Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17.3: BLC - Back Door Card (Phần diễn biến 2)

"Suỵt!"

"Có người đến."

Từ xa vọng lại tiếng bước chân cộp cộp, tiếng chùm chìa khóa va vào nhau cùng với tiếng huýt sáo. Stray Kids nhanh chóng tìm nơi ẩn náu. Những nhóm người khác cũng phát hiện vội tìm chỗ trốn cho mình. Ánh sáng từ một chiếc đèn pin chiếu qua hành lang, lượn qua lượn lại như một chiếc máy quét. Một chiếc bóng dài nhờ ánh trăng chiếu in lên mặt sàn, có tiếng tra chìa khóa vang lên. Một người bảo vệ bảo tàng xuất hiện. Anh ta đi dọc hành lang, soi đèn vào những bức tranh, những chiếc bình cổ. Cúi người xuống kiểm tra xem có điều gì bất thường không.

"Chỉ là người thôi."

"Chúng ta có thể hỏi thông tin từ người này." Một giọng nói vang lên.

Một nhóm đi ra khỏi nơi trú ẩn của mình, tiến tới chỗ người bảo vệ.

"Xin chào." Một người tiến lên cất tiếng.

Người bảo vệ quay người lại, ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt người vừa lên tiếng. Lúc này họ mới nhìn rõ dáng vẻ thật sự của viên bảo vệ. Hắn cao, gầy gò, thân hình như thể không còn một chút thịt dưới làn da trắng bệch, giống như một xác sống. Bộ đồng phục bảo vệ đã sờn rách và bẩn thỉu, bó sát cơ thể như một chiếc vải liệm. Những đường gân nổi rõ dưới làn da xanh xao. Khuôn mặt hắn méo mó, hốc mắt sâu hoắm, đôi mắt to, trắng dã, vô hồn. Nhìn thấy nhóm người tiến đến, miệng hắn mở ra thành một nụ cười rộng ngoác. Giọng nói khàn đục và kéo dài, phát ra từ cổ họng đã khô khốc:

"Quý khách... bảo tàng... đã đóng cửa. Quý khách...ở lại quá...giờ rồi."

"Cái đ**, thứ gì thế này?" Nhóm người kia hoảng hốt trước dáng vẻ của người bảo vệ. Người tiến lên nói chuyện khi nãy bị dọa sợ đến ngã phịch ra đất.

Nhưng người bảo vệ không lay chuyển, sau đó giơ đèn pin lên, chiếu thẳng vào mặt từng người một.

"Quý khách ở lại quá giờ sẽ bị thanh trừng," anh ta cảnh báo, rút ra một thiết bị kiểm tra.

Lời cảnh báo vừa dứt, không khí lập tức nặng trĩu, như thể một làn sương lạnh từ đâu đó tràn vào căn phòng. Trước khi nhóm kia kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người bảo vệ lặng lẽ rút ra từ áo khoác một con dao lớn, lưỡi dao dài và mỏng, sắc bén đến mức ánh trăng phản chiếu lên nó trở thành một vệt sáng lóa mắt. Bàn tay của hắn, xương xẩu và dài ngoằng, nắm chặt lấy cán dao.

"Gì...gì vậy?"

Hắn lao tới nhanh như một cái bóng. Chỉ trong tích tắc, con dao đã rít lên xé rách không khí, để lại một vệt sáng lóa mắt. Tiếng dao cắm phập vào da thịt vang lên chát chúa, ngay sau đó là tiếng gào thét của những nạn nhân vang vọng khắp hành lang trống rỗng. Tiếng thét đinh tai, tuyệt vọng và hoảng loạn, nhưng rồi nhanh chóng bị cắt đứt đột ngột bởi tiếng máu chảy xối xả xuống sàn.

"AAA"

Nụ cười kinh dị vẫn hiện hữu trên khuôn mặt hắn, như thể hắn đang hưởng thụ từng giây phút của sự thanh trừng tàn nhẫn. Hành lang giờ chỉ còn lại tiếng vang của dao chém, tiếng gào thét, và đôi mắt trắng đục của người bảo vệ, nhìn chằm chằm vào nạn nhân cuối cùng đang run rẩy trước mặt hắn.

StrayKids nín thở, không thể để lộ dấu vết. Người bảo vệ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, quét đèn pin lần cuối khắp hành lang để đảm bảo không còn ai, rồi lặng lẽ rời đi, kéo theo những cái xác, để lại những vệt máu dài trên mặt sàn. Mùi máu tanh nồng trong không khí khiến ai nấy đều cảm thấy buồn nôn.

Khi người bảo vệ đã khuất bóng, Bang Chan ra hiệu cho mọi người ra khỏi nơi ẩn nấp. Họ phải đến chỗ được đánh dấu trên bản đồ trước khi bị phát hiện và trở thành mục tiêu tiếp theo trong cuộc thanh trừng tàn bạo này.

Hyunjin dẫn đầu nhóm, ánh mắt sắc bén không ngừng quan sát từng chi tiết trên tường. Những bức tranh nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng cậu cảm nhận được sự khác biệt. "Có điều gì đó không đúng với những tác phẩm này," Hyunjin thì thầm, đôi mắt không rời khỏi một bức tranh.

Bức tranh mà Hyunjin đang nhìn chằm chằm là bức "Bữa tiệc cuối cùng," nhưng có điều gì đó rất khác lạ về nó. Những gương mặt trên bức tranh dường như đã thay đổi, biến dạng trong bóng tối, giống như các nhân vật đang thì thầm với nhau về những điều bí ẩn.

"Họ đang nhìn chúng ta..." Hyunjin nói, giọng cậu run nhẹ.

Stray Kids tiếp tục di chuyển trong sự im lặng. Hành lang dường như kéo dài vô tận, những bức tranh treo trên tường càng lúc càng trở nên kỳ dị. Hyunjin không ngừng liếc nhìn chúng, cố gắng nắm bắt bất kỳ manh mối nào có thể giúp họ an toàn vượt qua nơi này.

Khi nhóm tiến gần hơn đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dọc hành lang bắt đầu nhấp nháy, tạo ra những khoảng tối đột ngột khiến mọi người càng thêm cảnh giác. Mỗi lần đèn tắt, họ cảm thấy như có điều gì đó đang theo dõi họ từ bóng tối, dường như những cánh cửa đang hé mở và có con mắt đang quan sát họ.

Hyunjin chậm bước lại khi ánh đèn pin của cậu quét qua một bức tranh gần đó. Đây không phải là bức tranh cổ điển như trước mà là một tác phẩm trừu tượng, với những hình dạng xoắn xuýt và đường nét khó hiểu. Các mảng màu sắc đan xen lẫn lộn, tạo nên cảm giác như mọi thứ trong tranh đều đang chuyển động, hòa quyện vào nhau trong một điệu nhảy không thể xác định. Cậu đứng im, ánh mắt dán chặt vào một góc nhỏ của bức tranh. Có điều gì đó khác thường. Một chi tiết nhỏ, khó nhận ra nếu không chú ý kỹ, như thể bức tranh đang giấu giếm điều gì đó. Hyunjin nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào góc đó, và nhận ra nó khác biệt so với phần còn lại. Những đường nét vẽ ở góc đó dường như không khớp với phần còn lại của tranh.

Hyunjin bước đến gần hơn, không kiềm chế được sự tò mò. Cậu thận lấy con dao nhỏ, chọc vào góc tranh. Ngón tay cậu chạm vào một khoảng trống bên trong và rồi, cậu chạm vào thứ gì đó rắn và lạnh. Hyunjin nhẹ nhàng kéo tay ra, và trong tay cậu là một chiếc chìa khóa kim loại cũ kỹ, bề mặt phủ một lớp gỉ mỏng.

"Hyunjin, em làm gì vậy?" Lee Know hỏi, giọng có chút căng thẳng khi thấy cậu dừng lại đột ngột.

Hyunjin giơ chiếc chìa khóa lên, mắt vẫn không rời khỏi bức tranh. "Em tìm thấy cái này trong tranh," cậu nói, giọng ngạc nhiên.

Mọi người cũng ngạc nhiên không kém: "Giỏi lắm, Hyunjin à, cái này có thể là chìa khóa mở cánh cửa."

Hyunjin gật đầu, cất chiếc chìa khóa vào túi áo. Cậu có cảm giác những người trong bức tranh "Bữa ăn tối cuối cùng kia" vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Đi thôi." I.N nói. "Chúng ta vẫn phải tìm lối thoát."

Bất chợt, Lee Know giơ tay ra hiệu dừng lại. Phía trước, ngay bên cạnh cánh cửa cuối hành lang tầng năm, có một người bảo vệ khác đang đứng đó, lưng quay về phía họ. Khác với người bảo vệ trước, người này không mang theo đèn pin mà chỉ cầm một thanh gậy kim loại dài. Bang Chan đưa tay ra hiệu cho mọi người nấp vào một góc tối.

"Chờ đã, chúng ta cần kế hoạch," cậu thì thầm. "Nếu chúng ta lao vào ngay bây giờ, sẽ rất nguy hiểm." Bất kì ai sau khi chứng kiến vừa rồi sẽ không dại gì mà đối đầu trực tiếp với người bảo vệ đó.

"Chúng ta cần một cách để đánh lạc hướng người bảo vệ đó." Changbin nói "Hoặc ít nhất là tìm cách tránh hắn."

I.N, đột nhiên lên tiếng. "Em có ý này. Nếu chúng ta có thể tạo ra tiếng động ở phía khác của hành lang để thu hút sự chú ý của hắn, và sau đó húng ta có thể lẻn qua."

Seungmin gật đầu đồng tình. "Đúng. Chúng ta chỉ cần một thứ gì đó để ném, tạo ra tiếng động lớn đủ để khiến hắn quay đi."

Felix nhặt một cục đá vỡ dưới đất, dù sao thứ mà một khu bỏ hoang không thiếu nhất chính là đá và gạch vỡ. "Mình sẽ ném viên đá này vào chiếc bình đằng kia. Khi hắn mất tập trung và đi đến đó, chúng ta sẽ di chuyển."

Tất cả gật đầu đồng ý. Bang Chan ra hiệu cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Felix hít sâu một hơi, cẩn thận nhắm đến mục tiêu. Choang! Tiếng chiếc bình cổ rơi vỡ tan xuống sàn.

Người bảo vệ giật mình, lập tức quay đầu lại phía tiếng động. Khoảnh khắc đó đủ để Stray Kids nhanh chóng lẻn qua cánh cửa sau.

Tưởng rằng đã vượt qua ngay khoảnh khắc đó ánh đèn pin bỗng chiếu thẳng vào mặt họ. Người bảo vệ thình lình xuất hiện từ một góc khuất, với nụ cười lạnh lẽo.

"Ôi quý khách," hắn nói với giọng điệu mỉa mai, "các người ở lại quá giờ rồi."

To be continued~

_______

Lịch ra truyện tuần sau: sáng thứ 5, tối thứ 6, tối chủ nhật. Cảm ơn mọi người đã đón đọc ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top