chăm sóc tôi như một em bé cần bảo về, nhiều lúc tôi phải bực mình gắt lên với anh rằng tôi không phải trẻ con. Đừng có coi tôi như trẻ con mãi thế, tôi đã lớn rồi. Anh chỉ cười trừ.

Tôi hay giận anh, hay nói đúng hơn là tôi hay ghen đi. Cũng tại anh cả, ai bảo anh quá đẹp, quá lịch sự, đối xử tốt với tất cả làm chi, khiến cho tôi khổ sở vì ghen.

- Em không chơi với anh nữa. Tôi òa khóc. Em ghét anh lắm.

- Ngoan nào, sao em lại ghét anh?

- Anh thật quá đáng...

- Anh quá đáng à? Ừ thì anh quá đáng, nào em nín đi. Nói anh nghe anh đã quá đáng như thế nào đi. Thôi nào, em đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm đó. Anh ôm tôi, giọng vỗ về.

- Anh... anh nói sẽ đón em... nhưng anh không tới... anh làm em chờ mãi... Tôi nấc lên... anh không giữ lời hứa, em ghét anh.

- Ồ... thôi nào, anh xin lỗi được chưa? Anh quên không báo cho em trước là anh có việc bận, thôi nào, em đừng khóc nữa...anh yêu em mà. Ngoan nào.

Bao giờ cũng vậy, sự giận dữ của tôi nhanh chóng tan biến khi anh nói thế. Dường như anh biết cách làm cho tôi nín. 

- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được đi theo người lạ, vậy mà em có nghe lời anh đâu?

- Nhưng... người đó có vẻ tốt...

- Tốt, nếu tốt thì hắn ta đã không lôi em vào những nơi tối tăm như thế. Nếu như anh không xuất hiện thì em sẽ ra sao hả?

- Em...

- Em phải tỉnh táo một chút chứ? Em có phải là đồ ngốc không hả?

-Em... em xin lỗi.

- Xin lỗi? Sao lần nào cũng là câu này? Anh nhíu mày, nhìn tôi.

- Em xin lỗi anh mà.

- Em lần nào cũng thế cũng lôi câu này ra dụ anh nhưng có lần nào em chịu thực hiện đúng đâu cơ chứ.

- Em... em xin lỗi, em sai rồi... Tôi òa khóc... Em xin lỗi mà, em hứa là lần sau... à không, em hứa là sẽ không bao giờ có lần sau...

Anh ôm tôi, khẽ thở dài.

- Em nắm thóp anh, em thừa biết anh không thể chịu nổi những giọt nước mắt của em. Nhóc khôn thật, thảo nào anh không thể không yêu.

Giá như chuyện tình cảm cứ như thế thì lại hay, không có đau khổ, không có chia ly, không có tan vỡ... nếu thế thì sẽ chẳng còn là tình yêu nữa. Thật nực cười biết bao.

Quyên xuất hiện, bạn thân của anh từ nước ngoài trở về. Anh nói Quyên là một người bạn tốt nhất của anh. Cô ấy xinh đẹp, thông minh và hiểu biết. Mọi chuyện của tôi và anh cô đều biết, vì thế trong tôi luôn muốn nuôi một tình bạn đẹp với cô. Tôi chỉ không biết rằng cô cũng yêu anh, cho tới khi thấy anh và cô hôn nhau, mọi thứ tốt đẹp về cô trong tôi đều đổ vỡ.

- Thật quá quắt! Đồ nói dối.

Tôi chạy vụt đi, mặc tiếng anh ở sau. Tôi không gặp anh, cũng không nghe điện thoại của anh, tôi chỉ biết tới cầu cứu Linh, khóc với cô.

- Hà, có người gặp này.

- Tớ không gặp, cậu bảo anh ấy về đi.

- Tớ nghĩ cậu nên gặp, tớ cho đấy là Quyên.

Quyên đã giải thích với tôi, đó là do cô ấy chứ anh không hề có chủ ý với cô. Cô nói, anh yêu tôi chứ không hề có tình cảm với một ai khác.

- Thế... chị yêu anh ấy ạ?

- Ừ... từ lâu rồi, em đã có tình yêu của anh ấy, em phải gắng giữ gìn nghe chưa? Cậu ấy yêu em lắm đấy em có biết không?

- Em... em...

- Đừng nói xin lỗi chị... em không hề có lỗi... đó là một dạng khác của tình yêu, em hiểu chưa?

- Vâng.

Ngay tối hôm đó, tôi gọi cho anh, hẹn anh ở nơi cũ. Tôi muốn nói lời xin lỗi với anh. Nhưng tôi đã chờ mãi, chờ mãi... cho tới khi cơn mưa làm tôi ướt nhẹp...anh không hề tới, không hề tới.

Ngày hôm sau, anh hẹn tôi, nơi tôi chờ anh ngày hôm qua.

- Chúng ta chia tay nhau nhé. Anh nói, giọng ngập ngừng.

- Tại sao?

- Vì Quyên... cô ấy vì cứu anh nên đã... anh... ngay lúc này... có lẽ anh cần...

- Không sao, em hiểu mà. Ừ... chúng ta chia tay.

Tôi quay đi, không khóc, nhưng trong tôi, mọi thứ đều đổ vỡ hoàn toàn. Anh không chạy theo tôi, anh cũng không níu kéo... nhưng tôi biết, anh sẽ rất đau khổ.

Tôi quen anh khi tôi sắp 16.

Tôi chia tay anh khi tôi vừa đón sinh nhật 17.

Một tháng sau khi tôi và anh chia tay, tôi ốm, nặng tới mức tôi phải nhập viện. Tôi biết anh có tới thăm tôi, lặng lẽ nắm chặt tay tôi, hôn lên trán tôi, để lại nơi má tôi những giọt nước mắt nóng hổi. Tôi biết... nhưng tôi mặc, tôi sợ rằng... chỉ cần nhìn thấy anh, trái tim tôi sẽ tan nát một lần nữa.

Sau khi khỏi ốm, tôi nghe nói anh và Quyên đã đi sang Mỹ để điều trị. Và anh cần đi theo để chăm sóc cô ấy, có lẽ cả hai sẽ không bao giờ trở lại Việt Nam.

Mất anh, tôi làm những việc mà trước đây anh không cho phép tôi làm. Anh không cho tôi ra ngoài khi không có mũ hay ô đi kèm, mỗi lần mưa, anh đều gọi trước khi tôi đi học, dặn tôi mang đầy đủ áo mưa và cả ô đi cùng. Nhưng tôi làm tình nguyện viên, mưa nắng tôi mặc kệ, vậy nên cảm cúm sốt liên miên. Linh xót, cậu ấy kêu tôi đừng hành hạ bản thân. Tôi không phải đang hành hạ bản thân, tôi chỉ đang chứng minh cho cô ấy thấy, không có anh tôi vẫn có thể làm được mọi thứ.

Anh không cho tôi tập bơi, sợ tôi ảnh hưởng bởi di chứng khi bị ngã xuống hồ, nhưng tôi vẫn tập. Ngày ngày ra bể bơi cùng anh trai. Dù rằng suýt chết đuối, uống nước bể bơi nhiều hơn uống nước nhà... nhưng tôi đã có thể bơi, thậm chí rất giỏi là đằng khác.. Không có anh ở bên, tôi cũng chẳng sợ chết đuối.

Anh không cho tôi chơi thể thao, ngoài môn chạy bộ. Anh nói mỗi lần thấy tôi bị thương anh đều đau mà tôi thì hay hậu đậu nên anh càng lo. Nhưng giờ ko có anh, tôi có thể chơi thoải mái. Bóng đá, bóng rổ... tôi bị thương nhiều, bong gân, trật khớp, bóng bay vô đầu là chuyện bình thường. Nhưng tôi vẫn chơi được tốt, không có anh, tôi đâu có sao.

Mất anh, có lẽ tôi được nhiều hơn mất.

Nhưng mất anh rồi, còn đâu những lời nói dịu dàng, còn đâu vòng tay ấm áp, cái nhìn trìu mến, nụ hôn ngọt ngào... mất anh tức là mất cả những niềm vui khi được anh ôm vào lòng, dỗ dành như một đứa trẻ. Phải tự chăm lo cho bản thân, những lúc buồn hay vui phải tự mình nếm trải, bởi sẽ chẳng còn ai ở bên để mà xoa đầu, nói những lời dịu ngọt, sẽ không còn sự quan tâm đến nghẹt thở nhưng ấm áp nữa... Những đêm tối, đối diện với 4 bức tường , tôi gào tên anh cùng nỗi nhớ.

Tôi mở mắt, khi nghe tiếng ồn ào không còn, và chắc chắc anh cũng như những người khác, đều đã ra khỏi phòng. 

- Sao? Chịu dậy rồi à? Thấy sao? Ổn chứ? Đã nói là không được ngất xỉu vậy mà vẫn ngất nhỉ? 

- Ừ... tôi cười... chắc là do duyên số.

- Đầu đau lắm không?

- Không... không đau lắm.

- Tối nay có một bữa tiệc trên du thuyền... đi chứ?

- Có chứ, sao không đi? Đến đây để dự đám cưới cơ mà.

Tôi nhớ, trước đây Quyên có nói với tôi rằng, ước mơ hồi bé của cô ấy chính là được làm vợ của anh, cô ấy đã thở dài và nói, giờ thì không được nữa rồi, anh đã thuộc về tôi. À, nhưng cô nhầm rồi, giờ thì anh đang bên cô, hạnh phúc đó thôi.

Nhìn anh bên Quyên, tay trong tay, hạnh phúc, có gì đó làm tim tôi đau nhói. Quyên bị mất trí nhớ, hai chân cô còn bị liệt. Giờ tuy đã đi lại được nhưng vẫn phải dựa vào anh để đi, trí nhớ của cô cũng chỉ hồi phục được một phần, tôi nghĩ, chắc thứ duy nhất mà cô nhớ sau vụ tai nạn chắc chỉ có tình yêu với anh. Tôi mỉm cười, đưa cốc rượu vang lên môi. Rượu đổ vào cổ tôi, đắng chát.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng lao xao, tiếng người la hét.

- Có chuyện gì vậy? Tôi quay sang hỏi Linh.

- Hình như là có người vừa rơi xuống biển thì phải. Cô đáp 

Tôi nhìn về phía xa, chỉ nghe thấy tiếng lõm bõm rất nhỏ, chẳng nghĩ gì nhiều, tôi cởi áo khoác, nhảy ùm xuống biển. Khi bơi đến, tôi phát hiện ra tôi đã nhầm, thứ rơi xuống không phải là một con người, mà là một chú chó nhỏ. Thôi được, dù sao cũng là một mạng, quan trọng là tôi đã cứu được nó mà tôi cũng không bị sao cả.

Khi tôi lên được thuyền, với sự giúp đỡ của một vài người nữa, tôi thấy tất cả mọi người đều vỗ tay, chắc là để tán thưởng cho sự dũng cảm của tôi. Từ xa, tôi cũng thấy anh và Quyên vội vàng chạy tới. Quyên ôm chú chó nhỏ vào lòng, cảm ơn tôi rối rít, anh lặng lẽ khoác lên người tôi một chiếc khăn bông to và nói:

- Để tôi đưa cậu tới phòng tắm.

Đó có phải là một lời lí giải an toàn và hợp lí hoá chuyện anh có thể gặp riêng tôi mà không bị ai dị nghị phải không anh? Bởi anh đang gần như là kéo tôi đi chứ không phải là đưa tôi đi nữa.

Phòng tắm vừa được cài then, anh vội vã ôm chầm lấy tôi, siết chặt.

- Sẽ làm anh bị ướt đấy. Tôi nói.

- Mặc kệ nó. Anh đáp lại tôi.

Sau khi ôm tôi, có lẽ với anh còn chưa đủ, anh đẩy tôi ra, đưa tay vuốt tóc tôi, kéo khuôn mặt tôi lại gần, hôn. Nụ hôn đó, vẫn như xưa, không hề thay đổi, nụ hôn ngay trong mơ tôi cũng ao ước, một nụ hôn mà tôi phải chờ đến 8 năm chờ đợi.

Cuối cùng, anh buông tôi ra.

- Em thay đồ đi, kẻo cảm lạnh.

Rồi anh quay đi, mở cửa bước ra trong sự tiếc nuối của tôi.

Bộ đồ anh đưa, vừa với tôi, như in. Lạ thật, với vóc dáng như tôi thì lấy đâu ra đồ để vừa, trừ phi... là đồ may.

Khi tôi từ phòng tắm bước ra, thì thấy Linh đứng ở đó.

- Anh hùng, thấy thế nào?

- Khá tốt, may chưa chết.

- Thôi được rồi, hôm nay cậu đã thẻ hiện rất tốt. đi uống gì nhé.

- Ừ...

Đêm hôm đó, tôi lại mơ thấy anh.

Ngày hôm sau, để Linh ở lại khách sạn, tôi đi dạo quanh tìm một quá khứ tôi mà tôi không thể quên lãng. Suốt 8 năm trời dù cố tới đâu tôi cũng không thể quên nó.

- Gặp em rồi!

- Chào anh...

Tôi bất ngờ khi thấy anh, đứng tựa cây Mimosa như đang chờ một ai đó. À, còn ai nữa nhỉ, đương nhiên chỉ có thể là vợ chưa cưới của anh rồi, không lẽ anh lại chờ tôi chắc, thật ngớ ngẩn.

- Anh đang chờ Quyên à? Cô ấy đâu? Tôi mỉm cười, thấy trong lòng có gì đó hụt hẫng, nơi này, có quá nhiều kỉ niệm của tôi và anh, vậy mà anh lại đưa Quyên tới đây... 

- Không, anh lắc đầu nói... anh chờ em.

- Em? Tôi như không tin vào tai mình nữa, anh đang nói đùa sao?

- Chúng ta nói chuyện nhé. Anh mỉm cười.

Tôi gật đầu, anh đi trước, tôi theo sau. Thật sự là tôi và anh đều đã thay đổi, trước đây, tôi và anh luôn đi cạnh nhau, anh luôn nắm tay tôi, thật chặt, anh nói:" Anh sợ em sẽ đột nhiên biến mất." Giờ thì anh và tôi đã không thể như trước được nữa rồi... đột nhiên... tôi muốn khóc quá.

Chợt anh dừng lại.

- Sao thế anh? Anh có việc phải về à?

Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt anh như van nài.

- Được không em? Như trước đây đi được không? Anh muốn đi cạnh em, và nắm tay em thật chặt... có được không?

Anh vẫn nhớ sao? À... đúng rồi, anh đã yêu tôi, nhiều như thế cơ mà... Tôi gật đầu, để yên tay mình trong bàn tay ấm áp của anh. 8 năm rồi, sao mọi thứ chẳng hề thay đổi.

- Em vẫn nhớ nơi này chứ?

- Có... anh đã trèo lên cây, hái hoa cho em, nhưng không ngờ lại bị trượt chân và rơi phịch xuống. Anh gắng chịu đau để dỗ em thôi khóc...

- Anh có nói, vì em mà anh có thể làm tất cả.

- Vâng.

- Em tin chứ?

- Có... đã từng.

Khuôn mặt anh thoáng buồn, anh lại hỏi tiếp.

- Khi anh tỏ tình với em, em đã gật đầu ngay khiến anh vô cùng bất ngờ và hạnh phúc, nhưng anh luôn hoài nghi... em có thật lòng không...

- Không... lúc đó em còn chưa biết thế nào là yêu cơ mà. Em chỉ nghĩ đơn giản, nó cũng như tình yêu em dành cho anh trai em vậy, nên em mới đồng ý. Sau này, em mới chính thức rơi vào bể tình của anh... nhận ra không thể không có anh... đó là yêu. Tôi quay sang bên anh, cười tươi. Ngày mai tổ chức hả anh?

- Ừ...

- A... vậy à...Thật tốt anh nhỉ? Anh và Quyên xứng đôi lắm đấy.

Anh không nói gì thêm, tôi ngồi, nhìn lơ đãng xung quanh. Đột ngột, anh quàng tay qua vai tôi, kéo tôi ngả đầu vào vai anh.

- Cứ như thế này đi, được không em?

Tôi không nói gì, nhắm mắt lại, 8 năm trước, khi ở bên anh tôi luôn có cảm giác an toàn, tuyệt đối an toàn. Còn bây giờ, có chút lo âu trong trái tim tôi, có phải tôi đang sai lầm?

Trước đây, tôi nhớ anh từng nói với tôi, một bức tranh thuỷ mặc phải có anh và em, nếu không sẽ không thể trở thành một bức tranh thuỷ mặc đẹp. Sau này và bây giờ cũng thế, em và anh tồn tại vì nhau.

Có thật không?

Tôi và anh cứ ngồi mãi như vậy, cho tới khi chuông nhà thờ điểm 5 tiếng. Đã 5h chiều. 

Tôi đứng lên.

- Chúng ta về thôi anh.

Tôi quay lưng, bỏ đi trước, thật nhanh, hối hả, gần như chạy. Rõ ràng tôi đang phạm sai lầm, quyết định khi tới đây của tôi là một quyết định sai lầm. Tôi thật ngu ngốc, khi cho tôi sẽ không sao, tôi còn yêu anh, tôi sao có thể chịu đựng nổi khi thấy anh sẽ làm đám cưới với người khác chứ? Mà cũng có thể vì tôi, đám cưới của anh sẽ tan nát...

Trở về thôi, tôi phải về thôi.

- Chúng ta ... ngay ngày mai ... sẽ rời khỏi đây. Tôi nói, giọng như nghẹn lại ... tớ không thể chịu đựng thêm ...

- Được rồi, tớ sẽ đặt vé đi ngay sáng mai, chúng ta sẽ rời khỏi đây mà không ai biết cả. Linh vuốt tóc tôi, ôm tôi, thì thầm... Rồi sẽ tốt cả thôi ...

Tối, tôi nhốt mình trên phòng, mặc Linh xuống nhà dự tiệc. Đang lơ mơ ngủ, tôi nghe thấy tiếng khoá mở lách cách. Tôi nhổm dậy. bước ra ngoài phòng khách.

- Linh, tớ tưởng ...

Tôi mở to mắt, trước mặt tôi ... là anh.

- Anh ... sao anh lại ở đây? Sao anh ... có thể ...

- Hà ... anh muốn nói...

- Ra ngoài ... ra ngoài ngay ... tôi hét lên. Anh ra ngoài đi.

- Anh yêu em.

Tôi giật mình, nhìn anh sững sờ ... anh đang khóc...

- 8 năm nay, hình ảnh em chưa bao giờ phai mờ... anh đã rất khổ sở... anh không thể sống mà thiếu em... Hà... anh yêu em, anh yêu em... anh muốn nói với em... anh chưa từng quên em...

Tôi bỗng thấy má tôi rát bỏng... à, tôi khóc rồi sao?

- Anh nói chia tay trước, anh rời xa em trước, anh bỏ đi Mỹ... anh gửi thiệp cưới cho em...mỗi năm một bó hoa hồng... anh muốn gì hả? Anh... anh thật độc ác anh biết không? Anh làm cho em trong suốt 8 năm qua sống khổ sở... Tôi gào lên. Anh còn muốn giết em nữa hay sao? Như thế anh mới vui à?

- Anh... 

- Giờ đây, anh đứng trước em, nói những lời như vậy, gieo vào lòng em những ảo tưởng không có thật, để em hi vọng, trông chờ, rồi ngày mai... anh bên người khác, tay trong tay hạnh phúc. Tôi nói, giọng như sắp vỡ òa. Thôi đủ rồi, xin anh đấy... với em, thế là đã quá đủ rồi... Xin anh đừng có giết em thêm nữa.

Anh bước tới, ôm chầm lấy tôi, đặt lên môi tôi, một nụ hôn.

- Anh yêu em, đó là sự thật... xin em, đừng nghi ngờ tình yêu của anh.

.................................................. ..

Tôi tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, 4h30 sáng. Nhìn sang bên cạnh, anh vẫn nằm đấy, ngủ ngon lành. Tôi đứng đậy, mặc quần áo vào. Sau khi đã sắp xếp hành lý xong, tôi lấy giấy, ghi cho anh vài dòng ... đặt nó lên bàn, tôi tiến về phía anh, đặt lên môi anh một nụ hôn cuối. 

" Tạm biệt!" 

Tôi có anh trong một đêm, nhưng có tình yêu của anh cho cả cuộc đời... với tôi, thế là đủ. 

Sau khi đã chọn được chỗ trên máy bay, chỉ còn vài phút nữa, máy bay sẽ cất cánh. Tôi ngồi nhìn qua cửa sổ, bất giác tôi hỏi Linh.

- Chắc bây giờ lễ cưới đã được tiến hành rồi nhỉ?

- Có lẽ vậy, dù sao cũng đã 9h rồi mà. À này...

- Sao? Tôi quay sang.

- Cậu ngồi đây đi nhé, tớ đi ra đây một lát, nhé.

- Ừ! Cậu đi đi.

Nhìn theo bóng cậu ấy khuất sau cánh cửa, tôi ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại, kí ức ngày hôm qua hiện ra rõ mồn một.

" Em sẽ mãi yêu anh, thật đấy. Tạm biệt anh nhé."

Bất chợt tôi mở mắt ra, thấy má mình nóng hổi. Một dòng nước mắt vừa mới chảy ra.

- Sao thế nhỉ? Tôi đưa tay, gạt nhanh đi, nhưng vừa mới đó, lại thêm một dòng khác trào ra... Tôi cúi gập người xuống, tay bụm chặt miệng lại.

" Không đúng... không thế sống thiếu anh... sẽ phải làm sao khi lại không có anh ở bên nữa chứ? Anh à... em cần anh... em yêu anh... em muốn có anh..."

- Thôi nào, nín đi! Em khóc jì vậy?

Tôi ngẩng đầu lên, hình ảnh anh mờ ảo... tôi dụi mắt...

- Anh... 

Anh lấy tay, quệt đi giọt nước mắt vừa lăn trên má tôi.

- Đừng khóc nữa, ngoan nào, anh đã ở đây rồi.

Anh dựa người vào ghế, ngả ra sau. tay anh nắm chặt tay tôi.

- Đừng khóc nữa nhé, để anh có thể ngủ... hôm qua mải ngắm em anh có ngủ được đâu.

- Nhưng...

Mắt anh nhắm lại, vẻ mặt thanh thản. Tôi nhìn anh, mỉm cười, hôn nhẹ lên má anh, an tâm dựa vào anh. Như trước đây, bình yên... tôi không cần phải gặng hỏi anh, anh sẽ tự nói cho tôi biết khi anh cảm thấy cần phải làm thế, anh sẽ nói với tôi, mọi thứ, chắc chắn anh sẽ nói, tôi hiểu rõ con người anh nhất... kể cả khi đã xa anh 8 năm trời, tôi vẫn có thể hiểu được con người anh. À... tại sao hả? Dễ lắm...

Bởi vì... tôi yêu anh

Khi ý thức của tôi bắt đầu tỉnh táo lại, tôi thấy đầu óc mình trống rỗng, hình ảnh duy nhất mà tôi nhớ là một người con trai. Và hiện tại thì anh ấy đang ở cạnh tôi. À... tôi chợt nhận ra, anh là người tôi yêu. Hầu như ngày nào anh cũng có mặt ở bệnh viện để chăm sóc tôi, mỗi khi mở mắt ra, thứ đầu tiên chính là khuôn mặt buồn bã của anh. Tôi đã vô cùng hạnh phúc khi cho anh đang buồn khi thấy tôi phải nằm viện... mãi sau này, tôi mới biết... có một lí do khác.

Tôi phát hiện ra, chân tôi không thể cử động được, anh luôn nói với tôi rằng... đó là do tôi đang yếu nên không thể cử động được. Nhưng đã quá lâu, tôi thấy mình rất khoẻ... không lẽ...

- Anh nói thật đi... có phải em không thể đi lại được phải không?

- Không, em đừng nghĩ lung tung... em sẽ đi lại được mà... chỉ một thời gian nữa thôi.

- Anh nói dối! Tôi hét lên... hãy nói thật đi.

- Anh... đúng thế! Em bị ảnh... hưởng bởi vụ tai nạn, tuỷ bị tổn thương nặng...tạm thời em sẽ ko đi lại đuợc... nhưng ẻm yên tâm, rồi em sẽ đi lại được thôi.

- Ra ngoài... anh ra ngoài ngay đi.

- Quyên... anh biết em sock...

- Anh ra ngoài đi.

Tôi hét lên... anh có vẻ bực bội...

- Em nghe đây... anh sẽ không bỏ rơi em, cho dù em có không thể đi lại được đi chăng nữa thì việc anh ở đây là chứng minh cho điều đó. Em có hiểu không?

- Anh có bị sao không vậy? Lỡ như cả đời này em không đi lại được thì sao?

- Anh không quan tâm, cái anh đang chăm sóc là emn chứ có phải là đôi chân của em đâu. Thế em nghĩ anh có bị sao không khi mà cứ chú ý tới đôi chân của em hả? 

- Nhưng...

- Em hãy lo chú ý tới sức khoẻ... đừng chú ý quá nhiều những việc khác...

Và vậy là anh cùng tôi đi sang Mỹ, để việc trị liệu đạt kết quả tốt nhất. 8 năm, anh luôn ở cạnh tôi, giúp tôi tất cả mọi việc, tôi đã từng nghĩ, chỉ cần có anh, tôi đã có tất cả. Anh đã giúp tôi thêm niềm tin vào chuyện có thể tập vật lý trị liệu để có thể đi lại được, kết quả thật sự rất may mắn, tôi đã đi lại được. Có anh tôi có thể có mọi thứ.

Niềm vui của tôi nhân đôi khi anh nói sẽ cưới tôi, tôi đã vui tới mức phát khóc, tôi đã chờ câu nói này suốt 8 năm qua, và giờ thì tôi đã đạt được ước nguyện. Anh nói muốn trở về Việt Nam tổ chức, tôi đồng ý, anh nói muốn tổ chức ở Đà Lạt, tôi không mảy may bận tâm. Tôi quá hạnh phúc với việc có được anh mà không hề chú ý tới thái độ của anh.

Một ngày, tôi phát hiện ra lẫn trong đống hành lý của anh có một hộp gỗ nhỏ, với những hoạ tiết nhỏ nhưng sắc sảo. Tò mò, tôi mở ra, tôi nghĩ, trong đó có thể là ảnh của một cô bạn gái cũ của anh, ồ... tôi sẽ không ghen với cô ấy đâu. Nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, đó lại là ảnh của một cậu bé. Anh không có em trai, chỉ có một người anh trai, vậy có thể đây là ảnh của một người em họ mà anh rất yêu quý chẳng hạn. Tôi thầm công nhận là anh ấy thật sự có một gia đình tuyệt vời khi mà gia đình toàn người đẹp như thế này. Tôi lật mặt sau tấm ảnh. Sững sờ.

Nếu như việc gặp gỡ và yêu em là một sai lầm, thì anh sẽ bất chấp tất cả ... để tiếp tục phạm sai lầm...

Tối hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Những ngày sau đó, tôi lén theo dõi anh, một việc mà tôi chưa từng làm. Anh hay thở dài, nhìn lơ đãng mọi thứ xung quanh, ánh mắt anh buồn bã, chất chứa một nỗi buồn vời vợi. Anh hay nhìn vào điện thoại, tôi biết điện thoại anh dùng đã khá lâu, và tôi chắc trong đó có ảnh của Thanh Hà. Tôi cũng biết anh vì bị gia đình tôi ép buộc mà phải lấy tôi, anh vẫn còn yêu cậu ấy, có khi còn yêu cậu ấy hơn cả bản thân mình. Với anh, có lẽ cú sock khi phải tự mình chia tay với cậu ấy là một nỗi đau không bao giờ dứt.

Tôi đã tự mình đi tìm hiểu Thanh Hà. Cậu ấy dễ thương, rất xinh xắn... trông không giống với tuổi 24 của cậu ấy, à hình như cậu ấy sắp 25 tuổi hay sao ấy... vậy mà trông cậu với bức ảnh lúc xưa chẳng chút thay đổi... cậu phải là người không vậy nhỉ? Nhưng có một chút vấn đề... cậu ấy trông buồn bã quá... giống ai đó... À... giống anh.

Thì ra... cả hai vẫn luôn yêu nhau sao? 8 năm trời, vậy mà anh vẫn ở bên tôi, kiên nhẫn từng ngày một... dù cho hồn anh ở tuốt bên này, gửi gắm ở nơi cậu ấy sao? Tôi bỗng thấy mình là một kẻ tồi tệ, tồi tệ hết sức. Tôi đã cướp đi tình yêu của cậu bé kia, ngăn chặn tình yêu của anh và cậu ấy, chỉ bằng một vụ tai nạn... nếu như lúc đó, tôi không sống sót, nếu như lúc đó tôi chết đi cho xong thì chắc mọi việc sẽ tốt hơn, phải không?

Tôi bỗng thấy mắt mình ướt, không phải tôi khóc cho tôi, mà tôi khóc vì anh và cậu ấy. Giữa họ, có một thứ tình vảm mà tôi không bao giờ biết tới. Tình yêu đó, cvao thượng và đẹp đẽ biết bao... vậy mà một người tầm thường như tôi lại có thể khiến tình yêu đo đổ vỡ, hoàn toàn... sụp đổ? Không, không đúng... tình yêu đó vẫn cháy, vẫn rất mãnh liệt, nó chỉ đang chờ một tác động mà thôi. Vậy tôi sẽ thổi bùng nó lên... à, sinh nhật của cậu bé ấy hả? Anh vẫn hay gửi hoa thường xuyên sao? 

Khi anh quay lưng, bỏ chạythatj nhanh, không hề có chút vương vấn, trên tay là tấm vé tôi đưa... tôi mỉm cười, đo slà quà của tôi dành cho anh và cậu ấy... đó là mục đích của tôi khi mời cậu ấy tới đây.

Cứ cho là tôi ngu đi, đánh mất hạnh phúc đang cầm chắc trong tay.

Nhưng... tôi làm mọi việc là vì anh, vì anh tôi có thể là được mọi thứ, vì hạnh phúc của anh... tôi nguyện đánh đổi tất cả, kể cả việc mất anh.

Bởi vì... tôi yêu anh.

[ Hoàn Thành ]

Vừa liếc qua màn hình di động, tôi khẽ thở dài. Bật máy tính lên, vào một phần trong máy, gõ pass là ngày đầu tiên gặp em. Hình ảnh em hiện ra cùng nụ cười dễ thương choán hết cả màn hình của máy. Đó là bức ảnh duy nhất của em mà tôi đem rửa ra, còn đâu thì tôi đem cất ở nơi riêng. 

- Em trai cháu hả? Bác chủ tiệm đưa cho tôi túi giấy đựng ảnh, cười tươi. Cậu nhóc còn ít tuổi phải không? Nhưng trông rất dễ thương.

- Vâng! Tôi nói cho qua, đổ túi giấy ra xem lại ảnh.

- Cậu bé dễ thương vậy chắc hẳn cháu phải rất vất vả mới có thể trông chừng được.

- Dạ... vô cùng vất vả ấy chứ ạ. Tôi nói giọng có phần chua chát. Đó có phải em trai tôi đâu, sao ai cũng nhần lẫn hết vậy? Đó là người tôi yêu đấy chứ.

Đưa tay, chạm vào nơi má em, tôi lại nhớ em. Khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, làn da trắng trẻo, thân người nhỏ nhắn... sao em lại có thể như vậy chứ? Cũng là con trai nhưng sao em khác hẳn tôi vậy? Em quá dễ thương làm chi vậy? Để tôi yêu điên cuồng, để tôi khổ sở vì ghen, vì lo lắng mất em, rồi thì đau khổ cho sự chia li.

- Chúng ta chia tay nhé.

Tôi đã phải lấy hết can đảm, lấy hết mọi dũng khí ra để tới gặp em, chỉ để làm trái tim tôi tan nát. Tại sao khi nghe tôi nói câu đó em không phản ứng gì? Em không yêu tôi à? Sao em không yêu tôi? Tôi đã đau khổ vì em biết nhường nào, em có biết không? Nghe tin em ốm, tôi chỉ muốn bay đến ngay cạnh em... nhưng không được, tôi đành chờ cho tới khi không còn ai, tôi mới dám vào. Vào, chỉ để nắm chặt tay em, hôn lên trán em và khóc. Em à, em có biết không? Tôi đau lắm, trong tôi mọi thứ dường như tan chảy sau câu nói chia tay ấy. Tôi chỉ còn lại một cái xác, còn hồn tôi thì vẫn ngày ngày ở bên em đấy em có biết không?

Cảm nhận sự nóng hổi trên má, tôi chợt tỉnh. Tôi khóc từ bao giờ vậy? À... không sao, tôi à... cứ khóc đi, 8 năm qua tôi đã khóc bao giờ đâu. Nhưng hôm nay thì nên lắm chứ, vì tôi đã gặp lại em. 

Từ xa, tôi thấy em, vẫn như ngày nào, không chịu thay đổi, vẫn còn dễ thương như thế sao hả em? Em làm tôi vui đấy. À... mà có chút thay đổi, hình như em buồn, nụ cười em gượng gạo quá. Em sao thế? Em buồn chuyện jì vậy... mà khoan ... sao em lại ở đây đã. Bỗng tôi nghe thấy tiếng ầm ĩ, một chiếc xe đang lao về phía em và không có vẻ gì là sẽ dừng lại cả. Ồ! Em nhìn đi đâu thế nhỉ? E m nhìn lên phía trên làm gì vậy? Ở trên đó có jì à? Mà... tôi sao thế? Tôi có bị ngốc không vậy hả? Chiếc xe đó sẽ lao thẳng tới chỗ em mất. Và tôi có thể mất em... vậy tôi sẽ sống thế nào chứ? Tôi bỏ mặc Quyên đứng đấy, chạy tới bên em, ôm chầm lấy em, xô em sang một bên. Thật xui xẻo, không ngờ đầu em lại bị đạp vào đá, ngất xỉu. Tôi vội bế em lên, gọi bác sĩ tới. May! Em chỉ bị choáng nhẹ, rồi em sẽ tỉnh lại, em sẽ không sao cả. Thế là tốt rồi.

Nhưng 8 năm rồi, sao em vẫn luôn làm cho đau nhói khi một lần nữa, em nhảy xuống biển. Khi tôi chạy tới, em đã lên được bờ, nhưng em thì ... đang lạnh, mặt tái đi, người cũng lạnh run lên... trái tim tôi như bị cắt đi một nửa. Con Min của Quyên đã được em cứu nên cô ấy có vẻ vui, nhưng tôi thì đang lo chết đi được, lỡ như em chìm nghỉm luôn dưới dòng nước kia thì tôi sẽ phải làm sao đây? Em luôn làm tôi lo lắng, ngay cả khi em đã lớn sao? 

Tôi, với thân phận chủ nhà, đã đường hoàng đưa em đi trước mặt mọi người, kể cả Quyên, tôi dường như lôi em đi chứ không phải là đưa em đi như lời tôi nói. Em ngoan ngoãn để mặc tôi ôm và hôn em. Sự đáp trả của em có phần hờ hững nên khiến tôi nghi hoặc, tôi buông em ra, bỏ ra ngoài. 

Em có còn yêu tôi không?

- Anh biết không? Linh nói, trong khi đi cùng tôi đến chỗ của em. Nó đã yêu anh và giừo thì nó không thể yêu ai ngoài anh. Suốt 8 năm qua.

Tôi nhìn vào mắt Linh, cô ấychưa từng nói dối, và cô ấy là mẫu người nói thẳng mọi thứ. Như 8 năm trước, cô ấy đến để đấm tôi một cú và hét vào mặt tôi. Thằng hèn.

- Anh yêu nó hơn vợ anh chứ?

- Vợ sắp cưới. Tôi nói nhẹ, mỉm cười.

- À.... thì ra thế, được rồi, thế anh trả lời đi.

- Đúng, tôi chưa bao giờ yêu Quyên.

- Còn 2 ngày. Tôi mong anh sẽ nghĩ lại.

Tôi còn có thể có cơ hội sao?

Ngày hôm sau, tôi đến nơi tôi đã từng đưa em tới. Nơi có nhiều kỉ niệm giữa tôi và em. Đến đó làm gì? Tôi không biết, tôi chỉ biết, tôi đang chờ một người.

Tại đay, tôi đã gặp em, nắm tay em, để em ngả vào vai tôi một cách bình yên như ngày trước, như 8 năm về trước. Em không nói jì, nhưng tôi biết trong lòng em đang xáo trộn... em đang lo lắng, tôi quá hiểu em mà.

Nhưng... sao tôi cứ nghĩ lung tung vậy nhỉ? Em đang ở bên tôi cơ mà, lại còn đang trong vòng tay tôi nữa, tôi còn muốn gì thêm nữa? À... có đấy, tôi mong thời gian ngừng lại, hoặc là cả thế giới này chỉ còn tôi và em... thì hay biết mấy, tôi sẽ có em, tôi sẽ không cần phải lo lắng vì ghen tuông, chỉ cần lo lắng em sẽ bị ngã hay không...nếu như thế thì tốt biết mấy.

Tiếng chuông nhà thờ điểm rõ 5 tiếng. Em ngồi thẳng dậy, đứng lên, quay lưng về phía tôi.

- Chúng ta về thôi!

Và em đi, tôi nhìn mãi theo dáng em, nhỏ bé đơn độc... bất giác nước mắt tôi trào ra. Làm sao đây? Không lẽ tôi cứ để như vậy sao? Chịu mất em thêm một lần nữa? Và còn có khi là mãi mãi. Nhưng... Quyên thì sao? Cô ấy thì sẽ ra sao nếu không có tôi? Tôi không thể bỏ cô ấy đi được.

Tối, bữa tiệc trước đám cưới diễn ra vẫn như bình thường... nhưng sao tôi không thấy em? Tôi tìm em, có thể em lẫn trong đám đông nhưng... tôi vẫn không thấy bóng dáng em đâu cả. Hay em ốm mất rồi?

- Sao, tìm người hả? 

Tiếng của Linh, tôi quay sang nhìn cô, lo lắng.

- Hà... bị ốm sao?

- Không, chỉ là nghỉ ngơi một chút để mai về.

- Mai? Ngay ngày mai ư? 

- Đây, xoè tay ra. Cô thả vào tay tôi chiếc chìa khoá. Tuỳ anh sử dụng.

Đó là đêm đầu tiên của tôi và em. Dù rằng em và tôi có nhiều lúc ở riêng với nhau khi không có ai. Đôi khi tôi cũng nghĩ, đó là chuyện đương nhiên, ai cũng sẽ trải qua, hơn nữa em còn thu hút thế, tôi có phải thánh đâu mà có thể chịu đựng nổi. Ấy vậy mà tôi vẫn làm được, tuyệt đối không đi xa hơn... bởi em còn quá bé, em mới chỉ 16.

Sáng hôm sau, khi tôi ngủ dậy, đưa tay sang bên cạnh... trống! Tôi hốt hoảng giật mình, mặc vội quần áo vào, tôi vội đi tìm những gì thuộc về em. Nhưng không, em đã mang đi mọi thứ, chỉ để lại duy nhất cho tôi một mảnh giấy.

"Tạm biệt!"

Tôi mất em thật rồi sao?

- Thái Sơn, con có đồng ý lấy Như Quyên làm vợ, sẽ luôn bên cạnh cô ấy, kể cả lúc giàu sang cũng như khi đau ốm, cho đến khi cái chết chia lìa hai người. Con có đồng ý không?

- Không...

- Con nói gì?

- Không... tôi nói không.

Tôi quay sang bên Quyên. Cô ấy mỉm cười, chìa ra cho tôi chiếc vé.

- Nhanh lên đi anh, may ra còn kịp.

- Quyên... anh...

- Anh phải sống thật hạnh phúc, anh nghe rõ chưa?

- Em biết sao?

- Thế anh nghĩ ai là người mời cậu ấy tới dự lễ cưới? Là em đấy.

- Nhưng...

- Anh đi đi, hạnh phúc của anh là hạnh phúc của em. Đi đi anh...

Tôi quay lưng bỏ chạy. Hình ảnh em tràn ngập.

- Xin em, tin anh... anh yêu em...

- Em biết... nhưng chúng ta không thể đến với nhau.

- Tại sao?

- Quyên... cô ấy...

- Anh nói anh yêu em.

Hình như lúc đó em đã khóc, phải không nhỉ? Tôi không biết... nhưng hiện giờ, em đang khóc này. Tôi ngồi xuống ghế trống, nơi vài phút trước là của Linh.

- Thôi nào, nín đi! Em khóc jì vậy?

Em ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt tròn đầy nước. Tôi đã nói với em là khi em khóc thì tôi đau mà, em không nhớ sao? Tôi đưa tay, gạt đi giọt nước mắt vừa lăn trên má em. 

- Đừng khóc nữa, ngoan nào, anh đã ở đây rồi.

Tôi dựa người vào ghế, ngả ra sau, tay tôi nắm chặt tay em.

- Đừng khóc nữa nhé, để anh có thể ngủ... hôm qua mải ngắm em anh có ngủ được đâu.

- Nhưng...

Tôi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, trước đó còn cảm nhận được làn môi mềm mại bên má. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bởi tôi biết, trong mơ em đang chờ tôi.

Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng ồn ở đâu đó vọng ra. Thấy vai mình nặng, tôi quay sang bên cạnh, tôi mỉm cười. Bên cạnh tôi, người tôi yêu, cậu bé dễ thương của tôi, mối tình đầu ngọt ngào của tôi, người duy nhất tôi yêu thương... 8 năm qua chưa hề thôi nhung nhớ.

" Dễ thương quá..." Tôi cúi xuống, hôn lên trán em, rồi mắt, má... và cuối cùng là môi của em... Thật giống như cái lần đầu hôn lén em, trong khi em ngủ gục, lúc đó em còn chưa biết tôi yêu em... Em lúc nào cũng ngủ rất say, và thật sự là rất dễ thương. Mắt nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút, làn môi mềm mại... A... thật sự là em rất thu hút mà... chắc tôi điên lên vì em mất, sao em lại dễ thương như vậy chứ? Mà em ngủ sao chẳng đề phòng chi hết vậy? Để tôi lo lắng mãi... em là một vật quý tôi trân trọng, tôi không thể đánh mất em một lần nữa. Tôi yêu em, đến phát điên lên được, em có biết điều đó không?

Tôi quàng tay qua vai em, kéo em ngồi sát bên tôi, hít hà mùi thơm của em. À mà sao cũng là con trai nhưng em lại thơm như kẹo thế nhỉ? Hay em là kẹo thật? 

- Đó gọi là quấy rối đấy, tôi có thể kiện anh ra toà vì đã tấn công bạn tôi. 

Một tiếng nói cất lên khi tôi vừa chạm môi vào cổ em. Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tinh nghịch xen chút giễu cợt của Linh, cô ấy đang ngồi ở ghế trước.

- Linh... Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng lên. Đó là... em đừng co xen ngang... trẻ con. 

- Em trẻ con? Này anh, em lập gia đình trước anh cơ đấy. Linh cao giọng. Thậm chí còn có một quý tử gọi Hà là chú đấy.

- Thôi được... anh thua em... được chưa? Giờ thì em quay lên đi, đừng nhìn nữa.

- Anh buồn vì không có việc gì làm phải không? Thế nên mới quay sang quấy rối Hà chứ jì? Để em cho anh xem cái này nhé.

Linh đưa cho tôi một chiêc camera mini.

- Anh xem cái này, đảm bảo anh đổ luôn, hình ảnh cục kì rõ nét nhé, tiếng cũng rất thật. Nhưng em tắt tiếng đi rồi, kẻo làm ảnh hưởng tới người khác. Nhưng vẫn hay chán, anh xem đi nhé, em xem chán chê rồi, em đi ngủ đây.

Tôi mở máy, lòng có chút nghi hoặc. Được 5s, tôi đóng nắp lại, mồ hôi tuôn ra như suối. Quên bẵng mất em đang ngủ trên vai, tôi nhào người về phía trước, túm lấy Linh.

- Linh... em sao dám...

- Sao hả anh?

- Em còng giả vờ? Em quay lén anh và Hà đêm qua hả?

- Đâu có... Linh đáp, giọng tỉnh bơ. Máy của em loại mới, nó hiểu ý chủ.

- Em... thôi được... anh không chấp! Đưa anh bản gốc, anh thừa biết em sẽ in sao ra thêm. 

- Không được đâu anh, em giữ lại làm kỉ niệm, với lại nếu anh lấy vợ em sẽ gửi cho anh một bản để cô ấy xem trong đêm tân hôn. Linh nháy mắt, cười cười.

- Anh... không lấy vợ. Anh chỉ ở cùng Hà... mau trả anh đi.

- Nếu thế thì em sẽ gửi làm quà cưới.

- Không... em đưa anh đi.

- Cái gì mà cưới thế?

Tôi quay lại, chợt nhớ ra em. Em nhìn tôi, có vẻ trách móc, tay xoa xoa đầu, chắc lúc hất em ra, đầu em đập vô cửa sổ. Tệ thật chỉ tại Linh.

- Đau không em? Anh xin lỗi nhé. Tôi xoa đầu em, hơi thấy đau, lạ thật sao cứ thấy em đau là tôi cũng đau là sao?

- Chỉ hơi đau tí xíu thôi anh ạ. Em không sao. Thế anh và Linh đang nói chuyện jì thế ạ? Mà anh đang cầm gì thế? Cho em xem với.

- Không... Tôi xua tay. Chẳng có gì đâu. 

- Sao anh lại giấu hả? Linh lên tiếng. Cho cậu ấy xem với, này cái đó hay lắm đấy.

- Thật hả? Anh... cho em xem đi.

- Anh...

- Anh không cho cậu ấy xem thật hả? Anh đúng là ích kỉ mà.

Tôi hơi bối rối và cả tưc nữa. Tôi không thể cho em xem mấy thứ này, nhưng tôi không thể từ chối em, lại thêm cả Linh xóc ở sau... tôi phải làm gì đây? 

- Thôi được rồi, anh sẽ cho em xem. Với một điều kiện.

- Điều kiện gì ạ?

Tôi ghé tai em, thì thầm. 

- Nếu như em đủ can đảm nói với tất cả những người ở đây rằng em yêu anh.

Em đỏ bừng mặt, phụng phịu nói.

- Thế thì thôi, em không xem nữa.

- Vậy mới ngoan chứ. Tôi mỉm cười xoa đầu em. 

Chợt tôi thấy em mở to mắt, đờ người ra và run...

- Em... sao thế? Em lạnh à?

- Anh...

- Sao hả em?

Em quay sang tôi, nét mặt kinh hoàng và em ngất xỉu.

- Hà... em sao thế? Tôi hơi hoảng.

Như có linh tính mách bảo, tôi quay về phía Linh, choáng váng. Trên tay cô là một camera khác. Cô đưa ra hai ngón tay với tôi, cười đắc chí.

- Linh, xuống sân bay anh sẽ giết em. Tôi hét lên.

Hai năm sau.

-Thôi được rồi, anh nhìn em này, anh giận jì nào? Sao từ lúc em về anh cứ mặt nặng mày nhẹ với em?

- Em còn có thể cười nói với anh sao? Em thật quá đáng khi để anh chờ mòn mỏi suốt một tháng, rồi trở về với một cô gái khác, em chẳng để ý gì tới anh cả.

- Anh ghen sao? 

- Đúng thế, anh ghen đấy! Làm gì có thằng nào ngu tới nỗi thấy người mình yêu đi cùng một người khác dù là trai hay gái, mà không cảm thấy gì chứ? Anh là người chứ có phải thánh đâu.

-Ồ thôi nào! Anh biết là em chỉ yêu anh thôi mà, đúng không?

Tôi bỗng nghe giọng của em chùng xuống.

- Anh biết đấy, công việc của em mà. Tuy rằng chung công ty với anh nhưng em có gặp anh mấy đâu, ở nhà cũng thế. Mà quanh anh toàn là những cô gái xinh như mộng, anh cho em khônbg ghen à? Anh lại còn hạch sách em này nọ.

- Trước kia anh đã nói em không được theo nghề nhiếp ảnh, anh đã dặn em chỉ coi như một thú vui thôi cơ mà.

- Nhưng đó là sở thích mà anh.

Tôi đưa tay, kéo em vào lòng, ôm chặt.

- Một tháng không gặp em, anh nhớ em lắm đấy, em biết không?

- Em cũng vậy.

- Vậy thì em sau này đừng đi làm nữa nhé.

- Không, sao lại thế được? Em vội nói. Em yêu công việc này.

- Vậy... hôm nay bù lỗ cho anh nhé.

Tôi bế thốc em lên, đi nhằm hướng phòng ngủ, mặc em kêu la

- Cho em tắm đã anh. Em còn bẩn mà, em mới đi về mà anh. 

- Không sao, anh chịu đựng được mà.

Sau khi trở về Sài Gòn, tôi làm thủ tục chuyển về đây. Với tấm bằng hạng ưu tại trường đại học, tôi dễ dàng xin được vào công ty nơi em đang làm. Một tháng sau, tôi mua nhà, em chuyển về ở cùng tôi. Làm chung một công ty, ở chung một nhà, tôi cứ nghĩ là sẽ co nhiều thời gian ở bên cạnh em, nhưng không ngờ... sự việc không như tôi nghĩ.

Em là một nhiếp ảnh gia tự do, tuy tôi là sếp của em nhưng tôi không có quyền tham gia vào việc em đi đâu chụp ảnh. Thế nên em lần nào cũng đi xa, ít là 1 tuần, lâu là 2 tháng... một tháng, em ở cùng tôi, trọn 3 ngày. Có khi cả tháng không thấy em trở về. Thiệt tình... nhiều lúc tôi muốn giả danh em, viết một cái đơn xin nghỉ việc, rồi kí quách vào. Xong, em đã được nghỉ việc, tôi không cần phải chờ đợi em nữa, em sẽ luôn ở nhà mỗi khi tôi về. Nhưng tôi không thể, em bảo thế là phạm pháp, và nếu thế thì em sẽ tống tôi vô tù, và sẽ chẳng bao giờ gặp tôi nữa cả. Thôi thì thà rằng gặp em ít một chút, còn hơn là không bao giờ gặp em cả. Vậy là tôi lại vò đơn đi, ném nó vô sọt rác.

Tôi tỉnh ngủ khi thấy hơi lạnh, mặc áo vào, tôi đi về phía cửa sổ, đóng lại, cài then thật cẩn thận. Tôi sợ em tỉnh giấc vì lạnh, và cũng vì sợ em bị nhiễm cảm lạnh thì toi. Chui vào trong chăn, tôi kéo em lại gần, ôm chặt em, tay tôi mân mê vài lọn tóc em, rồi hôn lên trán em...

Tôi đã từng bỏ rơi em, đánh mất tình yêu của chính mình trong 8 năm trời. Đó là một sai lầm mà tôi sẽ không bao giờ phạm phải. Cuộc đời tôi, sau này, và bây giờ phải cần có em để tồn tại, tôi chỉ cần em mà thôi.

" Anh sẽ luôn ở bên em, sẽ dùng quãng đời còn lại của anh chỉ để yêu em mà thôi."

Tôi đã hứa với em như vậy.

Bởi vì ... tôi yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top