Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng thành Huế.

Điện Đông Các.

Bầu không khí trong Điện Đông Các luôn trầm lặng và nghiêm trang. Những dãy kệ sách gỗ cẩm thạch cao ngất, phủ bụi thời gian, lặng lẽ đứng như những người gác cổng trung thành bảo vệ những bí mật xưa cũ. Nắng chiều le lói từ những ô cửa sổ vòm lâu đời làm lấp lánh những trang sách cổ kính, hòa quyện với không gian thanh tịnh, tạo nên một cảm giác vừa tôn nghiêm, vừa gần gũi.

Trong góc khuất của thư viện, nơi chỉ có những tia sáng yếu ớt xuyên qua lớp rèm dày, một chàng trai ngồi lặng lẽ bên bàn gỗ lớn. Đó là Trường Sơn - thư sinh mới được tuyển vào, với vẻ ngoài hiền hòa nhưng ánh mắt chứa đựng sự tập trung và đam mê. Chàng trai ấy sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó, nhưng khó khăn của cuộc đời không thể làm chàng trai với đôi mắt sáng và trí tuệ sắc bén ấy nhụt chí. Anh dùi mài kinh sử, nỗ lực học tập và vượt qua bao gian khó để thi đỗ kỳ thi Hội cách đây không lâu.

Bên ngoài thư viện, tiếng bước chân nhẹ nhàng của thị vệ không thể làm rối loạn sự yên tĩnh nơi đây. Nhưng hôm nay, không khí trong thư viện có vẻ hơi khác lạ. Một sự hiện diện không thể nói thành lời đang len lỏi vào không gian, như thể có một điều gì sắp sửa xảy ra, và mọi thứ đều đang chuẩn bị cho sự thay đổi không thể tránh khỏi.

Giữa không gian chiều hè yên ả, nơi thư viện hoàng cung chỉ loáng thoáng tiếng lật sách và tiếng gió thổi qua những cửa sổ lớn, Trường Sơn đang chìm đắm trong cuốn sách "Lý học đại toàn".


Bỗng dưng, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến gần khiến Trường Sơn phải ngẩng đầu lên. Trước mặt anh là một người thanh niên trẻ tuổi với gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mình. Sự hiện diện của người này làm cho không gian thư viện như bỗng dưng dừng lại, làm nổi bật hơn cả vẻ nghiêm trang của nơi đây.

"Ngươi là ai? Tại sao lại ngồi đây?" – Y hỏi, giọng điệu lạnh lùng nhưng cũng chứa đựng một chút tò mò không thể che giấu.

"Bẩm, tôi là Trường Sơn, thư sinh mới được tuyển vào đây. Còn ngài là..." – Trường Sơn đáp với thái độ lịch sự, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người đối diện.

"Ta là Sơn Thạch. Ngươi chỉ cần biết vậy thôi." – Sơn Thạch trả lời, giọng nói đều đều nhưng có vẻ bớt xa cách.

Trường Sơn bất giác ngẩng đầu, thoạt đầu chỉ là không khỏi ngạc nhiên với câu trả lời, sau là bị choáng ngợp với phong thái và nhan sắc của đối phương.

Người ấy là một mỹ nam với vẻ ngoài tuấn tú như được chạm khắc từ đá quý tinh xảo. Khuôn mặt anh thanh tú và điển trai, như thể từng đường nét đều được tạc bởi bàn tay của thần thánh. Cánh mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng với nét cười nhẹ nhàng không thể che giấu được sự bí ẩn.

Ánh mắt của y là điểm thu hút mạnh mẽ nhất. Đôi mắt sâu thẳm, màu đen huyền bí, giống như những giếng nước cổ xưa chứa đựng những câu chuyện và bí mật chưa bao giờ được khám phá. Khi nhìn vào ánh mắt ấy, người ta cảm nhận được một cơn sóng ngầm, một sự bí ẩn mà ngay cả những người tinh tường nhất cũng không thể hiểu thấu. Trường Sơn ngờ vực, y hẳn là đang muốn che giấu điều gì, bởi lẽ thần sắc này, không đơn giản chỉ là một người bình thường trong triều đình.

Trường Sơn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp không thể chối cãi của Sơn Thạch, nhưng điều khiến anh cảm thấy bất an không chỉ nằm ở sự quyến rũ của đối phương mà còn ở vẻ lạnh lùng và bí ẩn không thể giải thích của y. Anh cố gắng kiềm chế sự xao lãng và tiếp tục với thái độ cung kính.

"Ngài có điều gì cần giúp đỡ?" – Trường Sơn hỏi, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

Sơn Thạch quan sát Trường Sơn một lúc lâu, dường như đang cân nhắc điều gì đó trong tâm trí mình. Một khoảnh khắc lặng lẽ trôi qua y mới lên tiếng với sự thay đổi nhẹ nhàng trong giọng nói, gần gũi hơn một chút: "Ngươi đang đọc sách về triết học phải không? Ta cũng có niềm đam mê với triết học. Có lẽ chúng ta có thể trao đổi về nó."

Anh vội vàng cúi đầu cung kính: "Tôi chỉ là kẻ phàm ít chữ, không dám luận sách cùng ngài."

"Không cần phải khách sáo như vậy. Ngươi đọc gì đó?" – Sơn Thạch bỗng nhiên quan tâm, mắt nhìn vào cuốn sách trên bàn.

"Là Lý học đại toàn, một quyển sách tôi rất tâm đắc. Nó giúp tôi hiểu thêm về triết lý và đạo đức..." – Trường Sơn bắt đầu giải thích, nhưng chợt nhận ra mình có thể đã nói quá nhiều.

"Ngươi thích triết học?" – Sơn Thạch hỏi, đôi mắt có chút sáng lên.

"Bẩm, vâng. Tôi tin rằng hiểu biết về triết học sẽ giúp con người sống tốt hơn, biết cách đối nhân xử thế, và giữ lòng mình trong sạch giữa chốn phồn hoa này." – Trường Sơn đáp, trong giọng nói ẩn chứa sự chân thành.

Sơn Thạch mỉm cười nhẹ: "Ngươi thật đặc biệt. Ta cũng rất thích triết học."

Sơn Thạch ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt anh có chút sáng lên khi nhắc đến triết học. "Ta luôn tin rằng triết học không chỉ là sự học hỏi lý thuyết, mà còn là cách hiểu về bản chất của cuộc sống và con người. Trong những bài học mà ta đã nghiên cứu, ta thấy rằng mỗi triết lý đều chứa đựng những giá trị và bài học riêng biệt. Ngươi nghĩ sao về điều này?"

Trường Sơn mỉm cười, sự hứng thú thể hiện rõ trên khuôn mặt anh. "Tôi hoàn toàn đồng ý. Triết học giúp chúng ta không chỉ hiểu rõ hơn về thế giới bên ngoài mà còn khám phá những chiều sâu của chính mình. Ví dụ, trong quyển Lý học đại toàn mà tôi đang đọc, có một đoạn nói về việc làm thế nào để giữ vững nguyên tắc cá nhân trong môi trường xã hội phức tạp. Tôi luôn cảm thấy nó như một tấm gương phản chiếu tâm tư của chính mình."

Cuộc trò chuyện giữa họ nhanh chóng trở nên sôi nổi và đầy cảm hứng. Họ trao đổi quan điểm về những trường phái triết học khác nhau, những bài học từ các triết gia vĩ đại, và cách mà các triết lý có thể áp dụng trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi khi Sơn Thạch nói về một ý tưởng, ánh mắt của y lại sáng lên với niềm đam mê, và Trường Sơn cũng không kém phần hào hứng khi chia sẻ suy nghĩ của mình.

Thời gian trôi qua không hề cảm nhận được trong không gian của thư viện. Họ tìm thấy nhau không chỉ ở sự đồng điệu về sở thích học tập mà còn ở những giá trị chung về cuộc sống và sự tri thức. Sơn Thạch không còn giữ vẻ lạnh lùng như lúc đầu, mà dần dần mở lòng hơn, để lộ ra những nét ấm áp và chân thành mà y đã cố gắng giấu kín. Còn Trường Sơn, mặc dù vẫn giữ được sự tôn trọng cần thiết, nhưng cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết khi trò chuyện với Sơn Thạch.


Chỉ là, Trường Sơn không thể không cảm thấy có điều gì đó đặc biệt trong cách Sơn Thạch nhìn anh. Mỗi lần Sơn Thạch cười, ánh mắt anh không chỉ ánh lên sự trí thức mà còn chứa đựng một ánh sáng lạ lùng, khiến tim Trường Sơn đập nhanh hơn một cách không thể kiểm soát. Đôi lúc, khi Sơn Thạch cúi gần hơn để nghe Trường Sơn giải thích một điểm lý thuyết, hơi thở của họ chạm nhẹ vào nhau, tạo ra một cảm giác ấm áp và ngọt ngào.

"Ngươi có nghĩ rằng triết học có thể thay đổi cách chúng ta cảm nhận về tình cảm không?" – Sơn Thạch hỏi một cách nghiêm túc, nhưng ánh mắt của anh lại ẩn chứa sự tìm kiếm sâu xa hơn.

Trường Sơn ngạc nhiên trước câu hỏi này, nhưng sự tò mò và sự thật thà của anh đã giúp anh trả lời bằng cả trái tim. "Tôi tin rằng triết học có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình. Đôi khi, những lý thuyết và quan điểm về cuộc sống có thể phản ánh chính những tình cảm mà chúng ta không thể diễn tả bằng lời."

Sơn Thạch nhìn Trường Sơn với ánh mắt chăm chú, dường như đang xem xét từng từ, từng chữ trong câu trả lời của anh. "Ngươi nói đúng. Đôi khi, chúng ta cần phải hiểu chính mình trước khi có thể hiểu người khác." – Sơn Thạch thì thầm, ánh mắt không rời khỏi Trường Sơn.

Khoảnh khắc đó, Trường Sơn cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc hơn là chỉ sự đồng cảm về triết học. Ánh mắt của Sơn Thạch mang đến một cảm xúc nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, khiến Trường Sơn không thể rời mắt. Có gì đó trong ánh nhìn ấy làm cho Trường Sơn cảm thấy như có một dòng điện lướt qua, tạo ra một rung động không thể giải thích.

"Ta đã luôn cảm thấy lạc lõng trong thế giới này," – Sơn Thạch tiếp tục, giọng nói của y trở nên mềm mại và chân thành hơn bao giờ hết. "Nhưng khi trò chuyện với ngươi, ta cảm thấy như mình tìm thấy một người hiểu được những điều mà ta không thể nói thành lời."

Trường Sơn cảm thấy tim mình thắt lại, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Anh cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Sơn Thạch, và điều đó làm cho anh không còn giữ được khoảng cách như trước đây. "Tôi cũng cảm thấy điều tương tự. Cảm ơn ngài đã lắng nghe và chia sẻ những suy nghĩ của mình với tôi."

Những buổi trò chuyện giữa họ tiếp tục diễn ra, và mỗi lần gặp gỡ, sự gắn kết giữa Trường Sơn và Sơn Thạch ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Họ không chỉ trao đổi về triết học mà còn về những cảm xúc sâu xa và những ước mơ riêng tư. Mối quan hệ của họ dần chuyển từ sự tôn trọng và ngưỡng mộ sang một tình cảm lãng mạn, một sự kết nối sâu sắc mà cả hai đều cảm nhận được dù chưa nói ra.

Dưới ánh sáng mờ ảo của thư viện, nơi mỗi cuốn sách đều chứa đựng những bí mật và tri thức, tình cảm giữa họ dần nở rộ như một đóa hoa đẹp đẽ, đem lại sự ấm áp và niềm vui trong cuộc sống của cả hai. Sự kết nối không thể chối cãi đã khiến họ nhận ra rằng, bên cạnh những câu hỏi triết học sâu sắc, có một tình cảm chân thành và lãng mạn đang âm thầm phát triển, làm cho mối quan hệ của họ trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top