Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Chúng ta là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

STAR LOVE.

Chương 6: Chúng ta là ai?

Chơi đùa cả một ngày trời ở căn nhà nhỏ,  hai người lại trở về nhịp sống vốn có của mình,  một diễn viên, một ca sĩ,  một ngôi sao, một thần tượng.  Người mà họ quen,  có chăng chỉ là Phàm Phàm và Dĩnh bảo,  hoàn toàn không phải hai con người xa lạ ở chốn Cbiz đầy rẫy thị phi kia.  Nơi mà trắng cũng có thể nói thành đen,  người chết rồi cũng bị dựng cổ dậy coi như đang sống. 
Lịch trình quay cuồng lại cuốn họ xoáy sâu vào dòng chảy cuộc đời,  một dòng chảy mang sức tàn phá hủy diệt, chỉ có thể tiếp tục mạnh mẽ cường đại,  thì mới có thể đứng vững trước sóng to gió lớn.
Thời gian nói chuyện của bọn họ vội vàng giữa những giờ ăn trưa,  nghỉ giải lao.  Lâu dần,  cứ người này rảnh,  thì lại đến lượt đối phương có việc bận.  Thế là, hai người chuyển hẳn từ gọi điện sang nhắn tin. 

- Dĩnh Bảo.

Lệ Dĩnh ngồi trên một chiếc ghế tựa ở phim trường,  bên cạnh là hộp cơm trưa còn đang ăn dở.  Mấy ngày thời tiết lạnh muốn xuyên qua da thịt,  khẩu vị của Lệ Dĩnh cũng kém đi không ít.  Chỉ ăn được mấy miếng, còn lại thì toàn là ăn đồ vặt.  .

- Nguyên Nguyên...

Lệ Dĩnh hơi ngẩng đầu lên, đẩy sấp kịch bản dày cộp trên tay sang bên cạnh,  mỉm cười nhìn trợ lý của mình. Nguyên Nguyên chăm chú nhìn Lệ Dĩnh một chút, lại như có như không liếc nhìn qua chiếc điện thoại,  nói :

- Chị đã nói chuyện với đạo diễn,  chỉ quay hai cảnh nữa sẽ trở về Bắc Kinh.

Lệ Dĩnh không khỏi có chút hồ hởi,  ngồi thẳng người hỏi :

- Thật sao?

- Đương nhiên,  chị đi chuẩn bị trước.

Tinh thần tốt, khả năng làm việc cũng tăng lên đáng kể.  Khi Lệ Dĩnh hoàn thành hai cảnh quay đã xếp sẵn,  thì lúc đó mới là ba giờ chiều.  Cô và mấy người trợ lý liền gấp rút trở về Bắc Kinh.
Thật ra , ngày mai là đêm hội Weibo diễn ra theo định kỳ hàng năm.  Cũng không có gì quá nghiêm trọng,  phía cô nhận được lời mời cùng thông báo,  nên đến dự một lúc cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến công việc.  Về nhà,  tắm rửa xong xuôi,  trời cũng đã ngả chiều.
Những người khác trở về chỗ của mình nghỉ ngơi,  trong phòng chỉ còn lại hai người.  Lệ Dĩnh lười biếng nằm dài xuống ghế sofa,  đầu gối lên hai chân mềm mại của Nguyên Nguyên,  cực kì tận hưởng để chị ấy thoa kem dưỡng cho. 

- Dĩnh bảo...

- Vâng? 

Lệ Dĩnh trả lời qua quýt,  ngáp nhẹ một cái, hai mí mắt như muốn sập xuống.  Thực là, nhàn rỗi một tý là lại buồn ngủ. 
Động tác của Nguyên Nguyên hơi dừng lại,  đóng nắp hộp kem dưỡng,  lấy một ít tinh dầu hoa hồng vỗ nhẹ lên mặt Lệ Dĩnh,  ánh mắt ngập ngừng như thể đang hết sức đắn đo.

- Em...có bạn trai sao?

- Hả???

Lệ Dĩnh giật mình choàng tỉnh,  ngơ ngác nhìn Nguyên Nguyên, sau đó bật cười nhẹ.

- Chị nói gì thế?  Đâu có chứ?

Nguyên Nguyên điểm nhẹ một cái vào trán Lệ Dĩnh,  cười cười :

- Em gần đây lúc nào cũng chú tâm vào cái điện thoại,  không tập trung gì hết. Ngủ nghỉ không điều độ,da mặt đã xấu đi nhiều lắm. 

Lệ Dĩnh bất giác đưa tay lên xoa nhẹ gương mặt, nhíu mày :

- Xấu lắm sao?

Nguyên Nguyên khẽ cười, lắc đầu:

- Đặc biệt ,đặc biệt xấu.

- Ha ha ha...

Cả hai cùng bật cười ha hả,  bao nhiêu mệt mỏi như theo tiếng cười,  toàn bộ đều biến mất hết.

Ngừng một lúc, rồi lại tiếp tục việc mình dang làm.  Nguyên Nguyên hơi thở dài, nói...

- Thật ra, Dĩnh bảo, em cũng không còn nhỏ tuổi nữa, chuyện yêu đương không ai có quyền ngăn cản, dù là chị hay Bân papa.  Chỉ là...chị sợ...

- Chị sợ gì chứ?  Em đâu phải là thiếu nữ mười sáu tuổi,  ít nhất cũng biết được cái gì đúng cái gì sai.

- Chị tin em chứ! Dĩnh bảo , em có đủ lý trí và thông minh,  chỉ là...
...em quá tin người.

- Nhưng mà, cũng không phải là bạn trai,  chỉ là một người bạn thôi,  chị không nên lo lắng. 

- Bạn?

Có tình bạn nào, cả ngày dán mắt vào cái điện thoại, một khắc cũng không rời,  còn cái vẻ mặt hớn hở rõ ràng ra đấy,  ai mà tin được đây hả cô gái?
Lệ Dĩnh xoa xoa hai bàn tay, ngắm nghía những ngón tay nho nhỏ của mình,  bất giác mỉm cười.

- Huống, người ta cũng không biết em là ai...

- Hả?  Là kiểu quen trên mạng sao?

- Không phải... Chính là...em với người đó tình cờ gặp mặt ,sau đó thì kết bạn,  em từ đó đến giờ cũng chưa từng nói qua về công việc cũng như thân phận của mình,  nên chị yên tâm,  em và anh ấy chỉ đơn thuần là bạn bè tốt...

Lệ Dĩnh chưa nói được mấy câu,  đã triệt để nhắm chặt hai mắt,  xa xa thấy Chu Công đang đánh cờ một mình,  bóng lưng cô độc lẻ bóng, mà nàng thì như con thiêu thân,  lao về phía người đó không quản sống chết.
Nói trắng ra,  thì đã ngủ quên luôn rồi.
Cũng khó trách,  dạo gần đây công việc của Lệ Dĩnh đặc biệt nhiều, hai ba giờ sáng trở về khách sạn ngủ,  đến năm sáu giờ sáng lại lọ mọ đến phim trường chuẩn bị cảnh quay,  không thì cũng nghiên cứu kịch bản,  là trâu bò nhìn vào còn muốn nản huống hồ là một cô gái gầy nhom như Lệ Dĩnh? Vậy mà, cô gái này vẫn cứ cười, lao đầu vào dòng xoáy rực lửa ấy. 
Nguyên Nguyên lay lay mấy lần,  Lệ Dĩnh vẫn không hề động đậy.  Thì ra, là đã ngủ say mất rồi.  Nguyên Nguyên di nhẹ mi tâm, không nhịn được bật cười thành tiếng,  dứt khoát đem Lệ Dĩnh nhấc bổng lên,  đi vào trong phòng ngủ. 
Đắp mền, chỉnh nhiệt độ xong xuôi,  Nguyên Nguyên dùng thảo dược thoa lên hai bên mắt của Lệ Dĩnh.  Thiếu ngủ quá nhiều ,cần phải chăm sóc lại mới được.
Lúc này trời cũng bắt đầu tối,  Nguyên Nguyên ngồi cạnh giường, gác chân lên ghế ngồi cạnh đó, ngắm nhìn gương mặt của Lệ Dĩnh,  ánh mắt buồn bã bao nhiêu suy nghĩ,  tiếng thở dài nhè nhẹ buông xuống
Haizzz...
Lệ Dĩnh à Lệ Dĩnh, chị phải nói sao đây?
Tình cờ gặp?  Không biết em thực sự là ai?
Loại chuyện này chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất,  người đó thực sự đối với Dĩnh bảo nhất tâm chân thành.
Thứ hai... Nếu như Dĩnh bảo nhìn lầm người... Thì người đó quả thực là một kẻ đáng sợ....một lớp mặt nạ quá hoàn hảo.
Tình bạn đơn thuần?  Tình cảm chân thành? Trong cái giới này sao?  Câu trả lời đã quá rõ ràng: Không-thể-nào! Ý đã quyết,  Nguyên Nguyên cầm điện thoại của Lệ Dĩnh,  ra ngoài phòng khách. 
Sự thật của việc này,  không thể không tìm hiểu.  Là phúc không là họa, là họa tránh không nổi. 

Vì ngủ từ rất sớm,  sáng hôm sau,  Lệ Dĩnh cũng dậy từ rất sớm.  Chăm sóc da mặt,  tóc,... Tất cả đều chuẩn bị đầy đủ. 
Điện thoại trong tay khẽ rung,  Lệ Dĩnh vui vẻ mở lên nhìn, có tin nhắn.
Nguyên Nguyên đứng bên cửa sổ,  lặng lẽ nhìn trợ lý phía sau đang tạo kiểu tóc cho Lệ Dĩnh,  còn Lệ Dĩnh thì vui vẻ nhắn tin,  thỉnh thoảng còn bật cười khúc khích. Cô chầm chậm bấm số...

- Quản lý Hoàng? Em là Nguyên Nguyên. Em có chuyện muốn nói....
... Em nghĩ,  chúng ta không thể không can thiệp việc này.

Đầu mấy bên kia im lặng hồi lâu,  sau mới lên tiếng :

"Đó là việc cá nhân của Dĩnh bảo... Anh nghĩ...chúng ta... "

- Em biết anh muốn nói gì.  Quản lý Hoàng,  em chắc chắn một điều,  người đó đã biết Dĩnh bảo của chúng ta từ trước!

" Ý em là...!"

- Trường hợp xấu nhất... Rất có thể Dĩnh bảo đang bị lợi dụng.

"Chuyện này... "

- Em nghĩ trước tiên anh nên điều tra xem người này là ai.  Số điện thoại là...

...

Đêm hội Weibo.

Vẫn như bao nhiêu chương trình truyền hình khác ,có rất nhiều người đến dự.  Máy quay bốn phương tám hướng nhiều không đếm sao cho xuể. 
- Sau đây chúng tôi xin mời King/Queen Weibo lên nhận giải. 

Nguyên Nguyên liếc mắt nhìn danh sách giải thưởng,  ánh mắt chợt cứng lại...
Là cái tên đó!

Đây vốn là giải thưởng công khai,  việc biết trước cũng chẳng có gì lạ.
Chiều nay,  Hoàng Bân đã tìm ra chủ nhân của số điện thoại đó.  Nguyên Nguyên còn định ngày mai mới nói chuyện với Lệ Dĩnh  ...

- Ngô Diệc Phàm!  Triệu Lệ Dĩnh! Chúc mừng hai vị!

Tươi cười lên nhận giải,  Lệ Dĩnh nghe thấy bao nhiêu tiếng vỗ tay từ khán đài,  tiếng các fan gọi tên nàng.
Thế nhưng...người đối diện với cô...
Phàm Phàm?

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hạ