Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Chị có biết thế nào là "tôi yêu bạn "không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

STAR LOVE

Chương 11: Chị có biết thế nào là "tôi yêu bạn" không ?

Trước yêu cầu khẩn thiết rất...vừa kịp lúc của Nguyên Nguyên,  Lệ Dĩnh rốt cuộc cũng đồng ý lời mời gấp khúc của Diệc Phàm. 
Lệ Dĩnh, Nguyên Nguyên, trợ lý,  Diệc Phàm, Linda.  Năm người chọn một nhà hàng dân gian khá có tiếng ở khu vực.
Vì đã là 10h đêm, nên quán vắng khách, rất yên tĩnh.  Vừa mới ổn định chỗ ngồi, Nguyên Nguyên liền không nhịn được gọi nguyên cả đống đồ ăn. 
Trời đánh tránh miếng ăn nha,  ai muốn thảo luận cái chi chi thì mặc kệ, trước tiên cứ phải lấp đầy cái bụng đói trước đi đã. 
Lệ Dĩnh chỉ hận không thể ở ngay tại nơi này nhéo vào cái bụng mỡ của Nguyên Nguyên một trận cho hả dạ. Cái gì chứ?  Là ai nói phải đề phòng này nọ nọ kia,  cái gì mà Hách Mẫn thứ hai vân vân mây mây. Đấy ! Bây giờ thì sao?  Cũng vì miếng cơm mà quên sạch hết thôi.
Lại nhìn sang phía Diệc Phàm,  Lệ Dĩnh càng thấy không tự nhiên.  Suốt từ nãy đến giờ,  cậu ta cứ nhìn cô chằm chằm như thế. Thích khoe mắt cũng có nhiều cách,  đâu phải cứ mở to không chớp là được?
Nếu như nhìn nhiều có thể khiến cô bị mòn đi,  chắc là cô đã bắt cậu ta phải đền mấy chục vạn rồi.
Cho dù cô đối với cậu ta cũng đã nguội lạnh...
Nhưng, ánh mắt da diết đó,  ít nhiều cũng khiến trái tim cô sợ hãi,  run rẩy.  Giống như từng lớp từng lớp ngụy trang bị người ta nhìn thấu.  Sợ hãi phần cảm tình đó sẽ bị lật lên sau đống tro tàn.
Cô muốn né tránh,  muốn trốn chạy.  Cô không muốn đối diện với anh....

- Dĩnh bảo...

Hai tiếng đó thốt ra, không chỉ ba người phía Lệ Dĩnh,  mà ngay Linda cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. 
Nha!  Ngô Tổng và Triệu Lệ Dĩnh quen biết từ bao giờ?  Xưng hô thân mật như thế,  người làm quản lý như cô sao lại không biết gì hết thế?

- Ngô Diệc Phàm!

Lệ Dĩnh nhẹ nhàng, hoàn toàn lạnh nhạt nhìn anh.  Diệc Phàm ngẩn ra một giây,  ánh mắt cũng ảm đạm đi không ít.
Anh nhẹ cười,  hít sâu một hơi :

- Không đúng, là chị Lệ Dĩnh.

Lệ Dĩnh khoanh hai tay trước ngực,  khẽ liếc qua đồng hồ một chút. 

- Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu mời tôi tới đây là để thảo luận kịch bản.

- Tôi nhớ em.

Bốn người phụ nữ lại được thêm một lần kinh ngạc quên cả ăn,  ngẩng phắt đầu dậy,  nhưng rất nhanh,  người ăn cá, người ăn thịt, người ăn tôm, không quá để tâm đến câu nói kia .

- Cậu.. 

Thanh âm của Lệ Dĩnh pha thêm mấy phần đứt quãng, hiển nhiên cũng vì câu nói kia mà hoảng hốt.

- Tôi thực sự rất nhớ em, nhưng lại không tìm được cách nào để có thể gặp em.

Trái tim cô như bị đánh mạnh một đòn,  từng lớp từng lớp tường thành cô dày công vun đắp như bị ai đó kéo sập, chỉ còn lại một đống đổ nát.
Cô cầm ly nước,  uống một ngụm,  cố gắng che giấu tâm trạng bối rối của mình,  nhưng lòng bàn tay lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.  Cô sợ hãi,  sợ hãi bị cậu nhìn ra phần tình cảm mê muội dành cho cậu. Không,  cô không muốn. 

- Năm năm qua,  ở đất nước xa lạ, chưa bao giờ anh quên em cả.  Muốn được ôm em, ở bên cạnh em. Lạc Lạc,  em sống tốt chứ?

Nguyên Nguyên suýt chút nữa thì nuốt nghẹn.  Ặc....
Trong cái khung cảnh lãn mạn này...
À ờ thì ba người đang ăn như heo bọn họ có hơi sát phong cảnh một tý xíu...
Nhưng mà nói chung thì vẫn rất hợp để nói những lời lãng mợn....
Nói thì cũng nói rồi.
Wtf???
Thế quái lại lắt léo sang kịch bản thật thế?
Ha ha,  nếu là cô,  thì chắc tên kia đã no đòn từ lâu. 

Nguyên Nguyên len lén liếc nhìn Lệ Dĩnh,  thấy hai bàn tay của cô đặt dưới bàn, lúc này đã run lên từng nhịp. 
Đấy,  không nổi khùng mới lạ. 

Lệ Dĩnh hít sâu một hơi,  ngẩng đầu lên nhìn Diệc Phàm :

- Tôi nghĩ cậu chưa thực sự hiểu rõ tình cảm của Lâm Khải và Lạc Lạc rồi.  Tuy rằng họ đã từng bên nhau,  nhưng quá khứ thì cũng chỉ có thể là quá khứ. Người ở bên cạnh cô ấy mãi mãi, là Mục Tử Triệt. Lạc Lạc và Lâm Khải...không còn cơ hội nữa.

Diệc Phàm đan hai tay vào nhau,  khẽ nhướng mày,  ánh mắt dường như muốn xuyên thấu qua người cô,  nhìn thấy ý nghĩ chân chính trong lòng cô.  Có thực sự, mọi chuyện đã là quá khứ hay không?

- Lâm Khải hiểu rất rõ điều đó, anh ấy biết trái tim của Lạc Lạc đã không còn thuộc về anh ấy,  nhưng anh ấy vẫn nguyện ý làm một cái bóng đứng bên cạnh Lạc Lạc,  âm thầm dõi theo và chia sẻ cùng cô ấy.  Những điều đó không phải vì Lâm Khải ngốc nghếch hay cố chấp,  mà là vì anh ấy thực sự yêu Lạc Lạc. Yêu cô ấy hết lòng hết dạ,  đến nỗi có thể vì cô ấy mà chết. 

Trong lòng của Lệ Dĩnh như có một cơn gió lạnh tràn qua,  cảm giác buốt giá lan truyền từ đỉnh đầu xuống đến gót chân. Cả cơ thể bất giác đều đổ mồ hôi lạnh.
Yêu?
Hết lòng hết dạ yêu một người?
Có thật như vậy chăng.

Lung lay...
Cô thế nhưng lại vì mấy câu nói của anh làm cho lung lay...
Dựa vào cái gì chứ?

- Dĩnh bảo, ăn thử một miếng, rất ngon. 

Nguyên Nguyên cảm thấy không khí có chút quỷ dị,liền tự mình lột vỏ tôm cho Lệ Dĩnh.
May thay...
Chính nhờ một tiếng gọi như chiêu hồn đó, mà Lệ Dĩnh kịp thời thoát ra khỏi cảm xúc đáng ghét kia. 

- Không cần ăn nữa,  mấy giờ rồi,  chúng ta mau trở về thôi. 

- Ân...

Cứu boss vẫn quan trọng hơn ăn chứ.  Không thể chỉ vì một bữa cơm mà đem boss đi cho không thương tiếc được.
Lệ Dĩnh với túi xách, đứng lên trước, Diệc Phàm lập tức bật dậy nắm lấy bàn tay cô. 

- Chị Lệ Dĩnh!

Chị Lệ Dĩnh...
Một giây trước cô còn nghĩ rằng bản thân sẽ mềm yếu.  Một giây sau lại triệt để thức tỉnh,  đúng vậy,  bọn họ là người của hai thế giới. 

- Về vấn đề kịch bản,  tôi nghĩ cậu nên đi tìm đạo diễn Quách để thảo luận,  chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều. Còn bây giờ,  xin lỗi,  tôi không thể giúp gì được cho cậu. 

Lệ Dĩnh rút tay trở về, bình tĩnh nói một câu không lạnh không nóng,  đến phía lễ tân thanh toán bữa cơm,  sau đó cùng Nguyên Nguyên và trợ lý về khách sạn ngủ.  Cho đến khi bên ngoài đã không còn bất cứ thanh âm gì nữa,  Diệc Phàm vẫn đứng ngây ngốc ở chỗ đó. Đôi mắt chú mục vào bàn tay của mình. 
Cô, lại dứt khoát rời đi như thế?
Từ đầu đến cuối,  ánh mắt cô vẫn luôn nhìn anh một cách lạnh nhạt như thể chẳng hề quen biết.
Thà rằng cô tức giận mỉa mai châm chọc anh,  thì ít nhất anh cũng được an ủi rằng cô ấy còn giận anh. Nhưng không,  một chút cũng không,  hệt như hai người xa lạ. 
Người lạ...

Linda vẫn rất kiên trì ăn thêm một chút,  sau đó gác đũa, lấy khăn giấy lau miệng,  ngẩng nhìn Ngô Diệc Phàm.

- Có muốn ăn một chút không?

Diệc Phàm không trả lời, cũng không có ý định sẽ trả lời. 
Linda thở dài,  đứng dậy, khoanh tay trước ngực :

- Cậu!  Đi theo tôi.

....

Ngồi trên xe,  trước mặt là bóng đêm bao phủ,  xung quanh cũng là không khí lạnh lẽo ngột ngạt.
Không biết tự lúc nào,  hai hàng lệ nóng đã chảy dài trên mặt. 
Anh rất ít khi rơi lệ. 
Không phải vì anh mạnh mẽ,  mà chỉ vì con người của anh vốn như vậy mà thôi.  
Có lẽ, cảm giác mất đi một người quan trọng,  đau khổ... Cũng chỉ đến thế này mà thôi.  Hoảng hốt tìm kiếm,  đến khi tìm mm được rồi lại phát hiện thứ đó không còn thuộc về mình nữa.  Sai rồi,  tất cả đều sai hoàn toàn rồi.

Cạch...
Tiếng cửa xe mở ra không làm cho anh cảm thấy chú ý.
Linda ngồi vào ghế lái,  để một ly sữa nóng vừa mới mua ở trước mặt Diệc Phàm, đóng cửa, khởi động máy.

- Sao lại không mở điều hòa? Cậu định ngồi đây đến khi chết ngạt hay sao?

Không có ai trả lời  Linda rốt cuộc nhịn không được,  giận dữ nói lớn :

-  Ngô Diệc Phàm,  cậu tỉnh táo lại cho tôi.

-...

- Tôi hỏi cậu,  tất cả những chuyện cậu làm trong thời gian qua. Đều là vì cô ấy?  Cậu thích Triệu Lệ Dĩnh?

- Đúng vậy.

- Hai người gặp nhau từ lúc nào,  tại sao kẻ làm quản lý như tôi một chút cũng không biết thế?

- Mấy tháng trước.

- Mấy tháng?  Cậu xem tôi là không khí sao?

- Chưa nói,  là vì biết chị sẽ có phản ứng như thế này,  nên mới không nói. 
- Cậu cho này sau này mới biết thì tôi sẽ không có phản ứng như thế này sao?

- Xin lỗi. 

Linda tựa người vào ghế,  xua tay:

- Thôi khỏi.  Tôi quan sát Triệu Lệ Dĩnh,  xem ra cô ấy đâu có muốn cùng cậu phát sinh tình cảm?

- Cô ấy đang hiểu lầm,  em phải giải thích.

- Cậu định vì giải thích, mà chọn con đường diễn viên?
Ngô Diệc Phàm...cậu là một ca sĩ,  sứ mệnh của cậu là đứng trên sân khấu và cất tiếng hát . Cậu là người của công chúng,  có rất nhiều việc việc không thể tự theo ý mình,  cô gái đó,  cậu tốt nhất đừng nghĩ đến nữa.
Chưa nói đến việc, ngay cả sự nghiệp ca hát của cậu còn chưa ổn định,  không thể trở thành nền tảng để cậu đi vào nghiệp diễn được.

- Em buông không được. 

- Ngô Diệc Phàm,  đến giờ cậu còn không hiểu?  Nếu như cô gái đó yêu cậu thật lòng,  thì đã không đối với cậu như những gì tôi thấy.  Quên cô ấy đi.

- Nếu như em nói em nhất định phải yêu cô ấy?

Định mệnh của họ... Nhân duyên kỳ diệu đưa hai người đến gặp nhau hết lần này lại lần khác...
Và... Anh đã không thể khống chế được tình cảm của mình thêm nữa.  Mất đi một lần,  thì không bao giờ hi vọng sẽ mất đi lần thứ hai.

...

Khách sạn ABC.

Phòng 161.

Lệ Dĩnh ngồi trên giường,  lặng lẽ nhìn vào khoảng không bất tận.  Giọt nước tràn ly không thể lấy về,  tình cảm bộc phát cũng không thể chối cãi. 
Có trời mới biết... Lúc nhìn thấy người con trai đó,  cảm giác của cô như thế nào. 
Kích động, hoảng hốt, vui mừng, và đau khổ...
Tại sao không để cô chôn vùi tất cả?

Bàn tay run run cầm lên chiếc điện thoại,  mở thư mục cô luôn luôn né tránh.  Là những tin nhắn mà anh đã gửi cho cô.

[Dĩnh bảo!]
[Nhớ em rồi, anh rất muốn gặp em, nhưng em lại chẳng nghe anh nói.]
[Hừm, hôm nay thời tiết có thay đổi,  em nhớ mặc nhiều áo,  không được uống nước lạnh,  cũng không được lao lực.  Anh rất tốt, vẫn sống rất tốt. 
Và anh cũng rất nhớ em.]
[Em đang làm gì?  Xin lỗi,  anh hỏi thừa rồi.  Con người như em,  chắc chắn là đang ở phim trường liều mạng quay phim,  đừng vất vả quá nhé.  Ừ, anh nhớ em...]
[ Hôm nay anh đọc tin tức,  thấy em bị thương, không biết chăm sóc bản thân gì cả.  Em biết rằng anh rất nhớ em,  rất lo lắng cho em mà, cô bé ngốc.]
[ Bài hát mới của anh ở đây...
...là anh viết cho em đấy.  Em đã nghe chưa?  Một tháng rồi, anh nhớ em lắm.]
[Anh nhớ em]
[Anh nhớ em]
[Anh nhớ em]
[Anh nhớ em]
[Anh nhớ em]
[Anh nhớ em]
[Anh nhớ em]
[Anh nhớ em]
....

Nhiều tin nhắn như thế,  nhưng đập vào mắt, vẫn là ba chữ ta nhớ người. 
Lệ Dĩnh tựa mình vào gối,  thở dài...
Muốn vứt bỏ...
Cô có thực sự muốn hay không?
Tiếp tục sao?
Chuyện này...có thể chứ?

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hạ