Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Diệp Bách Hàm nghĩ rằng, sau ngày hôm nay, nếu có ai đó hỏi cậu ta rằng: tu tiên nhất thiết không được có tật xấu gì, cậu nhất định sẽ trịnh trọng lạ thường trả lời: Là chứng sợ độ cao.

Giời ơi! Cậu mắc chứng sợ độ cao nhiều năm nay, lúc này lại còn phải đang bay trên trời. Cho dù trên dưới đều rất trống trải, cậu vẫn sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chỉ có thể đem hết sức lực bú sữa mẹ ra túm lấy cánh tay hắn, mặc định xem như tay vịn an toàn, chỉ mong tạm thời tránh được kiếp nạn này.

Nhất thời cũng không quan tâm người này là tội phạm bắt cóc đầu óc hơi có vấn đề nữa.

Nói xem đều là tu tiên, có thể đừng xuất hiện những tên bệnh thần kinh nhân phẩm kém cỏi như vậy không? Hơn nữa đều là tu tiên, có thể đừng xuất hiện loại tội phạm bắt cóc rất mất phong thái như vậy không?

Gương mặt nhỏ của Diệp Bách Hàm tái nhợt, trong lòng thổ tào không ngừng, nhắm mắt lui vào trong lòng tên bắt cóc.

Thật ra, một khắc trước thôi, cậu vẫn muốn thế bất lưỡng lập với đối phương. Bây giờ ấy mà... Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, để tránh được kiếp nạn này, cậu thầm nói.

Giờ đang là đầu xuân,

Lúc này chính là đầu mùa xuân, đại địa mênh mông thúy quang lưu động, tươi đẹp thanh khiết như bích ngọc. Ở phụ cận, màu sắc cây cỏ rất thưa thớt, nhưng bay trên không trung, xa xa nhìn lại, cả một vùng đất lớn trải một tầng sắc xanh bát ngát, rất hợp với câu "Thảo sắc giao khan, cận thước vô."

Bầu trời xanh như gột, quang đãng sáng sủa giống như phiến đá không có bất cứ tỳ vết nào, trong thãnh lãnh có sự lắng đọng mượt mà của ngàn năm, như thơ như tranh.

Hiên ngang giữa đất trời, tự nhiên sinh ra rung động sâu sắc tự tâm hồn với cảnh đẹp này.

... Tuy rằng mấy cái đố đối với nhi đồng sợ độ cao bị treo trên phi kiếm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu ta chỉ có thể nhìn thấy cũng như cảm nhận được tối đen khi mí mặt nhắm chặt, cho dù ôm riết lấy cánh tay của tên bắt óc, vẫn cứ làm người ta không có cảm giác an toàn.

A hu hu... Cậu ghét đi du lịch trên không, đặc biệt ghét kinh khủng không có dụng cụ hỗ trợ an toàn gì mà phải du lịch trên không.

Tội phạm bắt óc Ứng Chân đạo nhân nhìn dáng vẻ của đứa trẻ này, đầu tiên hơi khó hiểu, sau đó mới kịp nhận ra, ướm hỏi:

"Chẳng lẽ con... sợ độ cao?"

Diệp Bách Hàm:...

Cậu không muốn giao tiếp với tên tội phạm bắt cóc này.

Ứng Chân đạo nhân thấy cậu không nói gì, chỉ cho rằng cậu sợ người lạ, không để ý lắm, giọng hiền hòa:

"Sau này còn phải tu tiên, không thể sợ độ cao được. Cho dù sau này con không cưỡi phi kiếm, cũng phải có pháp bảo phi hành gì đó chứ? Không thể lúc nào cũng dựa vào thi phép xuất hành đâu. Mệt chết mất."

Thi phép cũng tốt hơn chả có bảo hộ gì mà bay tới bay lui trên trời... Cái gì! Ai nói sau này cậu muốn tu tiên? Đừng có tự tiện quyết định chuyện này chứ?

Diệp Bách Hàm lườm người kia.

Ứng Chân đọa nhân cười cười sờ đầu Diệp Bách Hàm, Diệp Bách Hàm cố gắng lắc đầu không cho y sờ, nhưng kể ra không có tác dụng mấy. Đối với một đứa trẻ đang bị người ta ôm vào lòng mà nói, động tác như vậy so với bán manh hoàn toàn không phải hai loại.

Ứng Chân đạo nhân đương nhiên không để ý cậu ta né tránh, ngữ khí vẫn rất hiền hòa:

"Già La sơn phong cảnh như tranh, động thiên phúc địa, là điểm hội tụ linh mạch của cả Thiên Bàn Sơn Mạch, linh khí dồi dào không kém gì Côn Lôn Bồng Lai, người phàm cư trú được tuổi thọ lâu dài, tu sĩ cư trú được chân lực dồi dào, là nơi rất tốt."

Thế cơ á?

Diệp Bách Hàm trộm mở mắt he hé nhìn lén đạo sĩ đang ôm mình.

Ứng Chân đạo nhân đương nhiên nhìn ra động thái nho nhỏ này, lập tức nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng với đứa trẻ trong lòng.

Dung mạo y đẹp đẽ tuấn tú, màu da như ngọc như tuyết, hồn nhiên khác hẳn người phàm. Mái tóc đen dài, đoan chính, ngay ngắn chảy thành một suối, cho dù đang ngự kiếm phi hành, lại luôn bất động, rũ xuống bờ vai.

Y cười với đứa trẻ, cả trong mắt cũng tràn ngập dịu dàng ấm áp, khóe môi đuôi mắt dường như đều tỏa ra ánh sáng.

Diệp Bách Hàm nhìn đến đờ ra.

Cả hai đời của cậu gộp vào vẫn còn quá ngắn, thực sự chưa có ai cười với cậu dịu dàng đến thế. Có một lời nhất định phải nói, nụ cười như thế... hình như giống mẹ của cậu nhất... mang lại cảm giác như mẹ vậy...

Diệp Bách Hàm đầu đầy hắc tuyến.

Cậu nghĩ tới lời nói của tên tu-tiên-có-bệnh-thần-kinh phía trước.

Y nói y là cha của Diệp Bách Hàm.

Đời trước cha Diệp Bách Hàm đi làm ở nước ngoài từ khi hắn còn nhỏ, cuối cùng lại một đi không trở lại. Kiếp này có khi cha cậu đang giận dữ lôi đình ở kinh thành VĨnh An, vì giữa một đám cung nhân lại để hoàng tử duy nhất là cậu bị bắt đi mất ngay trong cung.

Diệp Bách Hàm nước mắt đầm đìa nghĩ: Phụ hoàng, người nhất định đừng trách mắng các tỷ tỷ trong cung của con, đặc biệt đừng trách Ngọc Lâm tỷ tỷ, đây rõ ràng không phải lỗi của họ, vì chẳng ai nghĩ đến việc tên thần kinh này... y lại là người tu tiên.

Nhưng vô dụng thôi. Trong lòng Diệp Bách Hàm hiểu rất rõ, nếu cậu có thể về đúng lúc thì tốt, chứ cứ kéo dài mãi, hẳn là cung nhân ở chỗ cậu đều dữ nhiều lành ít. Cứ tính là giữ được cái mạng, kết cục cũng không tốt đẹp gì.

Còn mẫu phi nữa... Không biết bà sẽ lo lắng đến cỡ nào.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu không khỏi tối đi.

Cậu vùi đầu vào khuỷu tay Ứng Chân đạo nhân, không ngẩng đầu lên, căn bản không nhìn thấy điểm ấy ở Ứng Chân đạo nhân. Nhưng Ứng Chân đạo nhân thất khiếu đều đã thông thần, nhìn người nhìn vật đều không dừng lại ở cực hạn của mắt thường, xem rõ như lòng bàn tay nhất cử nhất động của Diệp Bách Hàm.

Có điều vẫn là không thể đọc được nội tâm, không thể rõ ràng suy nghĩ hoạt động phong phú trong lòng Diệp Bách Hàm, nên đối với khúc chiết trong lòng Diệp Bách Hàm - ông nói gà bà nói vịt:

"Yên tâm đi, bốn phía phi kiếm này ta đã bày trận pháp rồi, chắc chắc không làm con ngã xuống."

Diệp Bách Hàm thấy giọng điệu y từ tốn, trong khoảng thời gian ngắn không có dấu hiệu chuẩn bị phát rồ, mãi cũng không nhịn được, hỏi:

"Sao ông lại bắt cóc tôi?"

"Bắt cóc?"

Ứng Chân đọa nhân sửng sốt một chút, sau đó lạnh mặt:

"Ta đâu có bắt cóc con, ta muốn mang con đi tu tiên cơ mà... Con không nghe rõ à?"

Diệp Bách Hàm nắm chặt tay:

"Nhưng tôi không muốn tu tiên! Tôi muốn về nhà!"

Ứng Chân đạo nhân trong tươi cười có ép buộc nói:

"Thì bây giờ chúng ta về nhà đây!"

"Tôi không cần biết ông mang tôi đi đâu, đều không phải nhà của tôi! NHà tôi ở hoàng cung Kinh đô. Mẹ ta... Mẹ ta chắc chắn sẽ rất lo lắng."

Cậu nói thế, cuối cùng vẫn là lấy trứng chọi đá không có sức lực, không thể không yếu thế, ngọt ngào năn nỉ Ứng Chân đạo nhân:

"Tôi không muốn tu tiên, ông đưa tôi về nhà có được không?"

Về mặt tinh thần, Diệp Bách Hàm không phải là một đứa trẻ, nên càng biết vận dụng ưu thế thể chất hơn so với một đứa trẻ. Cậu không quan tâm bản thân mình lớn hay bé, chống lại một vị tiên nhân có thể phi thiên độn địa, cho dù làm gì cũng không có phần thắng.

Thế nhưng không hẳn không thể lợi dụng ưu thế trời sinh của trẻ nhỏ. Đừng nói người tu tiên tính tình lạnh lùng, mặc hết sự đời tâm vững như sắt. Tuy Diệp Bách Hàm chưa tu tiên bao giờ nhưng vẫn biết người tu tiên không phải vàng sắt gỗ đã, chỉ cần họ vẫn là người thì không có khả năng xóa bỏ hết thất tình lục dục, không có khả năng không cảm nhận được ái tình và dục vọng.

Trường sinh vốn chính là dục vọng điên cuồng vô lý nhất của con người.

Huống chi nhóm tình cảm của bệnh-thần-kinh theo lý thuyết thì phải cuồng nhiệt hơn người bình thường mới đúng, nếu không phải cảm xúc rất dễ dàng sục sôi thì không có lý do gì lại dễ dàng rơi vào cái thế giới bí ẩn kia như thế.

Cậu ta mở to mắt, tội nghiệp nhìn Ứng Chân đạo nhân. Diệp Bách Hàm vốn có bộ dáng xinh xắn đáng yêu, lúc cố tình bán manh như thế, bình thường có thể miểu sát cả đám người.

Ứng Chân đạo nhân thực sự bị miểu đến, không kìm lòng được ôm lấy Diệp Bách Hàm. Cọ cọ đầu cậu một chút, sau đó dịu dàng nói:

"Đừng lo, Già La sơn là một nơi rất tốt, động thiên phúc địa ngàng ngửa Bồng Lai, Côn Lôn, con sẽ thích nó nhanh thôi. Lần này cha sẽ bảo vệ con thật chu toàn, sẽ không khiến con gặp nguy hiểm gì nữa."

Lượng tin tức lớn quá.

Diệp Bách Hàm không nhịn được nữa thổ tào nói:

"Cha tôi ở trong kinh."

Ý tứ là: Ông là cha ai kia?

Ứng Chân đạo nhân:

"... Đó chỉ là cha của con kiếp này thôi."

Lời nói này làm Diệp Bách Hàm kinh hãi - chẳng lẽ người này không phải bệnh-thần-kinh, mà thực ra là cái ông cha kiếp trước đi nước ngoài làm công sau đó một đi không trở lại, tin tức mịt mờ ấy à? Chẳng lẽ hơn mười năm quá khứ cậu và bà nội âm thầm phỉ nhổ oán trách cha cậu đều là sai rồi sao, cha cậu thực ra rất vô tội, chỉ vì thân bất do kỷ mà xuyên việt?

Nhưng cậu từng xem qua ảnh chụp, thấy thế nào đi chăng nữa thì bộ dáng của cha cậu và Ứng Chân đạo nhân đâu có giống nhau. Không phải, nếu là người tu tiên, nói không chừng sau khi cha cậu lên Trúc Cơ thì sửa mặt rất dễ dàng đấy... trong sách đều viết thế mà.

Diệp Bách Hàm mở miệng nói:"Thiên vương cái địa hổ?"

Ứng Chân đạo nhân:"..."

Diệp Bách Hàm chờ mong nhìn Ứng Chân đạo nhân.

Ứng Chân đạo nhân kỳ quặc nhìn lại cậu.

Hình như không phải. Trong đầu Diệp Bách Hàm chợt lóe qua thất vọng, sau đó rất nhanh lấy lại cảm xúc, nếu cha cậu xuyên việt quá sớm, hoặc là trước khi xuyên việt tương đối thiển cận thì không biết mấy cái này cũng dễ hiểu thôi mà.

Cậu nghĩ nghĩ, hỏi:

"Mẹ tôi tên gì?"

"Lâm phi?"

Diệp Bách Hàm nói:

"Phu nhân ông."

Ứng Chân đạo nhân suy nghĩ một lát mới nói:

"Không nhớ lắm."

Diệp Bách Hàm: "..." Sao trả lời nhanh thế? Lời nói ra như vậy ông không cảm thấy mình có điểm quá tra sao?

Bất đắc dĩ Diệp Bách Hàm chỉ có thể hỏi trực tiếp:

"Ngươi xuyên việt lúc nào?"

Ứng Chân đạo nhân:" Xuyên việt gì cơ?"

"Lần nữa: Chủ nghĩa phong kiến đất đai chuyển xuống dưới lá hồng kỳ Trung Quốc mới."

Ứng Chân đạo nhân: "Cái gì là lá hồng kỳ Trung Quốc mới? Chủ nghĩa phong kiến là nói chư hầu à?"

Diệp Bách Hàm phát hiện mình nhầm rồi, người này rõ ràng không phải cha cậu - có khả năng y chỉ là bệnh-thân-kinh-tu-tiên phổ thông thôi.

Sau đó bệnh thần kinh này đột nhiên nói:

"Con xem, chúng ta đã đến Vô Gian hải rồi, nơi linh mạch Vô Gian hải hội tụ, chính là tông môn của chúng ta ở Già La sơn."

Diệp Bách Hàm nghe vậy, tuy là bản thân cậu không muốn tu tiên, nhưng vẫn theo bản năng quay đầu xuống nhìn cảnh tượng dưới chân, lại chỉ thấy một mảnh sâu thẳm mờ ảo, sơn mạch ẩn hiện. MẶc dù được xưng là Vô Gian hải, nhưng Diệp Bách Hàm đứa mắt nhìn lại thấy vô hạn vô biên núi non và hải thụ, mây mù giăng lối, chỉ có cây cối xum xuê ẩn hiện như tiên cảnh.

Hết chương 1

- "Thảo sắc gian khan, cận thước vô."

Sơ xuân tiểu vũ

Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô,
Thảo sắc dao khan, cận khước vô.
Tối thị nhất niên xuân hảo xứ,
Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô.

Dịch nghĩa

Mưa phùn làm đường đi bóng loáng
Từ xa nhìn như có màu cỏ, lại gần chẳng có gì
Đây là lúc đẹp nhất của mùa xuân trong một năm
Vì khắp kinh đô các hàng liễu như mờ trong sương khói.

Dịch thơ

Đường kinh mưa nhẹ tựa dầu tô

Gần trống, xa nhìn cỏ biếc phô
Trong suốt năm dài xuân đẹp nhất
Tuyệt vời khói liễu khắp hoàng đô.

- "Thiên vương cái địa hổ- 天王盖地虎" - trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, ở VN có tên Rừng Thẳm Tuyết Dày và "Bảo tháp trấn hà yêu - 宝塔镇河妖" - là ám hiệu gặp mặt, đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu hỏi "Thiên vương cái địa hổ?", Dương Tử Vinh sẽ đáp "Bảo tháp trấn hà yêu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top