Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

extra 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

quay lại khoảng thời gian ở chap 19.

- Làm một ly Hennessy Cognac XO với tôi đi.

Choi Soobin ngơ ngác, cậu là vừa mới được người khác mời rượu đó hả. Oh my god, lần đầu tiên trong 21 năm của cuộc đời cậu được người khác chú ý đến đấy.

- Xin lỗi anh, tửu lượng tôi không được tốt cho lắm!

Cậu lịch sự từ chối, Soobin thật ra không phải là không uống được. Chỉ là cậu muốn thưởng thức vị ngọt của mấy chiếc bánh trong bữa tiệc này mà không bị gián đoạn bởi vị cay nồng của mùi rượu mà thôi. Người con trai trước mắt cười nhếch lên một cái, lộ ra hàm răng trắng sáng và đều tăm tắp của anh ta. Đôi môi hồng hào tựa cánh đào nhỏ trông mới mềm mại và quyến rũ biết bao.

Liệu môi của anh ấy có ngọt hơn những chiếc bánh này không nhỉ?

Soobin bừng tỉnh trước suy nghĩ không mấy đứng đắn của mình. Mắt cậu chớp chớp vài cái rồi chuyển tầm nhìn khỏi bờ môi mọng của người kia. Mắt không thấy thì tim không đau!

- Mời rượu cậu không ngờ lại khó thế đấy Choi Soobin!

- Sao anh lại ...?

Câu nói của chàng trai kia khiến Soobin không khỏi ngạc nhiên. Chả lẽ trong trường cậu lại nổi tiếng đến vậy à? Người nọ nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cậu mà bật cười nhẹ, đưa tay lấy trong túi áo khoác ra một tấm thiệp nhỏ rồi đưa ra trước mặt Soobin.

- Cậu thấy quen chứ?

- Khoan ... đây là thẻ sinh viên của tôi cơ mà! Tôi đã đánh mất nó từ ba năm trước, sao anh lại có nó?

Đồng tử cậu sinh viên năm cuối có chút biến động. Chiếc thẻ này thật sự rất quan trọng để xác nhận danh tính của cậu trong ngày tốt nghiệp. Suốt ba năm qua, Soobin vẫn không ngừng tìm kiếm nó nhưng kết quả nhận lại chỉ là con số không tròn trĩnh. Đến khi cậu muốn bỏ cuộc thì nó lại xuất hiện, tất nhiên là nằm trong tay kẻ khác. Choi Soobin định lên tiếng xin lại chiếc thẻ của mình thì chợt có một giọng nói khác xen ngang.

- Tôi không ngờ tiền bối Choi lại bị người khác từ chối tiếp rượu đấy! Nghe dân tình đồn thổi anh chỉ nhận rượu của người ta chứ không bao giờ trực tiếp đi mời rượu mà nhỉ.

- Đúng là đồ lắm mồm!

Soobin thấy người trước mặt bị kẻ khác trêu đến tức đỏ cả tai liền quay gót đi mất. Trong lòng cậu bỗng nổi lên cảm giác tiếc nuối vì không kịp níu giữ anh ở lại. Anh chàng thích trêu ngươi người khác sau khi đạt được mục đích của mình cũng không một lời chào mà rời đi, để lại một mình cậu giữ bàn bánh ngọt vẫn đang tỏa mùi thơm phức.

Đôi mắt của Choi Soobin lặng lẽ quan sát từng chuyển động của người kia. Đến khi anh ngồi xuống chiếc bàn cách đó vài mét thì ánh nhìn của cậu mới dừng lại. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cậu phải công nhận cơ thể của tiền bối họ Choi này quả thật rất đẹp. Vì không phải chuyên gia nên Soobin cũng chẳng thể miêu tả được chính xác ngoại hình của anh, chỉ cần biết nó trông rất tuyệt mĩ và hoàn hảo là được.

Đang mải mê đánh giá vẻ ngoài của người con trai trước tầm mắt thì Choi Soobin bị kẻ khác phá ngang. Một đàn em chạy tới thì thầm vào tai của cậu điều gì đó rồi nhanh chóng rời đi. Cũng phải nhỉ, đã mười một giờ đêm rồi. Bữa tiệc vui nào rồi cũng có lúc phải tàn. Cậu lặng lẽ đứng dậy, tiếc nuối rời tầm mắt khỏi thân thể mảnh khảnh kia. Không lâu sau đó, người ta thấy Choi Soobin đứng trên bục cao, cầm mic thông báo rằng đã đến lúc phải kết thúc bữa tiệc.

Mọi người trong sảnh nghe thấy giọng nói trầm ấm kia cất lên cũng đành ngậm ngùi chào tạm biệt nhau rồi quay trở về kí túc của mình. Đến khi đã kiểm tra xong công tác vệ sinh và an ninh đầy đủ thì Soobin mới bước ra khỏi đây. Cậu đang khóa cửa phòng tiệc thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang loạng choạng bước đi ở phía cầu thang.

- Anh gì ơi, anh có sao không vậy?

Đập vào mắt cậu không phải là câu trả lời mà là khuôn mặt đang ửng hồng vì say xỉn của người kia. Cậu không rõ anh đã uống bao nhiêu, nhưng Soobin chắc chắn lúc gặp người này ở bữa tiệc trông anh vẫn còn tỉnh táo lắm.

- Anh có nhớ địa chỉ nhà ở đâu không? Tôi sẽ gọi taxi đưa anh về.

Nghe tới đây, người trong lòng cậu có chút phản kháng. Anh ta lắc đầu nguây nguẩy từ chối lời đề nghị này.

- S-sao lại về? Phải ở lại ... uống tiếp chứ!

Soobin thở dài, tên này đúng là say đến không biết trời đất là gì nữa rồi. Cậu cúi thấp người xuống để choàng tay anh qua cổ mình, dìu người thấp hơn mình một cái đầu xuống hết cầu thang. Rồi đưa anh ra phía ngoài cổng trường - nơi có một chiếc taxi đã đợi sẵn cả hai từ bao giờ.

__________

Đã hơn mười lăm phút trôi qua, tên tiền bối Choi hiện đã yên vị ngả đầu vào vai của Soobin mà đánh một giấc ngon lành. Hương thơm nhàn nhạt mùi bạc hà phả ra từ tóc người kia khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với mùi rượu nồng nặc trên cơ thể anh. Đến giờ cậu mới để ý tới cái bảng tên đã lệch đi đôi chút được cài trên áo của người đối diện.

Choi Yeonjun.

Sao cả tên lẫn người đều đẹp như thế này!

Tài xế dừng lại khi xe đã đứng trước một căn hộ cách trường Đại học Seoul chừng mười cây số. Soobin trả tiền xe rồi bế người đang ngủ ra khỏi xe giống kiểu bế công chúa. Một phần vì không muốn đánh thức anh dậy, phần còn lại thì vì cậu thấy nó tiện.

Tiện làm gì thì không biết!

Cậu không tốn sức quá nhiều để đưa người này vào đến phòng ngủ của mình cho lắm. Người trên tay cậu nhìn cao ráo nhưng hóa ra lại rất nhẹ cân. Soobin có thể khẳng định rằng anh nặng còn chưa đến sáu mươi kilogam nữa.

Đặt Yeonjun lên giường, cậu liền cởi bỏ áo khoác ngoài và cả sơ mi của anh ra. Đừng nghĩ gì bậy bạ nhé, cậu chỉ muốn lau người rồi thay quần áo cho người ta để mùi rượu không ám vào cơ thể anh thôi. Như đã nói thì cậu không thích mùi này lắm mà.

Thay cho anh một chiếc áo phông trắng đơn giản nhưng thoải mái. Choi Soobin nhìn xuống thấy người ở dưới vẫn ngủ say một cách ngon lành khiến đôi môi kia bỗng nở một nụ cười âu yếm. Yeonjun khi ngủ trông dễ thương thật đấy, khác hẳn với cái vẻ lăng nhăng, đào hoa mà người ta thấy khi gặp anh lần đầu. Nhưng dù cho có đáng yêu hay đẹp trai thì anh vẫn luôn làm tim người khác xao xuyến mỗi khi gặp mặt mà thôi.

Suy cho cùng đây vẫn là một vẻ đẹp chết người.

#02:19
#24°C
#date: 14/08/2022

nhân tiện thì chúc mừng sinh nhật huening của chúng ta nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top