Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Sunghoon buông thõng người nằm trên giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà gỗ, đây là nhà cậu, không đúng là nhà cũ của ba mẹ cậu. Đây là căn phòng năm mười sáu của cậu, và cậu lúc này đây, vẫn là Park Sunghoon. Nhưng là Park Sunghoon mười sáu tuổi học sinh lớp mười.

Tuyệt con mẹ nó vời, tự tử trong phòng tắm đã giúp cậu xuyên không về mười hai năm trước, một sự việc viễn vọng tưởng chỉ có thể xảy ra trong các bộ phim, thế mà lại áp vào cậu như thật.

Park Sunghoon nhớ rất rõ đêm đó sau khi nhận được tin dữ người cậu thầm thích mười hai năm ra đi, cậu trãi qua những ngày đau đớn ra sao, cuộc sống của lúc đó trôi qua không khác nào sống trong địa ngục, cậu khát khao được giải thoát như nào, sau đó vào đúng đêm ngày hôm đó, cậu quyết định dứt khoát rời khỏi thế giới u ám đầy rẫy thương đau này. Và rồi nhắm mắt một phát, mở ra đã thấy Lee Heeseung người cậu yêu ở trước mắt, sau đó cậu không nhịn được mà hôn anh. Rồi bị ăn đấm, phải rồi bị đấm, Lee Heeseung đã đấm cậu, và khi nằm ở đây, cậu, Park Sunghoon năm mười sáu tuổi. Cậu cứ như vậy mà xuyên không rồi.

Nghĩ đến đây, Park Sunghoon nhảy khỏi giường, vung tay kéo màn mở cửa sổ, đây là con phố gắn liền với cậu trong suốt mười năm từ khi sinh ra. Cậu hít một ngụm khí lớn, như muốn đem hết không khí trong lành này tràn vào buồng phổi. Như một lời chào mừng quay trở về, trở về thế giới của cậu, nơi mà Park Sunghoon có thể sống, nơi có anh.

Nhưng trước hết vẫn còn số vấn đề nên được giải quyết, một rắc rối không hề nhở do chính cậu gây ra.
Park Sunghoon kéo ghế ngồi xuống, tay chống cằm xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc đã và đang xảy ra.Cậu tưởng chừng như phải qua thế giới bên kia thì bằng một phép thuật thần kỳ nào đó lại đem cậu xuyên không trở về thời học sinh, một chuyện vô lý hư cấu như thế, lại có thể xảy ra với cậu. Dù không muốn tin thì cậu vẫn đang thở, tim vẫn đập trong thân hình năm mười sáu tuổi.

Nhưng dẫu sao thì chuyện hư cấu đấy cũng đã xảy ra, dù cậu không biết bằng cách nào lại được như thế, nhưng nếu nó xảy đến và cho cậu cơ hội, cậu nghĩ bản thân nên nắm chặt lấy.

Có điều, việc quan trọng bây giờ của cậu không phải là ngồi đây suy nghĩ về nguyên nhân vì sao bản thân có thể xuyên không, mà là cậu đã hôn Lee Heeseung.

Tuyệt vời, sau bao nhiêu năm thì nụ hôn đầu của cậu vẫn chỉ dành cho tình đầu, và cũng là người duy nhất bị anh ấy cho ăn đấm. Thật ra điều đấy cũng không có gì to tát, được hôn Lee Heeseung thì dù cậu có bị đánh cho răng môi lẫn lộn cậu đều sẵn lòng, nhưng rắc rối ở đây là vào thời điểm này Lee Heeseung và cậu không hề quen biết nhau. Tất nhiên với độ nổi tiếng của cả hai thì cũng có thể anh sẽ biết cậu, bọn họ luôn sánh vai nằm chễm chệ trên các hạng mục nam sinh được yêu thích nhất trên diễn đàn trường, nhưng người như Lee Heeseung thì không có vẽ gì sẽ quan tâm mấy cái bảng xếp hạng ngứ ngẩn ấy, nên lúc này đây có thể nói hai người bọn họ là những người xa lạ. Mà theo như lời Jake nói ngày hôm qua không hiểu vì sao cậu xuất hiện ở hồ bơi của trường và xem bị chết đuối tại đó, trùng hợp là Lee Heeseung xuất hiện ngay ở đấy đã kịp thời lao xuống cứu cậu, và rồi thì cậu cảm ơn anh ấy bằng một nụ hôn nóng bỏng. Nóng bỏng? nóng bỏng thế nào được khi mà cậu chỉ chạm nhẹ vào môi của anh, cậu thậm chí còn chưa dùng lưỡi!

Sau đó cậu được Park Jongseong tặng cho cái nhìn đầy mỉa mai, cùng điệu cười nhếch mép thương hiệu khi hắn nói" nếu dùng lưỡi thì thứ cậu nhận lại không chỉ có một cái đấm thôi đâu ".

Phải rồi nếu lúc đó cậu đè anh xuống hôn kiểu pháp nóng bỏng, thì ngay lúc đó cái lưỡi tội nghiệp của cậu sẽ văng ra khỏi khuôn miệng ngay lập tức. Nhưng nếu được hôn kiểu pháp với Heeseung thì bị văng lưỡi cũng không đau đớn lắm đâu, nhỉ?

Nhưng đây không phải lúc đắm chìm vào việc hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào kia, ấn tượng của Lee Heeseung đối với cậu bây giờ có lẽ đang không được tốt lắm. Dù gì thì bị cướp mất nụ hôn đầu đời vào một người xa lạ không phải điều vui vẻ gì.Trước hết vẫn nên đi gặp mặt người ta sau đó có một lời xin lỗi chính thức.

Park Sunghoon biết rất rõ cơ hội bản thân cậu đang có đáng trân trọng như thế nào, không thể giống như đời trước chỉ ở phía sau ngắm nhìn một bóng lưng, cậu cũng không phải là thằng nhóc mười sáu tuổi nhút nhát dè dặt, cậu không thể cứ mãi ở trong sương mù dày đặc, lặng lẽ giấu kín tấm chân tình, ở nơi không người âm thầm yêu anh, lần này cậu lựa chọn xóa tan màn sương mạnh mẽ tiến về phía trước quyết liệt theo đuổi ánh dương của riêng cậu.

Nhưng cậu không ngờ đến bản thân đã bỏ quên chi tiết quan trọng, khiến cho con đường truy thuê của mình mở đầu không được thuận lợi lắm. Mà nguyên do đều bắt đầu tư nụ hôn ở hồ bơi của cậu và anh.

Ở thời điểm này, cả hai đều là nam sinh được yêu thích nhất trường, độ nổi tiếng rất cao, Lee Heeseung là đội trưởng đội bóng rổ ở trường, cũng là thành viên cậu lạc bộ văn nghệ, còn cậu lại là vận động viên trượt băng trẻ tuổi, số lượng yêu thích của cả hai không chênh lệch nhau là mấy, vì thế cứ mỗi tháng lại thấy hai người họ có mặt trên khắp diễn đàn trường, đến mức còn có cả fan hâm mộ, và người hâm mộ của Lee Heeseung không thích cậu ngược lại những người yêu thích cậu cũng sẽ không thích anh.

Cho nên sự việc hôm đó xảy ra đã khiến khắp diễn đàn trường ổi lên cuộc tranh luận sôi nổi, mà khi đến trường thì khắp nơi đều đang bàn tán chuyện giữa hai người. Có lẽ vì thế mà Lee Heeseung luôn tránh mặt cậu suốt một tuần nay, kể cả khi cậu đến tận cửa lớp tìm gặp anh, anh vẫn nhất quyết không nhấc chân ra khỏi lớp.

Heeseung vốn là người không thích ồn ào, anh chắc chắn sẽ làm mọi cách để giảm thiểu sự chú ý về chuyện này, bằng cách tránh càng xa cậu càng tốt. Park Sunghoon hiểu anh, nhưng trong lòng cậu bây giờ rất gấp gáp, cậu không thể đứng yên một chỗ đợi mọi thứ lắng xuống, dù cậu không phải kiểu người hấp tấp khi gặp vấn đề. Nhưng lúc này đây cậu thật sự rất muốn tiếp xúc với Heeseung, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra ở phía trước, mà cậu thì không chắc chắn lúc nào nó sẽ xảy ra, vì thế cậu phải đẩy nhanh tiến độ. Trước hết muốn theo đuổi Heeseung nên bắt đầu bằng một tình bạn. Mà với tình hình hiện tại thì không biết đến một câu chào có thể nói với người ta được chưa?Nhưng không có nghĩa vì thế mà Park Sunghoon nản lòng. Chỉ cần cậu kiên trì không gì không thể, nếu không thể gặp mặt anh ở trường thì cứ một phát tiến thẳng đến nhà anh, Lee Heeseung có mười tám cái chân cũng chạy không nổi.

Park Sunghoon vẫn nhớ rõ như in số nhà 158 đường số 3 khu Jangseong là nhà của Lee Heeseung. Và thế là vào ngày hàn quốc đổ cơn mưa đầu thu, Park Sunghoon đã có mặt trước số nhà 158 đường số 3 khu Jangseong từ sáng sớm.

Park Sunghoon đứng đó thẫn thờ nhìn từng hạt mưa đọng lại dưới vành ô sau đó rơi xuống mặt đất tan thành các bong bóng nhỏ li ti, cậu thả hồn vào tiếng mưa rả rích, hoàn toàn không biết từ bao giờ bên cạnh mình xuất hiện thêm một người.

Mãi đến khi nghe được giọng nói nhẹ nhàng thân thuộc đang gọi tên mình, Park Sunghoon bừng tỉnh trong phút chốc, cậu vừa quay qua đã thấy Lee Heesung đứng bên cạnh, nheo mắt đánh giá.

" sao cậu ở đây?"

Không hiểu vì sao lúc này toàn bộ từ ngữ trong đầu cậu đều mất hết, cậu bối rối nhìn anh, không thể mở lời dù chỉ một câu, trong phút chốc cậu trở lại thành Park Sunghoon nhút nhát mười sáu tuổi.

Thấy cậu đứng ngốc ở đó, Lee Heeseung có chút mất kiên nhẫn, anh nhíu nhíu hàng lông mày xinh đẹp, ánh mắt thăm dò cậu.

" sao cậu biết nhà của tôi?""

Cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong âm giọng của Lee Heeseung, Park Sunghoon lập tức lấy lại trạng thái.

Cậu nhẹ nâng khóe môi, lấy trong cặp hộp bánh đưa cho Lee Heeseung, cậu thừa biết Lee Heeseung rất thích loại bánh này, cho nên ngay cả khi anh đang không vui vẻ với cậu nhưng khi thấy hộp bánh vẫn không giấu được niềm yêu thích, hai mắt sáng lên, rất đáng yêu.

" em thật lòng xin lỗi vì vụ hôm đó " Sunghoon dùng tông giọng chân thành nhất nói với anh, tuyệt chiêu ánh mắt cún con được cậu sử dụng thuần thục, cộng thêm hộp bánh trên tay, ít nhiều cũng khiến người trước mặt có chút thay đổi, Lee Heeseung không dùng ánh mắt khó chịu để nhìn cậu nữa, thay vào đó anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.Anh cúi đầu nhìn hộp bánh trên tay Park Sunghoon, vành tai đột nhiên đỏ ửng.

Mà tất cả đều lọt vào tầm mắt Park Sunghoon, cậu thật mốn đưa tay xoa lấy vành tai ửng đỏ đó, nghĩ thế Park Sunghoon không ngăn được sự phấn khích muốn chọc ghẹo người kia, dù sao lúc này Lee Heeseung chỉ mới mười bảy tuổi, từng hành động biểu cảm của anh lắm lúc vừa vụng về vừa đáng yêu.

Park Sunghoon càng nghĩ càng không nhịn được khóe môi đang cong lên của bản thân.

" em rất xin lỗi anh về nụ hôn ở hồ bơi ngày hôm đó, em cũng không biết vì sao, nhưng mà anh của hôm đó khiến em rất muốn hôn "

Ngay khi nghe được những điều đó, Lee Heeseung ngẩng đầu trừng mắt hung dữ với cậu, hệt như mèo con đang xù lông, Lee Heeseung tính tình khá hiền lành rất ít khi nổi giận, Park Sunghoon kiếp trước chưa từng được ở gần anh, chưa từng biết được khi anh nổi giận lại trông dễ thương đến vậy.

Park Sunghoon chớp chớp đôi mắt cún con lấy lòng, nhưng lần này Lee Heeseung rất cứng rắn, anh dứt khoát quay người đi, mặc kệ hộp bánh thơm ngon trên tay Park Sunghoon.

Park Sunghoon đến lúc này mới hoảng, vội vã chạy theo, Lee Heesung không quan tâm tiếng gọi của cậu ở phía sau, cứ thế lao nhanh về trước, Park Sunghoon liền chạy nhanh đến chỗ anh, vừa cách anh một khoảng liền vươn tay nắm chặt cánh tay Lee Heesung về phía mình. Trời đang mưa đường rất trơn trượt Lee Heeseung bị một lực kéo mạnh như vậy không tránh khỏi việc bị ngã. Nhưng thay vì đập mặt xuống mặt đường sần sùi, anh được đáp gọn vào lồng ngực săn chắc. Park Sunghoon ngay khi vừa thấy anh ngã lập tức nhanh tay ôm trọn vòng eo nhỏ của anh, kéo cả người vào trong lòng.

Hiện giờ khoảng cách của hai người gần đến mức một con muỗi cũng không thể chen vào, ở góc độ này Lee Heeseung có thể nhìn rõ toàn bộ ngũ quan sắc nét của Park Sunghoon, hoàn toàn xứng với danh hoàng tử băng giá, Park Sunghoon thật sự rất đẹp. Mà Park Sunghooon dưới góc độ này, nhìn đôi mắt như nai con đang ngơ ngác nhìn mình, đôi môi nhỏ xinh đỏ hồng hé mở,khiến cậu không kìm được đưa gần mặt sát lại anh, thật muốn hôn anh.

Cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, Lee Heeseung lập tức lùi người về sau, hai tay giơ lên trước phòng phủ, tuy vậy dù Park Sunghoon một tay cầm ô, một tay ôm eo anh, nhưng vẫn có thể giữ chặt anh, vòng tay vô cùng rắn chắc siết chặt anh kéo về phía trước hoàn toàn không cho anh đường lui. Park Sunghoon càng đưa mặt gần sát, nhịp tim anh iền loạn xạ như muốn bay ra khỏi lồng ngực, Lee Heeseung lúc này vô cùng căng thẳng dưới cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Park Sunghoon, sau đó ngay khi đầu mũi hai người họ chạm nhau, Lee Heesung nhắm tịt mắt, chờ đợi một nụ hôn đáp xuống, nhưng tiếc là mấy phút sau không có gì xảy ra, lại nghe được tiếng cười bên tai, anh mở trừng mắt hai má đỏ ửng, giận dữ dùng hết sức bình sinh đẩy người phía trước ra, nhặt lấy cái ô tội nghiệp vừa bị mình đánh rơi nằm lăn lóc dưới đường, sau đó không thèm quay đầu đi về phía trường học, bỏ lại Park Sunghoon đứng đó cười như thằng ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top