Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Giả dối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

STAR LOVE.

Chương 9: Giả dối .

Bắc Kinh.

Triệu Lệ Dĩnh studio.
Lệ Dĩnh lười biếng ngả người vào ghế, chọn một vài tập tài liệu,  chăm chú đọc.  Thỉnh thoảng lại ăn vài thứ,  đôi mắt đẹp chỉ nhìn vào tập giấy,  hoàn toàn không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến sự tập trung cao độ của cô.

Cạch...

- Dĩnh bảo!

Nguyên Nguyên mở cửa bước vào,  ngồi cạnh bàn làm việc, tùy ý xem xét một tập tài liệu.

- Em không chọn được sao?

Lệ Dĩnh thở dài, đặt sấp tài liệu ở trên tay xuống bàn. 

- Phần lớn đều là các kịch bản cổ trang,  có vài cái hiện đại thì lại không thích.  Toàn mấy kiểu nhân vật yếu đuối khóc lóc.

- Vậy xem thử cái này đi,  là anh Hoàng Bân đích thân chọn đấy.

- Vậy sao,  đưa em.

Nguyên Nguyên lấy từ trong túi một tập tài liệu khác,  đưa cho Lệ Dĩnh. 
Bọn họ trở về Bắc Kinh cũng gần một tuần, nghỉ ngơi đầy đủ,  Lệ Dĩnh trông cũng khỏe khoắn hơn nhiều.  Kể từ sau cảnh quay cuối cùng ở Hoành Điếm,  cô không nghe được hai tiếng "Phàm Phàm phát ra từ miệng Lệ Dĩnh thêm một lần nào nữa. 
Trên đời không có thứ gì trôi nhanh hơn nữa thời gian.  Mới đọc được vài tờ,  đã đến giờ ăn trưa. 
Buổi chiều,  Hoàng Bân đến phòng làm việc,  bàn bạc với Lệ Dĩnh về một số hợp đồng đại diện. Bàn tới bàn lui,  đồng hồ đã điểm bảy giờ tối.

- Nếu không còn việc gì nữa,  vậy em cùng Nguyên Nguyên đi ăn cơm tối trước.

Lệ Dĩnh cầm điện thoại,  nhổm người định đi khỏi.  Hoàng Bân hơi ngập ngừng một chút,  thở dài :

- Đợi một chút ,anh còn một chuyện muốn hỏi ý của em. 

- Anh cứ nói đi. 

Lệ Dĩnh vừa sắp xếp lại giấy tờ,  chuẩn bị túi xách, vừa nói chuyện với Hoàng Bân, không nhanh không chậm, thong dong tự tại.

- Hôm qua,  có một người đã liên lạc với anh.  Là quản lý của nghệ sĩ.   Người đó nói bọn họ muốn hợp tác với chúng ta. 

- Chuyện này bình thường anh vẫn tự giải quyết mà,  xem xét yêu cầu, cảm thấy có lợi thì đồng ý,  việc này anh rõ ràng hiểu rõ hơn em.

Cô lắc đầu cười,  đứng lên lấy áo khoác, không để tâm lắm đến việc này.  Bình thường,  Hoàng Bân sẽ chỉ nói với cô sau khi mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa.

- Nhưng hôm nay anh muốn hỏi ý của em.

- Đối phương có yêu cầu gì?

- Không có yêu cầu gì hết,  tất cả đều do chúng ta làm chủ.

- Cái gì?

Lệ Dĩnh kinh ngạc nhìn Hoàng Bân, không có điều kiện gì?  Đây đâu phải chuyện có thể đem ra để đùa.  Trong cái xã hội này, không lợi dụng người thì chỉ có thể bị người lợi y,  vậy mà lại có kẻ dâng lên tận miệng? Là do người đó không có não,  hay là đang che đậy một thứ gì đó quá nguy hiểm?
Trong lòng Lệ Dĩnh cơ hồ dâng lên một hồi cảnh giác. 

- Là ai?

Hoàng Bân đẩy nhẹ gọng kính, hít sâu một hơi :

- Ngô Diệc Phàm!

Bốp...
Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất,  Lệ Dĩnh bất giác lùi lại phía sau một bước. 
Tại sao lại là người đó?

Cô cúi xuống nhặt điện thoại,  dứt khoát nhìn Hoàng Bân :

- Từ chối!

- Dĩnh...

- Không cần lý do.  Từ chối.

- Được, anh hiểu rồi. 

- Em đi trước.

- Ừ.
...

...

- Tôi biết rồi. Chào anh.

Linda tắt điện thoại,  nhìn đồng hồ,  lại bấm số gọi đi.

- A lô.  Ngô Tổng.

- Chuyện bên Triệu Lệ Dĩnh studio,  bọn họ đã từ chối hợp tác rồi.

- Cần gì lý do chứ,  tôi còn mừng vì họ không đồng ý.  Cậu đưa ra cái hợp đồng vô lý như thế,  đến tôi cũng muốn đập đầu chết cho rồi.

- Sao?

- Cậu cần địa chỉ của Hoàng Bân làm gì?... Gì chứ?  Cậu có phải bị điên thật rồi hay không?

- Được rồi,  tôi mặc kệ cậu! 

Linda bực tức ném điện thoại xuống đất,  thở dốc hồi lâu.  Đúng là tức chết mà.
Lúc trước nói hết nước hết cái cũng không chịu,  bây giờ lại sống chết đòi hợp tác với sao nữ.  Đã thế lại còn : hoàn toàn không có yêu cầu gì hết?
May mà đối phương còn có lương tâm từ chối hợp đồng.  Nếu gặp phải kẻ tâm cơ,  có thể còn bị ăn thịt đến một mẩu xương, một giọt máu cũng chẳng còn.
Người ta nói tâm tình thiếu nữ vòng vèo khó đoán,  tâm tư của cái thằng nhóc này còn ngoắt ngoéo ti tỉ vòng.  Đúng là hết thuốc chữa rồi.

...

Đêm Bắc Kinh rất lạnh,  những cơn gió heo hắt len lỏi khắp thành phố đông đúc,  chỉ lướt qua mặt cũng đủ khiến người ta lạnh đến nghiến răng nghiến lợi.
Lão thiên đáng hận!  Lão định tru diệt nhân tộc bằng thời tiết sao?  Lúc nóng thì nóng cho đã,  nóng đến nứt cả da,  chảy cả tóc. Mà đã lạnh thì cũng lạnh đến đóng băng.

- Chị buông em ra,  em chưa say đâu.

Cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo,  Nguyên Nguyên khó khăn lắm mới kéo được Lệ Dĩnh từ nhà hàng trở về.  Suốt cả dọc đường , Lệ Dĩnh cứ nói lảm nhảm làm Nguyên Nguyên muốn điếc tai luôn. 
Con bé hâm này!

Đã không biết uống,  nghĩ gì không biết nữa. 
Mà cũng phải công nhận,  tửu lượng của Lệ Dĩnh kém đến mức không nỡ nhìn.  Chỉ mới uống hai ngụm. Một lúc sau đã thành ra như thế này.  Thật là...

- Nguyên Nguyên,  em còn muốn uống,  cho em!

Lệ Dĩnh ngả nghiêng trên ghế sofa,  mắt lim dim, miệng lẩm bẩm. 

- Uống!  Uống cái đầu em ấy. Em nghĩ em là ai chứ?

Hức...
Tiếng nức nở khe khẽ chợt vang lên như thật như mộng.  Nguyên Nguyên nhìn,  kinh ngạc thấy Lệ Dĩnh ngửa mặt, hai hàng nước mắt chảy dài xuống gò má.

- Nguyên Nguyên...

- Ừ...

- Chị đã từng nhớ một người chưa?

- Hả?

- Nguyên Nguyên,  nhớ một người không phải là chuyện vui vẻ. Khi nỗi nhớ đủ sâu,đủ đau, đủ dài, thì sẽ không cần gặp lại nữa..

Lệ Dĩnh nói rất nhỏ,  áp mặt vào ghế, khóc đến khi mệt thì ngủ.
Nguyên Nguyên thở dài,  nhìn về phía Lệ Dĩnh.  Ánh mắt chất chứa bao tâm sự. 

...
Đêm trôi qua thật nhanh,  đến rồi đi như một cơn gió nam xuôi về hướng.
Buổi sáng,  vẫn như thường nhật,  Bắc Kinh đông đúc, nhộn nhịp. 
Hoàng Bân đang ở nhà riêng của mình,  nhâm nhi một ly cafe nóng, lật giở một đó tài liệu quan trọng. 

Đing doong...

Chuông cửa reo lên ,Hoàng Bân vội đặt cafe xuống bàn,  bước ra mở cửa. 
- Ai đấy?

Hoàng Bân loay hoay tìm chìa khoá,  hỏi. 

- Anh Hoàng , tôi muốn nói chuyện với anh.

- Đợi một chút. 

Cạch,  cửa phòng mở ra,  Hoàng Bân kinh ngạc nhìn người đang đứng trước cửa.

- Ngô Diệc Phàm?

Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ cười cười :

- Xem ra anh Hoàng đây tìm hiểu về tôi rất kỹ rồi.

- Vào trong nói chuyện.

Hoàng Bân đưa tay làm một động tác mời,  để Diệc Phàm ngồi ở ghế,  pha thêm một tách cafe nữa. 

- Cậu tìm tôi có việc gì?

Diệc Phàm trực tiếp nhìn Hoàng Bân, không vòng vo, giấu giếm.

- Tôi nghĩ là anh đã biết,  sao còn phải hỏi?

- Cậu nói...chuyện hợp tác?

- Đúng vậy.

- Tôi nghĩ tôi đã giải thích rõ với quản lý của cậu rồi, hơn nữa.. .nghệ sĩ của tôi không muốn hợp tác.

- Cô ấy vẫn khỏe chứ?

- Vẫn tốt. 

- Cô ấy hiểu lầm tôi.

- Vậy cậu cho tôi biết,  cậu đã làm gì đáng để cô ấy tin tưởng,  và đã làm gì khiến cô ấy hiểu lầm?

- Tôi cần giải thích.

- Cô ấy không muốn gặp cậu,  tôi làm sao ép cô ấy?

- Cô ấy thực sự vui sao? 

- Đó là lý trí,  tôi còn mừng vì cô ấy có được cái gọi là lý trí đó nữa kìa. 

- Dẹp hết đi. Tôi muốn gặp Dĩnh bảo. 

Hoàng Bân chắp tay ra sau lưng,  quay ngược lại. Suy nghĩ một chút,  cuối cùng nghiêng người lại, nói.

- Được,  tôi thay mặt Triệu Lệ Dĩnh studio chấp nhận hợp tác với cậu.  Còn về yêu cầu,  tôi sẽ gửi sau. 

-...

- Nhớ kỹ,  đừng để tôi thất vọng,  cũng đừng khiến cô ấy đau buồn. 

- Tôi hiểu.

Hết chương 9.

#zera

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hạ