Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY OF EVIL

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh 0: Cánh rừng đen:

Bá tước Trancy: [đeo mặt nạ] Các ngươi nghe cho kĩ đây, nếu giết được tên nhóc trong bức hình này các ngươi sẽ được trọng thưởng thật hậu hĩnh bằng không người nhà các ngươi sẽ...[cười]

Sát thủ 1,2: [cúi đầu] Vâng thưa chủ nhân.

Bá tước Trancy: [nói thầm] Kagamine Len, lẽ ra ngươi không nên quay trở lại.

Cảnh 0.1: Ngôi nhà hoang trong rừng:

Len: [ngồi suy tư đột nhiên giật mình vì tiếng cỏ xào xạc] Ngươi là ai, xuất hiện đi!

Sát thủ 1,2: [xuất hiện lấy dao đâm vào tay trái của Len] Nếu ngươi thành tâm muốn biết, thì chúng ta sẵn lòng trả lời, để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới. Chúng tôi đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người. Kagamine Len, ngươi phải chếtttt.

Len: [trúng dao bị xước nhẹ]

Sát thủ và Len: [giao đấu]

Len: [cười nhết mép, khuôn mặt ma quái] Không ai có thể ngăn ta tìm lại nữa kia. Ta sẽ là người hầu trung thành của Người. Tất cả là vì Người...

Sát thủ 1,2: [chết trong đau đớn tột cùng]

Cảnh 0.2: Trước hoàng cung:

Len: [cười] Cuối cùng chúng ta đã được gặp lại nhau...

Cảnh 1: Hoàng cung

Rin: [đi đến ngai vàng]

Len: [lạnh lùng], Tướng quân Sakine: [lo lắng], Bá tước Trancy: [cười nhết mép]

Rin: Ngày mai đã là sinh nhật ta tròn 14 tuổi rồi, ta muốn chung vui với thần dân của mình. Hãy mở một buổi tiệc mừng, và mời các quí tộc đến cho ta!

Len: [cúi đầu] Vâng, thưa Nữ hoàng!

Tướng quân Sakine: Nhưng thưa Nữ hoàng, ngân sách của chúng ta không đủ cho những bữa tiệc xa sĩ đó. Bên cạnh đó, người dân ở hạ lưu sông Yoriko đang gặp thiên tai lũ lụt đang rất cần sự quan tâm của Nữ hoàng. Và những người dân lao động đang bị bắt đi lính vô căn cứ, và điều đó không cần thiết. Và...

Bá tước Trancy: Nếu thiếu tiền, chỉ cần bóc lột từ đám dân đen...[cười gian xảo]

Rin: Ngươi bớt càu nhàu lại được không Sakine, lũ dân đen đó phải biết tự lo cho bản thân đi chứ. Sao cái gì cũng trông mong vào Nữ hoàng là ta vậy. Trancy tiệc mừng sinh nhật ta rất rất quan trọng, vì vậy nó phải được tổ chức thật xa hoa lộng lẫy[vui mừng]. Len nè, ngươi nghĩ ta nên mặc gì vào ngày sinh nhật nhỉ? Áo lông chồn quí phái hay đầm dạ hội lộng lẫy...

Tướng quân Sakine: [tức giận] Sao Người lại như vậy chứ, Người thật độc ác và ích kỹ. Người chẳng khác nào ác quỷ đang hút cạn máu của những người dân tội nghiệp. Sao Người lại không nghe lời khuyên của thần, một ngày nào đó vương quốc Kiiro này cũng sẽ sụp đổ trong tay Người thôi. Tại sao Đức vua lại có một đứa con độc ác như Người chứ...

Rin: Ngươi câm miệng cho ta, ngươi chẳng là gì ngoài một lão già suốt ngày bắt ta lo cho người này, quan tâm chỗ kia. Trong mắt ngươi có lẽ từ lâu đã muốn soán ngôi ta phải không. Ta là Nữ hoàng của vương quốc này, các ngươi đều phải cúi đầu trước mũi giày của ta.

Bá tước Trancy: Những kẻ nào dám chống đối lại chúng ta, sẽ phải nhận án tử hình thưa Nữ hoàng. Như vậy quốc gia này mới thái bình.

Rin: Một tên phản loạn như ngươi không có quyền được sống nữa. Len, giết tên này cho ta!

Len:[lạnh lùng] Vâng, thưa Nữ hoàng.

Tướng quân Sakine: Trancy, tên nịnh thần như ngươi sớm muộn cũng sẽ bị chết thôi. Thưa Nữ hoàng, xin Người đừng nghe lời xàm tấu của hắn, Nữ hoànggg...

Bá tước Trancy: [thầm thì] Ta sẽ không bao giờ chết nếu chưa đạt được thứ ta muốn.

Bá tước Trancy: [vui vẻ] Thưa Nữ hoàng, chúng ta cũng cần phải tổ chức cuộc gặp mặt giữa các quí tộc để phân chia người nắm quyền quân đội và ta cũng cần mở rộng cung điện. Thần đã sắp xếp các lịch gặp các thương nhân và lịch học chính trị cho Người và...[đưa tờ giấy]

Rin: Tới giờ uống trà rồi[bỏ đi và xé bỏ tờ giấy trước mắt Trancy]

Bá tước Trancy: [tức giận] Nít ranh

Người áo đen bí ẩn: [cười] Đóa hoa ác quỉ nở rộ thanh tao mang bao nhiêu sắc hoa muôn màu thật lung linh. Xung quanh bao vây quanh đóa hoa muôn màu rực rỡ. Là hàng ngàn cây héo úa đang vơi dần dần tàn phai.[biến mất]

Cảnh 1.1: Phòng của Rin:

Rin: [đang ngủ]

Bá tước Trancy: [độc ác] Ngươi chỉ là một con nhóc 14 tuổi mà đã có trong tay quyền lực của cả một quốc gia. Ngươi luôn xem thường người khác và không biết đâu là giới hạn của mình. Ngươi không gánh vác nỗi trách nhiệm Nữ hoàng đâu, ta sẽ thay ngươi[cười nhết mép, giơ dao găm lên]

Len: [xuất hiện như một bóng đen chớp nhoáng đã cắt ngang cổ của Trancy với ánh mắt lạnh lùng vô sắc]

Rin: [nhíu mày]

Len: [quì gối bên giường Rin và nhẹ nhàng đặt lên tay Rin một nụ hôn] Tôi mãi là người hầu gần bên em, sẽ mãi bảo vệ em dù phải đi con đường của ác quỉ.

Cảnh 2: Vườn hồng hoàng gia

Rin: [cầm tách trà uống] Len nè, ngươi có còn nhớ chàng quí tộc đã khiêu vũ cùng ta trong bữa tiệc không? Ngươi thấy người đó như thế nào?

Len: [rót trà] Vâng, đó là Nam tước Shion Kaito, đến từ vùng Mizoiro. Anh ta là một người lịch thiệp, giàu có và khá điển trai...

Rin: [vui vẻ] Len nà, trong hoàng cung rộng lớn này ta chỉ thân với mỗi mình ngươi. Ta muốn nói cho ngươi biết, ta...ta rất thích Shion Kaito. À mà dường như ngươi sắp đi qua giao thiệp với vương quốc Kimidori phải không, nhớ nhanh chóng về nhá.

Len: [cúi mặt, hơi buồn và suy tư]: Vâng.

Cảnh 3: Vương quốc Kimidori - khu chợ ngoại thành:

Len đang đi trên phố để xem xét tình hình thương mại của vương quốc này. Bất ngờ tông trúng một cô gái và...

Len: [đưa tay ra] Tôi thành thật xin lỗi, tiểu thư, nàng không sao chứ?

Miku: [nắm lấy tay Len] Tôi không sao, cảm ơn anh. [Cười tươi nhìn thẳng vào Len]

Len: [đỏ mặt] Tôi...tôi là Kaganime Len. Xin hỏi quý danh của tiểu thư?

Miku: Tôi tên là Hatsune Miku. Rất hân hạnh được làm quen.

Kaito: [đứng phía xa nhìn Miku] Tại sao em không cho anh thấy nụ cười đó. Nụ cười ấy, khuôn mặt ấy anh đã chờ đợi rất lâu, nhưng trới trêu thay tại sao nó không dành cho anh. Em cười thật hồn nhiên nhưng nụ cười của em là dành cho hắn, không sao cả, với anh chỉ cần nhìn từ xa thấy em hạnh phúc là đủ[bỏ đi, gượng cười].

Cảnh 4: Căn nhà nhỏ:

Người mặc áo đen: [đưa một lá thư] Có lệnh từ Quốc vương gửi cho công chúa.

Miku: [nhận lá thư] Ta biết rồi ngươi đã có thể đi.

Nội dung bức thư:

Gửi con gái- Hatsune Miku

Để kết thúc triều đại của quỉ dữ con phải hoàn thành sứ mệnh. Một âm mưu đã được dựng lên. Nếu Nam tước Shion Kaito đến vương quốc này. Con phải tiếp cận anh ta và cười một nụ cười giả dối. Để Vàng và Xanh giao tranh với nhau. Có trong tay trái tim của Nam tước, nếu không lợi dụng và điều khiển hắn ta. Con sẽ bị giết bởi con gái của ác ma và vương quốc này sẽ sụp đổ.

Cảnh 5: Khu săn bắn:

Kaito: [đang nhắm bắn, tỏa sáng]

Rin: [núp sau hàng cây lớn mỉm cười, đỏ mặt]

Miku: [xuất hiện, đưa kem cho Kaito]

Kaito, Miku: [cùng nhau cười đùa thật vui]

Kaito: [nói thầm] Tình yêu anh dành cho em ngày một lớn hơn, và anh không thể sống nếu không có em.

Rin: [điên lên vì ghen tị cùng giọng nói nhỏ nhẹ]: Len đem bao nhiêu đau thương mang đến vương quốc màu lục kia đi.

Cảnh 6: Dưới gốc cây lớn:

Miku: [nói nhỏ] Một lần tình cờ em đã gặp anh - Người hầu của ác quỉ. Em đã nở một nụ cười, một nụ cười chỉ dành cho anh. Em và anh là những kẻ chưa từng sống thật với chính mình. Nhưng con tim của đôi ta đã hòa nhịp và cùng đến với nhau. Lần đầu tiên trong cuộc đời em đã thật sự mỉm cười. Những cảm xúc ấy đã vượt lên trên mọi âm mưu. Và rồi anh và em biết thân phận của nhau, đôi ta chìm trong tuyệt vọng. Buổi chiều, anh đến, em giữ chặt những giọt nước mắt và cố nở một nụ cười dành cho anh. Trong vô thức em đã nở một nụ cười giả dối. Em luôn hi vọng mình sẽ giết chết nụ cười này. Trong đêm, đôi ta cùng nhau dạo bước.Nhìn anh em không thể nói một lời, cho em cơ hội này để được yêu anh, nhưng sao thật ngắn ngủi. Bằng cả trái tim mình em xin cảm ơn anh.

Miku: [nói thầm] Cuối cùng, siết chặt con dao trong tay, anh run rẩy không thể ra tay. Em nhẹ nhàng cầm lấy con dao trong tay anh và đâm nó vào tim mình. Em...muốn được chết trong tay anh. Ah con xin lỗi thưa Cha...

Miku: [thì thầm] Âm mưu đã bị phá hủy bởi lòng ích kỹ của em...Cảm ơn anh vì đã cho em biết được tình yêu [Mỉm cười].

Len: [đỡ Miku trên tay và khóc] Giọng nói và nụ cười của em, đã làm tôi yêu ngay từ giây phút đầu tiên. Nhưng...nếu Nữ hoàng ước muốn em phải biến mất. Xin lỗi, tôi sẽ trả lời mong ước ấy. Nhưng tại sao? Tại sao nước mắt không ngừng rơi...

Cảnh 7: Hoàng cung:

Len: [lạnh lùng] Hôm nay là đồ ăn vặt là Brioche. [nói thầm] Em cười, nụ cười thật hồn nhiên. Em là nữ chúa, với anh là người hầu luôn bên em. Cớ sao định mệnh thật đắng cay... Thưa Nữ hoàng, thần xin cáo lui.

Rin: Uk

Người áo đen bí ẩn: [lạnh lùng] Đã thiêu tan hết bao nhiêu căn nhà thành tro, thiêu tan đi bao sinh mệnh trong bao đau thương đắng cay. Nhưng bao nhiêu tiếng hét đau thương từ người dân, nàng không quan tâm như không hề hay biết. Bông hoa ác quỷ thanh cao đang dần ngát hương kia mang bao nhiêu sắc hoa muôn màu thật lung linh. Dù nàng là một đóa hoa lung linh muôn màu đẹp tươi nhưng vì nhiều gai đến nỗi không ai chạm dù thật xinh.

Cảnh 8: Trong phòng Len:

Len: [ngồi trong căn phòng vắng, nhìn tờ báo có dòng chữ ''Princess Hatsune Miku death'', thái độ đau khổ dằng vặt và khóc thầm]

Rin: [nép bên ngoài bức tường và không nói một lời]

Người áo đen bí ẩn: [lạnh lùng] Cớ sao định mệnh đắng cay vùi chôn đôi song sinh trong bối rối.

Cảnh 9: Tại ngôi mộ của Miku:

Kaito: [tựa lưng bên ngôi mộ] Anh là Nam tước với em là một nàng công chúa. Lần đầu tiên gặp em, anh đã biết đó là sự đùa cợt của định mệnh. Mặc cho điều đó anh vẫn yêu em, dẫu sự thật rằng em không hề yêu anh. Lần đầu anh gặp em, với nụ cười dịu dàng thoáng qua, con tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Nhưng anh không thể nhận ra sự thật...Em sinh ra để hi sinh cho hòa bình của vương quốc kia, và anh sẽ là người thay đổi định mệnh ấy. Bảo vệ em, anh sẽ luôn bảo vệ em. Vì vậy xin em hãy cho anh thấy nụ cười thật sự của em, nhưng sao...Khi bí mật dạo phố cùng em, anh đã gặp hắn - bầy tôi của ác quỷ, và anh đã nhận ra rằng em đã thật sự yêu hắn. Dù thế anh vẫn không ngăn em, nhưng sao nước mắt không ngừng rơi[khóc]. Anh yêu em từ tận đáy lòng, nếu em hạnh phúc anh cũng thế, anh yêu em...Vương quốc Kimidori đã diệt vong, vô vàng mái nhà bị thiêu rụi, vô số sinh mệnh bị cướp đi với tiếng rên xiết của những người đau khổ và ngôi mộ em được tìm thấy dưới gốc cây này. Tất cả đều được gây ra bởi Con gái của ác ma, vương quốc Kiiro. Anh không thể bảo vệ em, không thể thay thế một sự thật duy nhất. Anh sẽ đứng lên để chống lại định mệnh bằng thanh kiếm của mình. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng...[bỏ đi rồi quay đầu nhìn lại]

Cảnh 10: Ngôi nhà ở ngoại ô:

Binh lính Kiiro: [vơi vét của cải, toàn bộ vật nuôi bị lấy đi]

Dân làng: [gào thét đau thương]

Binh lính: [đánh đuổi dân làng ]

Người yêu Meiko: [đánh trả] Các ngươi là lũ khốn, sao các ngươi dám làm vật. Ta sẽ chống lại Nữ hoàng ác quỉ kia.

Binh lính: [thét] Bắt lấy hắn, giết chết hắn và chúng ta sẽ nhận được phần thưởng của Nữ hoàng. Bắt lấy...

Người yêu Meiko: [bị bắt và đưa lên máy chém và bị tử hình]

Meiko: [buồn bã tức giận nói với dân làng] Gia đình cuối cùng của ta đã chết vì đói khát. Tất cả...tất cả là do Nữ hoàng. Giờ chúng ta chẳng còn tiền bạc lẫn thức ăn. Người yêu tôi, người đã chống lại vương quốc này đã bị đưa lên máy chém. Và ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chuyện này. Đóa hoa ác quỉ kia, một ngày nào đó ta sẽ vò nát ngươi bằng thanh gươm của sự hận thù. Cỏ dại cũng sẽ vượt qua tất cả vì chúng cũng có trái tim và chúng ta sẽ cho ngươi thấy điều đó...

Kaito: [cương quyết] Tôi sẽ cùng cô chống lại vương quốc mục nát và bất công này. Công chúa màu lục đã bị giết chúng ta sẽ trả thù cho cô ấy...

Kaito: [nắm tay Meiko giơ lên] Tất cả đều trở nên phẫn nộ trước sự độc ác của Nữ hoàng, và chúng ta sẽ tập hợp lại và sẽ quyết định trỗi dậy. Và người con gái màu đỏ này sẽ là lãnh đạo của chúng ta.

Meiko: [suy nghĩ]

Meiko: [hô lớn] Tất cả hãy đi cùng tôi nào.

Meiko: [nói thầm] Thưa Cha con sẽ mãi không quên ngày đó, ngày cả gia tộc Sakine bị thảm sát bởi Con gái của ác quỉ. Cha, tướng quân Sakine một lòng trung thành với vương quốc này nhưng lại bị kết liễu thật oan uổng... Đóa hoa ác quỉ kia, đã đến lúc ngươi phải trả giá cho tất cả.

Cảnh 11: Hoàng cung:

Rin: Ah, đến giờ uống trà rồi

Len: Hôm nay là món bánh Brioche mà người rất thích[cười tươi]

Rin: [cười thật hồn nhiên]

Len: [trầm lạnh] Gió đã bắt đầu thổi rồi, ta phải chuẫn bị áo ấm cho em thôi. [vừa đi vừa hát] Đã có lúc ấy anh luôn luôn nghĩ rằng ngày tàn này sẽ đến. Đã đến lúc nỗi đau chôn vùi ấp ôm hôm nay từ phía dân. Dẫu biết thế chính đây bao nhiêu nỗi niềm hận thù lúc trước. Thế nhưng nàng đừng hoài vấn vương để mình anh chịu thay hết mà...[cười]

Cảnh 12: Đại sảnh hoàng cung:

Rin: [hối hả hét lớn] Len à, bọn quân phiến loạn Áo giáp Đỏ đã bao vây lâu đài của ta rồi. Bọn người vô dụng kia đã bỏ trốn khỏi đây, trong lâu đài rộng lớn này chỉ còn chúng ta. Len à, ngươi...sẽ ở lại bảo vệ ta phải không?

Len: [tiến lại xoa đầu Rin] Ngốc à, anh sẽ luôn bảo vệ em.

Rin: [bất ngờ mở to mắt] Len...

Len: [nói nhỏ trầm ấm] Nhớ đến những phút giây đôi ta khát vọng và cùng được sinh ra. Chúa giáng xuống tiếng chuông an lành kẽ vang vang lên từng phút giây. Nỗi ướt át trái ngang cùng vì lỗi lầm từ người mẹ cha ấy. Trái ngang dần hình thành nỗi đau vận mệnh ta chia hai lối đi.

Cảnh 12.1: Hồi ức:

Trong tiếng chuông nhà thờ ngân vang, đôi song sinh được sinh ra. Có tiếng xì xào bàn tán về hai đứa trẻ (chúng là song sinh đó. Thật đáng sợ. thật ma quái...). Hai đứa trẻ dù được lớn lên trong hoàng cung nhưng vẫn không tránh khỏi sự dèm pha.

Bá tước Trancy: Thưa Nữ hoàng, chúng ta không thể để hoàng tử và công chúa trong cung được nữa. Lời nguyền của những đôi song sinh sẽ không cho phép điều này. Thưa Nữ hoàng, với tất cả lòng trung thành của thần. Thần nguyện đưa hoàng tử đi lánh nạn, khi hoàng tử đã khôn lớn chúng ta sẽ đưa Ngài ấy quay trở về.

Nữ hoàng: [buồn bã] Được rồi làm theo lời ngươi vậy.

Bá tước Trancy: [giấu nụ cười gian xảo] Vâng thưa Nũ hoàng.

Trong một buổi sáng thật đẹp, đôi song sinh đã được 5 tuổi đang chơi đùa trong vườn hồng. Nụ cười của chúng thật hồn nhiên, trong sáng. Chúng không ngờ được đây là lần cuối cùng chúng gặp được nhau.

Quân lính: [bắt lấy hoàng tử lôi đi] Thưa hoàng tử chúng ta phải đi rồi...

Hoàng tử(Len): [vùng vẫy] Không được...bỏ ta ra, lũ xất xược. Rinnnn[hét lớn nắm lấy tay công chúa (Rin)]

Công chúa: [òa khóc] Đừng rời xa em, hãy bảo vệ em. Lennn[nắm chặt tay Len]

Quân lính: [kéo hoàng tử đi]

Đôi tay bé nhỏ của đôi song sinh đã không giữ được nhau trước những âm mưa thâm độc.

Cảnh 12.1.1: Hoàng tử Len lưu lạc:

Bá tước Trancy: [đeo mặt nạ] Các ngươi hãy giết chết hoàng tử và ném xác hắn xuống sông Yoriko. Nếu không làm được thì ta sẽ thay xác hắn bằng xác của các ngươi.

Quân lính: [run sợ] Vâng...vâng thưa Bá tước.

Quân lính dẫn hoàng tử đi thật xa thật xa lâu đài. Hoàng tử nhỏ bé chẳng còn biết làm gì ngoài đi theo hai tên lính và chỉ biết suy nghĩ về công chúa Rin.

Hoàng tử: [thở dài] Còn đi bao xa nữa vậy, đây chẳng phải là bờ sông Yoriko sao.

Trong tư thế quí phái hiên ngang của một hoàng tử, Len tỏa sáng dưới ánh chiều chạng vạng.

Quân lính: [giơ con dao găm lên từ phía sau Len. Nhưng kia nhìn thấy hoàng tử bé nhỏ ngây thơ dưới ánh chiều. Chúng không nở ra tay và lam rơi con dao xuống] Thưa hoàng tử Ngài hãy mau chạy đi và đừng bao giờ trở lại lâu đài nữa. Bá tước muốn chúng tôi giết Ngài, nhưng chúng tôi không làm được. Ngài hãy đi đi và chúng tôi sẽ cầu nguyện cho Ngài được bình an nếu chúng tôi còn sống...

Hoàng tử: [cởi bỏ lớp áo hoàng gia ra đưa cho bọn quân lính] Các ngươi hãy giết một con thú rừng rồi dùng máu của nó vấy bẩn bộ áo này. Ông ta sẽ nghĩ rằng ta đã chết và không giết các ngươi đâu.[khi nói xong hoàng tử lập tức bỏ đi với bao nỗi uất hận và nói thầm] Trancy Arnold sao ngươi dám chia cắt đôi ta. Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ trở lại, sẽ trở thành một người mạnh mẽ nhất để bảo vệ em. Tracy ta sẽ xé xác ngươi nếu ngươi dám làm tổn thương nửa kia...

Cảnh 12.1.2: Len lớn lên:

Khi rời khỏi lâu đài, hoàng tử Len phải làm mọi công việc để có thể tồn tại mà trở về. Có ai ngờ cậu bé nhỏ nhắn ngày ngày đánh giày, rữa chén thuê, ngủ trong phòng rơm, và phải ăn những mẫu bánh mì cũ xin được từ cửa hàng lại là một hoàng tử cao quý nhưng thất thế. Và cũng chính trong hoàng cảnh sống đó đã tôi luyện hoàng tử thành một viên ngọc ngày càng sáng...

Len: [ăn bánh mì cũ trong phòng rơm lúc 5 tuổi]

Len: [đánh giày cho bọn quí tộc lúc 8 tuổi]

Len: [rửa chén thuê lúc 14 tuổi]...

Cảnh 12.1.3: Rin lớn lên:

Công chúa(5 tuổi): [nép mình bên đại sảnh nghe mọi người nói chuyện]

Bá tước Trancy: [khóc lóc] Thưa Nữ hoàng bệ hạ, thần thật đáng muôn chết. Thần đã không bảo vệ được hoàng tử. Để cho hoàng tử bị giết chết bởi những tên thảo khấu. Xin Người hãy giết chết thần đi...

Nữ hoàng: [bàng hoàng khóc thảm thiết] Hỡi Đức chúa trời, sao lại như vậy chứ. Len, con trai ta...

Công chúa: [ánh mắt vô hồn rơi lệ] Len...

Công chúa(8 tuổi): [lạnh lùng ra lệnh] Mang bánh ngọt ra cho ta.

Nữ hầu: Vâng, thưa công chúa.[dọn lên bàn dĩa bánh ngọt] Thưa công chúa đây là món bánh Black Forest của Đức.

Công chúa: [giận dữ hất tung dĩa bánh] Cút đi cho ta, đồ vô dụng.

Nữ hầu: [hoảng sợ bỏ đi] Vâng...vâng thưa công chúa.

Công chúa: [tức giận] Lũ vô dụng, nếu có nữa kia ở đây, anh ấy sẽ biết ta muốn ăn gì. Ta thích món Brioche mà mỗi sáng nữa kia đều mang lên phòng cho ta. Len sao bỏ em lại một mình[buồn]

Sau cái chết của hoàng tử, Nữ hoàng cũng bạo bệnh mà chết không lâu sao đó dù cố gắng chữa sau 3 năm.

Công chúa(14 tuổi): [mệt mỏi nằm trên giường] Hôm nay là lễ đăng cơ của em, giá như anh ở đây...

Nữ hầu: [run rẩy] Thưa Nữ hoàng, thần...thần muốn xin về quê. Thần không thể làm việc trong cung nữa. Thần...

Công chúa: [vô cảm mặt lạnh như băng] Lũ vô dụng, cút đi...

Nữ hầu: V...âng.

Công chúa: Người đâu, giết chết con tiện tì đó, nó dám bỏ đi sao, nó là kẻ phản bội. Tuyển chọn cho ta một người hầu mới.

Quân lính: Vâng.

Cảnh 12.2: Trở lại thực tại:

Len: Dù cả thế giới này luôn nghĩ suy rằng em là người mang thương đau người mà mang đến bao tại họa. Và anh luôn luôn là người bên em từng phút giây, vậy nên em đừng buồn và hãy mãi mãi tươi cười lên.

Rin: [cười trong nước mắt] Cớ sao định mệnh thật đắng cay vùi chôn đôi ta trong đau nhói.

Len: Từ khi sinh ra, cả hai chúng ta đều mang thận phận trái ngang của đôi song sinh. Dù cho em là nữ chúa đã mang danh trong nơi bóng tối. Chính anh mang cùng em giọt máu kia, cũng mang trong tim tội danh. Và đây là trang phục này anh sẽ trao cho em. mau rời nhanh chân, rời xa khuất xa nơi này. Và đôi mình là song sinh mà phải không, và không ai ngờ sự thật này sẽ khó khăn nhận ra. Giờ anh là nữ chúa với em là một người lưu vong, cớ sao định mệnh đắng cay vùi chôn đôi ta trong đau nhói...[đẩy Rin vào tủ gỗ]

Binh lính Áo giáp Đỏ: [hùng mạnh] Ngươi không chạy thoát đâu, Con gái của ác ma. [bắt lấy Len]

Len: [chạy lại ngồi trên ngai vàng cao giọng] Lũ hèn mọn phạm thượng và xất xược, thả ta ra. Sao lại như vậy?

Rin: [nhìn thấy Len bị bắt qua khe cửa, với tay muốn giữ Len lại]

Len: [quay lại phía tủ gỗ và nở một nụ cười]

Rin: [òa khóc không thành tiếng]

Người áo đen bí ẩn: Bông hoa ma quái, thanh cao đang dần ngát hương. Mang bao nhiêu sắc hoa muôn màu thật bi thương. Nơi đây mang bao nhiêu ước mơ ấm êm thật đẹp tươi. Giờ này tàn phai đi thoáng trong phút giây như là mộng mơ.

Cảnh 13: Ngục giam:

Len: [ngồi trong ngục tối và hát thì thầm] Nàng dịu dàng là nữ chúa với anh là người hầu gần bên em. Cớ sao định mệnh thật đắng cay vùi chôn đôi song sinh trong nhói đau. Nàng là người mà mãi mãi anh quan tâm mang yêu thương tất cả. Đến cho em bao ước mong dẫu bóng đêm bao trùm anh...

Kaito: [xuất hiện, bất ngờ khi nhìn thấy Len và nói lạnh lùng, chĩa mũi kiếm và Len] Ngươi là "nữ hoàng'', còn ta là kẻ báo thù đơn độc. Nếu ngươi và cô ấy yêu nhau, tại sao ngươi lại không bảo vệ cô ấy?[bỏ đi]

Len: [bất ngờ, cúi mặt và khóc]

Cảnh 14: Pháp trường:

Khi tiếng chuông nhà thờ bắt đầu điểm 3h, cuộc tử hình bắt đầu...

Meiko: [hét lớn] Dẫn Con gái của ác quỷ ra, giờ từ hình đã đến.

Len được dẫn ra, bên dưới là dòng người đang phẫn nộ.

Kaito: [thì thầm với Meiko] Đó không phải là Rin.

Meiko: [bất ngờ khi đó là Len, nói thầm] Đóa hoa ác quỷ kia, ngươi đã trốn đâu mất rồi. Bỏ lại nửa kia như vậy sao? Công chúa giả danh với bộ mặt uy nghi ấy, chịu đựng tất cả, nhưng vẫn mỉm cười...

Meiko: [thì thầm] Ngươi nghĩ gì khi đang ở bên máy chém...Len

Trong đám đông xuất hiện một hình bóng nhỏ bé đang len lỏi.

Rin: [nhìn Len rưng rưng. Sau đó cúi mặt và ngước lên với một nụ cười cuối cùng dành cho Len]

Len: [mỉm cười thầm nói] Chúng ta giống nhau mà... Và một lần điều ước muốn, nếu chúng ta trở về lúc trước. Hứa đi nào rằng chúng ta sẽ bên nhau như ngày xưa...

Rin: [cười tươi kìm nén cảm xúc]

Len: [hiên ngang ung dung trong ánh mắt không thèm nhìn ai vang lên bao lời tha thiết] À đến giờ uống trà của ta rồi...

Người áo đen bí ẩn: Rin, Người đã trốn đâu rồi mang theo cái chết của nửa kia.[bỏ đi thất vọng]

Từ pháp trường cao, một âm thanh vang lên xé nát trái tim của Nữ hoàng. Giờ đây pháp trường trống vắng, chỉ còn lại máy chém với những giọt máu loan, thấm đẫm vào đất và một bóng người nhỏ bé quí xuống khóc thương cho lỗi lầm của mình...

Cảnh 15: Căn nhà nhỏ bên bãi biển:

Hồi ức lúc xưa bỗng tràn về...Rin và Len trên bãi biển...

Rin: Ngươi thật là rảnh rỗi đấy, Len à. Làm một việc như vầy mà có thể biến điều ước thành sự thật sao.

Len: [đang bỏ một tờ giấy vào chai thủy tinh, định ném nó ra biển] Nữ hoàng có muốn thử không...

Rin: [bĩu môi] Thôi, việc phí thời gian. Ta không muốn làm đâu...

Len: [cúi mặt buồn] Vậy à...

Rin: [cười tươi] Ý ta là...chẳng phải ngươi luôn là người biến điều ước của ta thành sự thật sao?

Len: [bất ngờ sao đó mỉm cười] Vâng, thưa Nữ hoàng.

Bây giờ hình ảnh đó đã tan vào quá khứ, trên bãi biển lúc này chỉ còn lại một cô bé nhỏ nhắn nắm chặt chai thủy tinh có mảnh giấy trong tay. Cô từ từ bước xuống biển và nhẹ nhàng thả chai thủy tinh để những con sóng đưa điều ước đó đi tới nơi của nữa kia...

Rin: [hát nhẹ nhàng]

Từ nơi ấy bờ bến kia từ một nơi thân quen lúc xưa. Hình bóng một cô bé đang lặng yên ngóng trông. Truyền thuyết ấy từ rất xưa từ lâu trong tim luôn khắc ghi. Biển khơi vùi giấu kín biêt bao diệu kì. Ước muốn bao mong chờ giờ được khắc ghi sâu vào tim. Đem chôn vùi vào chai thuỷ tinh. Mang đi mang đến nơi nơi xa dần biển khơi sóng vỗ. Thế sao và một ngày được như mong ước. Trôi dần đi tận nơi xa .....Để mang điều mong ước trôi dạt cùng nỗi đau. Trôi dần đi tận nơi xa giữa nơi đại dương. Lặng im dần xa khuất theo bầu trời.
"Và anh đó người đáng yêu ,người cho em bao ước mong. Dù cho điều mong ước trái ngang nghĩ hoài đắn đo. Và em luôn mang lợi ích riêng ,chẳng nhận ra hôm nay đã muộn. Vì em mà anh phải sống trong muộn phiền. Anh mãi luôn mang tặng mọi điều đến cho em mà thôi. Nhưng nay người rời xa thế gian. Nhưng hôm nay em ước mong em trả về người em thương nhớ. Biển khơi nào nhờ người ,người mang đi nhé ".
Trôi dần đi tận nơi xa những ước mong trong tim nhỏ nhoi. Cùng nhau ,cùng nước mắt rơi vào trong vết thương. Trong thời gian mà con tim em đã thấy ra tội lỗi. Dù trong giờ phút ấy không còn gì.
Trôi dần đi tận nơi xa....Để mang niềm mong ước trôi dạt cùng nỗi đau. Trôi dần đi tận nơi xa giữa nơi đại dương. Lặng im dần xa khuất theo bầu trời. Trôi dần đi tận nơi xa những ước mong trong tim nhỏ nhoi. Còn đây dòng nước mắt rơi vào trong vết thương.
Em hoài mong và đôi ta nếu chúng ta quay ngược thời giannnnn.....

Rin: [khóc nức nở và khụy xuống bên bờ biển, hét lớn] Lennnn...

Nàng Nữ hoàng lưu vong đâu biết rằng, đâu đó trên bờ biển này luôn có một ánh mắt dõi theo nàng.

Người áo đen bí ẩn: [đứng phía xa nhìn Rin đau khổ, mỉm cười và nói] Xin Người đừng khóc. Kẻ bề tôi trung thành này xin mạng phép lau đi nước mắt trên khuôn mặt kiều diễm kia...

Cảnh 16: Tại phòng thí nghiệm:

Tại căn phòng u tối này, người bí ấn kia đang làm gì, và hắn là ai?

Người áo đen bí ẩn: [loay hoay điều chế một chất gì đó] Một chút nữa thôi...[cười]

Cảnh 17: Không gian tối tăm:

Đây là đâu, và sao tôi lại ở đây...

Len: [thức giấc trong nỗi hoang mang lo sợ]

Len: [hát] Mở mắt và bỗng nhận ra, chỉ có bóng tối và tôi. Trong căn phòng đơn độc nhuộm màu đen trải dài bất tận. Chẳng thể cảm thấy được ai, cũng chẳng nghe được một tiếng vang. Tôi run rẩy chỉ một mình trong bóng tối đang bủa vây. Ngục tối ấy có lộ ra, một chiếc lỗ lớn đằng xa. Tôi có thể thấy rằng, vĩ đại làm sao, một bánh răng to lớn bị khóa chặc. Bỗng có tiếng nói vọng lên, từ trong không gian tối tăm. Nghe ma quái, nhưng cũng thật quen. Giọng nói đang nói về tôi: " Này hỡi kẻ tội nghiệt ác đức chất chồng. Kể từ những giây phút này, ngươi sẽ mãi mãi ở đây. Chẳng thể nào thoát, chẳng thể nào lẫn trốn khỏi căn phòng này đâu..."

Trong khoảnh khắc và hồi ức vỡ ra, nhớ đến tất cả mọi chuyện lúc xưa. Qúa nhiều tội lỗi đã nhuộm đen đôi tay này và thêm chất chồng ở trên vai. Tôi thấu hiểu nguyên do tôi đang ở đây, tôi biết trước đó là cái kết của tôi. Những ngày đẹp đẽ đó sẽ chẳng thể quay về lại bên chúng tôi được.

Đôi bàn tay bị khóa kín nhói đau, bởi những chiếc còng mang màu đỏ thẳm kia. Đó phải chăng là những giọt máu đã rơi vì phẫn nộ đấu tranh của ai kia? Hai chân tôi đã bị xiềng xích kéo lê, những mắt xích có màu thẫm xanh nối nhau. Đó có phải giọt lệ thấm đẫm, những nỗi buồn của người nào đã rơi?

Lulila lulila tôi nghe được những tiếng hát đang vang vọng. Có ai đang khẽ ngân khúc ru êm đềm. Lọt đến bóng đên nơi đây...

Người áo đen bí ẩn: [cười] Cuối cùng cũng xong rồi...

Thời khắc cứ thế dần trôi, đã mấy thế kỉ trải qua. Tôi ngước nhìn hỏi vì sao cùng những bánh răng bất động. Bỗng có tiếng nói đáp lại tôi, từ trong không gian tối tăm. "Chỉ có tiếng hát ấy chữa lành được, cứu rỗi linh hồn ngươi". Mãi lắng nghe để hiểu ra, bài hát có ý nghĩa riêng. Trong ca từ gói gọn cả cảm xúc, tâm tư của ai? Lời hát ấy nói về tôi, lời ru này gửi đến tôi. Tôi thử thay thế ngôn từ của tôi, và hát lên trong màn đêm.

Bỗng một tia sáng nhỏ bé, chiếu sáng đơn độc. Từ những vết nứt tỏa rộng trên bánh răng im lặng kia. Hẳn bài hát là nguyện ước, là lời nhắn nhỏ bé từ nơi em gửi đến anh...Những động cơ những ròng rọc khẽ quay, khiến bánh răng cũ kĩ này nói với tôi. "Dẫu vậy nhưng tội lỗi của ngươi cũng không thể dễ dàng rửa trôi, xóa tan đi hết đâu." Bất chấp cả câu nói giống như nước trôi, bất chấp cả ngôn từ ác ý xấu xa. Chúng tôi vẫn luôn luôn ca vang. Để biến những ngôn từ thành khúc ca. Chiếc còng đỏ vỡ tan trên tay, nói với tôi kể từ bây giờ tôi sẽ khác đi. "Kể từ đây ngươi sẽ tái sinh thêm một lần nữa, quá khứ đã trôi qua". Hai chân tôi những sợi xiềng xanh đứt ra, nói tôi hay mọi chuyện giờ đã đổi thay. "Hôm nay sẽ là một ngày chỉ của riêng mi-ngày sinh của mi"

Cả căn phòng dường như cứ quay quay tròn, mọi thứ trắng xóa bất tận. Rất nhanh thôi, anh sẽ đến bên. Và ta sẽ lại hội ngộ....

Cả không gian như bị nhòe đi bởi ánh sáng của tình anh em.

Cảnh 18: Gốc cây:

Len: [tỉnh giấc và thấy Rin bên cạnh mình]

Miku: Thức dậy đi nào[cười, bên cạnh là Kaito và Meiko]

Rin: [dụi mắt thức dậy]

Len: [ôm chầm lấy Rin khóc trong hạnh phúc]

Ở một gốc cây gần đó,...

Người áo đen bí ẩn: [mỉm cười, bỏ áo choàng ra] Ngài hạnh phúc chứ, những chủ nhân của tôi...

Cảnh 19: Trong căn phòng tĩnh lặng:

Người áo đen bí ẩn: [đang đàn một bài nhạc] Bằng tất cả lòng trung thành, gửi đến Ngài ca từ này, chủ nhân của tôi.....Nữ hoàng, hạ thần đã hoàn thành sứ mệnh của Người.

To Be Continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top