Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Chụp ảnh tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tiêu ngẩn người, các người có thể có chút tố chất của fan được không, đừng gọi chị dâu linh tinh.    Vương Nhất Bác rõ ràng đã bị hai tiếng "chị dâu" lấy lòng: "Qua đây, tôi chụp cùng bạn."   

Khu bình luận ầm ĩ:   

【 Vương Nhất Bác lại bắt đầu cợt nhả rồi! Vừa nói không thể chụp ảnh chung cơ mà? Sao mới gọi tiếng chị dâu mà đã có thể chụp rồi? 】    【 Thứ tình yêu ngọt ngào chết tiệt này, Vương Nhất Bác tỉnh ghê cơ. 】    【Trình Tiêu hôm nay y chang lần trước ở sân bay, lòng ham sống như sắp tràn ra khỏi màn hình vậy.】    【 Fan từ đâu chui ra mà tùy tiện gọi chị dâu vậy? Đây là chương trình! Chương trình đấy! Vương Nhất Bác tùy tiện nói thôi mà mấy người cũng tưởng thật à!】   
【 Tôi thấy Vương Nhất Bác cố ý làm nóng couple thì có, buồn nôn. 】    【 Cút đi, Vương Nhất Bác từ lúc ra mắt đến nay tung scandal mấy lần? 】    【 Vương Nhất Bác không tung scandal với người khác mà chỉtung scandal với Trình Tiêu, rất ngọt nha. 】
📷
Fan đang thất vọng ánh mắt bỗng sáng lên: "Thật sao? A a a cảm ơn chị dâu."   

Trình Tiêu: "..."   

Vương Nhất Bác chụp cùng cô ấy xong còn thân thiết hỏi: "Có cần kí tên không?"   

Fan tiếp xúc với Vương Nhất Bác ở khoảng cách gần như vậy đã sắp phát điên rồi, cô nàng gật đầu như gà mổ thóc, rất có mắt nhìn mà nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn chị dâu." 

  "..."   

Trình Tiêu hoàn toàn không thiết sống nữa, nhà này từ idol đến fan đều không phải người bình thường mà.   

Âm thanh huyên náo xung quanh ngày càng lớn, Trình Tiêu nhớ đến cảnh tượng zombie vây quanh sân bay ngày đó thì nuốt nước bọt, Vương Nhất Bác dắt tay cô: "Đi vào thôi."   

Lòng bàn tay Trình Tiêu như bị bỏng, cô ngẩng đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện sự chú ý của đối phương vốn dĩ không đặt lên tay, có lẽ là hành động trong vô thức thôi, Trình Tiêu suy đoán.   

Cô cúi đầu theo Vương Nhất Bác đi vào, tổ chương trình mời bảo vệ đến duy trì trật tự, không cho fan vào bên trong, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, Trình Tiêu bỗng cảm thấy không được tự nhiên bèn chậm rãi rút bàn tay đang đặt trong lòng bàn tay ấm áp của anh ra.   

Vương Nhất Bác hơi cong ngón tay, trong mắt như có gì thoáng qua, anh dựa vào lợi thế thân hình cao của mình mà vò tóc Trình Tiêu: "Sang bên kia chụp."   

Trình Tiêu bất mãn ngước lên nhìn anh, thầm vẽ vòng tròn trong lòng [1], cô đang đi theo Vương Nhất Bác bỗng sợ hãi lùi về sau một bước: "Đó là gì vậy?"   

[1] Thể hiện sự tức giận, bất mãn với ai đó.  

Nhìn từ xa trông giống như nhảy bungee [2], không phải là chơi trò này đấy chứ? Trình Tiêu nuốt nước bọt, lại lùi về sau một bước nữa. 

[2] nhảy bungee: người chơi được buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống từ một độ cao lớn.

"Cầu kính, có thể ngắm toàn cảnh Hoài Thành."   

Nhìn từ dưới lên giống như bao quanh bờ vực, hơn nữa dưới chân còn là kính trong suốt, Trình Tiêu nắm ống tay áo Vương Nhất Bác, hai chân run rẩy không chịu tiến lên, cô kiên quyết lắc đầu: "Tôi không đi đâu."   

Vương Nhất Bác gạt tay cô ra, như cười như không mà quan sát cô từ trên xuống dưới: "À, thì ra là sợ độ cao."   

Ặc, bị xem thường rồi.   

Trình Tiêu quay mặt đi: "Anh đừng có dùng phép khích tướng, tôi không để mình bị xoay vòng vòng đâu."  

Hai tay Vương Nhất Bác đặt sau lưng, áo Tiêu mi trắng rộng rãi mặc trên người, ý cười trên khóe miệng anh càng đậm: "Đi qua còn chưa hết 3 phút, khó vậy sao? Đến mức dù chết cũng không đổi ý thế này?"   

Cô vừa run chân vừa nói: "Không khó."

Vương Nhất Bác buông hai tay xuống, chân dài thẳng tắp tiến lên phía trước hai bước, Trình Tiêu đột nhiên gọi anh lại: "Đi đâu vậy?"   

Anh nhếch lông mày: "Tôi không nhát gan như em đâu."   

Trình Tiêu cắn môi, lén lườm anh vài cái rồi run rẩy đuổi theo.   

Nhân viên công tác trang bị cẩn thận cho họ, Trình Tiêu không dám nhìn xuống dưới, híp mắt cầm dây thừng từ từ bước về phía trước. Vương Nhất Bác thì gan dạ hơn, trên tay anh còn cầm gậy chụp ảnh, quay đầu lại thấy Trình Tiêu đang không dám ngó nghiêng lung tung thì không nhịn được liền bật cười.   

"Đến thì cũng đến rồi, không ngắm cảnh mà cứ đi như thế à?"   

Mặc dù Vương Nhất Bác nói vậy, Trình Tiêu vẫn không dám cúi đầu nhìn xuống.   

"Dây giày của em tung rồi kìa."   

"Anh đừng lừa tôi." Cô vừa nói vừa cúi đầu nhìn dây giày của mình xem có bị tung hay không, không cẩn thận liền nhìn thấy cảnh bên dưới, bỗng có cảm giác như sắp bị rơi xuống, mặt Trình Tiêu nhăn lại thành một nắm, hét to rồi vội vàng quay mặt đi, vừa hay nhìn thấy Vương Nhất Bác giơ cán gậy lên chụp cả hai.   

"Anh làm gì đấy!" Trình Tiêu xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, mặt đỏ bừng lên: "Anh... Xóa đi."  

Vương Nhất Bác bước nhanh về phía trước: "Em đuổi kịp thì tôi sẽ xóa."   

Cô có thể đi trên đây là đã rất tốt rồi, sao có thể đuổi kịp đôi chân dài của Vương Nhất Bác chứ, Trình Tiêu kéo sợi dây thừng: "Anh đi chậm thôi."   

Vương Nhất Bác đã đi rất xa, anh đột nhiên dẫm lên tấm thép ở mép kính, tay kéo chặt dây thừng khiến cơ thể đổ về đằng sau, Trình Tiêu bị dọa đến nỗi hít một hơi khí lạnh, theo bản năng híp mắt lại không dám nhìn, một lúc lâu sau cô mới chậm rãi mở mắt, thấy Vương Nhất Bác bình yên vô sự đứng tại chỗ mới thở dài một hơi, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đập nhanh như cũ: "Anh không thể đi đứng cẩn thận sao?"   

Vương Nhất Bác không cảm thấy gì: "Em cũng thử xem sao?"   

Trình Tiêu: "..."   

Mặt cô tỏ vẻ “tôi không muốn nói chuyện với anh”.   

"Em ngắm cảnh xung quanh đi chứ." Vương Nhất Bác dừng bước: "Đừng nhìn xuống dưới."   

Trình Tiêu nghe anh nói vậy liền bị lay động, cẩn thận nghiêng đầu quan sát phong cảnh xung quanh, nhà cao tầng mọc sát nhau, phồn hoa mà lại rung động, cô vốn đang sợ hãi trên mặt dần hiện lên tia kinh ngạc và vui mừng, tựa như một bức tranh đen trắng đột nhiên được tô thêm màu sắc tươi lệ, lại giống như một đêm gió xuân thổi qua làm đung đưa những nụ hoa lê đang nở rộ trên cành cây.
Cảnh nào đẹp hơn được người?   

Vương Nhất Bác nhìn đến say mê, khóe miệng khẽ cong: "Đồ nhát gan, đi thôi."   

"Này..."   

Trình Tiêu lấy lại tinh thần, nhanh chóng nắm chặt dây thừng bước về phía trước, bởi vì quá vội và sợ hãi, lúc đến cuối cầu chân lại đột nhiên run lên, cô giơ tay định vịn vào bức tường bên cạnh thì đột nhiên ngã vào một lồng ngực ấm áp.    Hai tay Trình Tiêu vừa vặn đặt lên cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông, có thể lờ mờ cảm nhận được hình dáng bắp thịt dưới lớp áo, mặt cô dán lên lồng ngực của anh, nhất thời hô hấp có chút khó khăn.   

May mà Vương Nhất Bác nhanh chóng buông tay ra, cổ họng anh phát ra tiếng cười nhẹ, xem ảnh trong điện thoại di động: "Gửi tấm này cho bọn họ chọn vậy."   

Thật quá đáng, Trình Tiêu bình thường vô cùng chú trọng hình tượng không thể bình tĩnh được: "Tấm này không đẹp, đổi tấm khác đi."   

Vương Nhất Bác nhìn thế nào cũng thấy hài lòng, ngước đôi mắt nhuộm ba phần hung hăng càn quấy, ngạo mạn nói: "Không đổi."   

Trình Tiêu tức giận nhìn anh, kiễng chân định với lấy điện thoại trong tay Vương Nhất Bác, nhưng khổ nỗi là Vương Nhất Bác cao hơn cô rất nhiều, cô nhảy thế nào cũng không lấy được điện thoại anh cố tình giơ lên cao. Một bên khóe môi Vương Nhất Bác cong lên, từ trên cao đắc ý nhìn xuống cô.    Cao thì giỏi lắm à?   

Trình Tiêu giống như chú thỏ dựng lông, hung hăng giẫm lên chân anh, Vương Nhất Bác hít một hơi khí lạnh, nhất thời không để ý liền bị cô cướp điện thoại. Đến khi anh lấy lại tinh thần thì kẻ chiến thắng kia đã sớm chạy xa rồi, Trình Tiêu giơ tay quơ quơ điện thoại trước mặt anh, mặt đầy đắc ý. Vương Nhất Bác hoàn toàn sa vào trong biểu cảm của cô, không chút bối rối vì bị cướp điện thoại.    Rất nhanh Trình Tiêu đã hiểu vì sao, cô vốn không thể mở điện thoại của Vương Nhất Bác, Trình Tiêu đã thử tất cả dãy số mà mình có thể nghĩ ra nhưng vẫn không mở được, thân hình cao lớn chậm rãi đi đến phía sau nhẹ nhàng đoạt lấy điện thoại:"Định làm gì? Em tưởng điện thoại của tôi dễ mở khóa như của em chắc?"   

Vì cần phải chụp ảnh nên lúc ra ngoài tổ chương trình đã trả lại điện thoại cho họ, Trình Tiêu lấy điện thoại của mình ra: "Tôi không tin anh có thể mở khóa."

Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu: "Em chắc chắn muốn tôi thử sao?"   

Cô hất cằm ra hiệu cho anh thử. Vương Nhất Bác nhận lấy điện thoại, chỉ hai ba lần đã giải được mật khẩu, sau đó đặt điện thoại vào tay Trình Tiêu, lúc đi vạt áo còn bay theo gió, vẻ mặt thờ ơ, nhưng Trình Tiêu lại cảm thấy như cả người Vương Nhất Bác đều viết hai chữ trào phúng.  

Cô đứng im tại chỗ không dám tin.   

"???"   

【Sao Vương Nhất Bác lại biết mật khẩu điện thoại của Trình Tiêu? 】    【IQ cao nên đoán được thôi. 】    【 IQ của ông cao thì đoán được mật khẩu điện thoại của bạn bè à??? 】    【 Giữa họ mà không có gì thì tôi bổ sầu riêng bằng tay không! 】   
【 Tôi chép Tam Tự Kinh một trăm lần! 】   
【 Tôi chống đẩy một trăm lần! 】   

Khu bình luận dày đặc những lời bình luận...    Lúc này bỗng có người nói:   

【 Nếu giữa hai người họ không có gì thì tôi sẽ lập flag [3] cho tất cả mọi người phía trên! 】 
  【 Tôi nhận thua rồi, bà chị thật là độc ác. 】  
[3] Lập flag (的flag): lập ra kế hoạch cho bản thân hoặc người khác. Có thể hiểu ý của comment trên kia là nếu giữa hai người họ không có gì thì sẽ yêu cầu mấy người bên trên phải làm theo những gì mà bà chị này muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top