Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

one shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bàn chân của Bakugou gõ nhịp một cách thiếu kiên nhẫn vào tấm thảm của phòng họp khi cậu đợi những chiếc ghế còn lại được lấp đầy. Mắt cậu nhìn ra cửa và quay trở lại bàn nhanh chóng khi một anh hùng khác bước vào.

Red Riot sẽ bước qua cánh cửa đó sau vài phút nữa.

Không phải Bakugou đang lo lắng. Cậu không hề. Cậu nói chuyện với tên ngốc ấy mỗi ngày nên chuyện này không có gì khác. Vậy điều gì sẽ xảy ra sau gần hai năm kể từ khi cậu thực sự trực tiếp nhìn thấy anh?

Cậu là lý do đầu tiên khiến Kirishima đến thành phố này. Nhiệm vụ mà Bakugou đang thực hiện đã trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn những gì mọi người dự đoán, nên văn phòng mà cậu đang làm việc phải cần đến quân tiếp viện.

Sau khi thông báo được đưa ra đã có những bàn bạc về việc mời các anh hùng khác tham gia, và cậu đã yêu cầu một anh hùng có khả năng cứng rắn. Không do dự, không suy nghĩ lần hai. Cậu muốn Kirishima. Cậu không quan tâm đến việc lý lẽ của mình bị kiểm tra quá kỹ, cậu biết chắc mình sẽ làm được những gì. Cậu lại gõ ngón tay lên mặt bàn, sự chờ đợi đang gặm nhấm Bakugou.

Khi Kirishima cuối cùng cũng bước qua cánh cửa phòng họp, mọi thứ gần như dừng lại trong một giây. Phải, Bakugou vẫn giữ liên lạc với anh hằng ngày, nhưng việc gặp mặt trực tiếp lại là một chuyện hoàn toàn khác. Cậu hoàn toàn không chuẩn bị cho người đàn ông mà bạn thân nhất của cậu trở thành.

Bakugou tự hỏi, không phải lần đầu tiên, làm thế nào mà cậu không được xếp hạng cao hơn trong bảng xếp hạng 'Những anh hùng nóng bỏng nhất' ngu ngốc đó. Anh mang vẻ ngoài oai vệ mà mọi người mong đợi về quirk của anh, tất cả các đường nét đều cứng rắn và góc cạnh.

Đôi mắt của Bakugou nhìn xuống và cậu tự hỏi cơ bụng của anh có cứng cáp như vẻ ngoài của nó. Khuôn mặt đeo mặt nạ của anh có đôi má hơi đầy đặn hơn một chút so với lần cuối cùng cậu nhìn thấy anh, nhưng mái tóc xấu xí vẫn được tạo kiểu thành những chiếc gai đáng ghét và đặc trưng của anh. Các ngón tay cậu đau nhói vì muốn chạm vào nên cậu cuộn tròn chúng lại thành nắm đấm và nhét chúng vào túi áo.

Cậu cũng ghi chú thêm rằng anh vẫn chưa làm mất áo choàng ở mông. Thật xấu hổ.

Kirishima không sao cả. Cho tới khi anh mỉm cười. Khi nụ cười tỏa nắng đó sáng bừng trên khuôn mặt anh, Bakugou cảm nhận được hơi ấm từ nó đến tận xương tủy. Đã quá lâu kể từ lần cuối nó nhắm vào cậu.

Cậu quan sát khi ánh mắt của Kirishima lướt qua căn phòng và cuối cùng nó dừng lại trên người Bakugou, anh đã rất ngạc nhiên trước những gì mình nhìn thấy. Bây giờ đã có thêm một sự tự tin đằng sau ánh mắt đó, một sự tự tin mà lẽ ra phải có từ nhiều năm trước theo quan điểm của Bakugou, nhưng cuối cùng anh đã tìm được sau vô số nhiệm vụ.

Kirishima dựa vào bức tường trong phòng và bắt chéo tay, nháy mắt với Bakugou và nở nụ cười toe toét như anh luôn làm. Bakugou cố nén nụ cười đáp trả của mình và rời mắt khỏi anh để tập trung vào cuộc họp.

Cuộc họp kết thúc, mọi người nhanh chóng đi ra ngoài và một nỗi thất vọng ập đến khi cậu nhận ra Kirishima đã rời đi. Một tiếng càu nhàu khó chịu theo sau cậu khi cậu đi ra khỏi cửa và nhìn thấy Kirishima đang dựa vào bức tường của hành lang để đợi cậu.

Nếu cậu nghĩ rằng cậu sẽ hoảng sợ khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, thì điều đó chẳng là gì so với việc đối mặt với anh. Cảm giác muốn đưa tay chạm vào làn da rám nắng kia càng tồi tệ hơn lúc trước. Trước khi Bakugou kịp mở miệng, Kirishima đã ôm cậu vào lòng, suýt chút nữa nhấc chân cậu lên khỏi sàn.

Bakugou thoáng tự hỏi liệu đây có phải là một cách chết không hề tệ không? Tan thành mây khói trong lồng ngực của Kirishima. Cậu cau có với ý nghĩ đó khi trở lại mặt đất.

"Aww cái mặt đó là sao?" Kirishima hỏi với chất giọng trầm một cách bất công khi lướt ngón tay qua hàng chân mày đang cau lại của Bakugou. "Tớ tưởng cậu sẽ vui khi thấy tớ."

Bakugou gạt tay của anh ra. "Nằm mơ đi."

Kirishima sải bước, lùi lại với nụ cười toe toét. Anh đã không tránh ra quá xa, Bakugou chú ý. "Không nổ tung." Anh trầm ngâm, "có lẽ cậu rất vui khi gặp tớ."

"Đừng thử vận may của mình, thằng khốn."

Kirishima lại cười khi anh lùi lại một cách đàng hoàng hơn và Bakugou để âm thanh phong phú ấy cuốn lấy cậu. "Rất vui khi gặp cậu, Kats." Có điều gì đó khó hiểu trong biểu cảm của anh nhưng nó nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười rạng rỡ thường ngày. "Trời ạ, tớ nhớ cậu."

"Ừ, ừ, gì cũng được." Bakugou càu nhàu khi bước qua anh, tức giận chống lại sự đỏ bừng trên khuôn mặt.

"Cậu có thể nói lại, cậu biết đấy." Kirishima nói khi anh tự va vai mình vào cậu.

"Tao nói gì cũng được." Bakugou thề rằng cậu có thể cảm nhận được nụ cười toe toét của Kirishima khi họ bước ra khỏi văn phòng.

Họ không đi được bao xa khi báo chí tràn vào, hy vọng tìm được thông tin về lý do tại sao có rất nhiều anh hùng được gọi đến vì một nhiệm vụ. Bakugou nổi giận, cậu ghét báo chí.

"Red Riot, Dynamite." Một nhà báo với tư cách là người ghi âm bị xô đến trước mặt họ, "làm việc cùng nhau một lần nữa sẽ như thế nào?"

Kirishima, người được chọn là quyết rũ nhất trong bảng danh sách 'Những anh hùng nóng bỏng nhất', nở nụ cười với cô nàng và quàng tay qua vai Bakugou. "Chúng tôi luôn tốt hơn khi cùng nhau."

Chết tiệt, cái gì?! Bakugou rất vui vì phóng viên này không có máy ảnh vì cậu đang dán hai mắt của mình lên cánh tay đeo găng đen của Kirishima. Con mẹ nó thật là khêu gợi. Bakugou cau có với phóng viên khi cậu cưỡng lại ý muốn hất cánh tay của Kirishima ra để anh xử lý phần còn lại của câu hỏi.

"Oi!" Bakugou gọi khi họ cuối cùng cũng thoát khỏi đám phóng viên. Cậu nắm lấy cùi chỏ của Kirishima và xoay cái đầu đỏ rực lại, "cái thứ chết tiệt vừa nãy là gì vậy?"

"Gì?" Kirishima hỏi, một cách quá ngây thơ. "Tớ tưởng cậu thích khi tớ phụ trách những việc như vậy?"

Bakugou nghiến chặt hàm. Anh thậm chí có biết điều đó nghe như thế nào không? "Tốt hơn khi cùng nhau cái đéo gì."

"Đúng mà." Kirishima nhún vai và khi vẻ cau có của Bakugou không giảm bớt, anh cười thật lớn. "Nào anh bạn, cậu có thể thành thật nói với tớ rằng cậu làm việc tốt hơn với ai khác không?"

Bakugou cáu kỉnh. Kirishima đúng và cậu biết rõ điều đó, nhưng Bakugou cũng nhỏ nhen như Kirishima tự mãn nên cậu sẽ không cho anh được thỏa mãn.

Sự im lặng của Bakugou dường như là câu trả lời vừa đủ vì Kirishima cười khúc khích, tên khốn tự mãn. "Đúng như những gì tớ nghĩ." Sau đó, nụ cười toe toét quen thuộc trở lại khi anh nói. "Hẹn gặp lại cậu trong chuyến tuần tra vào ngày mai, nhé?"

Kirishima rời đi và điều gì đó về cái đầu đỏ quay lưng lại với cậu làm dạ dày Bakugou xoắn lại. Nó giống với những lần mà anh quay lưng lại với cậu trước đây. Khi mà đáng lẽ Bakugou phải nói nhiều hơn trước khi tạm biệt. "Chờ đã, Kirishima."

Kirishima dừng lại và nửa quay người, quay lại nhìn qua vai mình. Lời nói ấy tắt ngấm trên môi Bakugou trước vẻ mặt đầy hy vọng của anh. "Sao, anh bạn?"

"Đi ăn với tao," điều đó không quá giống như đừng rời bỏ cậu một lần nữa, "tao biết một chỗ."

Kirishima quay lại với nụ cười chói mắt. "Cậu biết đường đến trái tim tớ đấy, Kats."

Hai đầu tai của Bakugou hoàn toàn không đỏ lên.

*****

Bakugou gần như có thể giả vờ rằng Kirishima đến đây chỉ vì công việc. Khi ngồi đối diện với anh trong gian hàng khá xa nơi cậu thường đến, cậu nhận ra mình có thể làm quen với nó một cách dễ dàng như thế nào.

Mẹ nó cậu nhớ anh. Nhớ những điều này.

Kirishima đã đưa cậu vào cuộc sống của tất cả những người bạn cũ của cả hai và bất kỳ điều gì thú vị mà họ có trong khi Bakugou lắng nghe và thỉnh thoảng xen vào.

"Shizuoka." Bakugou lên tiếng.

"Hửm?" Kirishima dừng lại với chiếc muỗng đưa gần đến miệng và một vài nếp nhăn đáng yêu bối rối giữa hai đầu lông mày.

"Trận chiến của mắt gấu mèo. Là ở Shizuoka."

Gương mặt của Kirishima nhanh chóng thay đổi khi hiểu Bakugou đang nói gì. Nụ cười của anh chói mắt và Bakugou không hiểu cho đến khi anh nói "Cậu có để ý đến chúng tớ! Ôi anh bạn, tớ biết cậu có quan tâm mà."

"Không khó để biết chúng trên bản tin, đồ ngu." Bakugou càu nhàu nhưng vẻ mặt của Kirishima không hề giao động và anh cười cợt trước khi gắp thêm một ngụm thức ăn.

Sự thật là cậu không theo dõi những người bạn cũ của mình, nếu không muốn nói là đương nhiên. Cậu luôn biết khi nào họ làm được điều gì đó xứng đáng, biết nên quyên góp cho tổ chức từ thiện nào. Và nếu cậu có một vài từ được thiết lập để thông báo tin tức, thì không ai cần biết về điều đó.

"Tao không muốn biết về mấy đứa ngốc đó. Mày thế nào rồi?" Bakugou hy vọng anh hiểu câu hỏi đó có ý nghĩa gì. Cậu vẫn thấy những gì người khác thấy nhưng cậu muốn biết người thật sự bên dưới cái tên Red Riot theo cách mà không ai khác có thể. Theo cách mà cậu luôn nghĩ cậu sẽ làm được.

"Tớ ổn. Tớ nghĩ vậy."

Bakugou nhướng mày trước câu trả lời và Kirishima tiếp tục. "Không, tớ tốt. Tớ yêu những gì mình đang làm. Tớ yêu nơi mình đang sống. Tớ yêu những người tớ làm việc cùng, họ chỉ là..."

Không phải cậu Bakugou hoàn thành nó cho anh bởi vì cậu hiểu điều đó quá rõ.

Kirishima ngồi dựa lưng vào ghế và mất một phút trước khi tiếp tục. "Nó khó khăn, cậu biết đấy."

Bakugou gật đầu vì cậu biết.

"Đôi lúc tớ ước cậu có mặt ở đó để chúng ta trò chuyện như chúng ta đã từng sau một ngày dài ở trường." Kirishima nói.

Bakugou nhớ lại cách cả hai sẽ nằm trên chiếc giường của họ trong ký túc xá và nhìn chằm chằm lên trần nhà nhưng không thật sự nhìn đến nó. Họ sẽ nói về những vấn đề trong quá trình thực hành và cách để họ có thể cải thiện. Không xem sai lầm của nhau là điểm yếu mà là thứ để tiếp tục thúc đẩy cả hai tiến lên.

Sau đó, vào những ngày khi mọi thứ đã ổn, Kirishima kể lại điều đó khiến Bakugou cảm thấy bất khả chiến bại và cả hai sẽ nói chuyện thâu đêm về mọi thứ trên đời. Đó là những ngày Bakugou yêu thích.

Kirishima chắc cũng nghĩ như vậy khi anh tiếp tục. "Hoặc ngay cả khi tớ vừa trải qua một ngày thực sự tốt lành, cậu là người đầu tiên tớ muốn nói chuyện." Ánh mắt anh lướt qua thức ăn của mình và mặt Bakugou rồi quay trở lại. "Đôi khi tớ phải ngăn mình nhấc máy gọi cho cậu lúc nửa đêm vì tớ không ngủ được."

"Tao sẽ trả lời, mày biết mà."

Kirishima nhìn cậu với nụ cười dịu dàng đến nỗi nó khiến lồng ngực Bakugou nặng trĩu. "Tớ biết."

"Tao cũng vậy." Bakugou không thể nhìn vào mắt anh khi cậu nói điều đó, thay vào đó cậu nhìn đĩa thức ăn của mình và cầm đũa đâm vào nó. "Ước gì đôi khi mày có ở đây."

Kirishima bặm môi và sự im lặng kéo dài khi cả hai cùng nhìn xuống bàn.

Họ đang hướng tới một cuộc trò chuyện cần phải có nhưng cả hai đều không sẵn sàng cho nó.

Bakugou định mở lời nhưng Kirishima đã đánh bại cậu. Khi nghe câu hỏi, Bakugou ước gì mình là người nói trước. "Cậu đang hẹn hò với ai không?"

Cũng chỉ là những lời bào chữa cũ rích trên lưỡi cậu nên cậu nuốt chúng xuống và quyết định đơn giản. "Không"

Kirishima gật đầu. "Dĩ nhiên là không rồi."

Bakugou nhíu mày. Cậu không thể biết đó là cảm giác nhẹ nhõm hay khó chịu.

"Vẫn là không có thời gian cho mấy thứ vớ vẩn, hửm?" Kirishima hỏi và Bakugou chắc chắn rằng có sự cay đắng trong đó. Trước khi cậu có thể nói thêm bất cứ điều gì, Kirishima đánh bại cậu một lần nữa. "Tại sao không? Chắc chắn Anh hùng đáng được chọn nhất của Hero Weekly có thể có bất cứ ai mà mình muốn."

Bakugou trừng mắt nhìn anh và cảm thấy mặt mình nóng lên. "Mày đã thấy danh sách đó?"

Kirishima ngửa đầu ra sau để cười và điều đó làm bụng Bakugou đau nhói. "Kats, một nửa đất nước thấy nó."

Bakugou càu nhàu và nhét thêm thức ăn vào miệng.

Kirishima cười toe toét đến mức đáng ngạc nhiên. "Tớ ở vị trí thứ 8."

"Tao biết."

Ánh mắt họ chạm nhau và có điều gì đó không thể thành lời lướt qua giữa cả hai cho đến khi Kirishima hắng giọng. "Hiện tại tớ cũng không hẹn hò với ai cả."

Bakugou lại nhún vai đâm vào thức ăn của mình. Cái quái gì mà chuyện này lại trở nên khó khăn như vậy? Cậu cần một ngụm nước. "Tao đang mở văn phòng cho riêng mình."

"Anh bạn, thật tuyệt vời!" Nụ cười đầy răng của anh đã trở lại đúng vị trí và nó bằng cách nào đó dễ nhìn hơn nụ cười nhẹ nhàng của anh. "Ở đâu?"

"Vẫn chưa quyết định."

Kirishima trầm ngâm gật đầu. "Còn nhớ chúng ta từng nói về việc mở văn phòng cùng nhau không? Chúng ta gọi nó là gì nhỉ?"

"Red Explosion." Bakugou nói với vẻ mặt nhăn nhó và Kirishima rú lên vì cười.

"Khỉ thật, đúng là nó rồi!" Anh khịt mũi trước khi bắt đầu tràng cười khác. "Có lý do họ không cho phép những người 16 tuổi đặt tên cho các văn phòng. Tớ rất vui vì cậu đang thực sự làm điều đó, anh bạn."

Bakugou gật đầu. Dù vậy, mọi chuyện sẽ không giống như vậy nếu không có Kirishima. Lời nói sẵn sàng tuôn ra khi Kirishima nhìn vào điện thoại của mình để kiểm tra thời gian.

"Chết tiệt, tớ phải đi rồi. Ngày mai sẽ là một ngày dài đấy."

Bakugou gật đầu. Dù trước mắt cậu có một đêm dài mất ngủ.

Cậu đi bộ trở lại chỗ ở của mình trong suy nghĩ miên man. Gặp lại Kirishima đã khơi dậy trong cậu rất nhiều cảm xúc.

Cậu đã là một kẻ hèn nhát vào lần cuối cậu nhìn thấy anh, đóng lại một cuộc trò chuyện trước khi họ có thể làm được điều đó. Cậu có thể nhớ rất rõ ràng sự tổn thương trong mắt Kirishima khi cậu nói rằng cậu vui mừng như thế nào khi bỏ lại mọi người ở phía sau. Rằng bây giờ cậu không còn thời gian cho những thứ vớ vẩn khi họ đã tốt nghiệp.

Cậu biết Kirishima sắp nói gì và cậu thậm chí còn không để anh bắt đầu. Cậu đã tự đá vào mông mình kể từ ngày đó.

Tuy nhiên, có vẻ như Bakugou không phải là người duy nhất mong muốn mọi thứ khác đi. Và tốt, nếu Bakugou cần anh đá vào mông mình, Kirishima chắc chắn chưa từng gặp vấn đề gì khi làm điều đó trước đây.

*****

Cuộc tấn công đến nhanh hơn bất kỳ những gì các anh hùng dự đoán, những kẻ ác nhân tràn ngập khắp các quận như một trò tiêu khiển trong khi trận chiến thực sự diễn ra ở phía bên kia của thành phố. Bakugou và Kirishima đã được cử đến trung tâm thành phố để nhanh chóng hạ gục càng nhiều càng tốt.

Hai cánh tay cậu run rẩy, gần như bị xé toạc vì quirk của mình. Đã hàng giờ chiến đấu, liên minh tội phạm lớn nhất mà cậu từng thấy trong nhiều năm qua, nhưng cuộc gọi đến bộ đàm của cậu thông báo rằng anh chàng còn mắc kẹt cuối cùng đã được bảo vệ.

Cậu đã có thể thở trở lại.

Cho đến khi một tiếng động kinh khủng vang lên khiến cậu ngay lập tức quay sang trái, và cậu biết điều gì sắp xảy ra khi nghe thấy những tiếng rít lên của thép. Đó là tiếng ồn quen thuộc với người có quirk mang khả năng tàn phá.

Đó là âm thanh của các dầm cột va vào nhau. Mái nhà sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào. Mắt cậu chạm vào Red Riot qua lớp bụi trước khi cậu lao mình về phía trước bằng những vụ nổ yếu ớt, Kirishima theo sau với tốc độ nước rút.

Cậu biết vẫn còn dân thường ở trong đó. Nó nằm ngoài bán kính sơ tán bắt buộc nên tên ngốc nào đó vẫn ngoan cố ở bên trong thay vì tự nguyện rời đi.

Một vụ nổ cuối cùng có thể đủ để đẩy cậu qua cửa sổ tầng một nhưng những cánh tay vững chắc ôm lấy ngực cậu và giữ cậu lại. Cậu cào cấu vào cánh tay đã bị đánh tơi bời trong trận chiến nhưng sức của Kirishima quá mạnh.

Cậu chỉ có thể đứng nhìn mái nhà lao xuống, đổ ập trong một vụ nổ còn chói tai hơn quirk của mình. Tai cậu ù đi đến nỗi cậu không nghe thấy tiếng hét khàn đặc của chính mình khi một lớp bụi và mảnh vỡ che kín đường phố.

Tầm nhìn của họ hầu như không còn gì và đôi tai của cậu vẫn vô dụng. Điều duy nhất giúp cậu vững vàng là Kirishima và sự phập phồng của lồng ngực đang dựa vào lưng cậu.

Bakugou là một anh hùng chiến đấu. Cậu biết có những anh hùng được trang bị tốt hơn rất nhiều để tìm kiếm và cứu nạn, nhưng cậu không thể rời xa hiện trường.

Kirishima không nói một lời nào, chỉ từ từ buông tay ra và cùng cậu dọn dẹp đống đổ nát. Khi đống đổ vỡ đã được dọn sạch và đội cứu hộ bắt đầu quá trình hồi phục, Bakugou để Kirishima dẫn cậu đi làm báo cáo.

Mãi cho đến khi họ ở trong phòng thay đồ của văn phòng anh hùng, cuối cùng nó cũng ập đến với cậu. Tất cả những gì cậu có thể thấy là tòa nhà đó đang đổ nát. Lặp đi lặp lại nhiều lần.

Cậu đập mạnh cánh tay đeo găng tay của mình vào tủ đựng đồ. Tác động của nó thậm chí không thể ghi nhận trên cánh tay kiệt sức của cậu và nó không thỏa mãn cậu như cậu cần. Cậu rút nắm đấm của mình lại và đánh lên nó một lần nữa. Cú đấm tiếp theo của cậu không thể chạm vào mặt tủ vì một nắm tay chắc chắn và quen thuộc quấn quanh bắp tay của cậu.

"Này" Giọng Kirishima vang lên nhẹ nhàng, nhưng lời khuyên nhủ rất to và rõ ràng. "Đủ rồi."

Cậu ghét giọng nói đó, nhưng nó lại có tác dụng như mong muốn và cậu gục đầu vào tấm kim loại mát lạnh của tủ đựng đồ và thở gấp.

"Cậu đã làm tất cả những gì có thể."

Cậu hít vào một hơi thở run rẩy khác khi cánh tay của cậu được thả ra và treo nặng nề ở hai bên, và bàn tay ấm áp đó vuốt ve lấy tấm lưng cậu.

"Nó không đủ." Cậu nói ra trước khi những giọt nước mắt trào ra, nóng hổi và giận dữ, tràn xuống má. "Không đủ" cậu chà lên mặt mình và quay sang đối mặt với Kirishima, đôi mắt sáng rực. "Nếu như mày để cho tao-"

Tay của Kirishima đập mạnh vào tủ và nó làm Bakugou giật mình. "Để cậu làm gì?" anh hỏi. "Đi vào tòa nhà đang đổ sập đó?" Đôi mắt anh lướt qua khuôn mặt của Bakugou, cầu xin và tức giận.

Bakugou nhìn anh hít một hơi rồi từ từ thở ra. Nắm đấm của anh lại đập vào tủ một cách yếu ớt, cơn tức giận chỉ còn là dư âm của nó. "Tớ không xin lỗi vì đã ngăn cậu lại." Anh nói thêm.

Tay anh buông xuống vai Bakugou. "Cậu sẽ không thể thoát ra khỏi đó. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể cứu được tất cả mọi người, bất kể chúng ta muốn thế nào."

Bakugou nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, trên lưỡi có cả trăm lý lẽ. Cả hai đều biết công việc của mình rất nguy hiểm, rằng mọi cuộc tuần tra đều có thể là lần cuối của họ. Cậu biết Kirishima cũng biết điều đó.

Cậu nhớ khi từng xem tin tức và thấy anh lao vào một tòa nhà đang cháy để giải cứu một cô bé. Cậu nhớ mình đã gọi tất cả những cái tên dưới ánh mặt trời vì anh đã lao vào một mình ngu ngốc như thế nào. Cậu nhớ mình đã sợ hãi ra sao khi chứng kiến điều đó xảy ra. Và cùng với nó, cậu cảm thấy vai mình rũ xuống.

"Nó vẫn không đủ." Cậu nói lớn. Cậu chưa bao giờ gặp nạn trong bất kỳ nhiệm vụ nào trước đây và điều đó thật khó khăn. Cậu không bao giờ muốn cảm giác như thế này lặp lại một lần nào nữa. "Tao được xem là một anh hùng luôn chiến thắng. Làm sao tao có thể để chúng đánh bại tao như vậy?"

"Đừng làm thế với bản thân. Cậu đã làm mọi thứ một cách đúng đắn." Tay Kirishima di chuyển từ vai lên má cậu, hơi ấm từ cơ thể tỏa ra khi ngón cái lau đi một giọt nước mắt.

Bàn tay của Bakugou lập tức đưa ra và nắm chặt lấy tay anh đến mức nó bầm lên, không phải để đẩy anh ra mà là giữ anh ở đó, như thể sự tỉnh táo của cậu phụ thuộc vào bức tường vững chắc này.

Kirishima nghiêng người chạm vào, tựa trán vào Bakugou khi ngón cái vuốt qua lại trên xương gò má. Những lời nói nhẹ nhàng của anh đọng lại trong không gian nhỏ hẹp giữa họ. "Tớ rất tự hào về cậu. Cậu đã cứu rất nhiều người."

Cả hai đứng như vậy trong một phút, mắt nhắm nghiền khi Bakugou tin vào những lời đó. Cuối cùng, cậu thở ra một hơi run rẩy và buông cổ tay Kirishima để anh lùi lại.

Bakugou quay về phía phòng tắm, sự mệt mỏi đang đè nặng lên từng thớ cơ, và cậu cần nhốt mình vào một căn phòng nhỏ. Sau đó, cậu mới nhận ra rằng những gì Kirishima đang nói là từ kinh nghiệm. Anh đã trải qua điều này trước đây.

Và Bakugou đã không ở đó vì anh.

*****

Kirishima chắc chắn rằng anh đã rút chìa khóa ra khỏi ổ trước khi bắt đầu nói lời chúc ngủ ngon trong khi bàn tay của Bakugou ôm lấy cẳng tay anh, nắm chặt vì kiệt sức nhưng không kém phần van xin. Cậu hy vọng Kirishima biết những gì cậu đang cố gắng nói. Ở lại. Đừng rời xa cậu. Chưa được. Giống như anh đã hiểu mà không nói một lời, như tất cả những lần trước đó.

Kirishima đưa cậu lên giường và trèo vào sau lưng cậu dù không được yêu cầu. Giống như cách anh đã từng khi còn đi học. Anh nhấc cánh tay lên và Bakugou quay mặt vào ngực anh, muốn được sưởi ấm. Giống như cách cậu đã từng khi còn đi học.

Bakugou có thể thở như thế này. Kirishima đã ở đây. Anh sẽ luôn như vậy.

Ngoại trừ cậu.

Cậu đã để Kirishima bước ra khỏi cuộc đời mình một lần và sẽ thật chết tiệt nếu tái phạm. Cậu cuộn mình chặt hơn vào ngực Kirishima và tự hỏi liệu mình có còn tỉnh táo không khi vòng tay ôm chặt lấy anh hơn một chút.

"Ở lại với tao." Những lời thì thầm của cậu hẳn đã được nghe thấy bởi vì Kirishima hoàn toàn ở đây. "Hãy ở bên tao. Hãy mở DynaRiot như chúng ta vẫn luôn nói."

Kirishima nới lỏng tay. "Đừng hứa hẹn khi cậu đang sốc."

"Tao không bị sốc." Lời nói của Bakugou bị lớp vải mềm mại từ chiếc áo thun của Kirishima bóp nghẹn.

"Ít nhất thì quirk cũng khiến cậu sốc, cánh tay của cậu đang run lên."

Bakugou cố gắng giữ yên cánh tay của mình. "Tao không nói vớ vẩn, tao không có ý đó. Hãy là đồng đội của tao."

Đầu cậu ngẩng lên và gục xuống trước ngực Kirishima khi cậu chờ đợi câu trả lời của anh. "Hãy hỏi lại tớ vào sáng mai."

Bakugou khá chắc rằng mặt trời đã gần mọc nhưng Kirishima biết cậu quá rõ và cắt đứt mọi phản đối trước khi nó có thể được thực hiện. "Ngủ đi, Kats."

*****

Kirishima đã rời đi khi Bakugou tỉnh dậy.

Cậu tìm thấy tờ giấy ghi chú dán lên quầy bếp của mình. 'Xin lỗi, Kats. Tớ có vài giấy tờ cần hoàn thành. Hy vọng cậu cảm thấy tốt hơn. Tối nay tớ sẽ ghé qua. -Ei.'

Bakugou đã được cho nghỉ phép một tuần. Cậu khá chắc Kirishima có liên quan gì đó nhưng tên khốn đó không nói gì cả. Anh cũng không nhắc lại câu hỏi của Bakugou, câu hỏi đã khiến cậu ngộp thở trong một tuần.

Mọi thứ rất bình thường.

Kirishima thường đến vào mỗi tối và nói chuyện với cậu.

Và Bakugou thấy mình đang đợi cánh cửa mở ra. Thật ngứa ngáy khi chờ đợi Kirishima đến và kể cho cậu những câu chuyện từ ngày hôm ấy.

Anh luôn muốn trở thành một anh hùng mạnh mẽ. Kirishima đã đúng khi nói rằng không ai khác làm việc với họ tốt hơn người kia. Họ đã tạo nên một bộ đôi đáng gờm, một tập thể không thể ngăn cản. Nhưng bây giờ cậu biết chắc chắn rằng cậu không chỉ muốn Red Riot. Cậu cũng muốn có Eijirou.

Cậu muốn họ mở DynaRiot cùng nhau. Để trở thành một đội thực sự. Nhưng cậu cũng muốn được về nhà cùng nhau. Nằm trên giường của họ và không thật sự nhìn vào trần nhà và nói về những chuyện trong ngày của cả hai. Khi mà mọi thứ không suôn sẻ hay khi mọi thứ diễn ra theo ý muốn. Cậu chỉ muốn anh.

Vì vậy, vào ngày thứ sáu khi cửa trước của Bakugou cuối cùng cũng mở ra và Kirishima bước vào trong, Bakugou biết mình phải hỏi.

Cậu đợi cho đến bữa tối, để cho thói quen thường ngày được hoàn thành. Cậu ngồi ở đối diện bàn ăn, tay đổ mồ hôi khi buột miệng. "Trở thành đồng đội của tao."

Bàn tay của Kirishima dừng lại nửa đường trước khi anh đặt thức ăn xuống và bắt gặp ánh mắt của Bakugou. "Cậu thật sự đã nghĩ qua điều này?"

Bakugou không lùi bước khi nhìn lại anh. Cậu biết đó không phải là toàn bộ câu hỏi nên cậu đã đợi. Kirishima đứng dậy và mang đĩa của họ vào bồn rửa nhưng Bakugou giữ im lặng.

Kirishima thở ra một hơi dài khi tựa vào quầy bếp. Anh khoanh tay trước ngực trước khi ngay lập tức thả chúng xuống. "Cậu chỉ muốn tớ khi cậu đang bị tổn thương và như vậy là đủ, Kats, nó đủ rồi. Nhưng đó là lý do vì sao tớ chuyển đi sau khi tốt nghiệp. Tớ không thể làm điều này một lần nữa. Chính cậu đã nói với tớ, rằng cậu không có thời gian cho những thứ vớ vẩn. Vậy tại sao tớ lại nghĩ rằng điều đó đã thay đổi?"

Bakugou đi ra khỏi bàn ăn và dừng lại trước mặt anh. "Mày nói chúng ta tốt hơn khi cùng nhau." Cậu trả lời nhẹ nhàng. "Và bây giờ tao cuối cùng cũng biết cảm giác không có mày là như thế nào. Có lẽ điều đó khiến tao trở thành một kẻ khốn nạn ích kỷ nhưng tao-" Cậu hít lấy một hơi thở để có thể tiếp tục "Tao không muốn làm việc này mà không có mày."

"Kats" Một biểu cảm mà Bakugou không thể đọc được lướt qua khuôn mặt của Kirishima và anh cực kỳ bình tĩnh "Tớ không thể là đồng đội của cậu và tiếp tục-"

Bakugou đưa mắt xuống đất.

Giọng Kirishima trầm xuống, gấp gáp và cậu cảm thấy anh bước lại gần. "Tớ không thể là đồng đội của cậu và tiếp tục giả vờ như tớ không yêu cậu mỗi ngày. Đừng bắt tớ làm như vậy."

Bakugou ngước nhìn anh từ dưới hàng mi dài và thế giới của cậu ngừng quay trước sự chân thành và dễ tổn thương mà cậu tìm thấy trong đôi mắt mở to của Kirishima. Khi cậu tìm thấy giọng nói của mình, nó chỉ phát ra một tiếng thì thầm. "Vậy thì đừng."

Cậu nghe thấy tiếng thở dài của Kirishima. Anh vẫn nghĩ Bakugou không cảm thấy như anh sao? "Đừng nói nếu cậu không chắc chắn." Những lời tuyệt vọng khiến làn da Bakugou nổi da gà.

"Tao có." Bakugou nói, bắt gặp ánh mắt của anh trước khi cậu tự mình chen vào trong quầy bếp, Kirishima như một bức tường sức mạnh che chắn không cho cậu vào. Đôi mắt của Kirishima lướt qua khuôn mặt cậu và Bakugou tuyệt vọng mong anh sẽ tìm thấy thứ anh cần ở đó.

Kirishima cúi xuống, mắt nhắm nghiền, môi anh thì thầm. "Nó sẽ thay đổi mọi thứ." Lời anh nói như một lời trêu chọc trên môi Bakugou.

"Tốt." Bakugou nói khi nắm chặt tóc ở gáy Kirishima và cuối cùng đưa hai đôi môi đến gần nhau. Ban đầu thì nhẹ nhàng, nhưng sau khi Kirishima điều khiển góc độ, cả hai hôn nhau cho đến khi Bakugou quên hết mọi thứ khác ngoại trừ cảm giác của môi Kirishima trên môi mình.

Có một khía cạnh của sự tuyệt vọng bên trong nụ hôn này, những cảm xúc xứng đáng sau ngần ấy năm cuối cùng cũng được phép bùng nổ mà không bị bóp nghẹt lại.

Cuối cùng khi Kirishima rời đi, đôi mắt anh mở to vì khao khát. Những ngón tay anh lướt qua tóc mai của Bakugou khi anh áp sát hơn.

"Em có biết anh đã muốn nghe em nói điều đó từ bao lâu không? Rằng cuối cùng em cũng chắc chắn về anh? Về chúng ta?" Những lời đó được nói ra bên tai của Bakugou, gần đến mức chúng như một cái vuốt ve và Bakugou sẽ giấu chúng đi cho sau này. Khi mà cậu không quá tuyệt vọng.

"Em luôn chắc chắn về anh, đồ ngốc." Chỉ là nó mất khá lâu để cậu nhận ra điều đó.

Sau đó, Kirishima cười toe toét, chậm rãi và chắc chắn, và điều đó khiến cho cảm xúc trong lòng Bakugou trở nên điên cuồng.

"Ở lại với em."

Lần này, Kirishima hiểu lời cầu xin đó là gì. Anh tóm lấy đùi cậu và kéo cậu lên, buộc chân cậu quanh eo và đặt mông cậu lên bàn bếp. Trước khi cậu có thể phản đối, Kirishima đã ở đó, có một kiểu tuyệt vọng mới trong nụ hôn của anh.

Bakugou thậm chí còn không thể để tâm đến tiếng thở gấp mà mình tạo ra khi tay Kirishima vén áo cậu lên để siết chặt eo cậu, chứ không phải khi cậu nghe thấy tiếng Kirishima rên rỉ đáp lại, cảm nhận được sự rung động mạnh mẽ của nó qua lồng ngực cậu.

"Anh đã đợi em lâu lắm rồi, Kats." Kirishima thì thầm vào cổ cậu, mút lấy làn da nhạy cảm giữa môi anh. Hành động đó khiến bàn tay của Bakugou nắm chặt lấy áo thun của Kirishima.

Hai tay của Kirishima rời khỏi eo cậu để đưa ra phía sau và nắm lấy mông cậu, khiến anh nghiến chặt phần cương cứng của mình vào cậu. Bakugou cắn vào làn da mềm mại trên cổ anh và nó khiến Kirishima chửi thề, thúc hông vào cậu với lực mạnh hơn. Bakugou giấu mặt vào lớp vải áo thun, hai má hừng hực và cơ thể nóng rực và bất giác lùi lại, cứ mỗi giây lại có một tiếng rên rỉ.

Kirishima bấu chặt vào mông cậu và nhấc bổng cậu ra khỏi quầy. Bakugou không hề nhỏ con nhưng Kirishima khiến cậu nghĩ mình nhỏ bé vì để anh bế lên giường, môi anh không rời khỏi Bakugou cho đến khi anh đặt cậu xuống giường một cách dịu dàng, đến mức nó khiến Bakugou khó thở.

Kirishima dành thời gian để cởi đồ cho cậu, như thể cậu là một thứ đáng trân trọng, lần theo và lập bản đồ cho từng hình dáng và đường nét trên cơ thể cậu, như thể chúng cần được ghi nhớ. Những đụng chạm khiến Bakugou nhức nhối. Khi chỉ còn lại quần lót, Kirishima giật mạnh chiếc áo thun của anh và đặt nó lên người cậu.

Bakugou đưa mắt nhìn qua làn da trần của Kirishima. Có rất nhiều vết sẹo, cơ thể của anh là một tấm khiên trong những nhiệm vụ. Bakugou ghét việc cậu không biết lý do anh có những vết sẹo này. Cậu biết cơ thể cậu trông giống Kirishima, quen thuộc, nhưng hoàn toàn mới lạ. Cách Kirishima nhẹ nhàng sờ lên những dấu vết của Bakugou khiến cậu nghĩ rằng anh và cậu có thể có cùng suy nghĩ.

"Katsuki." Kirishima hiếm khi gọi cậu là Katsuki, nhưng anh thì thầm tên cậu như thể nó rất đáng để thưởng thức. Bakugou ngồi dậy, để tay sờ lên đùi và đặt lên eo Kirishima. Cậu cảm thấy thần kinh mình như nổ tung. Khi đôi môi họ chạm vào nhau, sự tuyệt vọng đã trở lại, sự cần thiết không giống ai.

Bàn tay của Bakugou chạm khắp cơ thể Kirishima, lần theo từng vết sẹo, ghi nhớ từng bộ phận của người mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được. Một trong hai cánh tay mạnh mẽ của Kirishima đẩy vào vai Bakugou, yêu cầu cậu nằm xuống để có thể hoàn thành việc cởi quần áo của cả hai.

Vào giây phút dương vật của Bakugou giải phóng khỏi quần lót và dội vào bụng anh, bàn tay Kirishima ôm lấy nó khiến lưng Bakugou cong lên và không khí rít qua kẽ răng.

Kirishima tự kéo quần lót của mình xuống để có thể cầm chúng trong tay. Khi tay anh bọc lấy cả hai, Bakugou không chắc tiếng rên rỉ đáp lại của ai lớn hơn. Hai tay cậu thả xuống ga trải giường và siết chặt lớp vải trong lòng bàn tay, mắt nhắm nghiền và hơi thở dồn dập trong lồng ngực.

Bàn tay nóng bỏng và mạnh mẽ của Kirishima đã khiến cho mọi thứ quá nhanh, cơn nóng âm ỉ trong dạ dày Bakugou biến thành ngọn lửa. Cậu cố gắng mở mắt để cảnh cáo Kirishima - tăng tốc hoặc giảm tốc độ, cậu không chắc - khi bắt gặp nụ cười lười biếng của anh. Hoàn toàn không công bằng khi Kirishima trông vẫn như cũ trong khi cơ thể Bakugou sẽ tan ra chỉ trong vài giây nữa.

Trước khi cậu có thể nói ra những lời đó, bàn tay đang xoa vòng tròn vào eo Bakugou đã nắm lấy gốc dương vật của cậu và siết chặt, buộc cậu phát ra một tiếng rên rỉ từ cổ họng và cảm giác muốn vỡ vụn, chỉ là không phải theo cách cậu cần.

Nụ cười tự mãn của Kirishima là quá nhiều và Bakugou ngồi dậy bằng một tay đặt lên ngực Kirishima và ngồi vào lòng anh. Bàn tay của Kirishima lại nắm chúng một cách lỏng lẻo và Bakugou gần như không thể nhớ mình cần làm gì.

Cuối cùng thì cậu cũng với qua tủ đầu giường và lục tìm gel bôi trơn. Cậu nhanh chóng bôi chúng vào những ngón tay của mình và chuẩn bị kỹ lưỡng. Biết rằng Kirishima đang mất kiên nhẫn. Đúng như cậu nghĩ, Kirishima ngồi dậy và hất tay Bakugou ra, thay thế ngón tay của cậu bằng ngón tay mình và tiếng rên rỉ cùng phát ra từ cả hai.

"Anh nghĩ em thích khi anh nắm quyền kiểm soát." Kirishima ghé vào tai cậu, khi những ngón tay nhẹ nhàng của anh trở nên mạnh mẽ hơn. Bakugou nghĩ rằng những từ ngữ đó nghe thật quen thuộc trước khi lưng cậu đập xuống nệm một lần nữa khi Kirishima xoay tròn bên trong. Cậu không thể kiềm được nụ cười rung động của mình và Kirishima cười toe toét, cởi mở và thành thật và là tất cả những gì Bakugou từng mong muốn. Kirishima trượt tay lên đùi Bakugou trước khi ấn chúng vào ngực cậu.

"Em sẵn sàng chưa?" Kirishima hỏi, đôi môi cách một hơi thở.

Bakugou gật đầu. Cậu cảm thấy như cậu đã đợi điều này từ rất nhiều năm. Cậu cảm nhận từng chút một khi Kirishima đưa vào bên trong cậu thật chậm rãi. Khi Bakugou hụt hơi, cậu buộc mình phải thư giãn, nhìn chằm chằm vào mắt Kirishima mãnh liệt đến mức cậu cảm thấy cơ bắp của mình trở nên căng thẳng và cảm nhận Kirishima cũng tương tự. Cách anh gục đầu xuống vai Bakugou và hít một hơi để ổn định.

"Được không?" Kirishima nghiến răng, cho cậu thời gian để điều chỉnh ngay cả khi vai anh bắt đầu run lên vì kiềm chế. Bakugou xoay sở với một cái gật đầu lia lịa khác, giọng khàn đi vì dục vọng. "Ừ. Mẹ kiếp." và "Làm ơn."

Kirishima lùi lại đủ chậm để Bakugou cảm nhận mọi thứ. Tay cậu luồn vào tóc của Kirishima khi cậu mất đi cảm giác. Chỉ có Kirishima. Bao quanh cậu, trên người cậu, bên trong cậu. Nó quá sức và cậu vẫn không cảm thấy đủ.

Cơ thể cậu tự chuyển động, gặp Kirishima ở nửa đường, cậu biết mình cần gì. Kirishima chỉ nghiêng hông và tay Bakugou tranh nhau tìm lấy sự cứu vớt trong tấm ga trải giường trong khi cơ thể cậu muốn vỡ ra một lần nữa. Cậu thở hổn hển "Eijirou" là tất cả những gì mà Kirishima cần để khích lệ anh thúc vào một điểm hết lần này đến lần khác.

Kirishima chống tay lên và khi ánh mắt họ chạm nhau, Kirishima lại nói "Katsuki" như thể nó có nghĩa là tất cả và có lẽ nó cũng có ý nghĩa như vậy. Đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo Bakugou và kéo hông cậu lên khỏi giường. Cậu phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào khi tốc độ của Kirishima chậm lại và cơn cực khoái chiếm lấy cậu, bơm đầy nó vào trong tâm trí cậu.

Bakugou đã gục ngã trước anh. Cậu ngửa đầu ra sau tấm nệm, nghiến răng khi cắm những ngón tay vào đùi Kirishima. Bàn tay của Kirishima ôm lấy dương vật đang rỉ nước của cậu, và nó đủ để giải tỏa căng thẳng, đưa cậu đến cửa thiên đường.

Sau đó, khi cả hai đã thỏa mãn và ôm lấy nhau, Kirishima hỏi "Vậy, em thật sự nghĩ rằng chúng ta không thể đặt tên nó là Red Explosion sao?" Bakugou không thể ngăn được tiếng khịt mũi của mình kịp thời và cậu chỉ kéo anh lại gần hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top