Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Stony | Oneshot] Flowers For You




Steve bước ra từ phòng thí nghiệm của Bruce, vẫn trong bộ chiến phục. Anh đã ở lì trong đó kể từ sau trận chiến sáng nay, khi mọi người thấy vị Đội trưởng Mỹ bỏ ngang cuộc trò chuyện với Tony Stark mà chạy mất tăm.

Bruce theo anh ra cửa, dúi vào tay anh một cái lọ màu trắng có dán nhãn, trông giống những lọ vitamin tổng hợp được bày bán trong cửa hàng.

"Anh để quên này"

Steve thoáng cứng người, anh nhìn xung quanh, sau khi đảm bảo hành lang không có ai mới an tâm cầm lấy. Còn Bruce, người vừa quan sát hết những hành động đó của anh, nhẹ nhàng đẩy mắt kính lên cao hơn.

"Không ai biết đâu Steve. Tôi đã thiết kế cho nó giống thuốc bổ rồi"

Vị tiến sĩ mấp máy môi như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại thôi.

"Cám ơn Bruce, vì đã giữ bí mật"

Đổ một vốc thuốc ra lòng bàn tay, Steve chẳng biết mình nên cảm thấy như thế nào. Đầu óc anh rối như tơ vò, ngực thì đau âm ỉ. Anh nốc hết nắm thuốc rồi ném chiếc lọ vào lại ngăn kéo. Tiếng lộc cộc vang lên, lọ thuốc lăn sâu vào đáy tủ, rồi nằm lặng thinh bên cạnh tấm thiệp cưới màu trắng tinh.

.

.

.

Steve đã nốc gần sạch tủ rượu của quán Groff's khi chuông cửa kêu lên leng keng. Là Natasha. Anh nhíu mày nhìn cô, linh tính mách bảo anh rằng cô cố tình tìm anh, qua cái cách cô thong thả tiến đến ghế ngồi bên cạnh, còn mọi người trong quán thì đột ngột kéo nhau về hết.

"Đánh lẻ là không đẹp đâu nhé" – Nat nói, những ngón tay thuôn dài gõ nhẹ lên thành ly rượu mà cô vừa nhận lấy từ bartender.

"Tôi tưởng giờ này cô phải ở bữa tiệc độc thân của Tony chứ"

"Quá ồn ào. Cứ nghĩ đội trưởng bận làm nhiệm vụ, hoá ra ở đây tìm vui cơ đấy"

Nat hơi ngạc nhiên, suốt quãng thời gian làm việc cùng Steve, cô chưa từng thấy anh đụng tới rượu bia. Kể cả khi nhiệm vụ ngầm bắt buộc họ phải tham dự một buổi tiệc nào đó, anh cũng chỉ miễn cưỡng dùng sâm panh. Nhưng riêng tối nay, anh muốn uống. Anh muốn mượn rượu để quên đi mọi đau khổ, quên đi tình cảm chết tiệt cứ ngày một lớn trong tim mình, khiến mỗi nhịp đập vốn đã khó khăn lại trở nên đau đớn biết bao.

Vậy mà càng uống Steve càng thấy tỉnh táo hơn cả. Vị đắng ngắt cứ quẩn quanh nơi đầu lưỡi, chẳng biết do rượu hay do nỗi khổ sở của chính bản thân anh.

"Thế.. anh có định nói về chuyện sáng nay không?"

"Tôi ổn mà" – Steve ra hiệu với bartender, ám chỉ hắn rót cho anh thêm một ly.

"Tôi nghĩ là ngược lại: anh cực kì bất ổn. Anh sắp hết thời gian rồi Steve. Đừng tưởng tôi không biết anh nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh"

Nói rồi, cô đẩy một phong thư đến trước mặt anh. Trông nó nhàu nhĩ và bẩn cực, như được lượm lại từ một cái thùng rác nào đấy. Anh biết lá thư thuộc về ai, cũng biết chính xác nội dung trong đó là gì. Chính anh là người đã ném nó đi mà. Trước khi anh kịp thắc mắc ai đưa nó cho cô, Nat đã tiếp lời

"Tôi có tai mắt khắp nơi đấy"

Nhìn ly rượu sóng sánh trên tay cô, Steve mới ngờ ngợ nhớ về cuộc nói chuyện ngoài hành lang, khi anh nghe thấy có tiếng động lạ phát ra từ ống thông gió.

Chúa ơi, gã cung thủ chết dẫm với cái sở thích biến thái của hắn.

Hoa đã cắm rễ và liên tục nảy nở trong lồng ngực Steve tròn hai tháng. Ngày anh phát bệnh, cũng chính là ngày Tony Stark thông báo kết hôn.

Ban đầu chỉ là cơn nhói đau cùng cảm giác khó thở, Steve cho rằng mình gặp chấn thương trong quá trình làm nhiệm vụ nên không mấy lưu tâm. Cho đến khi những cơn ho đến thường trực hơn, anh bắt đầu nôn ra máu và những cánh hoa bé li ti. Chúng có màu đỏ rượu, Steve để ý thấy chúng còn mượt như tà áo ngủ bằng nhung của gã đàn ông tóc nâu mà anh thầm yêu.

Bruce từng khuyên anh đi phẫu thuật. Khoa học hiện đại đã có thể chữa được căn bệnh, nhưng cái giá phải trả lại quá đắt. Nhổ đi những gốc rễ cắm trong tim, tức là chấp nhận vứt bỏ toàn bộ ký ức về người mà ta yêu, không còn có thể nếm trải thứ cảm xúc đẹp đẽ nhất thế gian - ngọt ngào và cũng đắng cay không kém. Tony cho anh mục đích sống những lúc anh tưởng chừng muốn gục ngã. Gã là ánh dương soi sáng thế giới tăm tối và lạnh léo của anh. Nếu anh quên đi gã, vậy thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa.

Vì thế nên tình trạng bệnh cứ tệ dần đi, đến nỗi chỉ suy nghĩ về hình bóng của gã thiên tài thôi cũng đã quá đau đớn.

"Tony muốn tôi làm phù rể cho em ấy"

Khoảnh khắc gã ngỏ lời, Steve có thể hình dung rễ cây lại siết chặt thêm một vòng quanh trái tim mình. Miệng anh chẳng mấy chốc đã đầy ngập cánh hoa nhuốm vị tanh ngòm.

Anh thừa nhận mình đã do dự trong vài giây ngắn ngủi. Liệu anh có nên mặc những cánh hoa xổ tung khỏi miệng, để đối phương thấu được tình cảm của anh, để cuối cùng lòng anh cũng được nhẹ nhõm, và nếu may mắn thì hai người họ có thể thành một cặp chăng? Nhưng rồi anh chợt nhớ ra một sự thật sau ngổn ngang những mộng tưởng mình tự vẽ lên, rằng Tony sẽ không bao giờ chọn anh.

Steve Rogers luôn luôn chậm chân hơn người khác.

Nat cáu lên, "Chúa ơi Steve, anh vẫn chưa nói với gã! Anh đã thề là anh sẽ nói với gã mà"

"Chuyện đó có quan trọng nữa không hả Nat?"

Lời yêu có còn quan trọng nữa không, khi bình minh của ngày mai đến, gã sẽ chính thức thuộc về một người khác.

"Em ấy sẽ kết hôn, và sống phần đời còn lại cùng người em ấy yêu. Tony cuối cùng cũng được hạnh phúc, chỉ là không phải với tôi"

Giọng Steve lạc đi trong nghẹn ngào. Hốc mắt anh cay xè, nước mắt từ lúc nào đã lăn dài trên má. Hình tượng Đội trưởng Mỹ đạo mạo trong lòng công chúng đã biến mất, trước mặt Nat lúc này đây chỉ là Steve Rogers – một người đàn ông bình thường với mối tình đơn phương như bao người. Mà Steve, trước cuộc giằng co với tình yêu, hoàn toàn bại trận.

"Cô biết không, tôi yêu Tony, nhưng tôi nợ em ấy nhiều hơn. Tôi là nguyên nhân tuổi thơ em ấy không trọn vẹn, buộc em sống trong sự cô đơn, em ấy đã phải trưởng thành với cái tư tưởng sẽ không có một ai thực sự yêu thương em ấy cả." – hơi thở của anh bắt đầu nặng nề, nhưng lời thú nhận vẫn tuôn ra như đê vỡ – "Vậy mà em ấy vẫn chào đón tôi, với tất cả chân thành. Tony đã hi sinh quá nhiều vì tôi rồi, Nat ạ. Tôi... tôi không thể vì ích kỷ nhỏ nhoi mà cướp lấy phép màu duy nhất từng đến với em ấy."

Nat lộ ra chút ngỡ ngàng, như thể không ngờ anh sẽ xúc động mạnh đến vậy. Thật tàn nhẫn khi phải trơ mắt chứng kiến đồng đội mình đau khổ, nhưng đây là chuyện giữa hai người họ, cô lấy tư cách gì xen vào chứ. Nat nhìn anh trìu mến, trước khi lau đi hai hàng lệ đã sớm làm nhoè mắt anh.

"Nhưng Tony có muốn thế không?"

.

.

Chuyện khó khăn nhất phải làm là thay đổi những thói quen mà anh đã hình thành vì Tony. Bởi vì Steve không nhận ra việc chăm sóc gã đã trở thành một loại bản năng trong anh, đến lúc quá muộn. Mà những thứ gọi là bản năng thì chẳng bao giờ thay đổi được.

Dù đã nốc rượu đến liêu xiêu, Steve vẫn như cỗ máy được lập trình sẵn, tự động làm bánh kẹp nguội ngon lành để mang xuống xưởng cho gã. Tony luôn bị cuốn vào công việc đến nỗi không có thời gian chú ý đến sức khỏe của mình.

Nhưng rồi anh đặt lại khay thức ăn xuống quầy bếp, cả người đờ ra. Tay anh run run, nửa muốn gặp Tony, nửa muốn ngã xuống giường mà đánh một giấc thật đã. Mai là ngày trọng đại của gã, anh với tư cách phù rể đâu thể mang bộ dạng bết bát thảm hại đi dự đám cưới.

"Cap? Anh về rồi ư?"

Tiếng gọi khẽ khàng, gần như tan ra trong đêm vắng. Steve ngẩng mặt, bắt gặp Tony đã đứng bên kia quay từ lúc nào, nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

"Sao tiệc tàn sớm vậy?"

Tony có vẻ lúng túng, hai tay gã xoa vào nhau. Gã dè dặt đáp, "Ừ thì.. mọi người đều mệt rồi"

Steve nhìn một lượt quanh phòng sinh hoạt chung, vẫn lạnh lẽo và ngập chìm trong màn đêm. Cứ như chưa từng có buổi tiệc tùng nào được tổ chức ở đây mấy giờ trước vậy. Lần đầu tiên anh cảm thấy gã nói dối thật tệ.

"Anh có muốn nói gì với tôi không Cap?"

Nói gì đây nhỉ? Steve có hàng tá điều muốn nói, muốn làm với gã. Chạm tay vào bề mặt giấy sần sùi của lá thư nơi túi áo khoác, anh cố nặn ra một nụ cười.

"Tôi có lẽ phải từ chối lời đề nghị làm phù rể rồi"

Natasha nói đúng, thời gian của anh sắp cạn rồi. Thời gian của họ cũng vậy. Anh biết, nếu lần này không giữ chặt gã, anh sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nhưng liệu có công bằng với gã không?

Steve thật lòng mong gã sẽ hỏi anh một câu "tại sao". Để anh có đủ dũng khí ôm lấy gã, trao cho gã bức thư chứa toàn bộ tâm tư của anh. Và trong khi gã còn đang đỏ mặt bối rối vì nội dung của nó, anh sẽ thầm thì vào tai gã những lời yêu thương.

Thế nhưng gã chỉ im lặng. Bằng cách thần kì nào đó, Tony luôn khiến anh phải băn khoăn về quyết định của mình, kể cả khi chưa thốt ra lời nào. Anh bỗng tức giận bản thân đã từ chối gã, nhưng đó là vì anh đã yêu người đàn ông này quá sâu đậm.

Vì yêu nên không có đủ can đảm nhìn gã nắm tay người khác, thề nguyện sẽ yêu người đó trọn kiếp.

"Steve... "

Tony đang cố mở lòng với anh. Gã gọi anh là Steve, không phải Cap. Gã nhìn anh với vẻ chờ đợi, giống như đang tìm kiếm ở anh một điều gì khác.

"...thật sự không còn gì nữa sao?"

Tôi yêu em. Tôi yêu cái tính cách ẩm ương lúc nắng lúc mưa của em, yêu cách em liến thoắng nói về phát minh mới nào đó mà tôi chẳng thể hiểu nổi. Yêu những buổi tối trò chuyện, cùng nhau xem một bộ phim dở ẹc, rồi thiếp đi cạnh nhau.

Tôi yêu em. Với tất cả số hoa trong cơ thể, với trái tim ngày một héo mòn.

Tôi yêu em. Em có thể yêu tôi được không?

Những lời này đều nghẹn lại nơi môi anh. Trong một thoáng, anh đã thực sự tin đó là những gì Tony muốn nghe. Không, điều này không công bằng với gã.

Ngực anh nhộn nhạo, buồng phổi hình như lại sản sinh ra vô vàn nụ hoa, kêu gào được giải thoát. Vị máu tanh đã len lỏi lên cổ họng.

"Hứa với tôi em sẽ hạnh phúc nhé?"

Đáp lại anh là đôi mắt thôi không còn sáng như sao trời, đáy mắt gã hiện rõ sự thất vọng. Có gì đó vừa vỡ vụn giữa hai người, Steve cảm nhận rất rõ điều đó.

"Ừ, tôi hứa"

.

.

.

Ngày đám cưới diễn ra, giới truyền thông được một phen náo loạn.

Đám cưới thế kỉ, mọi người đều nói thế. Cuối cùng thì gã tỷ phú đào hoa cũng không chạy thoát khỏi tình yêu, tự nguyện trói buộc mình với hôn nhân.

Hôm ấy không hiểu vì sao người đứng đầu đội Avengers là Đội trưởng Mỹ lại không tham dự. Anh luôn là thành viên thân cận nhất với Tony Stark, sự vắng mặt của anh gây ra rất nhiều tranh cãi. Có người nói anh được giao nhiệm vụ tuyệt mật, có kẻ đồn anh và Stark gây gổ dẫn đến cạch mặt nhau. Bằng chứng là các thành viên Avengers ai cũng ủ rũ.

Ngoài chuyện đó, đám cưới diễn ra rất hoàn hảo. Toà tháp Stark được trang hoàng bằng những đóa hoa tươi rực rỡ, tỏa hương thơm ngát.

Tony thân mến,

Tôi xin lỗi vì không thể dự lễ cưới của em. Nhưng tôi biết cảnh tượng sẽ rất lộng lẫy. Em thấy hoa trang trí có đẹp không?

Steve ho sặc sụa. Cánh hoa liên tiếp túa ra. Tràn trề. Nhầy nhụa máu.

Là tôi tự tay lựa chúng đấy. Tôi muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo dành cho em.

Đến cuối cùng, thuốc cũng không thể cứu vãn trái tim khỏi nứt toác vì tình yêu.

Mọi chuyện trong đội tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Tin tức có thể đến chậm một vài tuần, và tôi mong khi nó đến, em sẽ không trách cứ bất kì ai. Là tôi dặn họ đừng nói với em.

Em hoàn toàn có quyền tức giận, nhưng đừng đau buồn lâu nhé. Em đã hứa với tôi sẽ sống hạnh phúc mà.

Máu đã thấm ướt cổ áo anh. Lại một đợt nôn ọe nữa. Những cánh hoa trông thật xấu xí làm sao.

Hãy nhớ, mỗi một bông hoa bừng nở trong tháp, và trong tim tôi, dù xấu xí hay xinh đẹp, chúng đều dành cho em.

Tình yêu này là dành cho em, Tony.

Yêu em,

Steve Rogers.

Dùng chút sức lực cuối cùng trong người, anh vo chặt lá thư, ném mạnh nó vào đống lửa.

Cháy.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top