Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Nai con chạy loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên Thắng vừa đến, Lâm Kỳ liền vội vàng tố cáo: "Anh Thắng mau nhìn Vương Nhất Bác kìa, anh ấy không những bỏ bê công việc mà còn đăng Weibo tố cáo với fan rằng tất cả đều là lỗi của Trì Tinh đấy!"

Vương Nhất Bác thấy cô nói linh tinh thì nhíu mày, hơi nghiêng người nói: "Ý này không tồi!"

Nói xong thì vươn tay định cầm điện thoại.

Liên Thắng tức giận, tiện tay cầm gối ôm trên mặt bàn đập vào ngực anh: "Thần kinh à? Chuyện lần trước tôi đã đồng ý với cậu rồi, có thể an phận một chút, đừng có gây sự nữa được không?"

Vương Nhất Bác bắt lấy gối ôm, vừa chậm rãi cầm bút để ký tên, vừa nói: "Để xem tâm trạng thế nào đã!"

Liên Thắng tức đến trợn trắng mắt, Lâm Kỳ giữ chặt anh ta: "Ơ? Chuyện lần trước là gì vậy?"

Anh ta sợ nếu mình nói ra lại càng cảm thấy áp lực, tức giận nói: "Chuyện người lớn, trẻ em không được xen vào!"

Lâm Kỳ: "..." Cô là trẻ em lúc nào?

Thấy anh ta đi, Lâm Kỳ lại đến gần Vương Nhất Bác, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Vương Nhất Bác mang vẻ mặt nghiêm túc: "Liên Thắng thấy cô ham ăn lười làm nên định sa thải, cuối cùng nhờ anh xin hộ nên anh ấy mới đành để cô ở lại."
"Cút!"

Nếu Lâm Kỳ không đi theo anh từ lâu thì chắc rằng đã bị mắc lừa rồi. Lúc vừa đến làm ở studio, Vương Nhất Bác đã không ít lần lừa cô, lúc đó Lâm Kỳ còn rất ngây thơ, tưởng Vương Nhất Bác là người tốt, còn Liên Thắng lại là đại ma đầu*, ngày nào cũng chân chó giúp Vương Nhất Bác làm việc. Lúc rảnh rỗi còn đăng Weibo khen anh là ông chủ tốt, bây giờ vẫn được fan hâm mộ dùng đem đi khoe.

Lúc này nghĩ lại thì... haha!

Ngón trỏ của Vương Nhất Bác để dọc trước đôi môi mỏng: "Kiếm chị dâu cho cô, giữ bí mật đấy!"

"Chị dâu?" Lâm Kỳ vừa định hét lên liền bị Vương Nhất Bác bịt kín miệng.

Vương Nhất Bác duỗi một ngón tay đẩy trán cô ra: "Trẻ em ra chỗ khác chơi!"

Lâm Kỳ biết tin liền khiếp sợ, lập tức nhắn tin Weibo cho bạn thân: "Giữ giúp tôi một chức trong công ty bà với, tôi cảm thấy ngày studio đóng cửa không xa nữa rồi!"

Cô lại nhìn Vương Nhất Bác vài lần, thầm nghĩ, chả trách gần đây Vương Nhất Bác càng ngày càng vô lại, thì ra là yêu rồi.

*

Lúc vào đoàn làm phim thì đã là nửa tháng sau, Vương Nhất Bác vừa đi công tác ở Australia về liền tham dự lễ khai máy. Trình Tiêu hiển nhiên cũng có mặt ở đây, cô nhìn Vương Nhất Bác phía trước, cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Trì Tinh bên cạnh còn khoa trương hơn, đội mũ, đeo kính râm núp trong góc sợ bị Vương Nhất Bác phát hiện.

Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn anh ta, chỉ nghe được tiếng Trì Tinh nói nhỏ: "Cô đừng nhìn tôi!"

"Hả?"

Anh ta dùng ngón trỏ hơi gạt kính dâm xuống, lộ ra đôi mắt đẹp đẽ: "Tôi sợ cô bị tôi mê hoặc!"

Trình Tiêu: "..." Tuổi còn trẻ mà bệnh không nhẹ!

Thấy cô không nhìn mình nữa, Trì Tinh thở phào nhẹ nhõm, anh ta lại nhìn Vương Nhất Bác đang ở phía xa, thầm nghĩ, như vậy sẽ không bị tên đại dấm chua nào đó theo dõi rồi!

Buổi tối, trong phòng khách sạn mà đoàn làm phim phân chia, Trình Tiêu vừa ăn tối xong thì nghe thấy có tiếng chuông cửa bên ngoài, cô mở cửa ra thì thấy trợ lý Hiểu Lâm chuyển đồ đến cho mình.

Trình Tiêu nhận đồ, vừa định vào phòng thì thoáng thấy một cô gái mặc váy, mái tóc dài uốn xoăn đứng ở cửa phòng đối diện, Trình Tiêu nhận ra cô ấy là Minh Dĩ Hân, một minh tinh không mấy nổi tiếng trong giới giải trí, diễn vai chị dâu của nam chính trong bộ phim, giễu cợt đối thủ Vương Nhất Bác không ít.

Nhìn xa hơn nữa thì thấy, người đang đứng trước mặt cô ấy là Vương Nhất Bác.

Sao Vương Nhất Bác lại ở đối diện phòng mình? Hai người này đang làm gì vậy? Trong đầu Trình Tiêu nhanh chóng bị những vấn đề này chất đầy.

Có lẽ Minh Dĩ Hân đã nhìn ra nghi ngờ của cô.
"Tôi và Vương Nhất Bác đang định tập lời thoại" Cô nàng hơi vuốt mái tóc dài, nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, nói xong còn nhìn Vương Nhất Bác cười cười: "Đúng không?"

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, sau đó "Ừ" một tiếng.

Trình Tiêu gật đầu nhẹ, ánh mắt thoáng lướt qua hai người, trong lòng hơi khó chịu, cô đang định đóng cửa đi vào, bên tai liền truyền đến giọng nói lười biếng của Vương Nhất Bác, mang theo vài phần không vui khó phát hiện: "Vào cùng đi!"

"Hả? Tôi à?" Trình Tiêu ngây người: "Làm gì?"

"Tập lời thoại."

"..." Cô im lặng: "Hai người tập là được rồi mà!"

Vào tình cảnh này, ai cũng phát hiện ra Minh Dĩ Hân có hứng thú với Vương Nhất Bác, hai người cô nam quả nữ chung một phòng đương nhiên là hẹn hò rồi, cô là người ngoài đột nhiên chen vào thì sẽ ra sao? Chẳng lẽ định làm bóng đèn à?

Hẳn là không được đâu?

Trình Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn Minh Dĩ Hân, thấy người kia đang nhìn mình bằng ánh mắt có chút không vui và khó hiểu nhìn, thậm chí còn như muốn ăn thịt cô nhưng vẻ mặt vẫn khăng khăng giả bộ ung dung, hòa đồng. Trình Tiêu bỗng hiểu ra, nhất định là Vương Nhất Bác muốn chỉnh cô đây mà!

Cô xoay người đang định chuồn đi, Vương Nhất Bác lại nhếch môi nói: "Tôi mời em cùng tập lời thoại, em không vừa ý à?"

"Tôi..."

"Không đồng ý thì thôi, dù sao thì cũng có rất nhiều người sẵn lòng." Vương Nhất Bác hạ mắt, thờ ơ sửa lại ống tay áo: "Tưởng em kính nghiệp lắm, ai ngờ chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm."

"..." Trình Tiêu khóc không ra nước mắt, vốn dĩ Vương Nhất Bác chính là hồ ly xảo quyệt, lúc nào cũng khiến cô vô thức sa vào bẫy của anh, Trình Tiêu tuyệt vọng đành gật đầu: "Được thôi."

Trên mặt tỏ vẻ thấy chết cũng không sờn!

Người đàn ông thích thú thưởng thức biểu cảm của cô, khóe môi lặng lẽ mang theo ý cười.

Nói là tập lời thoại, thật ra cũng chẳng liên quan mấy đến Trình Tiêu, lời thoại của Minh Dĩ Hân và Vương Nhất Bác tương đối nhiều, còn cô chỉ có một đoạn ngắn mà thôi, Vương Nhất Bác cầm kịch bản nghiêm túc tập với Minh Dĩ Hân, Trình Tiêu bên cạnh nhìn một hồi liền bắt đầu buồn ngủ.

Thật nhàm chán, mà lơ đãng thì lại bất lịch sự!

Minh Dĩ Hân đã sớm tức đến hộc máu, thực ra cô nàng tìm Vương Nhất Bác không phải vì muốn tập lời thoại, nhưng không ngờ anh lại rất kính nghiệp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn là trạng thái làm việc như ngày thường.
Trước khi đến, thật ra cô nàng đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối rồi, không ít nữ minh tinh muốn vào phòng của Vương Nhất Bác, cho dù không phát sinh gì mà chỉ tạo scandal để hot thôi cũng được rồi, thế nhưng Vương Nhất Bác lại khá cẩn thận, cũng coi thường không muốn tạo scandal với người khác.

Trước khi Trình Tiêu xuất hiện, Vương Nhất Bác đứng ngăn cô ở cửa phòng, trên mặt lộ vẻ tươi cười lịch sự nhưng lại xa cách, một tay để trong túi quần, cả người đều mang vẻ vô lại, ai không biết còn tưởng rằng anh là playboy. Lúc nói chuyện còn đùa với cô, nhìn qua thì mọi thứ đều vô cùng bình thường.

Thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn không hề cho cô bước chân vào phòng anh, tựa như giữa căn phòng và hành lang là một khoảng cách không thể vượt qua.

Minh Dĩ Hân đang định từ bỏ, nhưng Trình Tiêu vừa xuất hiện thì Vương Nhất Bác liền lập tức đồng ý, còn chưa kịp vui mừng thì không ngờ Vương Nhất Bác lại gọi cả Trình Tiêu theo.

Cô nàng nhìn Trình Tiêu, giọng điệu đùa giỡn: "Trình Tiêu, cô có biết là có bao nhiêu người khao khát phòng của cô không?"

Trình Tiêu dụi dụi mắt, khó hiểu hỏi: "Khao khát phòng của tôi, vì sao?"

"Vì ở đối diện phòng của Vương Nhất Bác đó." Cô nàng bật cười.

Minh Dĩ Hân không tin đây chỉ là trùng hợp, cô nàng cảm thấy nhất định Trình Tiêu đã sử dụng thủ đoạn gì đó mới có thể ở đối diện phòng của Vương Nhất Bác, không ngờ Trình Tiêu chỉ ngáp một cái, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Tiếc thật, bây giờ phòng đã chia rồi, không thể đổi nữa."

Sao lần nào cô cũng ở đối diện phòng Vương Nhất Bác vậy? Trình Tiêu lòng đầy ai oán nghĩ.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác lập tức có chút bối rối, bàn tay cầm kịch bản siết chặt, anh nghiêm túc nhìn nét mặt Trình Tiêu, cô thật sự đang tiếc nuối, không hề giả bộ như không quan tâm.

Minh Dĩ Hân không ngờ đẳng cấp của Trình Tiêu lại cao như vậy: "Tất cả mọi người đều thích anh Vương, chẳng lẽ cô không thích sao?"

Trình Tiêu không biết việc người khác có thích Vương Nhất Bác hay không có liên quan gì đến việc mình thích Vương Nhất Bác hay không, cô hé miệng định phủ nhận thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác, tựa như anh đang sợ nghe được đáp án kia: "Tiếp tục tập lời thoại."
📷
📷
Trình Tiêu không nói gì nữa.

Trong phòng nhanh chóng trở lại không khí lúc làm việc, thật lâu sau, Trình Tiêu đã mơ mơ màng màng ngủ mà vẫn nguyền rủa Vương Nhất Bác trong mộng, thật nhàm chán, bao giờ mới có thể rời khỏi đây. Bọn họ hẹn hò thì cứ hẹn đi, sao lại lôi cả mình vào chứ?

Minh Dĩ Hân thấy Trình Tiêu đã nhắm mắt lại, liền vươn tay lay cô dậy: "Đã muộn rồi, cô về phòng trước đi!"

Cô nàng nghĩ việc chỉ cần Trình Tiêu về phòng thì mình sẽ có cơ hội ở cùng Vương Nhất Bác, không ngờ Vương Nhất Bác lại bỏ kịch bản xuống, lạnh nhạt ngầm ra lệnh đuổi khách: "Muộn vậy rồi, Minh tiểu thư nên về phòng đi."

Minh Dĩ Hân mở to mắt, ngón tay chỉ chỉ sống mũi, khó hiểu hỏi: "Tôi á?"

"Không phải à?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu, lộ ra nốt ruồi nhỏ gợi cảm trên cổ.

Minh Dĩ Hân vẫn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông đối diện lại có vẻ không dễ nói chuyện như lúc đầu, ánh mắt tựa như không chút biến hóa, nhưng lại khiến người khác không dám nói từ "Không".

Minh Dĩ Hân liếc nhìn Trình Tiêu một lúc, không cam lòng nhưng cũng đành phải trở về phòng của mình.

Trình Tiêu vẫn còn mơ màng, đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện trong phòng chỉ còn lại mỗi cô và Vương Nhất Bác, không biết Minh Dĩ Hân đã đi từ lúc nào, cô cũng đứng dậy chuẩn bị về phòng thì thấy Vương Nhất Bác bước đến chỗ mình: "Có biết vì sao cô ấy đến phòng anh không?"

"Không phải để tập lời thoại sao?" Nhân tiện còn hẹn hò nữa.

Trình Tiêu bị hai kẻ kính nghiệp này làm cho bội phục, tập lời thoại mà lại lâu như vậy, trên mặt cô gái mang theo vài tia không vui, tức giận nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thấy vậy, anh hơi híp mắt, lại tiến vài bước đến chỗ cô, giọng nói khàn khàn: "Em có biết nếu hôm nay em không xuất hiện thì sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Trình Tiêu lùi về sau một bước: "Xảy... xảy ra chuyện gì?"

Vương Nhất Bác vây cô trong góc, Trình Tiêu trừng mắt nhìn anh, hai tay chống lên lồng ngực anh, nhưng vẫn không ngăn được hormone phát ra từ cơ thể người đàn ông, tim không ngừng đập kịch liệt, ngay cả trong hơi thở cũng đều là mùi hương của Vương Nhất Bác.

Tựa như còn mang theo cả mùi nước hoa nhàn nhạt dễ chịu, cô nghĩ đến xuất thần.

Trình Tiêu nuốt nước miếng, vừa ngẩng đầu, một đôi môi mềm mại gợi cảm chậm rãi tiến lại gần, tựa như chỉ một giây sau sẽ chạm vào môi cô, nai con trong lồng ngực nhanh chóng vọt chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top