Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời: Hôm qua em Erica bảo mong fic, nên hôm nay mình viết chap mới đây ~

---

1.

Suốt hai mươi hai năm cuộc đời, Santa chưa từng tin vào định mệnh. Dù rằng các học giả tài năng của thời đại đều đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của tơ hồng định mệnh, của sự sắp xếp gán vào cuộc đời ai đó trong hơn bảy trăm triệu người trên thế giới này, Santa vẫn không thể thuyết phục mình tin rằng, thật sự có một ai đó trên kia đủ sáng suốt nhìn thấu hết thảy tâm hồn và chọn ra ai sẽ thuộc về ai. Định mệnh mà người ta vẫn hay ca ngợi kia với cậu dường như là một sự trừng phạt hơn là đặc ân cho một phần mười dân số địa cầu. Thay vì đợi một thế lực vô hình nào đó kéo một người xa lạ nhảy bổ vào cuộc đời, Santa sẽ chọn tự mình tìm kiếm tình yêu, tự mình tìm kiếm, thấu hiểu và yêu thương một người. Cùng người ấy vui vẻ từng ngày, cùng người ấy giận hờn vu vơ, rồi lại cùng trở về bên nhau, vì tình yêu chứ không phải vì họ đã được quy định là thế và rằng sẽ chẳng còn ai tốt hơn trong cuộc đời này. Với Santa, ở bên định mệnh - người được cho là mảnh ghép hoàn hảo trong đời - chẳng đáng được gọi là tình yêu. Tình yêu phải là một thứ vĩ đại hơn, là việc dù biết người kia có thể chẳng phải hoàn hảo nhất, nhưng ta vẫn yêu, vẫn đi, và vẫn quay về. Như cái cách mà cha mẹ cậu đã ở bên nhau. Như cái cách mà cậu và Rikimaru đang ở bên nhau.

Lúc mới gặp nhau, Santa chưa từng nghĩ rồi mình sẽ yêu Rikimaru nhiều như vậy. Họ bắt đầu chẳng mấy thân thiết, cùng lắm chỉ như đồng nghiệp vô tình được sắp xếp vào tour diễn lớn của Taemin. Lúc đó cậu biết Rikimaru là tiền bối đồng hương trong đoàn, nhưng cũng không mấy mặn mà làm quen. Thậm chí đến khi cùng vào dự án Warps Up, cậu vẫn nhiều lúc cãi nhau với Rikimaru, chủ yếu vì tranh cãi trong việc xây dựng vũ đạo. Phải đến khi cả nhóm sắp tung ra bài hát ra mắt, nên cùng hẹn nhau đi ăn khuya ở một quán xiên nhỏ ven đường, họ mới lần đầu tiên tìm hiểu về nhau ở góc độ ngoài-công-việc nhờ trò Never Have I Ever mà Minh Quân nằng nặc bắt cả nhóm phải chơi. Hỏi nhau toàn những câu ngốc nghếch, khiến họ vừa tự hỏi vừa tự cười nắc nẻ không thôi. Santa vô tình nhìn sang thì thấy vị đại thần vũ đạo giả ngầu mấy tháng nay đang cười đến rụt cả vai, mắt cong thành vầng trăng nhỏ, theo rãnh mắt cười kéo xuống gò má trắng xanh. Giữa ánh đèn nhập nhoạng lúc 1 giờ đêm, xuyên qua màn khói từ bếp than nướng, Santa chợt thấy dường như điều đẹp đẽ nhất trên đời này dường như chỉ có vậy.

Từ lần đó, cậu bắt đầu từng bước từng bước tiến vào thế giới của Rikimaru. Trở thành bạn tâm giao trong vũ đạo, em trai nhỏ trong đời sống, bạn cùng nuôi thú cưng, rồi dần dà trở thành... người yêu. Cậu đã từng nghĩ, chắc hẳn cậu và Riki-kun đã nằm ngoài danh sách bảy trăm triệu người mang gánh nặng định mệnh kia, bởi vì nếu có thật một định mệnh dành cho ai trong hai người, thì hẳn phải là người kia. Rikimaru từng bảo rằng, anh hay mơ về một định mệnh cùng yêu vũ đạo, yêu sân khấu như anh, và cả hai sẽ cùng nhau nhảy dưới bình minh, dưới hoàng hôn và suốt những đêm dài không còn cô đơn nữa. Santa chưa từng tin vào định mệnh, nhưng khoảnh khắc khi nghe Rikimaru nói, cậu bất chợt ước ao, thật tốt nếu chính mình sẽ trở thành định mệnh của Rikimaru trong cuộc đời này. Thật tốt nếu sợi tơ hồng xuất hiện ngay giây phút này đây, để buộc chặt cậu và Riki-kun với nhau như một phần không thể thiếu giữa hàng tỉ người mênh mông.

Santa nhớ mãi buổi chiều một năm trước, khi sợi chỉ đỏ xuất hiện trên tay của Rikimaru. Cậu không thể thấy tơ hồng bởi vì ngoài hai nửa định mệnh, sẽ chẳng ai có thể thấy được chỉ đỏ gắn hai đầu tri kỉ. Sợi dây đỏ tàng hình trước mắt cậu, nhưng lại là bằng chứng chói mắt mà tạo hóa trêu ngươi Santa, rằng có ai tốt hơn cậu ở ngoài kia chờ đợi Rikimaru. Có một ngày, anh sẽ theo sợi dây đỏ, đi về một nơi không còn cậu nữa. Như thể anh là ngôi sao băng sẽ vươn mình quá vũ trụ tối đen để tìm thấy tiểu hành tinh mình thuộc về, còn cậu chỉ là một hạt bụi sao nhỏ bé, trôi dạt trong khoảng không và chẳng thể làm gì khác là nhìn ánh lửa rực rỡ bay đi, bay mãi rồi đến tận một thiên hà xa xôi.

Lãng Di từng bảo cậu, nhưng Rikimaru yêu em mà, khi cậu vô tình bộc bạch với anh trong một đêm chỉ có hai người đi uống rượu. Santa khẽ đung đưa ly rượu vàng cam trong tay, nhìn bóng mình loang lổ bên trên lớn thủy tinh dày. Em không biết, Lãng Di à, em không biết. Santa nghe mình trả lời mà lòng trống hoác, bởi chính cậu cũng không tự tin vào tình yêu này. Cậu biết Rikimaru yêu cậu, nhưng thảng hoặc cậu tự hỏi, liệu tình yêu của anh có đủ nhiều như cách Santa yêu anh? Người cậu yêu là một kẻ khờ mơ mộng, luôn hy vọng sẽ có định mệnh của mình nằm đâu đó giữa mênh mông bảy tỉ người. Anh có hẳn những tưởng tượng về người ở đầu kia dây tơ hồng, người cùng anh chinh phục sân khấu và ánh hào quang. Nhiều lúc Santa tự hỏi, rốt cục rằng Riki-kun yêu cậu, hay anh yêu hình bóng anh vẽ ra về người phía bên kia dây tơ hồng, mà vô tình sao, Santa lại vô tình trùng khớp? Và giờ khi thật sự có ai đó được sắp xếp với anh trong đời này, liệu Riki có rời đi? Bỏ lại cậu với một vũ trụ chỉ còn bóng tối và hàng trăm triệu năm trôi cô độc tìm kiếm bụi sao.

2.

"Này Santa, em thất thần gì vậy?"

Rikimaru huơ huơ tay trái trước mặt cậu, ánh mắt tròn xoe như đang tự hỏi tại sao cậu lại đứng bần thần ở giữa trung tâm thương mại đông đúc này. Hai người đang sắm sửa chuẩn bị cho Chuang 2021, chỉ còn 1 tuần nữa đã chính thức bay rồi. Cả ngày hôm nay họ vừa mua giày, lại vừa mua quần áo phụ kiện, Rikimaru hết xà vào gian này lại đậu vào quầy kia, đi đến đâu cũng chọn lựa một lúc lâu, rồi cần món này món kia quay qua hỏi cậu "Em thích không Santa?", lăng xăng như một chú chim nhỏ.

Gần đây tâm trạng Rikimaru rất tốt, Santa có thể nhìn thấy trong anh rộn ràng một niềm vui. Cả hai người đều không nhịn được phấn khích với cơ hội sang Trung, cùng Kazuma, cùng Mika, tìm kiếm cho nhau thêm một cơ hội tỏa sáng dưới ánh đèn màu. Chuyến đi này như một lần đánh cược, cược cho ước mơ, cho tương lai, cho hoài bão của hai người. Và cược cho tình yêu này nữa. Cậu nhớ mình đã nói với Lãng Di như vậy vào đêm đó. Mang Rikimaru đi đến một phương trời mới, nghĩa là chấp nhận với rủi ro đẩy anh ấy xa khỏi em, và có thể là gần một bước đến định mệnh ở ngoài kia.

"Nhưng đó là ước mơ của Riki và của cậu nữa".

Santa này, cậu không thể vì một nỗi sợ, mà từ bỏ cơ hội của cả hai người. Lãng Di buông ly xuống, lại dường như nặng lòng gì đó mà khẽ thở dài. Bên chiến lược nghệ sĩ đã liên hệ với Riki-kun. Nhưng anh ấy không chủ động mở lời đến Chuang, vì anh ấy biết cậu đang lo sợ.

Santa này, đừng để đây trở thành hối tiếc của cả hai người, được không?

"Em lại bay đi đâu nữa rồi Santa"

Rikimaru bĩu bĩu môi nhìn cậu, dường như mèo con bắt đầu giận dỗi vì hồn cậu bay đi đó đi đây tận hai lần trong buổi hôm nay. Santa đưa tay véo nhẹ lên má anh, đáp lại là một Rikimaru dường như sắp dỗi thật mà nghiêm nghị liếc cậu. Lúc này Santa mới kéo anh vào lòng, chỉnh cho anh mấy lọn tóc chỉa ra dưới lớp mũ beanie xám, rồi kéo anh đến một quầy phụ kiện nhỏ, nơi cậu đặt sẵn món quà tặng Rikimaru trước ngày khởi hành.

Lớp đá mát lạnh trên đầu ngón tay cậu trước khi được cậu đẩy vào ngón áp út trên bàn tay Rikimaru. Màu đỏ tươi rực rỡ của ngọc quấn một vòng từ kẽ tay bên này đến kẽ tay bên kia, đúng ngay vị trí của sợi tơ hồng mà Santa chẳng thể nhìn thấy. Cậu thả chiếc còn lại vào tay Riki, để anh mang lên cho mình. Màu mã não lên tay Santa hơi nâu, nhưng lại xứng đôi vô cùng khi cậu lồng bàn tay của hai người vào nhau, để cặp nhẫn đôi sáng lấp lánh. Nhẫn được cạu đặt làm đặc biệt cho ngón áp út, màu đỏ tươi, vừa vặn thay thế vị trí của dây tơ hồng trên bàn tay người ấy. Nhân lúc nhân viên bán hàng quay vào quầy, Santa còn lén lút kéo tay Riki lên, đặt xuống một nụ hôn. Nụ hôn như con dấu, đóng lên trên điều ước mà Santa tự thì thầm.

Riki-kun, luôn ở lại với em, được không?

. TBC .

Nghỉ lễ tôi ngồi gõ một lèo 3 chương, chắc đủ hàng đăng mỗi một ngày lễ một chương luôn á các cô ơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top