Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Heart Broken Club {1.2}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xoa lòng bàn tay lại với nhau, anh nhìn mọi người, đặc biệt là Changbin và Felix để cả hai hiểu rằng thông báo này hướng về mình nhiều hơn những người khác. Sau cùng, anh hít một hơi.

"Anh sẽ bắt đầu... hm... anh đã chia tay một mối quan hệ kéo dài khoảng ba năm... đó là một mối quan hệ thực sự toxic và anh nhận thức được nó, nhưng mặc dù có nhiều chuyện xảy ra trong thời gian yêu nhau, anh vẫn chọn ở lại... rồi cô ấy đá đít anh vào đầu mùa hè, phải thừa nhận rằng anh vẫn không ngừng nghĩ về cô ấy, dù rõ ràng anh không nên như vậy".

"Biết là toxic mà vẫn lì à"? Seungmin hỏi.

"Ừ... giờ nhìn lại mới thấy điều đó thật ngớ ngẩn, chỉ tổ nhốt anh trong một vòng luẩn quẩn".

"Mối quan hệ đó toxic thế nào"? Felix nhẹ nhàng hỏi: "Nếu anh muốn nói thì cứ nói đi".

Chan liếm môi dưới, suy ngẫm về lời nói của mình.

"Cô ấy khá lăng nhăng, anh đã nhiều lần bắt quả tang cô ấy cặp kè với người khác, lần thì qua điện thoại, lần thì gặp trực tiếp. Thậm chí có lần anh còn bắt quả tang cô ấy trong căn hộ của anh, trên giường anh... với một thằng khác"...

Changbin và Jisung quay sang nhìn anh, rõ ràng là cả hai rất ngạc nhiên trước tin này. Chan chỉ đành nhăn mặt, anh chưa bao giờ kể với hai đứa em mình về chuyện này, một phần vì rõ ràng hai đứa nó không hề có thiện cảm với Mia vì cách cô đối xử với anh, phần vì chuyện đó đã xảy ra trong căn nhà chung của cả ba, chắc chắn cả Changbin và Jisung sẽ rất khó chịu.

Changbin định mở miệng nói gì đó nhưng Chan đã kịp liếc nhìn cậu, hàm ý muốn cậu khoan hẵng nói.

"Lần nào cô ấy cũng xin lỗi, cũng thề thốt đó sẽ là lần cuối cùng, và mỗi lần như vậy anh đều tha thứ cho cô ấy, cố thuyết phục bản thân mình rằng việc bỏ qua lần này là việc nên làm. Cuối cùng, cô ấy chỉ khiến anh phụ thuộc vào mình, khiến anh phải tin rằng mình không thể sống thiếu cô ấy bằng cách gán cho anh cảm giác tội lỗi. Rõ ràng kế hoạch của cô ấy đã thành công, vì đã ba tháng trôi qua mà anh vẫn không cảm thấy khá hơn dù chỉ một chút".

Anh ngước nhìn trần nhà, cố nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.

"Tuy nhiên, nếu anh có thể gửi gắm thêm điều gì tới tụi em, thì đó là đừng bao giờ nghĩ rằng mình là người có lỗi khi bị đối phương lừa dối, ngay cả khi người ấy nói với em điều ngược lại và cố gắng khiến em cảm thấy tội lỗi. Đó không bao giờ là lỗi của em, và người ấy của em đáng ra phải trả lời hoặc chịu trách nhiệm cho hành động của mình".

Anh im lặng một lúc vì mong có người tiếp tục, nhưng không ai dám lên tiếng.

"Tụi em có muốn anh chỉ ra ai không"? Chan nhẹ nhàng hỏi: "Anh có thể hiểu nếu mấy đứa không muốn độc thoại một mình, nhưng cũng nên nói một chút về lí do đã đưa mình đến đây chứ. Anh không thể giúp được gì khi một chút gợi ý cũng không có đâu, và hơn nữa, anh không thể giúp tụi em nếu chính bản thân tụi em không muốn được giúp đỡ".

Felix liếm môi trước khi nhanh chóng giơ tay lên để thu hút sự chú ý.

"Em- nó hơi phức tạp với em, vì... Changbin cũng ở đây".

"Chắc chắn sẽ phức tạp đối với cả hai". Chan trả lời: "Em không cần phải kể quá chi tiết".

"Hmm... tụi em đã yêu nhau khoảng một năm, tụi em cãi nhau rất nhiều, nên cũng chia tay rất nhiều, nhưng lần nào cũng quay lại với nhau".

Felix nhún vai, lảng tránh ánh nhìn của Changbin.

"Em nghĩ dần dần tụi em đã rơi vào một vòng tuần hoàn kỳ lạ, yêu nhau, cãi nhau, chia tay... và sau đó tụi em vượt qua giai đoạn kỳ lạ đó để quay lại với nhau... nhưng cuối cùng, em cảm thấy hai đứa em vẫn chưa từng một lần giải quyết được bất kì vấn đề nào là nguyên nhân cho những trận cãi vã trước giờ".

Chan gật đầu, quay sang Changbin.

"Có muốn nói thêm gì không Bin? "

"Felix đã nói hết rồi đấy, thật ra tụi em quay lại với nhau cũng chỉ vì thói quen và cảm giác thoải mái... tụi em hiểu nhau và hiểu rằng đối phương là người thế nào.Tụi em chỉ hy vọng điều này sẽ không xảy ra nữa".

Chan âm thầm ấn tượng bởi những gì anh nghe được, Changbin và Felix dường như đều đồng tình rằng giữa cả hai có khúc mắc về giao tiếp. Người anh lớn cảm thấy thật kỳ lạ khi hai đứa nó không tự nói chuyện để giải quyết vấn đề, nhưng một lần nữa, đó là vấn đề về giao tiếp.

Rõ ràng đó là lỗ hổng lớn nhất trong mối quan hệ này.

Chan cảm ơn vì cả hai đã phát biểu.

"Ai muốn tiếp tục"?

"Đây". Minho nói:"Nhưng tôi không nghĩ anh sẽ thích nó".

"Mọi người không ở đây để phán xét cậu". Chan nói: "Miễn là em không làm điều gì trái luật pháp... em vẫn ổn ở đây".

"Tôi có quan hệ tình cảm với một chàng trai trẻ trong vài tháng, chúng tôi đã quen nhau từ lâu vì chơi cùng một nhóm bạn thân... cậu ấy vừa đá tôi vài tuần trước, lấy lí do vì tôi quá ghen tuông".

"Được rồi... và cậu ở đây vì nghĩ rằng cậu ấy đã đúng sao"?

Minho nhún vai, tỏ vẻ khá quan tâm: "Có thể, hoặc có thể không... thành thật mà nói thì tôi đến đây chủ yếu vì tò mò, chứ tôi thì đã move on rồi".

"Được rồi... vậy Seungmin, đến lượt em".

"Vừa bị bồ đá được hai bữa rồi".

"Trông em không có vẻ như bị ảnh hưởng lắm"...

"Tụi này không hẹn hò, không đi ăn, đi chơi trong một thời gian dài nên cũng không có gì để lưu luyến".

Chan không thực sự mong đợi câu trả lời này: "Oh, được rồi. Vậy tại sao em lại đến đây? Chỉ vì tò mò thôi sao"?

"Ừ, em không thực sự cần được giúp đỡ".

"Được rồi".

Khi bắt đầu câu lạc bộ này, Chan chưa nghĩ đến việc mình sẽ phải đối mặt với những người không muốn được giúp đỡ, Seungmin rõ ràng đang thể hiện sự phủ nhận với tất cả những gợi ý từ anh. Cậu ấy trong lòng có lẽ rất căng thẳng dù bên ngoài vẫn tỏ vẽ thản nhiên, ngôn ngữ cơ thể của họ Kim ấy đã phản bội cậu khá nhiều. Chan nhận ra mình sẽ còn phải quan tâm đặc biệt tới Seungmin mới có thể giúp cậu cởi mở hơn.

"Ai muốn nói tiếp đây? Jisung thì sao"? Chan nhẹ nhàng hỏi.

Chàng thanh niên lắc đầu, Chan lại thở dài thất vọng, anh không muốn ép buộc Jisung vì anh biết nếu làm vậy thì mọi chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn, nhưng thật lòng, anh muốn kéo Jisung ra khỏi thế giới tĩnh mịch của nó.

"Vậy còn đến đây làm gì?" Minho đột nhiên hỏi: "Nếu không muốn nói chuyện thì vác xác đến đây làm gì"?

"Không phải chuyện của anh".

"Chắc chắn là phải có chuyện chứ, đã tới câu lạc bộ này thì cậu nhất định có vấn đề".

"Thằng này không có vấn đề"! Người nhỏ hơn hét lên khi đứng phắt dậy.

Chan dang tay giữa hai người để cắt ngang cuộc cự cãi: "Bình tĩnh nào... Jisung, đừng trút giận lên Minho".

"Em không có vấn đề gì hết... em ổn mà".

"Tất nhiên rồi Jisung, không ai nói gì em cả".

Cậu út ậm ừ khi bấm bụng ngồi xuống: "Em chỉ đến đây vì bị mua chuộc... chứ em đâu có muốn đến. "

"Changbin? Mày đã hứa gì với thằng bé"? Chan nghi ngờ hỏi.

"Cái đống lá còn thừa của anh ấy".

Chan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu trước khi trút bỏ mọi thứ, anh không nên tức giận, anh nên từ chối tham gia một cuộc cự cãi nữa chỉ vì số cần sa đáng giá một trăm đô la.

"Về đến căn nhà đi rồi tính".

Anh hắng giọng: "Còn ai nữa nhỉ? Jeongin, em có gì muốn kể cho bọn anh nghe không"?

Người trẻ nhất trong nhóm gần như muốn quỳ rạp trên ghế, rõ ràng vẫn còn do dự. Chan cố gắng dùng tay để trấn an cậu nhóc, nhưng họ Yang lại đột nhiên lùi ghế về phía sau.

"Đừng chạm vào em"!

Chan và những người khác trong phòng nhảy dựng lên trước tiếng hét đột ngột ấy của cậu. Anh lập tức rụt tay về.

"Lỗi anh, lỗi anh", anh vội xin lỗi: "Anh không biết"...

"Không, tại em hơi kích động... Em xin lỗi", cậu nhóc nhẹ giọng, tưởng chừng như nài nỉ.

Kéo ghế mình về chỗ cũ, cậu cẩn thận giữ khoảng cách với Chan và Minho, cũng như những người ngồi cạnh mình. Sự căng thẳng trong phòng giờ tựa như lưỡi dao làm người ta cảm thấy nặng nề. Jeongin cúi đầu, rõ ràng là rất xấu hổ và lo lắng.

"Không sao đâu, mọi chuyện ổn mà Jeongin, la hét chút cũng không sao, em chỉ cần đặt ra giới hạn của mình là được", Chan vụng về nói: "Không ai được chạm vào em trừ khi em cho phép, nhé"?

Cậu gật đầu, Chan lại chờ đợi, hy vọng bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cậu đã sẵn sàng nói chuyện.

"Uh... em đã từng có một mối quan hệ, nhưng giờ thì không còn nữa... tụi em quen nhau từ lúc học trung học, nhưng đã chia tay cách đây một thời gian"...

"Được rồi... em biết tại sao lại hai đứa lại chia tay không"?

"Tôi đoán nó cũng khá toxic". Một người trong số đó nói.

Tuy nhiên, cậu không nói gì nữa, để lại cho Chan những cảm giác hỗn độn trong lòng. Jeongin rõ ràng không thoải mái chút nào trong môi trường này. Anh thở dài, quay sang Hyunjin, người cuối cùng trong nhóm.

"Em đoán mình là người cuối cùng".

"Ừ"...

"Em từng có một mối quan hệ kéo dài sáu tháng, nhưng không công khai. C-Cô ấy không muốn vì nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng... lâu dần em thấy điều đó thật kỳ lạ nên bắt bắt đầu nài nỉ, cô ấy không chịu đựng được nữa và quyết định rời bỏ em".

Chan gật đầu lia lịa.

Hyunjin thích con gái sao? Nếu có một tin đồn gần như được xác minh bởi những người đã bị Hyunjin chinh phục trong trường, thì đó chính là cậu chỉ yêu đàn ông. Thật không may, Chan đã không bị lừa, nhưng anh vẫn quyết định sẽ không thắc mắc về nó ngay bây giờ. Hyunjin có vẻ không thoải mái khi nói về chuyện này trước mặt nhiều người.

Liếc qua đồng hồ, Chan quyết định hôm nay thế là đủ.

"Anh rất vui vì hôm nay mọi người đã bắt đầu cởi mở, anh nhận thấy có vài câu chuyện mà anh có thể cố gắng để giúp tụi em... trước khi giải tán, anh sẽ đưa tụi em số điện thoại của anh để đề phòng... nếu cần tư vấn thêm ở một môi trường riêng tư hơn, đừng ngại alo anh".

Anh nhanh chóng viết số điện thoại mình lên tấm bảng sau lưng trước khi chúc mọi người cuối ngày tốt lành.

Căn phòng dần vơi bớt người, chỉ còn lại Changbin, Jisung và anh.

"Được rồi", Chan nói: "Chúng ta về thôi".





























Jisung hít một hơi thật sâu, tận hưởng làn khói đi vào cơ thể mình, nó ngả người thêm chút, tự lưng chiếc ghế dài khi đưa cho Changbin một tẩu thuốc.

"Anh đéo thể tin được mày đã dùng tất cả cần sa của anh để dụ thằng bé đến câu lạc bộ", Chan nhổ ra.

"Hoặc là làm vậy, hoặc là nó sẽ không đến". Cậu đáp, cũng hít vào một hơi.

"Thôi được rồi, anh cứ giữ lại hàng của mình đi". Jisung cười nói: "Miễn là anh cho em chơi ké miễn phí".

"Anh có bao giờ lấy tiền mày". Chan đảo mắt nói.

Cả ba đang nằm trên đi văng, vài hộp thức ăn Nhật trống rỗng nằm rải rác dưới sàn. Chan hít vào hơi thuốc, anh đã chờ đợi điều này gần như cả ngày, để được cảm thấy sự lo lắng chảy ngược vào tâm trí, hoá thành thứ gì đó như tiếng vo ve dễ chịu.

"Mày có định đến câu lạc bộ nữa không"? Chan đột nhiên hỏi: "Ngay cả khi Felix cũng đến"?

"Em chưa biết nữa... em ấy trông như đến chỉ để mua vui, có lẽ ẻm chỉ muốn tham gia buổi họp đầu tiên rồi thôi".

"Ừ, chắc vậy".

"Thật kỳ lạ khi gặp lại Felix và nghe em ấy nói về tụi em một cách bình tĩnh đến vậy", Changbin rên rỉ: "Em vẫn rất đẹp".

"Lạc đề rồi mày".

Người kia gầm gừ, quay sang Chan để lấy thêm tẩu thuốc: "Vậy đổi chủ đề đi, Hwang Hyunjin của anh ấy".

"Hyunjin làm sao"?

"Mặt anh đỏ đéo khác gì quả cà chua khi tụi này vừa bước vào".

"Thì... em ấy xinh mà, còn hoạt bát nữa".

"Á à".

Chan khẽ càu nhàu: "Đừng 'á à' với anh, ai trong trường cũng biết với Hyunjin thì thở thôi cũng thành tán tỉnh. Với cả anh có cần nhắc tụi mày rằng hiện tại anh đang điều hành thể loại câu lạc bộ nào không? "

"Biết đâu mấy chuyện đau lòng sẽ kéo hai người đến gần nhau hơn"?

Người lớn hơn thở dài: "Anh không quan tâm đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới vào lúc này.

Changbin ậm ừ, để mặc Jisung nắm tóc mình.

"Em thậm chí còn không biết Hyunjin gần đây đã ở trong một mối quan hệ".

"Mày nghe ẻm nói phải không? Yêu đương thì giấu giếm, người kia cũng không muốn công khai".

"Xàm thật, em mà là cô gái kia thì công khai từ tám đời rồi, Hwang Hyunjin siêu nổi tiếng mà".

Với cái bĩu môi, chàng sinh viên tâm lý nói thẳng với Changbin rằng sự nổi tiếng không phải là tất cả trong cuộc sống, thậm chí nó có thể trở nên rất phiền phức vào tùy thời điểm. Hyunjin gần như không có sự riêng tư, mọi hành động của em đều có thể khởi nguồn cho bất kì tin đồn nào. Chan biết Hyunjin sẽ không chịu đựng được nếu ngày nào cũng phải sống như vậy.

Nhưng trên hết, điều khiến anh lo lắng là những hậu quả mà nó gây ra cho Hyunjin.

Anh đã nghe nhiều người nói về các mối quan hệ đồng giới của Hyunjin, nghe rằng em là bạn của Felix. Bấy nhiêu đó đã đủ manh mối để chỉ ra rằng em có thể tự do nói về xu hướng tính dục của mình, vậy mà trong cuộc họp chiều nay, Hyunjin vẫn tránh nhắc về vấn đề đó, đây là điều khiến Chan quan tâm nhất. Trong thâm tâm, anh hy vọng cậu bé sẽ nhắn tin cho mình, để anh có thể nói chuyện riêng với em.

Jisung ngân nga để thu hút sự chú ý của hai người anh lớn.

"Những gì Minho nói là thật sao"?...

"Nói gì"? Changbin hỏi.

"Em có vấn đề gì sao"?...

Người lớn hơn cúi xuống để nhận cú đấm vào bả vai từ cậu nhóc cùng nhà. Không còn cần sa kiến nó bắt đầu chán nản.

"Tất nhiên là không rồi Sungie".

"Nhưng... đó cũng là điều Jooyoung đã nói khi-"...

Chàng sinh viên ngành thể dục thể thao quay sang nó, nắm lấy tay người nhỏ hơn.

"Jooyoung là một thằng khốn không xứng với em, hiểu chưa"?

"Bin nói đúng đó, em không có vấn đề gì đâu... thật ngớ ngẩn nếu em cứ nghĩ rằng ai cũng có tính khí giống thằng đó".

Jisung chui sâu hơn vào đệm, cắn chặt môi.

Jisung và Jooyoung đã hẹn hò được vài tháng, hai người gặp nhau tại một bữa tiệc của hội anh em, nơi mà Jisung đã đến vì bị Changbin kéo theo. Hai người ngay lập tức làm quen và nhanh chóng bước vào mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu Jisung là kiểu người sống nội tâm thì Jooyoung lại hoàn toàn ngược lại, hắn ta ồn ào, yêu thích việc khám phá thế giới và thu hút sự chú ý từ mọi người.

Vấn đề nhanh chóng bùng lên giữa cặp đôi, vì Jooyoung không thể nhìn ra bất cứ điểm chung nào ở Jisung giống hắn ta, trong khi hắn còn chưa từng thử tìm hiểu, việc hắn làm chỉ là đổ lỗi cho Jisung, gọi nó kẻ điên vì suốt ngày chỉ ở nhà, không có hứng thú với việc ra ngoài và tiệc tùng.

Sau đó, hắn ta nhấn chìm Jisung vào vũng bùn bằng cách nói với tất cả bạn bè rằng người yêu cũ của mình bị điên, tin đồn đã lan truyền không ít trong trường, điều này khiến Jisung quẫn trí. Một tuần sau khi chia tay, nó chỉ rời khỏi căn hộ khi có những tiết học thiết yếu, tránh tham gia các câu lạc bộ khác nhau và thậm chí không muốn ở lại trường để ăn trưa.

Đến giờ đã một tháng sau chia tay, tình trạng này đã được cải thiện đôi chút, những tin đồn về nó đã hạ nhiệt gần như đóng băng. Nhưng rõ ràng, những lời nói ấy đã tác động đến Jisung, rằng có gì đó không ổn đang diễn ra với nó.

"Jooyoung nó hướng ngoại, nó không thèm hiểu em thà ở nhà yên tĩnh còn hơn xách đít ra ngoài đâu. Đó là lỗi của nó, nó không chịu dành thời gian để tìm hiểu về em nên mới cho rằng em thích tiệc tùng".

Jisung ậm ừ, lắng nghe hai người anh cùng nhà của mình khuyên nhủ.

"Anh ước gì em sẽ tiếp tục đến câu lạc bộ đó Jisung". Chan nhẹ nhàng nói: "Anh nghĩ nếu em kể với người khác về chuyện đó, ai cũng sẽ nói với em những điều như tụi anh đã nói".

"Em không biết nữa... đông người quá"...

"Lần sau có thể sẽ vắng hơn", Changbin nói: "Anh không chắc liệu Minho, Seungmin và Felix có trở lại hay không"...

"Rồi sẽ biết thôi".

Người lớn hơn nhìn vào cả hai một lúc, hy vọng mình có thể giúp đỡ tụi nó.
























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top