Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Truy cập website https://vnovel.net/ để tiếp tục đọc truyện hoàn toàn miễn phí!

Chương 2

Có một bộ phim truyền hình kỳ lạ.

Chưa ai từng xem qua, nhưng ai cũng biết về nó. Tuy quy tụ dàn diễn viên đình đám bao gồm cả Alpha, Beta, Omega, đạo diễn và biên kịch nổi tiếng đã từng tạo nên nhiều bộ phim thành công, nhưng tỷ lệ người xem của bộ phim này còn thấp hơn cả chương trình phát quốc ca. Bộ phim có đầy đủ các yếu tố kích thích từ giết người, bắt cóc rồi cả giam cầm, nhưng “Kẻ Điên” chỉ nhận được sự thờ ơ lạnh lùng của công chúng và cảnh báo từ Uỷ Ban Phát thanh Truyền hình..

Bộ phim đã lập kỷ lục đáng kinh ngạc với tỷ lệ người xem dưới 0% trên sóng truyền hình, và tôi là người duy nhất xem nó đến cuối. Ít nhất là trong số những người tôi biết không ai xem phim này cả.

“Chín giờ có cuộc họp với phòng Chiến lược Kinh doanh, buổi trưa có cuộc họp với Hội đồng Quản trị. Buổi chiều thì…”

“Hoãn bữa trưa đi.”

“Lịch trình đã bị hoãn một lần… Tôi hiểu rồi, thưa Giám đốc.”

Tuy nhiên bộ phim cũng cố gắng chạy theo xu hướng theo cách riêng của nó. Nhân vật chính Alpha có được tất cả mọi thứ, ngoại trừ cảm xúc. Hắn nhầm lẫn sự ám ảnh là tình yêu. Vì mắc chứng ghét Omega mà hắn liên tục bị ám ảnh với Beta, và rồi hắn gặp được Beta định mệnh của đời mình, nhận ra được tình yêu đích thực.... Một mối tình lãng mạn điển hình.

Nhưng bộ phim lại đi theo một hướng hơi mơ hồ. Chỉ là quan điểm cá nhân, nhưng tôi nghĩ lý do lớn nhấn khiến bộ phim thất bại là vì chuyện này.

Nhân vật chính Alpha quá hung dữ. Mức độ ám ảnh đơn phương của hắn ta đối với Beta quá đáng sợ, khiến người xem tự hỏi liệu đó có phải là tình yêu thực sự hay không. Thiết lập nhân vật này hoàn toàn phù hợp với tiêu đề của bộ phim - “Kẻ Điên”. Do đó dẫn đến việc các cảnh quay kích thích quá mức liên tục xuất hiện trong phim. Đó là sai lầm lớn nhất, tôi nghĩ vậy.

“Trưa nay hẹn Tae Hyun đến. Chúng ta phải ăn cùng nhau.”

“…Là Dae Hyun, thưa Giám đốc.”

“Sao cũng được.”

Khoảng hai tuần đã trôi qua.

Lần đầu tiên tỉnh dậy ở nơi này, tôi cứ ngỡ như mình đang mơ. Nhưng khi nhìn thấy bối cảnh và những gương mặt quen thuộc, tôi nhận ra rằng mình đã xuyên không vào bộ phim thất bại đó. Chính xác hơn là vào phần mở đầu của bộ phim. Vừa kỳ diệu lại vừa đáng sợ.

Thức dậy và thấy mình ở một thế giới lạ như bước vào một chiều không gian khác. Nhưng tôi đã thích nghi dễ dàng hơn tôi nghĩ. Một phần là vì thế giới này có bối cảnh giống như thế giới mà tôi đã sống, và cũng nhờ việc tôi đã kiên nhẫn xem hết bộ phim nhàm chán đó. Quan trọng hơn là những thiết lập nhân vật của tôi cũng tràn ngập trong đầu như những ký ức đã qua bỗng chốc ùa về.

Người đàn ông đang mặc áo choàng tắm và uống cà phê ngồi trước mặt tôi chính là nhân vật chính Alpha của bộ phim đó. Ngoài đời hắn cũng là một diễn viên Alpha nổi tiếng nên lúc đầu tôi khá ngạc nhiên, nhưng tôi nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Với tôi, hắn chỉ là một nhân vật trong phim, nhưng trong thế giới này, hắn là “kẻ điên” Yoon Tae-Oh thật sự. Với mọi người ngoại trừ tôi, thế giới này là thật.

Vì vậy tôi chấp nhận thôi. Còn biết làm gì nữa, mọi việc dù sao cũng đã xảy ra rồi. Việc thích nghi cũng không quá khó khăn. Thậm chí đó là một vai diễn mà tôi bắt buộc phải thích nghi.

“Hôm nay dùng cà vạt màu burgundy nhé, thưa Giám đốc?”

“Cứ làm đi.”

“Vậy tôi xin phép.”

Yoon Tae-Oh khẽ cúi người theo lời tôi nói. Khốn kiếp… Giá mà hắn cúi xuống thêm một chút nữa. Tên này chả ý thức được chiều cao bất thường của mình, báo hại tôi phải kiễng chân lên mới thắt được cà vạt cho hắn. Hắn không có tay chân à? Tại sao tôi phải thắt cà vạt cho hắn chứ?

“Cậu đang làm gì vậy, thư ký Kim?”

Khi đứng kiễng chân, tôi bị mất thăng bằng và vô tình đặt tay lên ngực Yoon Tae-Oh. Tôi hoảng hốt rút tay lại, nhưng giọng nói không hài lòng ngay lập tức vang lên từ trên đầu tôi.

“Xin lỗi, xin lỗi!”

Đây là một sai lầm. Việc sống sót trong công ty này mà không bị hắn chú ý vốn đã rất khó khăn rồi, giờ tôi lại mắc lỗi như vậy. Đối với người khác thì đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng với Yoon Tae-oh, người có tính cách khét tiếng nóng nảy, thì khác. Tùy thuộc vào tâm trạng của hắn mà một lỗi lầm nhỏ nhặt như thế này cũng có thể khiến tôi mất việc.

Tôi không nói quá đâu. Tuần trước, trước khi tôi kịp thích nghi với thế giới này thì một đồng nghiệp trong đội của tôi đã bị sa thải. Lý do là người đó đã không phát hiện ra vết xước nhỏ trên đôi giày của Yoon Tae-oh mà để hắn mang đôi giày đó ra ngoài. Cái tên thậm chí còn không biết tự tay thắt cà vạt này lại cực kỳ để ý đến những chuyện vặt vãnh như thế.

Có lẽ lần này sẽ đến lượt tôi, nghĩ đến đó thôi là tôi cảm thấy lạnh sống lưng rồi. Theo kịch bản gốc thì bây giờ vẫn chưa phải lúc, nhưng không ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra cả.

“Nhưng mà, thưa Giám đốc...”

“Chuyện gì?”

“Tôi không phải là thư ký Kim, tôi là thư ký Baek...”

Chết tiệt. Tôi chỉ muốn khâu miệng mình lại. Trong tình huống này thì tôi có là thư ký Kim hay gì đi nữa thì có khác gì đâu? Đó thậm chí còn không phải là tên thật của tôi.

“Được rồi, thư ký Baek. Thắt cà vạt đi, trễ rồi.”

“...Xin lỗi...”

May mắn thay, chắc vì hôm kia, Beta của hắn - Kim Dae-hyun, khá nghe lời nên tâm trạng của hắn hôm nay không quá tệ. Không chỉ không trách móc lỗi của tôi mà còn nhẹ nhàng bỏ qua nữa. Có lẽ do đây là một bộ phim tình cảm, nên Yoon Tae-oh khá chân thành trong tình yêu.

Dưới sự thúc giục của hắn, tay tôi nhanh chóng thắt xong chiếc cà vạt màu burgundy.

Nhưng... sao ngực hắn lại rắn chắc thế nhỉ...

Ngay khi xác định mình vẫn ổn, những suy nghĩ khác bắt đầu luẩn quẩn trong đầu tôi. Cơ bắp rắn chắc đến mức áo sơ mi cũng không thể che giấu được. Cơ ngực như một bức tường nâng đỡ trọng lượng của tôi rất ổn định... Chúng thật đẹp. Sao áo sơ mi lại có thể căng như kia được nhỉ? Trong khi thắt cà vạt, ánh mắt tôi cứ hướng về ngực của Yoon Tae-oh, chính xác là, về đầu ngực của hắn.

“Nóng à? Sao cậu đổ mồ hôi nhiều thế?”

“Không, không phải… Lạnh ạ...”

“...Lạnh?”

“Không, nóng lắm ạ... Tôi thắt xong rồi.”

Hôm nay tôi có quên uống thuốc ức chế pheromone không nhỉ? Sao cơ thể lại nóng thế này. Tôi nhanh chóng hoàn thành công việc và lùi ra xa, nhưng cơn nóng đang bùng lên trong tôi vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Tôi đổ mồ hôi nhiều đến mức phải dùng mu bàn tay lau trán, miệng khô như rang.

“Ghim.”

“A, tôi xin lỗi.”

Hôm nay miệng tôi thật bận rộn với toàn lời xin lỗi. Không biết đầu óc tôi để đâu, sao lại có thể thắt cà vạt mà quên gắn ghim cài. Nhìn Yoon Tae-oh cau mày, tôi chộp lấy thứ gì đó rồi ghim vào cà vạt của hắn.

“... Chiếc cà vạt này thực sự rất hợp với Giám đốc đó ạ. Bây giờ tôi nghĩ là không có Alpha nào hợp với bộ vest này như Giám đốc đâu.”

Chắc đây gọi là bản năng sinh tồn nhỉ? Trong khi giúp hắn mặc áo khoác, tôi đã buộc miệng khen ngợi hắn ta mà không suy nghĩ gì cả.

“Bây giờ?”

“Vâng…?”

Nhưng giọng của Yoon Tae-oh càng thêm mỉa mai, hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tôi từ phía sau. Ánh mắt của hắn làm tôi suýt chút nữa khuỵu xuống. Tôi nhanh chóng dựa vào tủ đồng hồ để giữ thăng bằng.

“Bây giờ cậu mới nhận ra điều đó à?”

“…À! Không, thật ra tôi luôn nghĩ vậy mà, nhưng hôm nay Giám đốc hợp hơn mọi hôm! Hôm nay Tae-hyun… không, Dae-hyun chắc chắn cũng sẽ thích!”

Tae-hyun hay Dae-hyun nhỉ? Tôi chưa gặp người đó bao giờ nên không nhớ rõ mặt. Trong khi tôi làm nhảm, vẻ mặt của Yoon Tae-oh cuối cùng cũng dịu đi.

“Vậy à?”

“Vâng, tất nhiên rồi ạ! Ai mà không thích Giám đốc được chứ…?”

Con người không chỉ có thể chết vì khát mà còn có thể chết vì mất nước do đổ mồ hôi quá nhiều. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng mồ hôi trên người mình tuôn ra như suối, làm ướt đẫm bên trong áo sơ mi.

“Thư ký Kim dạo này có vẻ hơi khác? Cà vạt trông ổn đấy.”

…Là thư ký Baek, cái tên này.

“...Cảm ơn. Đây là đôi giày mà Giám đốc sẽ đi hôm nay.”

Tôi quyết định bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt. Nếu tôi không nhanh trí, có lẽ tôi đã trở thành bộ xương lạnh ngắt ngay tại chỗ rồi. Tất nhiên, nếu là thư ký Baek thực sự thì sẽ không mắc sai lầm như vậy.

“Giám đốc đang ra ngoài. Trưởng phòng Kim, chuẩn bị sẵn sàng.”

Đội Thư ký luôn phải đeo tai nghe và micro. Để theo sát một nhân vật chính khó đoán trước được như hắn thì chúng tôi phải đeo gần như 24/7 trừ khi ngủ.

“Trưởng phòng Kim...?”

Nhưng vấn đề đã xảy ra. Khi Yoon Tae-oh đang đi giày, tôi thông báo về lịch trình nhưng không nhận được phản hồi nào. Sự im lặng kéo dài làm tôi cảm thấy áo sơ mi lại bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Sao hôm nay hắn đi giày nhanh thế? Tôi vừa đi theo sau hắn vừa gọi lại lần nữa nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng.

“Giám đốc, anh có khát nước không?”

“…Gì cơ?”

“Nước... Anh có muốn uống một ly nước không? Hôm nay có vẻ độ ẩm không đủ nên hơi khô.”

“Cậu nói nhảm gì vậy? Cậu có biết cái máy điều chỉnh độ ẩm trong nhà này đáng giá bao nhiêu không?”

Vâng, tôi biết chứ. Hệ thống điều chỉnh độ ẩm, nhiệt độ, và cả độ bão hòa oxy hoàn hảo như thế này ai mà không biết. Nhờ vậy mà khi ngủ ở đây đầu óc cũng trở nên sáng suốt. Độ bão hòa oxy cao dường như làm sống lại các tế bào não đã chết vậy.

“Có lẽ nó bị hỏng rồi ạ. Tôi sẽ sửa ngay trong ngày hôm nay.”

“…Là hàng Đức đấy.”

“Tôi… có thể làm được ạ.”

Tôi cần câu giờ. Tôi phải nói những lời ngu ngốc để tiến tới tủ lạnh và rót một cốc nước. May mắn thay, Yoon Tae-oh vẫn đứng yên đó mà không nói gì. Thực ra tôi mới là người khát nước. Tôi đợi trưởng phòng Kim trả lời mà cảm giác như đang đợi máu trong người mình bị rút cạn đi vậy.

“Đi thôi.”

“…Vâng, thưa Giám đốc…”

Cái tên nóng nảy này uống nước xong mà không để lại thời gian cho tôi đặt ly vào bếp. Tôi đành để nó đại trên sàn nhà và theo sau hắn.

Ra khỏi tòa nhà chính được xây cao hơn cổng, đi xuống cầu thang giữa khu vườn. Khu vườn rộng lớn được trang trí bằng đủ loại cây quý và các loại đá đẹp từ khắp nơi trên cả nước. Trưởng phòng Kim chắc đã đến rồi nhỉ? Không thể nào anh ta lại mắc lỗi sau khi chứng kiến bao lần thư ký bị sa thải.

Chờ đã. Trong nguyên tác, hình như...

“Đây là cái gì, thư ký Kim?”

Phải rồi, tầm này chắc là có một tay lái xe đã chìm dưới nước biển cùng với một khối bê tông. Tôi mải tìm cách sống sót mà quên mất chuyện này. Còn một tai nạn gì đó nữa, nhưng tôi không có thời gian để nhớ ra.

“Đó là… Tôi xin lỗi, thưa Giám đốc.”

Trưởng phòng Kim đã ngả ghế ra sau và ngủ lăn lóc ở trong xe. Gõ cửa kính gọi anh ta vẫn không tỉnh. Khi tôi mở cửa xe, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

“Ụa…!”

Tôi còn chịu không nổi mùi rượu mình uống, huống chi là mùi rượu người khác, cái mùi đấy mà để qua đêm chẳng khác gì mùi nôn mửa cả. Tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, khoé mắt bắt đầu cảm thấy đau nhức. Tôi từ bỏ việc đánh thức anh ta và đóng cửa xe lại.

“Chết tiệt.”

Yoon Tae-oh cũng không thể tin nổi, đến nỗi không thể nổi giận mà chỉ thốt lên một lời chửi ngắn ngủi. Nhìn hắn liếc đồng hồ một cái, tôi phải tìm cách tự cứu mình.

“Tôi sẽ mang xe khác ra ngay.”

Trốn tránh... Đúng hơn là tôi chọn cách trốn tránh cơn giận của Yoon Tae-oh đang chực chờ bùng nổ. Thực sự thì tôi cũng cần phải hành động nhanh để kịp lịch trình của hắn.

Tôi nhanh chóng trở lại trong nhà và chạy thẳng vào gara. Bực mình thật sự. Chỉ còn lại hai chiếc xe: một chiếc thể thao hai chỗ và một chiếc SUV. Chiếc sedan hay dùng một cái thì đang ở công ty, còn một cái thì… đang bốc đầy mùi nôn mửa trước nhà. Không còn cách nào khác, tôi đành chọn chiếc SUV. Thực sự tôi không muốn ngồi cạnh Yoon Tae-oh khi hắn đang có tâm trạng tồi tệ như vậy.

“Giám đốc…?”

Vừa rời khỏi gara, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi ngã khuỵu xuống đất. Chiếc sedan đen vừa mới đây còn nguyên vẹn, bây giờ kính cửa sổ bên lái đã vỡ tan. Cơ thể bê bết máu của trưởng phòng Kim đang gục xuống, chỉ còn phần thân trên dính vào cửa sổ vỡ.

Tôi đối mặt với người đàn ông đang nắm chặt mái tóc đen của trưởng phòng Kim. Nắm đấm to lớn của hắn nhuộm màu đỏ tươi, ánh mắt cũng đỏ rực như thể là hiện thân của quỷ dữ. Hắn nhìn thẳng vào tôi.

“Gì?”




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dam