Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Chia xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiều thu, vườn ngự uyển tĩnh lặng như một bức tranh tuyệt đẹp của mùa thu. Những tia nắng nhạt nhòa xuyên qua tán cây hồ đào, tạo nên những chùm ánh sáng lấp lánh trên mặt đất phủ đầy lá vàng. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi hương của lá khô và không khí thanh bình, tạo nên một không gian đầy lôi cuốn và tĩnh lặng.

Dưới gốc cây hồ đào lớn ở cuối vườn, nơi mà hiếm khi có người lui tới, hai bóng người đang ngồi cạnh nhau. Sơn Thạch, trong bộ áo giao lĩnh lụa màu trắng với đường vân sóng nhẹ nhàng, toát lên vẻ trang nhã và thanh thoát. Mái tóc đen của y được buộc gọn gàng, chỉ để lại vài lọn tóc rủ xuống trán, gương mặt vẫn giữ vẻ trầm tư nhưng đầy lo lắng. Áo lụa của y theo từng chuyển động nhẹ nhàng của gió, tựa như làn sóng trên mặt hồ.

Trường Sơn, mặc áo giao lĩnh gấm màu tím nhạt, không có họa tiết nhưng đầy tinh tế, ngồi đối diện Sơn Thạch. Trang phục của anh tôn lên vẻ điềm đạm và thanh lịch. Áo gấm của anh cũng phản chiếu ánh sáng mặt trời một cách mềm mại, tạo nên một hiệu ứng nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút. Mái tóc của anh được chải ngược, để lộ vẻ đẹp bình thản và trí thức.

Sự im lặng giữa hai người kéo dài, chỉ có tiếng gió và những chiếc lá rơi lạo xạo. Trường Sơn cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong không khí, anh có thể cảm nhận được sự lo lắng từ Sơn Thạch, nhưng không vội vàng để hỏi. Anh chọn cách để y tự mở lời, bởi điều đó sẽ làm cho cuộc trò chuyện trở nên tự nhiên hơn.

Cuối cùng, Sơn Thạch hít một hơi thật sâu, như thể đang chuẩn bị cho một quyết định quan trọng. Y quay sang nhìn Trường Sơn, đôi mắt đầy sự chân thành và nỗi lòng không thể giấu nổi.

"Trường Sơn," Sơn Thạch lên tiếng, giọng nói như nghẹn ngào. "Ta... ta thật sự muốn gặp ngươi hôm nay."

Trường Sơn không đáp, chỉ lặng lẽ chờ đợi, cảm giác lo lắng dần dâng lên trong lòng. Cuối cùng, Sơn Thạch thở dài, nói tiếp: "Vua cha đã quyết định điều ta đến Phủ Thừa Thiên làm tri phủ trong ba năm. Ta... ta không muốn rời xa nơi này, và đặc biệt là ngươi."

Bởi không muốn Sơn Thạch càng bất an, Trường Sơn nhanh chóng làm ra vẻ bình tĩnh. "Làm tri phủ? Thế có phải là một thử thách lớn không? Ta nghĩ Sơn Thạch huynh sẽ làm tốt thôi."

Sơn Thạch khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi có chút buồn bã. "Ta không ngại thử thách, nhưng ta chỉ sợ không thể chịu đựng nổi sự xa cách này. Nhất là khi... khi ta mới bắt đầu cảm thấy điều gì đó đặc biệt với ngươi."

Trường Sơn khẽ nhướng mày, đôi mắt anh lấp lánh sự quan tâm. "Ta... ta nghĩ huynh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nhưng sao lại cảm thấy phải rời xa ta là điều khó khăn đến vậy?"

Sơn Thạch gật đầu, vẻ mặt của y có phần rối rắm. "Ngươi biết đó, ta là hoàng tử, cuộc sống của ta luôn bị kiểm soát. Và giờ đây, ta phải rời xa nơi này, nơi mà ta đã tìm thấy sự an ủi và niềm vui từ sự hiện diện của ngươi."

Trường Sơn không tỏ ra ngạc nhiên khi Sơn Thạch mở lòng về thân phận hoàng tử của y. Thay vào đó, anh chỉ mỉm cười tinh quái. "Tôi đã sớm biết huynh là hoàng tử rồi. Huynh chẳng phải là người giỏi che giấu gì cả."

Sơn Thạch ánh mắt mở to, không biết nên phản ứng ra sao. "Ngươi... biết rồi sao?"

Trường Sơn gật đầu, vẻ mặt không chút gượng gạo. "Từ cách huynh nói chuyện và hành xử, ta đã đoán được phần nào. Cả dáng vẻ lẫn cách huynh đối xử đều cho ta biết rằng huynh không phải là một người bình thường."

Đường đường một hoàng tử, lúc này Sơn Thạch lại cảm thấy bối rối, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi. Y không thể che giấu tình cảm của mình với Trường Sơn. Y đứng đó, cảm giác lúng túng không biết phải nói gì thêm.

"Trường Sơn, ta... ta không biết khi nào mới có thể trở lại và nói cho ngươi nghe những gì ta cảm thấy. Vậy nên... hãy đợi ta trở về."

Trường Sơn nhìn Sơn Thạch, cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Thời gian như ngừng lại, và khoảng cách giữa họ như gần lại. Anh thấy rõ sự chân thành trong ánh mắt của y. "Ta chờ huynh, Sơn Thạch."

Trong khoảnh khắc yên lặng, cả hai nhìn nhau, một cảm xúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng. Không ai trong số họ muốn nói về sự chia ly, nhưng cả hai đều hiểu rằng cuộc sống của họ đã bắt đầu rẽ sang một ngã rẽ mới.

Thời gian trôi qua, tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua hàng lá, như những lời thì thầm của mùa thu. Ánh nắng cuối ngày chao đảo, tạo nên những tia sáng lung linh trên gương mặt Sơn Thạch và Trường Sơn. Những chiếc lá vàng rơi xuống, như những giọt nước mắt tiễn đưa.

Triều chính hỗn loạn trăm bề, thân là hoàng tử, Sơn Thạch hiểu rõ mình không thể cãi lời vua cha, nhất là khi y chỉ là đứa con bị ghẻ lạnh khi có xuất thân không mấy uy lực trong triều đình. Y càng hiểu rõ hơn khi bản lĩnh nam nhi cần phải được trui rèn qua thử thách. Đối với y, lần ra đi này mang đầy trọng trách và nỗi niềm người ở lại.


Khi ánh hoàng hôn bắt đầu tắt dần, Sơn Thạch nhìn Trường Sơn một lần nữa, trước khi bước đi. "Hãy giữ gìn sức khỏe và đừng quên ta."

"Ta sẽ không quên," Trường Sơn khẽ đáp, ánh mắt đầy kiên định.

Sơn Thạch quay lưng, từ từ bước ra khỏi gốc cây hồ đào, lòng dạ rối bời. Y biết rằng ba năm không phải là khoảng thời gian ngắn, nhưng lòng y lại tràn đầy hi vọng về tương lai, nơi mà họ có thể tái ngộ và nói lên những điều còn ấp ủ trong lòng.

Chiều thu dần nhường chỗ cho màn đêm, trong không khí yên tĩnh, gốc cây hồ đào vẫn đứng vững như một chứng nhân cho đoạn tình cảm chớm nở của hai người. Họ đã bước vào một hành trình mới, một chương mới trong cuộc đời, nơi mà nỗi nhớ nhung sẽ là nguồn động lực để giữ vững tình cảm, cho dù thời gian có trôi qua đến bao lâu.

Khi bóng dáng của Sơn Thạch khuất dần trong bóng tối, Trường Sơn vẫn đứng đó, lòng đầy những suy nghĩ và cảm xúc, không biết rằng, dù cho có khoảng cách, trái tim của họ vẫn luôn hướng về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top