Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12.2: BLC - District 9 Card (Phần diễn biến 1)

Trung thu vui vẻ. Mọi người đã ăn bánh Trung Thu chưa nè. Hôm qua tui lội ngập mệt quá nên không đăng được truyện. Nãy check thì chuyện được 200 views rồi nè. Cảm ơn mọi người đã đọc ^^.

Note: Chương này có nội dung hơi....máo me, mình hay coi thể loại kiểu vậy thì thấy cũng bình thường cơ mà đối với những người không hay đọc kiểu zậy mà tượng tượng sống động một tý thì sẽ thấy hơi ghê ghê. Mà chỉ 1 trút thoi à, năng lực văn chương cũng chưa đến mức khiến mọi người nhăn mặt khi đọc được hehe.

Được rồi lét gô! 
_____________

PHẦN DIỄN BIẾN

Mặc dù ngã mạnh xuống đất, cả nhóm vẫn cố gắng nhanh chóng đứng dậy và chạy vào rừng, nơi những tán cây rậm rạp che giấu họ khỏi ánh sáng đang chiếu xoay vòng trên cao kia. Tim đập thình thịch, họ không còn là những con người bị kiểm soát nữa – họ là Stray Kids, những người đang chạy đến với tự do, với bản thân thật sự của họ. Trong bóng tối của khu rừng, Stray Kids dừng lại để lấy hơi, ánh mắt họ sáng lên trong màn đêm. Họ đã làm được.

"Suỵt!" Seungmin đưa tay lên miệng ra dấu.

Trong không gian vắng lặng của khu rừng, tiếng kim loại va đập vào nhau, âm thanh vang vọng của những cú đập mạnh vào hàng rào sắt, xen lẫn tiếng gào thét man rợ, làm rùng mình bất cứ ai nghe thấy.

"Tiếng gì vậy?" Hyunjin nhìn quanh, nói nhỏ.

Stray Kids dừng lại, hình như có điều gì đó không ổn ở khu vực mà họ chưa từng bước chân tới này. Từng người nhìn nhau, quyết định tìm hiểu nguồn gốc của những âm thanh đáng sợ đó. Lần theo âm thanh, họ tiến vào một khoảng đất tối tăm và lạnh lẽo, nơi ánh sáng yếu ớt không thể xua tan sự u ám bao phủ. Mỗi bước đi đều mang theo sự cảnh giác, bởi họ không biết điều gì đang chờ đợi phía trước.

Cuối cùng, họ đến một khu được bao quanh bởi hàng rào thép gai, một khung cảnh kinh hoàng đập vào mắt cả nhóm. Bên trong là một khoảng đất rộng lớn, nhưng không còn dấu vết của một khu thí nghiệm sạch sẽ và ngăn nắp. Thay vào đó là sự hỗn loạn và bẩn thỉu. Ánh sáng mờ nhạt từ những bóng đèn chập chờn chiếu xuống, tạo nên những cái bóng lờ mờ. Khi họ đến gần, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Không khí bên trong đặc quánh, ám mùi máu tanh và thối rữa. Mắt họ phải mất một lúc mới quen với ánh sáng mờ mờ của những bóng đèn chập chờn, nhưng ngay khi nhìn rõ, cảnh tượng trước mắt khiến họ không thể thở nổi.

Han và Felix không thể chịu đựng nổi sự kinh hoàng trước mắt. Mắt họ mờ đi, đầu óc quay cuồng, và trong một khoảnh khắc, dạ dày họ nổi loạn. Han khuỵu xuống, tay bấu chặt vào ngực như muốn kiểm soát hơi thở của mình, nhưng tất cả trở nên vô ích. Cậu cảm thấy cơn buồn nôn cuộn lên từ sâu bên trong. Felix cũng không khá hơn. Cậu quay đi, không dám nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, nhưng âm thanh ghê rợn và mùi tanh tưởi vẫn bao trùm lấy cậu. Cậu quỵ xuống, nôn thốc tháo. Cơ thể cậu run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, và đôi mắt đờ đẫn vì sự kinh hãi không thể diễn tả thành lời. Hyunjin giúp Felix đứng dậy, kéo cậu vào một vị trí an toàn hơn, xa khỏi những sinh vật kinh dị đang di chuyển quanh đó. Felix cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt của cậu vẫn thể hiện nỗi hoảng loạn không thể che giấu. LeeKnow thận trọng đỡ Han lên, cố gắng giữ cho cậu khỏi đổ sụp xuống.

Những sinh vật vật vờ không còn ra hình người đang lê lết khắp nơi trong khu vực "Thí nghiệm thất bại.". Chúng – Họ – những con người từng trải qua các cuộc thí nghiệm tàn ác, giờ đây chỉ còn là những cái xác di động không còn nhận thức. Da thịt của chúng rách nát, lộ ra những mảng cơ và xương, máu tươi chảy dài từ những vết thương không lành, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà đầy vết máu cũ khô cứng. Có những kẻ đang đứng sát tường, đập đầu liên tục vào bề mặt bê tông lạnh lẽo, tạo ra những âm thanh uỳnh uỳnh đáng sợ. Máu từ trán chúng bắn tung tóe, nhuộm đỏ bức tường xám xịt, để lại những vệt dài kinh dị. Tiếng xương vỡ vụn vang lên mỗi khi đầu chúng đập mạnh vào tường, nhưng chúng không ngừng lại, như thể đang cố gắng thoát khỏi sự đau đớn bên trong tâm trí.

"Đau đầu quá."

"Đừng nói nữa."

Một số sinh vật khác lại tự cào xé da thịt của mình, móng tay đen bẩn cắm sâu vào da, kéo ra những mảng thịt nhầy nhụa. Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên khắp nơi. Những mảng da bị xé toạc ra rơi xuống sàn, hòa lẫn với máu và chất dịch. Ở góc khác, những sinh vật khác đang cắn xé lẫn nhau. Chúng không còn nhận thức về bản thân hay đồng loại, chỉ có cơn đói khát và cơn cuồng loạn chi phối. Giết chóc sẽ khiến cơn đau đầu giảm đi một chút. Tiếng xé rách da thịt vang lên ghê rợn, và từng miếng thịt đẫm máu bị giằng xé khỏi cơ thể, khiến cảnh tượng trở nên hỗn loạn và man rợ hơn bao giờ hết. Máu bắn tung tóe khắp nơi, biến khoảng đất thành một địa ngục thật sự. Giết chóc cũng là một loại dục vọng, giết chóc có thể thỏa mãn dục vọng.

Stray Kids đứng chôn chân, không dám tin vào mắt mình. Họ không thể rời mắt khỏi những sinh vật kinh dị đó, những con người từng là nạn nhân của thí nghiệm nhưng giờ đây đã trở thành những con quái vật không còn nhân tính. Mỗi tiếng rên rỉ, mỗi cú đập mạnh vào tường, mỗi tiếng xé thịt đều như những lưỡi dao cắt sâu vào tâm trí họ. Nhưng không chỉ có vậy, những sinh vật đó bắt đầu nhận thấy sự hiện diện của Stray Kids. Đôi mắt trống rỗng của chúng quay về phía những kẻ đột nhập. Chúng bắt đầu tiến về phía Stray Kids, những bàn tay đẫm máu vươn ra, móng tay nhọn hoắt như muốn xé toạc bất cứ thứ gì chúng chạm tới. Tiếng gào thét man dại vang lên. Âm thanh của những cú đập mạnh vào rào sắt càng lúc càng rõ ràng hơn. Những sinh vật này bị giam giữ trong các lồng sắt lớn, nhưng nhiều lồng đã bị phá vỡ, thoát ra và đang lang thang khắp nơi, như những con zombie mất kiểm soát. Chúng đột ngột lao tới, với những tiếng gào thét như muốn xé toạc không khí. May mà có những hàng rào thép gai ngăn cách chúng với Straykids. Cả nhóm lùi lại.

"B2503 đang tiến vào."

Lúc này khi xe tải cuối cùng dừng lại tại khu vực biệt lập, những người chở Stray Kids mở khoang đằng sau và nhận ra – không có ai ở trong đó. Chỉ có những chiếc ghế trống rỗng cùng dấu vết của sự hỗn loạn là tất cả những gì còn lại. Sự hoảng loạn nhanh chóng bao trùm lấy đội ngũ bảo vệ và nhân viên giám sát. Những nhân viên nhanh chóng cầm radio để báo cáo cấp trên về việc trốn thoát của nhóm người. Tuy nhiên tín hiệu bị nhiễu loạn và không thể kết nối.

Bỗng một tiếng còi xe chói tai vang lên, khiến tất cả giật mình quay lại.

"Này, tên điên kia, làm cái gì vậy hả."

Người cầm radio ban nãy cáu gắt định tìm tên lái xe tính sổ một trận thì thấy người đó đổ sụp xuống vô lăng, không còn phản ứng. Bên cạnh anh ta,phát ra tiếng nhai rợn người: một zombie đang rít gào, há miệng gặm từng mảng thịt từ tay người tài xế. Những nhân viên bảo vệ hét lên và nhanh chóng lùi lại, một số người rút vũ khí, nhưng đôi bàn tay run rẩy và ánh mắt kinh hãi khiến họ trở nên lúng túng. Người giữ chặt radio trong tay, cố gắng phát tín hiệu cầu cứu, nhưng tiếng radio chỉ phát ra những âm thanh nhiễu loạn vô nghĩa. Tất cả tín hiệu đã bị cắt đứt.

"Báo cáo, báo cáo. Chết tiệt."

Những sinh vật điên loạn – các thí nghiệm thất bại, giờ đã trở thành những con zombie hoang dại – bắt đầu lao ra từ các ngóc ngách của khu vực biệt lập. Chúng không còn biết đâu là bạn, đâu là thù, chỉ còn lại bản năng tấn công và cơn đói khát. Nhóm zombie tụ tập lại chỗ Straykids cũng di chuyển hướng đến chỗ chiếc xe đang kêu kia.

"Nhìn kìa, chúng đổi hướng rồi."

Những tiếng gào thét đầy sợ hãi vang lên khi các nhân viên bị bất ngờ tấn công bởi những sinh vật đẫm máu. Những nhân viên và bảo vệ cố gắng chống cự, nhưng không thể đối phó với số lượng đông đảo và sức mạnh của những con quái vật đã thoát ra. Từng người một bị đẩy vào thế chân tường, không còn khả năng chống đỡ. Trước cảnh tượng như vậy, Bang Chan lập tức ra lệnh cho cả nhóm tìm cách thoát khỏi khu vực ngay lập tức.

"Chạy nhanh! Chúng ta không thể ở lại đây!"

Các thành viên khác nhanh chóng tuân theo, vừa chạy vừa quan sát xung quanh. Họ tìm kiếm những lối thoát và điểm an toàn, tránh xa khỏi những con zombie đang gầm gừ và tấn công bất kỳ ai mà chúng bắt gặp.

"Aaa vũ khí đâu, sao lại không có trang bị vũ khí nào hết vậy?"

Trong khi đó, cuộc thảm sát tiếp tục diễn ra, Zombie tiếp tục lùng sục mọi ngóc ngách. Những tiếng gào thét, tiếng kêu cứu, và tiếng động của cuộc chiến không ngừng vang lên, biến khu vực biệt lập thành một địa ngục trần gian. Stray Kids, trong tình trạng căng thẳng tột độ, cuối cùng tìm thấy một lối ra hẹp dẫn đến bên ngoài khu vực biệt lập. Họ chạy đua với thời gian, thoát khỏi vùng tăm tối và khủng khiếp, để tìm kiếm một nơi an toàn và tìm cách đối phó với tình hình khẩn cấp này.

May mắn, họ phát hiện ra một chiếc xe bus cũ kỹ đỗ khuất trong một góc hẻo lánh. Dù chiếc xe trông đã cũ và bị bỏ hoang, nhưng trong tình cảnh hiện tại, bất kỳ cơ hội nào cũng đáng giá. Seungmin là người đầu tiên đến gần chiếc xe bus. Cậu quan sát chiếc xe đảm bảo an toàn, rồi mở cửa và ngồi vào ghế lái. Dù hồi hộp, Seungmin vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay lên thử khởi động động cơ. Những âm thanh lạch cạch và tiếng gầm gừ của động cơ vang lên và chiếc xe bus bắt đầu hoạt động.

"Chúng ta có thể dùng chiếc xe này để thoát ra!" Seungmin hét lên, niềm vui và sự nhẹ nhõm tràn ngập trong giọng nói của cậu. "Nhanh lên, mọi người lên xe!"

Các thành viên ngay lập tức trèo lên chiếc xe bus, mỗi người cố gắng lên nhanh nhất có thể. Khi tất cả đã vào trong xe, Seungmin bắt đầu lái, cố gắng vượt qua những con đường quanh co và tránh xa khỏi khu vực hỗn loạn. Chiếc xe bus lăn bánh, lao về phía trước. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top